- Hắc Quỷ Quyền!
Phiên Hồng hét lớn lên, song quyền nện thẳng về phía trước. Từ nắm đấm huyễn hóa ra hai đầu lệ quỷ đen kịt, sát khí bức người lao về hướng hắc lang.
Ầm ầm!
Song quyền và móng vuốt va chạm, khí lãng thổi quét xung quanh làm khói bụi bay tán loạn. Một thú một người đều lùi về phía sau mười trượng, thế mà lại bất phân thắng bại!
Ngao!
Đầu hắc lang rống lớn, đôi cánh đen vũ động, cả thân thể nó bay lên, móng vuốt tiếp tục trảo tới Phiên Hồng.
- Phá Toái Chỉ!
Mười đầu ngón tay hắn lóe lên lam quang, tương đương mười đạo chỉ mang bắn ra, theo sự điều khiển của hắn mà truy kích tới hắc lang.
Nhận thấy được nguy hiểm, hắc lang tạm hoãn thế công, móng vuốt trảo tới chỉ mang. Thấy được hành động của hắc lang, Phiên Hồng cười lạnh, mười đạo chỉ mang bỗng chuyển hướng phản kích.
Phập phập!
Cản được hai chỉ chứ không cản nổi mười chỉ, tám chỉ còn lại tạo ra tám lỗ máu trên đôi cánh của hắc lang khiến thân thể to lớn rơi ầm xuống đất.
Ngao!
Hắc lang rống lên thảm thiết, ánh mắt huyết hồng đầy oán hận mà nhìn sang Phiên Hồng. Mất cánh nhưng còn chân, hắc lang dùng một tốc độ quỷ mị mà truy kích Phiên Hồng. Nhưng hắn cũng không phải ăn chay, liền triển khai Phong Ảnh Bộ mà rút lui.
Một người một thú, kẻ đuổi người chạy cứ thế suốt hai ngày hai đêm. Lúc này cả hai đã thấm mệt, cứ chạy nữa có lẽ sẽ không duy trì được lâu. Phiên Hồng liền dừng lại, lấy hai thanh kiếm bên hông ra làm sẵn một cái thủ thế. Hắc lang thấy kẻ địch dừng lại thì rống lên, dùng hết tốc độ mà trảo tới Phiên Hồng.
- Lôi Đình Kiếm!
Quát nhẹ một tiếng, Phiên Hồng đồng dạng lao lại, hai thanh kiếm chém liên tục vào không khí, nhưng kì lạ là tốc độ chém ngày càng nhanh, lực đạo ngày càng lớn!
Hai móng vuốt và song kiếm chạm nhau, hỏa hoa bắn lên, khí lãng cuồng bạo thổi quét. Nhưng thế công của Phiên Hồng chưa hề ngừng lại, song kiếm vẫn tiếp tục ra đòn.
Phập phập!
Lưỡi kiếm trảm lên da thịt của hắc lang khiến vô số đạo vết thương hiện lên trên cơ thể nó, máu huyết chảy ra không ngừng.
- Chết cho ta!
Phiên Hồng hét lên, lưỡi kiếm đâm mạnh vào đầu hắc lang, lập tức con thú liền sinh cơ đoạn tuyệt. Đào ma hạch ở bên trong cơ thể nó ra, Phiên Hồng ngạo nghễ về sơn cốc, kết thúc hai năm ở trong rừng đánh quái.
- Chủ nhân, ta đột phá tới Bán Thượng Cổ rồi!
Ngay khi hắn vừa đặt chân vào sơn cốc thì âm thanh kích động của Huyết Lam vang lên. Đưa thanh truờng kiếm huyết sắc ra ngoài, Phiên Hồng ý thức tiến nhập vào trong đó. Lúc này hắn thấy Huyết Lam đang vô cùng kích động mà nhảy tưng tưng như bị tẩu hỏa nhập ma.
- Chủ nhân!
Thiếu niên kia khi thấy Phiên Hồng thì ngừng nhảy múa, liền quỳ xuống trước mặt hắn. Phiên Hồng phất tay ý bảo đứng lên, hắn nhìn khuôn mặt của Huyết Lam, nghiêm nghị nói:
- Chúc mừng ngươi, à, bây giờ ngoài dùng để đánh nhau ra, ngươi còn có thể làm được những gì?
Thiếu niên gãi gãi đầu một lúc ròi nói:
- Có thể dùng để tự sướng….a không phải, ừm có thể để ngài ngự kiếm phi hành, chỉ có lên Thượng Cổ cấp ta mới có thể hóa hình người được.
Lập tức ánh mắt Phiên Hồng sáng lên, miệng nở một nụ cười gian xảo vô cùng. Huyết Lam nhìn điệu bộ Phiên Hồng lúc này mà phát lạnh, trong lòng thầm hối hận vì nói câu vừa rồi.
Quay trở lại bản thể, Phiên Hồng nhìn thanh trường kiếm trước mắt, cười cười:
- Ước mơ của ta….
Cười “ngây ngô” một tiếng, Phiên Hồng ném thanh kiếm lên cao rồi nhảy lên thân kiếm, triển khai ngự kiếm phi hành bay vút lên cao, vừa bay vừa cất tiếng cười dọa người.
Bờ vực Man Hoang, lúc này đây có một thân ảnh đang đứng nhìn trời cao, miệng lẩm bẩm:
- Gia gia, con đi gặp người đây…
Vừa cúi đầu xuống dưới vực sâu thì thân ảnh này nghe được tiếng cười dọa người của Phiên Hồng, giật mình mà rớt xuống, miệng hét lớn lên:
- A, ta chỉ giả vờ thôi mà, móa nó chứ…
Phiên Hồng đang vui sướng thì bên tai nghe được tiếng thô tục, ngoảnh đi ngoảnh lại mà không thấy ai:
- Có ai nhớ tới bản thiếu chăng?
Lượn đi lượn lại trên bầu trời một thời gian ngắn, Phiên Hồng lại bay trở về trong sơn cốc. Hắn lúc này đây thỏa mãn cất thanh kiếm vào giới chỉ rồi ném ra một đống ma hạch:
- Trước tăng lên Hóa Ma cửu trọng đỉnh phong!
Vừa quyết định, Phiên Hồng liền ngồi xuống luyện hóa ma hạch, hai ngày sau, một luồng khí tức bay thẳng lên cao. Dùng thêm một tuần để tăng lên đỉnh phong và củng cố tu vi, lúc này Phiên Hồng mới thỏa mãn.
- Gần 4 năm rồi, có lẽ ta nên về nhà một chuyến, báo lại thù xưa.
Nhìn lên đỉnh vực, ánh mắt Phiên Hồng phát lạnh. Thay đổi một bộ võ phục mới, hắn ngự kiếm bay lên, ba ngày sau đã quay trở lại Hắc Hà thành.
Trên con phố tấp nập người qua kẻ lại, Phiên Hồng bước nhanh về Phiên gia phủ, trong đầu là vô số thân ảnh quen thuộc và nỗi nhớ nhung vô hạn.
Bỗng hắn nghe được tiếng giao thủ, ngoảnh mặt nhìn xem, một đoàn người đang bao vây lại một khu vực bên cạnh nơi bán y phục. Nhìn thấy một thanh niên đang gấp rút lại gần xem, Phiên Hồng hỏi:
- Thứ cho tại hạ hỏi, có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thanh niên bị hỏi thì khuôn mặt có chút tức giận nhưng khi cảm ứng được khí tức cường đại của Phiên Hồng thì lập tức hòa hoãn lại, nói:
- Tam thiếu gia của Phiên gia đang gây phiền phức cho mẫu thân và nữ nhân của tên phế vật đó thì phải. Mỗi lần như vậy cái tên này lại làm ra một trò khác nhau, tàn bạo vô cùng.
- Cũng may là thiếu nữ kia có thực lực khá mạnh chứ nếu không thì không biết chuyện xấu gì xảy ra.
Sau khi nghe được thanh niên giải thích, Phiên Hồng đã hiểu sơ bộ tình hình, khuôn mặt không khỏi âm trầm. Rút Huyết Lam kiếm ra, Phiên Hồng triển khai thân pháp nhảy vào giao tranh.
- Dừng lại cho ta!
Trước mắt là hai tên Ma Giả nhất trọng đang gây phiền phức cho hai người Xích Minh Tuyết và Nhan Thanh Tâm, Phiên Hồng một kiếm chém tới.
Keeeng!
Hỏa hoa tóe lên, hai tên này cứ thế mà bị bức lui ra phía sau. Tên cầm đầu là Phiên Vũ không khỏi sắc mặt khó coi. Hắn không nhìn Xích Minh Tuyết nữa mà quay qua Phiên Hồng.
- Các hạ là người phương nào, sao lại nhúng tay vào vũng nước đục này?
Âm thanh băng lãnh vang lên, Phiên Hồng cảm ứng được thực lực của Phiên Vũ thì không khỏi khinh thường. Hóa Ma ngũ trọng mà dám mạnh miệng với hắn?
- Ta có nghe danh của ngươi rồi thì phải. Phiên Vũ, tam thiếu của Phiên gia, thực lực Hóa A ngũ trọng trung kì, suốt ngày ức hiếp người khác. Bốn năm trước sát hại Phiên Hồng, thất thiếu gia của Phiên gia, phải chứ?
Phiên Hồng chậm rãi nói, nguyên bản những câu trước thì bình thường, nhưng khi hắn nói câu cuối thì đám đông xung quanh không khỏi nhao lên, khuôn mặt Phiên Vũ cũng xanh mét lại.
Nhị nữ sau lưng hắn nghe giọng nói quen thuộc thì thần tình kích động, muốn nói gì đó nhưng bị Phiên Hồng cản lại, dùng ánh mắt oán hận mà nhìn tới Phiên Vũ.
- Giết đồng tộc sao, có còn nhân tính nữa không vậy?
- Không lẽ vì nữ nhân xinh đẹp kia? Ham mê nữ sắc đến điên rồi sao, ta không ngờ đó…
Vô số tiếng nghị luận vang lên, Phiên Vũ quát lớn:
- Im lặng cho ta! Cái tên kia, ngươi có chứng cứ gì không?
- Haha, ta cần chứng cứ sao? Ba năm trước có phải là lễ tang của Phiên Hồng?
Phiên Hồng cười lạnh nói, cả đám đông gật đầu, Phiên Vũ cũng không thể nói khác mà gật đầu theo.
- Vậy ta hỏi, bốn năm trở về trước, ai là kẻ thường xuyên đến tiểu viện của hắn gây rối?
Phiên Hồng lại hỏi tiếp, lần này ánh mắt cả đám đông tập trung về phía Phiên Vũ. Gia chủ Phiên gia có bảy đứa con nhưng chỉ có Phiên Vũ là có thành kiến và thường xuyên mâu thuẫn với Phiên Hồng nhất, cái điều này ai cũng biết.
- Vậy các ngươi nhìn xem ta là ai?
Dứt lời, Phiên Hồng liền tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mê hoặc cả nam lẫn nữ. Cả đám đông, trừ nhị nữ sau lưng hắn kinh ngạc mà hô to lên:
- Phiên… Phiên Hồng! Sao có thể, không phải ba năm trước hắn đã chết rồi sao?
Phiên Vũ nhìn cảnh này thì khuôn mặt xanh mét. Toàn bộ sự thực bây giờ lộ ra ngoài ánh sáng rồi, chuyện này mà để cha hắn biết thì chỉ có chết thôi!
- Phiên Hồng ta… đã trở về!