Đế Vương Vạn Giới

Chương 19: Nhầm lẫn tai hại (1)




- Khụ khụ!
Phiên Hồng giả vờ ho khan một tiếng, cố nén một bãi trong cơ thể, nhìn hắn lúc này khốn khổ vô cùng. Lão giả đang “tự sướng” nghe được thanh âm bỗng giật mình quay lại. Ba mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
- A, còn dám quấy rầy tư mật người ta… Ghét quá đi à!!!
Không khí im lặng hồi lâu, Bạch lão bỗng nhiên thốt lên, giọng hắn the thé làm hai người Phiên Hồng bất tỉnh tại chỗ, trước khi nằm xuống còn rên lên một câu:
- Có cảm giác cái này là đam mỹ a, lạc đề rồi!
Huyết Lam nhìn thấy hai người ngất đi, ánh mắt hắn đồng tình mà nhìn tới. Một lúc sau, hai người tỉnh lại, nhìn trước mắt là một cái chốn tiên cảnh, Mặc Huyền Đao không khỏi thốt lên:
- Đây là thiên đường sao?
Đúng lúc này, tiếng ho khan của Bạch lão khiến hai người quay trở lại hiện thực. Lúc này ánh mắt hai người nhìn Bạch lão có sự đề phòng mãnh liệt, bởi vì nhớ lại cái ánh mắt lửa nóng của lão giả khi nhìn tới hai người làm bọn hắn ớn lạnh.
- Được rồi, tiểu tử này là?
- Mặc Huyền Đao, có lẽ ngài đã nghe Huyết Lam kể rồi chứ?
Bạch lão gật đầu tán thưởng một lúc rồi nhìn tới Phiên Hồng, hỏi:
- Tiểu tử ngươi vào đây ắt hẳn là có gì đó khó giải quyết đúng không?
Hắn liền gật đầu lia lịa, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay, không thêm bớt một chút gì. Lão giả ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Được rồi, ngươi đã khám phá ra được thì lão phu cũng chẳng giấu ngươi làm gì. Vậy trước khi nói, ta hỏi ngươi một câu.
- Ngươi có tin trừ Tiên Ma đại lục này ra, còn có nhiều thế giới khác tương tự?
Phiên Hồng nghe được câu hỏi thì không do dự mà gật đầu. Bạch lão cũng có chút ngạc nhiên khi hắn phản ứng như vậy, hiếu kì hỏi:
- Sao ngươi không do dự mà trả lời ngay?
- Đêm đến có thể nhìn thấy vô số tinh cầu lớn bé khác nhau, ắt hẳn không ít trong số đó có sự sống, còn tồn tại một nền văn minh tu luyện!
Phiên Hồng dựa theo phỏng đoán của bản thân mà trả lời. Lão giả thấy hắn trả lời như vậy cũng gật đầu, nói tiếp:
- Những vì sao ngươi nhìn thấy về đêm chỉ là những hành tinh thuộc tiểu tinh vực này mà thôi! Vũ trụ chia ra rất nhiều loại, cao nhất là Ngân Hà, rồi đến Tinh Không, Tiểu Tinh Không, Tinh Vực và thấp nhất là Tiểu Tinh Vực!
- Theo sự phân chia cao thấp đó, nhiều nền văn minh tu luyện khác nhau cũng được khai phá ra như tu tiên, tu ma, tu chân, tu hồn, tu sinh mệnh lực, tu tử vong lực, tu không gian và thời gian lực, có tám loại tu luyện.
Theo sự giải thích của Bạch lão, hai người Phiên Hồng đã hiểu thêm một bước lớn về thực chất của giới tu luyện. Một lúc sau, lão giả nói với hai người:
- Nha đầu Hàn Nhược Thủy mà ngươi nói đó có lẽ là tu ma giả và tu chân giả hệ thủy. Còn Mặc Huyền Đao đây, thiên phú phải nói là cực kì tốt, tiền đồ vô hạn!
Nhìn tới Mặc Huyền Đao, Bạch lão cười nói. Nghe được một vị tiền bối có lẽ là thời xa xưa lắm rồi tán thưởng nhưng hắn không kiêu mà hỏi:
- Vậy ta là những gì vậy thưa tiền bối?
- Tu chân giả tám hệ trừ quang, tu hồn giả, tu ma giả, tử vong tu sĩ và không gian tu sĩ! Nhưng hiện giờ cho đến khi ngươi tiến nhập Tinh Không nào đó thì một lòng tu ma trước, khi nào ngươi cảm thấy cần thì tiếp đó mới tu các thứ khác.
Phiên Hồng nghe được Mặc Huyền Đao thiên tư trác tuyệt như vậy thì vui vẻ, như vậy mới xứng đáng đối thủ của hắn a! Hắn cũng nóng lòng mà hỏi Bạch lão, nhưng ánh mắt lão giả khi đảo qua hắn thì hiện vẻ ngưng trọng.
- Ngươi… ta nhìn không thấu! Khi muốn tra xét ngươi thì có lực lượng pháp tắc cực kì cường đại ngăn trở ta, cố hết sức ta cũng chỉ có thể thấy được một ít mà thôi! Tiên Ma đồng tu, sinh mệnh tu sĩ!
Hắn nghe được thì không khỏi khó hiểu. Thực lực siêu tuyệt như Bạch lão còn không thấy rõ cao thấp của hắn, cái lực lượng gọi là “pháp tắc” này phải kinh khủng bậc nào? Nhưng ánh mắt của Bạch lão vui vẻ mà nhìn về phía Phiên Hồng, cười nói:
- Mặc Huyền Đao có thiên tư so với những thiên tài ở Ngân Hà thì chỉ mạnh không yếu, nhưng tiếc rằng là hắn chưa có công pháp phù hợp để điều động các lực lượng khác trong cơ thể, vì vậy chỉ có thể đánh ra công kích của tu ma giả.
- Nhưng ngươi lại khác. Không hiểu vì sao tiểu tử ngươi lại có thể điều động sinh mệnh lực của bản thân mà chữa trị thương thế, thế nhưng dùng sinh mệnh lực của bản thân hấp thụ sinh mệnh lực của kẻ khác mà gia tăng tu vi thì không thể.
Tóm lại, chỉ cần sinh mệnh lực của ngươi chưa cạn, phải nói là một con đỉa đánh mãi không chết! Trọng thương a, chỉ một cái chớp mắt là không còn một chút!
Phiên Hồng nghe được cái này ít ra còn có một tia an ủi, ông trời trên cao quả thực là công bằng a.
Muốn dò hỏi thêm nữa nhưng bị từ chối, nói là thực lực chưa đủ không nên biết nhiều, quả thật hiểu rõ quá nhiều cũng không tốt.
Cả hai người lại đi ra uống rượu, rất nhanh một buổi tối trôi qua, nhưng cả hai người không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt thì hình ảnh không muốn nhớ nhất lại xuất hiện khiến hai người Phiên Hồng giật mình không ít.
Thế là sáng hôm sau, cả hai vác một bộ mặt bơ phờ mà tới Hắc Dực Giáo. Ban đầu ý định hai người là thi chạy xem ai đến trước, nhưng mệt quá nên thôi, cưỡi thú đi cho nó nhanh.
Khi Phiên Hồng và Mặc Huyền Đao vừa đến, lúc này mười tám người khác đã tụ tập đầy đủ. Ngay khi hai người vừa nhảy xuống khỏi lưng thú, một trung niên nhân bay ra, vài tên đệ tử ở dưới cung kính cúi đầu:
- Bái kiến giáo chủ!
Không sai, đây chính là Xích Ưng, giáo chủ Hắc Dực Giáo. Đi theo sau hắn là một thanh niên mặt mày bầm dập, rõ ràng là vết thương từ cái cửa vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
Ánh mắt Xích Ưng đảo quanh, liền chú ý tới lệnh bài có khắc tên Phiên Hồng. Hắn nhìn kĩ Phiên Hồng, ánh mắt như muốn lột đồ xem rõ từng ngóc ngách.
- Tiểu tử này chính là người mà Tuyết nhi để ý sao? Được rồi, xem đảm lượng của ngươi như thế nào mà để con gái ta động lòng như vậy!
Phiên Hồng bị người soi xét như vậy cũng đồng dạng khó chịu vô cùng. Cùng lúc đó, một hắc y nhân đứng trong đoàn hai mươi người cũng nhìn tới Phiên Hồng rồi thôi.
- Ta chính là Xích Ưng, giáo chủ Hắc Dực Giáo. Bây giờ chính là lúc tổ chức vòng khảo hạch thứ ba, nhưng các ngươi cũng không cần quá lo lắng, hai mươi người các ngươi chắc chắn sẽ là đệ tử của bổn giáo dù thắng hay thua!
- Được rồi, các ngươi lên bốc thăm đi, từ một đến mười, ai có cùng con số thì là đối thủ của nhau. Thắng sẽ được vào vòng trong, có tư cách làm đệ tử nội môn, thua chính là đệ tử ngoại môn! Bắt đầu!
Xích Ưng hét lớn, từng người có cùng con số đi lên đài cao. Hai người Phiên Hồng nhìn mà chán, trận nào cũng thắng áp đảo, không có gì thú vị. Rất nhanh chỉ còn mười người thắng cuộc ở lại, mười người thua cuộc kia đã đi về khu ngoại môn rồi.
Mười người còn lại tiếp tục theo quy tắc cũ mà bốc thăm, lần này cũng không ngoại lệ, chán đến không thể chán hơn. Mấy vị trưởng lão cùng với Xích Ưng trên kia cũng ngao ngán thở dài, ánh mắt chỉ tập trung vào Phiên Hồng, Mặc Huyền Đao và Hàn Nhược Thủy.
- Chỉ được ba đứa trẻ này là có tư chất!
Một vị trưởng lão thở dài, ánh mắt có chút thất vọng. Từ hai ngàn năm trước tới nay, đây là lần chiêu mộ đệ tử mà nhiều đứa có tố chất yếu kém như vậy.
Mười người cũng chỉ còn lại có một nửa. Lúc này quy tắc bốc thăm có biến đổi. Cùng số là đối thủ, nhưng phiếu không thì coi như vượt qua vòng này, chờ đợi lượt bốc thăm kế tiếp. Mà Phiên Hồng không ngờ lại là người có vận khí cứt chó như vậy, bốc trúng phiếu không mà qua!
Chỉ còn bốn người, Mặc Huyền Đao dễ dàng thắng một cái thanh niên, Hàn Nhược Thủy cũng đồng dạng mà dễ dàng vượt ải. Lần bốc thăm sau đó, Phiên Hồng và Hàn Nhược Thủy phải lên sàn, người chiến trận cuối cùng là ai thì không phải bàn nữa rồi.
- Cô nương, nam nhi không chiếm a? Ây nha, cũng phải để ta nói hết chứ?
Phiên Hồng lên sàn, ngay khi đối mặt với Hàn Nhược Thủy thì làm một bộ nam nhân không chiếm tiện nghi nữ nhân, nhưng chưa kịp nói hết câu thì một kiếm bổ tới, mục tiêu không biết vô tình hay cố ý mà mũi kiếm ngay chính giữa háng của hắn!
Thế là Phiên Hồng cứ thế mà nhảy tưng tưng, không nhịn được nữa mà bắt đầu xuất thủ. Một quyền oanh ra, thanh thiết kiếm của Hàn Nhược Thủy bị nện vỡ nát, hóa thành bột mịn bay trong không trung.
- Không tệ!
Nàng lạnh lùng nói một tiếng, tiếp tục lấy từ trong nhẫn trữ vật một cái liễu kiếm hoa văn tinh xảo. Ánh mắt Phiên Hồng bỗng sáng lên, không phải vì phẩm chất của thanh kiếm đáng để cho hắn luyện hóa mà vì thanh Liễu Hoa kiếm này chính là binh khí hắn tặng cho Xích Minh Tuyết!
- Tiểu yêu nữ, muốn giáo huấn phu quân của nàng sao? Dù có là Tiên Tướng cũng phải tuân theo gia pháp!
Phiên Hồng cười hì hì nói, từ trong nhẫn đồng dạng lấy ra hai thanh Huyền cấp trường kiếm, lao về phía Hàn Nhược Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.