Đế Vương Sủng Thần

Chương 6: Hoàng đế bị ám sát




“Giá! Giá!” Vào đêm, trên đường lớn truyền đến thanh thúy thanh âm của một thiếu niên, thân mình nho nhỏ hỗn độn ở trong gió, bạch y phiêu linh.
Định nhãn nhìn kỹ, không phải Vân Thiển thì là ai?
Tiếng vó ngựa vang vọng phố lớn ngõ nhỏ, thấy Vân phủ tiểu nhi tử cưỡi ngựa lướt qua người qua đường, mọi người đều nhanh chóng nhường đường, theo sau là một trận thanh âm nghị luận. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vân phủ công tử làm ra chuyện tình như vậy, đều đoán có phải hay không có cái gì đại sự xảy ra.
Ngày đông, sắc trời vừa mới vào đêm đã đen kịt, một đôi mắt như minh châu thẳng tắp nhìn chăm chú về phía trước, thuật cưỡi ngựa cao siêu, so với một người từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa còn muốn thuần thục hơn. Nếu như có người nhận thức hắn nhìn thấy nhất định sẽ trợn tròn hai mắt.
Vừa đến cửa thành, thủ binh canh gác như thường ngày, Vân Thiển vứt ngựa chạy về phía cửa cung.
“Vân công tử, trễ như vậy sao còn tiến cung?” Thủ vệ nhìn thấy Vân Thiển, sửng sốt.
“Ân, ta có việc gấp cần tìm Úy ca ca!” Khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn xưng hô tôn quý thái tử điện hạ như vậy!
Vân Thiển không đợi người đáp lời, trực tiếp bay vào trong đại môn, đám thị vệ cũng không ngăn lại, tiếp tục gác đêm như bình thường.
Một đường chạy tới, nhân nhi nho nhỏ này cũng không nửa điểm thở dốc, có thể thấy rất thần kỳ!
Một đôi mắt như hàn tinh đảo qua tường rào cao cao, lơ đãng nhíu nhíu mày.
Thân hình nho nhỏ vừa động, dưới bóng đêm, không còn nhìn thấy thiếu niên tung ảnh. Nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tường cao một sợi dây thừng nhỏ vừa thu lại, bóng người chợt lóe xuyên qua tường rào cao cao, ngay tại địa phương mới vừa rồi thiếu niên đang đứng, chân hắn vừa rời đất, liền có một đám thị vệ tuần đêm đi tới.
Nếu vòng qua tường rào, bằng cước bộ của hắn sợ là mất tới nửa canh giờ, mà trong lòng nóng như lửa đốt nên mới lựa chọn vượt tường.
Hôm nay Vân thiển thật vất vả mới thoát khỏi cơ sở ngầm của Bích nhi, nghĩ đến kế hoạch của bọn họ lúc chiều, nóng vội đến mức bất chấp mọi thứ chạy vào trong cung. Đám người chỗ Bích nhi tuy không có bao nhiêu cố kỵ đối với hắn, nhưng vì lý do an toàn những người đó vẫn âm thầm phái người giám thị mình.
Chạy trong quen thuộc hoàng cung trọng địa, phương hướng đầu tiên chính là thái tử điện.
“Vân công tử?” Nha hoàn gác đêm nhìn nhân nhi nho nhỏ vọt tới bên này, cả kinh lên tiếng.
Nữ nhân trong cung rất thích tiểu nhân nhi như thần tiên này, cho nên lần đầu tiên thấy hắn liền có thể vui vẻ cả buổi.
Vân Thiển bình thường lúc nào nhìn thấy đang tủm tỉm cười, lúc này liền mặc kệ hai người, trực tiếp đẩy cửa vào phòng thái tử.
Hai cái nha hoàn thông minh hai mặt nhìn nhau, tiểu Vân công tử hôm nay làm sao vậy?
“Úy ca ca!” Đẩy cửa vào không nói hai lời, liền đi vào bên trong.
Nghe được tiếng gọi thanh thúy, Cô Độc Úy đang ở trong bể cả kinh, cơ hồ nhảy dựng lên (ặc, anh đang tắm – mãi đến khi edit mình mới biết có chi tiết này, bình thường đọc convert mấy lần cũng không để ý). Hồ tắm bốn phía là lụa trắng rủ xuống, sương trắng lợn lờ, nhìn không rõ bộ dạng bên trong.
“Thiển nhi!” Bên trong khói trắng lượn lờ, thanh âm của Cô Độc Úy có chút khàn khàn, nếu không phải một tiếng “Úy ca ca” kia truyền đến, chỉ sợ hắn đã sớm cầm lấy lợi kiếm đặt cạnh bể đâm ra. Nghĩ đến mình hội ngộ thương đến Vân Thiển, Cô Độc Úy kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, không còn tâm tình nán trong hồ tắm, tiếng nước nhẹ vang, đã ra khỏi bể mặc lấy tiết khố, vừa vén lụa lên đi ra liền nghênh đón một đôi mắt nhiếp nhân diệu mục. (sáng ngời hút người)
Khi đôi hắc đồng lạnh như băng cốt kia nhìn thấy Vân Thiển, một chút ôn nhu dâng lên, tà mị cười, Cô Độc Úy bộ dạng tuy chưa đến mười tuổi nhưng da mặt cũng là một bộ hại nước hại dân, thật không có nói ngoa, “Thiển nhi, tại sao tối nay…”
Vân Thiển thầm than trong lòng, nam nhân này quả thực không phải là người, tuổi còn nhỏ đã đẹp như vậy như vậy, thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm thưởng thức, “Trước không nói những thứ này, ta tới là…” Nói xong liền vươn tay ngọc kéo Cô Độc Úy đang ngẩn ra.
“Thái tử điện hạ!” Cô Độc Úy còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, ngoài cửa liền vang lên một cái thanh âm khẩn cấp.
Cô Độc Úy sắc mặt trầm xuống, “Chuyện gì?”
“Hoàng Thượng gặp ám sát!” Một câu nói như kinh lôi đánh tới Cô Độc Úy cùng Vân Thiển.
Nhớ tới buổi nói chuyện hôm nay, Vân Thiển sắc mặt trầm xuống, không nghĩ tới bọn họ hành động nhanh như vậy, từ một bên lấy một kiện xiêm y ném tới Cô Độc Úy. Cô Độc Úy cũng nhanh chóng mặc lấy, nắm lấy Vân Thiển liền ra thái tử điện.
Bên ngoài một cái thị vệ cùng kia hai cái gác đêm nha hoàn đang quỳ, nghe đến tin tức này, lòng người trong hoàng cung hoảng sợ.
“Đi!” Hai tay khẽ nắm, gắt gao lôi kéo, Cô Độc Úy mâc dù trong lòng thập phần cấp bách muốn biết hoàng đế có việc gì hay không, nhưng vì để cho Vân Thiển đuổi kịp cước bộ của mình, vẫn cố ý thả chậm một chút.
Người trong hoàng cung bởi vì chuyện ám sát mà rối loạn, trong ngoài vây lại, bọn thị vệ lại thêm một tầng đề cao cảnh giới, nhìn thị vệ lúc ẩn lúc hiện, Vân Thiển khẽ nhíu mày, không biết Bích nhi tỷ tỷ có hay không bị bắt? Tuy nói Bích nhi là bè đảng tạo phản, nhưng lúc bình thường đối với mình cũng tốt vô cùng. Lần này mình sốt ruột như thế vào cung, chủ yếu là vì cứu cái người đối đãi với mình như tỷ tỷ Bích nhi, chứ không phải cái người cao cao tại thượng kia.
Suy nghĩ bay xa, bỗng nhiên Vân Thiển thoáng nhìn ở góc tối góc tường có bóng người chợt lóe, thân hình kia thập phần giống một người!
Hoàng hậu!
Vân Thiển cơ hồ kêu ra tiếng, khi giương mắt nhìn lại, bóng người đã tinh diệu né tránh tầng tầng lớp lớp thị vệ, nhảy vào trong trời đêm biến mất không thấy .
Hảo công phu!
Đám đại thần nghe được chạy đến, quỳ ở ngoài điện, mọi người đều ưu sắc nặng nề! Trong số đó không biết là mấy phần thật giả, Vân Thiển quét mắt một vòng, không phát hiện cha mình ở trong đó, âm thầm thở phào một hơi.
“Có bắt được thích khách hay không?” Cô Độc Úy trực tiếp hỏi một ngự tiền thị vệ đang canh giữ bên ngoài, mà vấn đề Cô Độc Úy hỏi cũng là cái mà Vân Thiển muốn hỏi .
Ngự tiền thị vệ kia nghe tiếng, thân thể khẽ run, cúi đầu xuống, không dám nhìn hàn băng ánh mắt của Cô Độc Úy, “Hồi thái tử điện hạ, bắt được mười ba người, ba mươi bảy người đã chết, chạy thoát …”
Cô Độc Úy có chút không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của hắn, “Mười ba người bắt sống đâu?” Cô Độc Úy lúc này không quan tâm đến long thể hoàng đế, ngược lại ở chỗ này hỏi tung tích của thích khách, nói thật ra, hắn cũng là thập phần tin chắc với võ công của hoàng đế sợ là không có mấy người làm hắn bị thương được.
Thị vệ kia sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác thái tử điện hạ trước mắt tuy chưa đến mười tuổi nhưng so với hoàng đế còn khó ứng đối, “Hồi thái tử điện hạ, người đã muốn cắn độc tự sát!”
“Phế vật!” Cô Độc Úy hừ lạnh một tiếng.
Thị vệ đánh rùng mình một cái, thân thể càng áp xuống thấp hơn một ít.
Vân Thiển nghe vậy, biến sắc, hỏi: “Trong những người chết có một nữ nhân hay không?”
Cô Độc Úy có chút kinh ngạc cúi mặt, nhìn thần sắc Vân Thiển nhướng mày lên, hơi ngừng lại, “Thiển nhi?” Ánh mắt lóe ra, dường như đoán được mục đích tối nay hắn đột nhiên tiến cung.
Vân Thiển lắc đầu, trong mắt một mảnh trong suốt, ý cười như xuân phong.
Thái tử này quá mức tinh minh (thông minh), trước khi xác định Bích nhi tỷ tỷ đã chết hay chưa, nàng chỉ có thể âm thầm tìm kiếm đáp án.
Thái tử Cô Độc Úy mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng không có hỏi thêm, chuyện Vân Thiển làm từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ hỏi. Kéo kéo tay Vân Thiển, đẩy cửa vào đại điện, một cỗ nồng đậm dược vị từ trong điện truyền đến, trong cung sở hữu thái y ở bên trong bận rộn tới tới lui lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.