Trăng sao đã lặn, mặt trời mọc lên, sông nước như tranh.
Giữa sông có một chiếc thuyền lá nho nhỏ đang trôi xuôi theo dòng nước, lạc lõng cô đơn. Những tia nắng rơi xuống sóng nước lăn tăn, phản chiếu ánh vàng lấp lánh, như mang thêm cho cảnh thu đìu hiu, quạnh quẽ một chút màu sắc tươi sáng.
Đầu thuyền đặt một chiếc bếp lò màu đỏ làm từ đất nung*, trên bếp đặtmột chiếc ấm bằng đồng, hình như muốn đun nước, nhưng trong lò lại chẳng có đốm lửa nào sáng lên. * Thường thì đất sét nâu sau khi nung có màu đỏ
Trên mui thuyền, một vị hòa thượng mặc áo bào đen đang khoanh chân tĩnh tọa. Lão ngồi đó bất động, giống hệt một pho tượng cứng rắn lạnh lẽo vô tri vô giác như gỗ đá, nếu không phải tay áo của lão đang phất phơ theo gió và lồng ngực lão thấp thoáng phập phồng, người khác nhìn thấy, chỉ sợ cho rằng đây không phải người sống.
Diêu Tam Tư đứng ở đuôi thuyền, gã lén lén lút lút nhìn người đang ngồitrên mui thuyền kia, ép giọng thật thấp hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư không bị làm sao chứ?”
Thì ra ngồi ở đầu thuyền chính là vị Tể tướng áo đen của Đại Minh—Diêu Nghiễm Hiếu .
Từ khi Chu Nguyên Chương lập nước Đại Minh tới nay, liền loại bỏ chức Tể tướng, tự quản Lục Bộ*, Chu Lệ noi theo lệ cũ, xây dựng Nội Các thay thế quyền lực của Tể tướng, nhưng ở trong mắt các quan lại khác và dân chúng, Diêu Nghiễm Hiếu chính là Tể tướng—thậm chí quyền lợi còn lớn hơn Tể tướng.Diêu Nghiễm Hiếu không những là Tể tướng, mà còn “đen”, bởi vì cả đời này, dường như Diêu Nghiễm Hiếu chỉ thích mặc đạo phục màu đen—kể cả khi triều bái Thiên tử cũng là như vậy.
Hóa ra Thu Trường Phong đứng ngay bên cạnh Diêu Tam Tư, gió sông thổi phần phật, tóc hắn bay bay, tay hắn đang cầm lá cây mã liên đan đan bện bện. Lúc nhàn rỗi, buồn chân buồn tay hắn hay lấy lá mã liên đan thứ gì đó. Nghe Diêu Tam Tư hỏi vậy, hắn liền hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng Thượng Sư có chuyện hay sao?”
Diêu Tam Tư đỏ bừng mặt, nói vội vàng: “Đương nhiên không phải vậy.Tichức chỉ lo Thượng Sư ngồi ở mũi thuyền lâu như thế, lại không nhúc nhích, hay là bị đói?”
Vừa nhắc đến ăn cơm, bụng Diêu Tam Tư bỗng kêu ùng ục ra tiếng.
Thì ra từ trước tới giờ, Diêu Tam Tư luôn khát khao mạo hiểm, lại luôn luôn không có cơ hội thể nghiệm. Lần này lại vớ phải nhiệm vụ mà trong mắt gã thì chả có tý khiêu chiến nào.
Nhiệm vụ đó chính là—đi cùng Thu Trường Phong, giúp đỡ Thượng Sư trước tiên đi tới Kim Sơn.Kỳ thật Diêu Tam Tư không tình nguyện tẹo nào, gã biết rõ Nam Kinh đã xảy ra chuyện lớn, lại nghe nói Triệu Vương lại được lệnh dẫn Thiên Sách vệ rời khỏi Nam Kinh, tung tích mịt mờ.
Số là Kỷ Cương—quan Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ chọn lựa kỹ càng các cao thủ Cẩm Y Vệ đi theo Triệu Vương, nhất định là phải chấp hành một nhiệm vụ lớn, mà Diêu Tam Tư đợi chờ dài cổ, cũng không thấy Kỷ Cương điểm danh tới gã. Ngược lại, gã còn chứng kiến Mạnh Hiền theo Kỷ Cương rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
Gái sợ gả nhầm chồng, trai sợ theo sai tướng, Diêu Tam Tư cảm giácmình đang đứng nhầm đội ngũ. Thu Trường Phong bởi vì có biểu hiện tốt ở Thanh Điền, Kim Lăng mà khiến người ta phải dụi mắt trông theo. Nhưng trong mắt Diêu Tam Tư thì ngược lại, Kỷ Cương dường như vì việc đó dần dần đối xử lạnh nhạt với Thu Trường Phong, tiện thể không thèm nhìn kẻ đi theo Thu Trường Phong như Diêu Tam Tư gã đây.
Ngón tay Thu Trường Phong hoạt động không ngừng, vật thể hắn bện dần dần hiện ra hình dáng, có điểm khang khác không giống ngày thường là châu chấu. Dường như nhìn thấu tâm tư của Diêu Tam Tư, Thu Trường Phong nói: “ Ngươi nhất định đang cảm thấy, Thánh thượng lệnh cho Triệu Vương liên thủ cùng Kỷ Chỉ huy sứ, khẳng định muốn đi phá mộtvụ án lớn long trời lở đất, hơn nữa nguy hiểm cực kỳ?”
Diêu Tam Tư ngay lập tức gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là như thế rồi.”
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “ Kỳ thật không phải vậy, sự việc cứ như ta thấy, ngươi nếu đi cùng bọn họ, hung hiểm so với theo ta sẽ ít rất nhiều.”
Diêu Tam Tư không thấy sợ hãi, ngược lại bắt đầu phấn chấn, vội vã hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, ngài nói như vậy nghĩa là sao?”
Thu Trường Phong nói giọng thản nhiên: “Một nghìn quân Thiên sách vệ,lần này lại thêm mấy trăm cao thủ Cẩm Y Vệ, còn có cái gì có khả năng ngăn cản liên thủ một kích của bọn họ? Ngươi ở trong nhóm đó, vốn chỉ là một tên Bách Hộ, nếu là gặp địch, nói không chừng đối thủ hình dáng thế nào, còn chưa nhìn thấy cũng đã “quay về”…Nhưng nếu có hai chúng ta mà nói, khi gặp kẻ địch, ngươi khẳng định sẽ giúp ta chia sẻ một phần áp lực, ngươi nói có đúng hay không?”
Diêu Tam Tư vung tay múa chân, nói vẻ hưng phấn: “Thiên Hộ đại nhân nói không sai. Liệu lần này, chúng ta. . . chúng ta sẽ gặp phong hiểm như thế nào đây?"Thu Trường Phong xa xa nhìn xuống lòng sông, nói vẻ tự nhiên như thể vốn là như thế: “Phong hiểm lúc nào cũng có, ngươi đứng ở trên thuyền, nói không chừng, chiếc thuyền này đột nhiên lật úp xuống sông khiến ngươi chết chìm, cuộc sống vốn vô thường, ai biết được giây lát sau sẽ như thế nào?”
Diêu Tam Tư không nghe ra Thu Trường Phong đang lo lắng, gã nói vẻ nhụt chí: “Cái đó mà cũng gọi là nguy hiểm sao? Chết như thế chẳng kích thích tý nào cả.” Gã một mực hướng tới một cuộc sống tràn đầy mạo hiểm, cho rằng dù có chết đi mình cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt mới được. Gã cảm thấy chết đuối trong sông thật là tẻ ngắt,không hay ho chút nào.
Diêu Nghiễm Hiếu ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên nói: "Ngươi như muốn tìm cái chết, vì sao không tới tìm ta?" Đang ngồi ở đầu thuyền, lão đột nhiên nói một câu như vậy, hiển nhiên đã nghe lọt tai cuộc trò chuyện của Thu Trường Phong và Diêu Tam Tư.
Diêu Tam Tư liền giật mình, đứng ngây người một lát, rốt cuộc gã đi qua buồng nhỏ trên thuyền ra chỗ Diêu Nghiễm Hiếu , cười làm lành: “Thượng Sư, tiểu nhân chỉ nói lung tung vô nghĩa mấy câu mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội mạo phạm tới ngài, mong ngài bỏ quá cho.”Diêu Nghiễm Hiếu ngắm nhìn dòng sông sóng nước mênh mông, trên mặt lão đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, “Ta không trách tội ngươi, dù sao mạng ai người nấy quản, ngươi có chết, cũng đâu liên quan gì tới ta?”
Gió sông thổi tới vù vù, Diêu Tam Tư nhìn thấy nụ cười quỷ bí của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao gã bỗng cảm giác lạnh run hết cả người.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu lại mang theo mấy phần mờ mịt, lão nói một cách chậm rãi: “Ngươi có biết vì sao ta phải tới Kim Sơn không?”
Diêu Tam Tư gãi gãi đầu, ấp úng: “Tiểu nhân…không rõ ạ.”Sau lưng lão bỗng có người ra tiếng trả lời: “Thượng sư muốn đi Kim Sơn, chắc hẳn là vì Nhật Nguyệt Ca !”
Diêu Tam lúc này mới phát hiện, Thu Trường Phong cũng đến đầu thuyền tự lúc nào, suy cho cùng, gã cũng hiểu rõ không phải Thượng Sư đang hỏi gã. Nhưng khi nghe đến ba chữ Nhật Nguyệt Ca, Diêu Tam Tư vẫn là hưng phấn đến phát run, lý do chính vì bây giờ toàn thành Kim Lăng đã lưu truyền một cách bí mật sự thần bí của Nhật Nguyệt Ca, nói Thành Ý Bá viết Nhật Nguyệt Ca có thể đoán trước tương lai của giang sơn Đại Minh.Tuy nói đại đa số người ta đối với Nhật Nguyệt Ca có nội dung ra sao hoàn toàn không hiểu, tuy nhiên, họ lại tin tưởng sâu sắc đối với truyền thuyết này không hề nghi ngờ.
Con người luôn thích tin tưởng một ít sự vật thần bí, Diêu Tam Tư đương nhiên cũng không nằm ngoài số đó.
Diêu Tam Tư dựng thẳng người, lỗ tai vểnh ra, gã im lặng nghe Diêu Nghiễm Hiếu khặc khặ-x-xxxxx cười một tiếng, y như chim cú vọ kêu đêm rồi nói tiếp: "Nói không tệ, lần này ta đi chính là muốn đến xem xem Kim Sơn lưu kệ thực hư thế nào."Thu Trường Phong không biết Kim Sơn có lưu kệ gì gì đó, hắn thăm dò: “ Thượng Sư, quyển Nhật Nguyệt Ca kia tuy có nội dung không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật đã chứng minh, những gì nó viết, đúng là có khả năng đoán trước sự việc sắp xảy ra ở Đại Minh ta. Như chuyện “Kim long quy đại hải”, rồi “Mười vạn Ma quân” không phải đều đã ứng nghiệm hay sao, mà hai câu “Kim Sơn lưu kệ tái hiện thì, Hắc đạo ly hồn hải phân tranh” lại khiến người ta mười phần khó hiểu...”
Diêu Nghiễm Hiếu ngắt lời hắn: "Ngươi sai rồi."
Thu Trường Phong khiêm tốn thỉnh giáo lão: “Xin hỏi ty chức sai ở chỗnào?”
Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: “Theo ta phỏng đoán, chuyện Long quy đại hải chung hữu hồi tuy đã thực hiện, nhưng tiên đoán về Mười vạn Ma quân vẫn còn chưa xảy ra đâu!”
Thu Trường Phong hoang mang khó hiểu, sau nửa ngày hắn mới rặn ra được một câu: “Vậy rốt cục Mười vạn Ma quân là chỉ thế nào ạ?”
Đột nhiên, mặt Diêu Nghiễm Hiếu lướt qua một tia kinh sợ, ra vẻ tránh né, lão chỉ nói duy nhất hai chữ “Ý trời!” Phun ra hai tiếng đó rồi, lão lập tức nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, nhưng cơ mặt không khống chếđược bắt đầu co rút, run rẩy.
Sắc mặt lão vốn tiều tụy vàng vọt, giờ trông như vậy, khiến người ta nhìn có vẻ âm trầm khủng bố không nói nên lời.
Ý trời sao?
Vì cái gì nói đó là ý trời? Ý trời và mười vạn Ma quân thì có liên quan gì chứ?
Thu Trường Phong suy nghĩ rất nhanh trong đầu rồi cũng không hỏi tiếp. Hắn biết rõ nếu Thượng Sư đã nói, không ai có thể ngăn trở, trái lạinếu như Thượng Sư không muốn nói, bất cứ ai cũng không thể miễn cưỡng lão.
Đang lúc hắn cho rằng cuộc trò chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên lẩm bẩm: “ Kỳ thật lũ giặc Đông Doanh tuy là mối họa ngầm, nhưng so với Đại Minh ta mà nói, chẳng qua là châu chấu đá xe thôi. Vấn đề Thánh thượng lo lắng nhất có lẽ là...mười vạn Ma quân. Lần này chúng ta đi, chính là muốn nghĩ ra biện pháp tiêu diệt cỗ lực lượng đó!”
Diêu Tam Tư hưng phấn đến mức toàn thân run run, Hán Vương suất lĩnhThiên Sách vệ, Kỷ Cương thống lĩnh Cẩm Y Vệ đi tiêu diệt đám uy khấu vùng duyên hải cũng không bằng chuyện trọng yếu mà Thượng Sư muốn đi làm, hung hiểm trong đó không cần nói cũng biết.
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Mười vạn ma quân chẳng lẽ nói đến một lực lượng thần bí nào đó?” Kỳ thực hắn dựa vào những manh mối trong lời nói của Diêu Nghiễm Hiếu để luận và chờ Diêu Nghiễm Hiếu nói tiếp.
Diêu Nghiễm Hiếu bỗng trợn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi không nói nên lời nhưng sau đó lại cười như điên: “Không sai, đó là một lựclượng cực kỳ thần bì, nghe nói nếu nắm được lực lượng này trong tay thì không thua gì có Mười vạn hùng binh, chẳng những có thể trợ giúp Chu Doãn Văn nhất thống thiên hạ mà còn có thể hiểu thấu thiên địa huyền ảo, thương sinh chi đạo. Ta nghĩ trước mắt mặc dù Chu Doãn Văn có thể chỉ huy đám uy khấu Đông Doanh nhưng lực lượng này đối với Đại Minh ta mà nói thì chưa đủ nguy hiểm, chắc chắn hắn còn muốn nắm được lực lượng Mười vạn ma quân hòng đẩy ngã giang sơn của Thiên Tử.
Mười vạn ma quân, thiên hạ, trăm vạn hùng binh, thiên địa huyền ảo…
Diêu Tam Tư càng nghe càng ngơ ngác như thể đang nghe truyện thầnthoại vậy, gã bất chấp thân phận hỏi: “Nhưng làm thế nào để nắm được lực lượng kia?” Gã tin rồi, tin rằng trong thiên địa thực sự có lực lượng này, bởi vì trong mắt gã, những chuyện xảy ra với Diêu Nghiễm Hiếu dù huyền bí nhưng cũng cực kỳ chân thật.
Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu chợt trống rỗng rồi phun ra mấy chữ: “Kim Long quyết … Tịch chiếu… Ly Hỏa… Cấn thạch. Sáu mươi năm rồi rốt cục cũng hiện thế sao…”
Lời nói của lão đứt quãng, hoàn toàn không ăn khớp, đầu óc dường như đã bay lên chín tầng mây.Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong lại hiện lên vài phần kinh ngạch: “Tịch chiếu?” Hắn trầm ngâm không nói, dường như đã nghĩ ra vấn đề mấu chốt ở đây nhưng nhất thời không dám khẳng định.
Đúng lúc này Diêu Nghiễm Hiếu chuyển mắt nhìn sang bên trái rồi dừng lại, nói đầy kinh ngạc: “Ồ…”
Có thể khiến cho Diêu Nghiễm Hiếu cảm thấy ngạc nhiên, đương nhiên tuyệt không phải một việc tầm thường.
Thu Trường Phong cố không suy nghĩ quá nhiều, hắn quay đầu sang tráingắm sông, lập tức nhíu mày.
Trên mặt sông đột nhiên hiện ra một chiếc bè gỗ. Bè gỗ bình thường đều dùng tre trúc nhẹ nhàng linh hoạt buộc lại để đi cho thuận tiện còn bè gỗ này lại dùng viên mộc buộc thành, phiêu phù trên sông, xem ra có tới ba tầng viên mộc (gỗ tròn)…
Bè trúc bình thường chỉ dài hơn một trượng nhưng bè này do mười mấy chiếc bè hợp lại nên dài hơn mười trượng.
Bè này trôi trên sông không khác gì thuyền lớn.Trên bè cũng chỉ có một người, người nọ đứng ở đầu bè, mặc bộ áo xám thường thấy của người chở bè, đứng trên sông nhìn lại không rõ mặt mũi ra sao. Bè lớn này vừa đến thì thuyền nhỏ thông thường lập tức né tránh như thấy quỷ. Cho dù là thuyền chở hàng lớn trông thấy cũng phải né nhường không dám tranh đường.
Diêu Tam Tư chưa bao giờ thấy bè gỗ lớn như thế trong lòng rất tò mò vội hỏi: “Thiên hộ đại nhân, đây là cái gì?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong tăng thêm vài phần nghiêm túc, hắn trả lời ngắn gọn:’Là Bài Giáo.” (Bài:bè)Bài Giáo?
Nhất thời Diêu Tam Tư không hiểu gì nhưng Thu Trường Phong lại hiểu rất rõ. Nhà Đại Minh hiện thời nhìn bề ngoài thì khống chế đường thủy nhưng thực ra còn có Tam đại thế lực, theo thứ tự là Thanh Bang chiếm cứ Hoàng Hà, Phủng Hỏa hội chiếm cứ Hải Vực còn Trường Giang thuộc về Bài Giáo.
Tam đại thế lực này xuyên khắp đường thủy Đại Minh, trong bang có vô số người nhưng có quy củ ước thúc bang chúng rõ ràng, tránh làm nhiễu loạn luật pháp Đại MinhChu Lệ cũng muốn lợi dụng những bang hội này duy trì thiên hạ thái bình, hưng vượng đường thủy nên từ xưa đến nay vẫn một mắt nhắm một mắt mở với những bang hội này.
Diêu Nghiễm Hiếu muốn đi Kim Sơn nhưng không ngồi kiệu hay cưỡi ngựa mà lại đi từ cuối Nam Kinh, xuôi theo dòng Trường Giang để lặng lẽ đến Kim Sơn, mà đoạn đường thủy này thường có người của Bài Giáo qua lại.
Nhưng việc có người thả bè ở đoạn đường thủy này quả thực không bình thường chút nào.Thả bè vốn là một nghề của Bài Giáo, chủ yếu là thông qua đường thủy để vận chuyển viên mộc từ rừng trên thượng du xuôi hạ du buôn bán hòng cầu lợi nhuận. Danh tiếng của Bài Giáo cũng từ đây mà ra.
Nhưng theo thông lệ nếu Bài Giáo thả bè sẽ là ở Tứ Xuyên, Hồ Quảng, Giang Tây nơi nước chảy xiết bởi thả bè nhìn tưởng đơn giản nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Bè lớn không giống như thuyền lớn, rất khó khống chế, thượng và trung du Trường Giang là những nơi nước chảy xiết, nhiều đá ngầm, chỉ cần đụng vào là bè hủy người chết.
Thả bè là một nghề cực kỳ hiểm ác nên vô hình khiến cho thành viên củaBài Giáo có tính tranh đấu và rất tàn nhẫn. Người trong Bài Giáo vừa thờ nước và thờ pháp thuật, trong đó rồng rắn lẫn lộn, có thể nói là tụ tập vô số pháp sư, đạo phái Trung Nguyên.
Bởi thả bè nguy hiểm nên mỗi lần Bài Giáo thả bè ngoại trừ cần có bè trưởng còn cần có Pháp sư tọa trấn tiến hành tế thần khu quỷ, bảo vệ bè đi bình an, điều này càng khiến cho bản thân Bài Giáo tăng thêm vẻ thần bí.
Bởi thế bất kì đội thuyền trên sông nào dù là phú quý hay nghèo hèn, chỉ cần thấy Bài Giáo thả bè đều muốn tránh đi, chỉ lo chọc vào Bài Giáocũng như động đến thần linh.
Nhưng đoạn đường thủy gần Kim Sơn hôm nay đã gần đến hạ du Trường Giang, thương thuyền đi lại như nước chảy. Triều đình đã hạ lệnh cấm Bài Giáo thả bè ở đoạn đường thủy này tránh ảnh hưởng việc buôn bán vậy mà còn có người của Bài Giáo thả bè qua quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Mà trên bè lớn kia chỉ có một người điều khiển, vừa là bè trưởng vừa là pháp sư, hiển nhiên là người có phân lượng cực lớn trong Bài Giáo.
Người này không như lệ thường mà lại đưa bè xuống hạ du Trường Giangchẳng lẽ Bài Giáo đã có chuyện phi thường gì xảy ra?
Thu Trường Phong nghĩ tới đây đã thấy bè lớn kia đi sau mà đến trước, chẳng những đuổi kịp thuyền nhỏ của bọn họ mà còn sắp vượt qua.
Trong mắt người đứng trên bè kia dường như hiện lên vẻ trống rỗng, chán chường. Người nọ lơ đãng nhìn về phía này cũng khiến người ta phát lạnh trong lòng.
Diêu Nghiễm Hiếu bỗng nói: “Thì ra là Kiều Tam Thanh.”
Thu Trường Phong khẽ giật mình, vừa bởi Diêu Nghiễm Hiếu nhận rangười nọ vừa bởi vì danh tiếng của Kiều Tam Thanh.
Bài Giáo mặc dù có chưởng giáo nhưng sự tồn tại của chưởng giáo cực kỳ thần bí, người chính thức xử lý sự vụ trải khắp thủy đạo Trường Giang của Bài Giáo là Nhị thập bát tú .
Nhị thập bát tú dùng để chỉ hai mươi tám người võ công cao cường, phân biệt bằng tên của hai mươi tám vì sao.
Phía trên Nhị thập bát tú là Tứ đại Bài pháp quản lý. Tuy Thu Trường Phong chưa gặp bốn vị Bài pháp này nhưng cũng biết rõ danh tính của họ.Kiều Tam Thanh, Mặc Tứ Phương, Giản Ngũ Đấu, Mục Lục Ngự!
Vị trí của bốn người này trong Bài giáo rất gần với chưởng giáo, nghe nói cũng có một thân thần thông cao thâm khó lường, người thường đừng nói là nhìn thấy mà ngay cả nghe thấy danh tính của họ cũng rất hiếm.
Tại sao một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở giữa con sông lớn này để thả bè xuôi dòng?
Khi Thu Trường Phong còn đang cân nhắc đã nghe Diêu Nghiễm Hiếu nói: “Gọi hắn tới đây.”Thu Trường Phong khẽ giật mình, cảm thấy hơi khó xử. Hắn biết Kiều Tam Thanh hành động không bình thường như vậy hẳn có chuyện trọng yếu cần làm, sao có thể dễ dàng cho hắn lên chứ? Nhưng Thượng Sư đã có lệnh thì hắn phải làm dù là bằng cách nào đi nữa.
Diêu Tam Tư đã sớm trợn mắt há mồm, gã cảm thấy đứng cùng hàng với người đầy quỷ khí như vậy thì không tốt chút nào.
Hơi đảo mắt rồi Thu Trường Phong cao giọng gọi: “Thiên linh thần tôn tam thanh cảnh, giang thiên nhất khí ngã độc hành. Xin mời đạo hữu dừng bước.”Một câu nói tưởng như tùy ý của hắn nhưng cái bè gỗ vốn đang trôi vội vã kia bỗng chậm lại.
Cảm giác này quả thực cực kỳ cổ quái.
Bè gỗ không có mái chèo cũng chẳng có cột buồm, không có lái cũng chẳng có sào, thoạt nhìn như cây gỗ thả xuôi dòng, ai ngờ người nọ đứng trên bè không nhúc nhích mà chiếc bè lại từ từ chậm lại giữa dòng nước chảy xiết.
Diêu Tam Tư thấy cảnh này thì sợ đến há hốc mồm như gặp quỷ đang thi pháp.Lúc này chiếc bè đã tới gần thuyền nhỏ, chạy song song với nhau, người đứng trên bè nhìn Thu Trường Phong rồi cười u ám: “Ngươi là ai?” Mặc dù người nọ cười nhưng vẻ mặt khô cứng, lại đứng giữa dòng nên mang theo vẻ quỷ dị không nói nên lời. Lúc người nọ nhìn thấy Thu Trường Phong thì trong mắt cũng lộ vài phần ngạc nhiên dường như không ngờ đối phương lại trẻ như vậy
Thì ra "Thiên Linh Thần Tôn Tam Thanh cảnh, Giang Thiên nhất khí ngã Độc Hành" chính là hai câu được dùng để tả về Kiều Tam Thanh khi ông ta xưng hùng trường giang ba mươi năm trước, Kiều Tam Thanh vốn tên là Kiều Lập Bản, về sau gia nhập Bài Giáo mới đổi thành Tam Thanh“Liệt Tiên Truyền” kể rằng lúc thiên địa chưa phân chia mà chỉ là một đoàn tinh khí thì Nguyên Thủy Thiên Vương hóa thân thành Tam Thanh, một là Vô Hình Thiên Tôn - Thiên Bảo Quân, hai là Nguyên Thủy Thiên Tôn - Linh Bảo Quân, ba là Phạm Hành Thiên Tôn – Thần Bảo Quân
Kiều Tam Thanh lấy hiệu là Tam Thanh hiển nhiên là cực kỳ tự phụ. Chẳng qua ông ta không ngờ rằng Thu Trường Phong một hơi nhắc lại chuyện ba mươi năm về trước mà rõ ràng nhìn niên kỷ Thu Trường Phong không thể vượt quá ba mươi.
Thu Trường Phong còn chưa kịp trả lời thì người này đã đảo mắt nhìnquanh trông thấy Diêu Nghiễm Hiếu, ánh mắt lạnh lẽo bỗng lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Ngươi là…” Lão còn đang ngờ ngợ chợt mắt sáng bừng, nói đầy kinh ngạc: “Là ngươi!”
Diêu Tam Tư thấy hai bên má người này như không có thịt, hai con ngươi trũng sâu, trên mặt chỗ trắng chỗ vàng giống như …
Thu Trường Phong kiến thức rộng rãi biết người này không phải là … mà bị …, thường những hán tử hay ngâm mình dưới sông hay dính bệnh này mà hiển nhiên Kiều Tam Thanh bị nhiều hơn một chút. Hắn nghe khẩu khí Kiều Tam Thanh thì dường như người này biết Thượng Sư.Chuyện này cũng không quá kì lạ vì dù sao Diêu Nghiễm Hiếu trợ giúp Chu Lệ khởi sự cũng bôn ba lang thang khắp chốn, quen đủ loại người nên có biết vài người trong Bài Giáo cũng không phải không thể.
Trong mắt Diêu Nghiễm Hiếu chợt lóe hào quang, lão mở miệng nói: “Tịch chiếu đâu?”
Tịch Chiếu?
Tịch Chiếu là cái gì?
Đây là lần thứ hai Diêu Nghiễm Hiếu nhắc đến Tịch Chiếu, mặt ThuTrường Phong lại đổi sắc, trong đầu tự nhiên liên tưởng đến một truyền thuyết cực kỳ lâu đời. Truyền thuyết cổ xưa này không được ghi lại trong « Lưỡng thiên linh nhị thập tứ cú khẩu quyết » (hai nghìn hai mươi bốn câu khẩu quyết)
Hắn nghe được lần đầu do một người trong lúc lơ đãng nhắc tới. Người nọ dường như chỉ thuận miệng nhắc tới nhưng Thu Trường Phong lại nhớ kĩ.
Bởi chuyện kia nhắc tới Thiên Long Đại tướng quân Địch Thanh đời Bắc Tống mà Thu Trường Phong cũng là một người thần tượng cái khí pháchhiên ngang, chí hướng tráng liệt của Địch Thanh.
Tịch Chiếu – chẳng lẽ là… Thu Trường Phong nhớ năm xưa khi người kia kể chuyện này thì sắc mặt chợt trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn có vẻ kinh sợ.
Kiều Tam Thanh nghe Diêu Nghiễm Hiếu nhắc đến Tịch Chiếu thì sắc mặt cũng kịch biến, thậm chí còn phản ứng mạnh hơn Thu Trường Phong, trong đó ẩn chứa vài phần giận dữ nữa, lão ta nghiêm giọng quát : ‘’Thì ra là các ngươi !’’
Những lời này dù là Thu Trường Phong nhất thời cũng không đoán đượcdụng ý trong đó.
Ngươi là ? Là ngươi ? Thì ra là các ngươi ?
Chỉ ba câu nói đơn giản nhưng ý nghĩa tuyệt không đơn giản chút nào.
Thu Trường Phong lập tức ra tay, ngay lúc Kiều Tam Thanh đứng thẳng người lên hắn vội ra tay.
Nhiều khi hắn có thể ở thể bất bại không chỉ nhờ võ công trác tuyệt mà còn ở khả năng liệu địch chiếm tiên cơ.Trong hơn hai ngàn câu Càn khôn tác có một trăm ba mươi lăm điều pháp tắc, trong đó có mười ba pháp tắc dạy cách nhìn người, mà trong mười ba điều pháp tắc kia thường dùng nhất là hai pháp tắc sát ngôn( quan sát qua lời nói) và quan sắc (quan sát hành động). Cop qua cop lại, 𝘁rở lại 𝘁ra𝗇g chí𝗇h ⩶ 𝑻rùm𝑻ru yệ𝗇.v𝗇 ⩶
Bên trong hai điều pháp tắc sát ngôn và quan sắc lại có một trăm năm mươi câu đủ dạy cho Thu Trường Phong làm thế nào để phán đoán hành động của người khác.
Kiều Tam Thanh miệng phình lên như bát úp, mày nhăn lại thành một vệt dài, ngón tay co lại, chân căng tựa dây cung, hơi thở gấp gáp, những đặcđiểm này Thu Trường Phong chỉ cần liếc qua cũng thấy rõ địch ý.
Tại sao Kiều Tam Thanh lại tỏ rõ địch ý khi Thượng Sư đề cập tới Tịch Chiếu, những chuyện này Thu Trường Phong không hiểu nhưng hắn đã đi theo Thượng Sư thì phải có trách nhiệm bảo vệ Thượng Sư chu toàn.
Thu Trường Phong búng chân nhảy lên, sọt cá bên cạnh bay thẳng lên trời.
Cùng lúc đó có một đạo thủy châu bắn từ dưới sông lên, lao thẳng về phía Diêu Nghiễm Hiếu . Kiều Tam Thanh vừa đứng thẳng người đã có nước từ sông bắn lên, chẳng lẽ thực sự lão ấy đạo hạnh cao thâm, có thểthi pháp khống chế nước sông?
Thế tới cột nước kia cực nhanh, hệt như lợi tiễn, dưới ánh mặt trời ẩn hiện có ánh xanh lập lòe.
Thu Trường Phong vung chưởng vỗ vào sọt cá khiến nó bay thẳng lên nghênh tiếp thủy tiễn.
“Soạt” một tiếng, thủy tiễn đánh vào sọt cá rồi biến thành vài luồng nước quay về cạnh Kiều Tam Thanh.
Kiều Tam Thanh phất tay áo một cái thì luồng nước kia biến thành sươngmù, bao phủ toàn thân càng tăng thêm vẻ thần bí. Trên khuôn mặt chỗ trắng chỗ vàng của Kiều Tam Thanh vẫn nguyên vẻ đờ đẫn nhưng đã tăng thêm vài phần kinh sợ.
Lão ta không ngờ rằng người trẻ tuổi kia vừa giơ tay nhấc chân đã có thể phá vỡ thủy thuật của mình.
Kiều Tam Thanh còn chưa động đã nghe Thu Trường Phong lạnh lùng nói: “Nghe nói trong trong Tam Thanh chi thuật của Kiều đạo hữu có Bàn Thủy, Hành Vân, Bố Vũ là nổi danh nhất…”
Kiều Tam Thanh bỗng khẽ giật mình, không hiểu được Thu Trường Phongcòn trẻ như vậy, sao lại có hiểu biết sâu rộng đến cả Tam Thanh tuyệt kĩ của lão ta cũng hiểu rõ như lòng bàn tay?
Thu Trường Phong lại tiếp: “Những cự bài cửu thiên như các lão không dễ gì xúc động, vừa rồi chúng ta không có địch ý, nếu Kiều đạo hữu đã không tiếc dùng Hành Vân Bố Vũ thuật để động thủ với chúng ta chẳng phải làm hỏng chuyện quan trọng của ngươi rồi sao?”
Rốt cục sắc mặt Kiều Tam Thanh cũng thay đổi, lão ta như gặp quỷ, hỏi lại giật giọng: “Ngươi làm thế nào biết ta…”
Lời còn chưa dứt đã nghe có tiếng trống vang lên.Đông!
Đông… Thùng thùng thùng…Đông đông đông!
Tiếng trống lúc đầu nặng nền nhưng ngay sau đó liền sục sôi như sấm sét, giống như sấm động trước cơn mưa, vang tận trời xanh, tràn ngập dòng sông.
Diêu Tam Tư bị tiếng trống kia làm cho hốt hoảng cơ hồ thổ huyết, gã không ngờ thế gian này lại có loại trống có thể phát ra tiếng lớn như thế.Thu Trường Phong chợt ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến. Hắn rời mắt khỏi Kiều Tam Thanh, lơi lỏng phòng bị quả là cơ hội tốt nhất để Kiều Tam Thanh ra tay nhưng không hiểu sao Kiều Tam Thanh không ra tay mà cũng chuyển mắt nhìn phía trước, trong mắt lộ rõ vẻ thê lương.
Từ phía hạ du con sông có một con thuyền lớn đi tới.
Trên sông, chư thuyền đều đang tránh né pháp sư của bè Bài Giáo chỉ có cái thuyền kia nghênh ngang đi tới, không hề có ý tránh đi.
Thuyền lớn kia bề ngoài thoạt nhìn không khác gì những chiếc thuyền khác chỉ có một điểm bất đồng là đầu hai bên boong phía đầu thuyền cóhai đống lửa.
Lửa kia có màu lục – Bích lục hỏa.
Giữa boong đầu thuyền có đặt một cái trống lớn, cái trống này cực lớn, đồ sộ, bên cạnh trống là hai gã lực sĩ để ngực trần, hai tay to như bắp đùi Diêu Tam Tư, trong tay cầm hai cái dùi trống giống như hai cái thiết chùy.
Lực sĩ đánh trống.
Tiếng trống như sấm động, kinh thiên động địa.Lồng ngực của lực sĩ kia dưới ánh mặt trời lại ánh vàng.
Bích Hỏa, trống lớn, lực sĩ như thiên thần…
Có ba điểm này lập tức chiếc thuyền lớn tầm thường kia trở nên không tầm thường chút nào.
Cuộc đời Diêu Tam Tư chưa từng gặp thứ lửa nào quái dị như thế, sự việc quỉ dị như vậy lại còn bị tiếng trống làm tim đập thình thịch gần thổ huyết nhưng vẫn không nhìn được hỏi Thu Trường Phong: “Đó là cái gì vậy?” Gã bỗng phát hiện chuyện này thoạt nhìn sẽ không buồn tẻ mà thậm chí còn hung hiểm, kích thích vượt quá sức tưởng tượng của mình.Mặt mày Thu Trường Phong tái nhợt, hắn đáp: “Kim Giáp Thần, Triêu Thiên Cổ, là Phủng Hỏa hội. Sao bọn chúng lại tới đây?”
Trống lớn như thế này, lại thêm ngọn lửa quái dị kia thì với sự hiểu biết của Thu Trường Phong trên đời này này chỉ có một nhà chính là Phủng Hỏa hội.
Nhưng Phủng Hỏa hội xưa nay vẫn tung hoành Hải Vực, cùng với Bài Giáo khống chế Trường Giang nước sông không phạm nước giếng, lần này đột nhiên từ Hải Vực tiến vào cửa Trường Giang giống như gióng trống khua chiêng tới trọng địa của Bài Giáo, không còn nghi ngờ gì nữa là đã phạmvào điều tối kị của Bài Giáo.
Hành động này của Phủng Hỏa hội quả thực là muốn tuyên chiến với Bài Giáo, chẳng lẽ trong hội, giáo lớn nhất Đại Minh này đã có biến cố động trời nào đó?
Đột nhiên cảm giác được gì đó, Thu Trường Phong quay đầu lại thì thấy bè gỗ lớn mà Kiều Tam Thanh điều khiển muốn chạy trốn.
Kiều Tam Thanh đứng trên bè nhìn về chiếc thuyền lớn phía hạ du, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.Bè lớn kia vốn đang chậm rãi đi song song với thuyền nhỏ chợt tăng tốc, lao thẳng về phía trước với thế không gì cản nổi
Bè lớn giống như mũi tên lao thẳng về phía thuyền lớn đằng hạ du.
Thu Trường Phong kinh hãi, hắn biết Kiều Tam Thanh làm vậy chắc chắn là muốn chiến với cao thủ của Phủng Hỏa hội. Bài Giáo và Phủng Hỏa hội, kẻ tiếu ngạo Trường Giang, người tung hoành Hải Vực, nếu kịch chiến thực sự xảy ra chỉ sợ cả Đại Giang sẽ dậy sóng, bọn họ nếu bị cuốn vào đó thì hung hiểm không cần nói cũng biết.
Thu Trường Phong đảo mắt nhìn Diêu Nghiễm Hiếu chỉ thấy lão nhìn bè,thuyền lại gần nhau với thần sắc đạm mạc, giống như không biết hung hiểm trong đó, chuyện này vốn do Diêu Nghiễm Hiếu khơi ra nhưng giờ Diêu Nghiễm Hiếu lại hờ hững như người ngoài cuộc.
Thu Trường Phong hô: “Ngộ Tính, cập bờ.”
Trên thuyền nhỏ này ngoài ba người Thu Trường Phong, Diêu Nghiễm Hiếu và Diêu Tam Tư còn có người lái thuyền tên Ngộ Tính – chính là tiểu hòa thượng bên người Diêu Nghiễm Hiếu .
Diêu Nghiễm Hiếu đi Kim Sơn cần sử dụng một con thuyền nhỏ nhưng lạikhông muốn thuê người lái thuyền nên để Ngộ Tính đưa đò. Diêu Nghiễm Hiếu xưa nay làm việc quái dị, Thu Trường Phong đã sớm biết nên không lấy làm kì lạ.
Kì quái ở đây chính là tiểu hòa thượng này ở phương Bắc nhưng lại tinh thông việc cầm lái đưa thuyền.
Thời điểm xảy ra dị biến, Thu Trường Phong cũng không lo lắng an nguy bản thân mà chỉ lo cho an nguy của Diêu Nghiễm Hiếu , chỉ mong Ngộ Tính kịp đưa thuyền cập bờ, thoát khỏi hiểm cảnh.
Ngộ Tính thấy thế vội cuống quít đưa chèo. Không ngờ sau khi bè lớn đirồi, trên sông chợt xuất hiện một xoáy nước có lực xoáy rất mạnh, Ngộ Tính mặc dù hiểu chuyện đi thuyền nhưng chống lại sức nước như thế này vẫn không thể, thuyền nhỏ đã đi vào vùng nước xoáy, bắt đầu xoay trên mặt sông.
Gió thổi làm mặt sông dậy sóng, giữa dòng sông mênh mông có một vệt xám xuôi dòng lao tới, như bóng lưng cự kình bơi sát mặt nước.
Vệt xám nhấp nhô, bè lớn của Kiều Tam Thanh đã đến gần thuyền lớn của Phủng Hỏa hội.
Bè gỗ dài hơn mười trượng, viên mộc trước sau được đinh sắt to cố định,tổng cộng có tới tầng viên mộc hợp thành lúc này lướt sóng lao tới, uy thế quả thực như thiên quân vạn mã gào thét.
Giữa tiếng trống xuyên thấu trời xanh, bè gỗ rẽ nước xông tới, giờ thuyền lớn của Phủng Hỏa hội ở hạ du có muốn tránh cũng không chuyển hướng kịp nữa.
Bè gỗ đâm thẳng vào con thuyền lớn gây ra một tiếng nổ inh tai nhức óc.
Từng cơn sóng lớn nối tiếp nhau ấp đến như hàng ngàn lớp tuyết đổ xô đếnSông nước mênh mông, không biết đã chôn vui biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt.
Trong tuyết có lửa, trong lửa lại có nước, nước lớn cuốn trôi cây. Với sức mạnh lớn như thế, con thuyền cho dù đúc bằng sắt cũng không chịu nỗi. Huống chi, con thuyền này vốn chỉ được chế tạo từ cây gỗ bình thường.
Con thuyền lớn đột nhiên vỡ tan.
Một tổng thể lớn chia ra thành nhiều khối nhỏ. Viên Mộc ở phía trước bị sức mạnh của vụ va chạm đánh văng lên trời. Ngay sau đó, đợt sóng lớn một lần nữa đánh vào con thuyền.Cảnh tượng bao la hùng vĩ như thế này, Diêu Tam Tư khó mà gặp được. Thế nhưng, gã cũng chẳng có tâm tình để nhìn ngắm nó. Con thuyền nhỏ lắc lư dữ dội, khiến kẻ đứng trên thuyền như gã choáng váng cả đầu óc. Gần như cả phần cơm đêm qua đã bị gã phun ra sạch.
Ngộ Tính cũng không có cách nào khống chế được con thuyền. Nó đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi đầy mặt.
Thu Trường Phong đang ở đầu thuyền, hắn nhìn qua mặt nước. Sau đó, thân người của hắn đột nhiên nhảy lên, ngay lập tức đã xuất hiện ở đuôi thuyền. Hắn nhanh tay giữ lấy bánh lái. Hắn hét to một tiếng, dùng sứccả người xoay mạnh.
Tiếng “răng rắc” vang lên, bánh lái bằng gỗ cứng như sắt thép gãy thành hai đoạn. Con thuyền nhỏ đang bị xoay vòng đột nhiên dừng lại. Ngộ Tính quýnh cả lên. Con thuyền nhỏ đã thoát ra khỏi xoáy nước, xem như đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Diêu Tam đang loạng choạng, con thuyền đột nhiên đổi hướng khiến đầu gã va thằng vào boong thuyền
Ngộ Tính vui mừng thốt lên: “Tốt rồi.” Nó đã thấy được kỷ năng đi lại trên sông nước của Thu Trường Phong rất thành thạo, khả năng vậndụng sức mạnh cực chuẩn. Điều này làm nó cực kỳ khâm phục Thu Trường Phong. Nhưng vẻ mặt tươi cười của nó lập tức gặp phải nét mặt cực kỳ kinh hoàng của Thu Trường Phong.
Từ trước đến giờ, cho dù đối mặt với Nhẫn giả thần bí khó lường của Đông Doanh thì Thu Trường Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, chưa bao giờ như lúc này. Rốt cuộc là hắn đã nhìn thấy cái gì mà lại hoảng sợ như vậy?
Con thuyền vừa ra khỏi xoáy nước, Thu Trường Phong ngay lập tức nhìn về phía thượng du. Hắn phát hiện ra bản thân bị tiếng trống thu hút nên không nhân ra, một con thuyền lớn từ thượng du đi xuống đã tiến sátđến con thuyền của bọn họ.
Hắn nhận ra, cho dù là bè gỗ ở hạ du hay con thuyền vừa bị đâm gây ra sóng to vừa rồi cũng không thể cản được con thuyền lớn ở thượng du tiến đến.
Thêm nữa, phía trước con thuyền còn có một đám dầu hỏa màu đen đang trôi tới. Trong phút chốc, chúng đã vượt qua thuyền, tiếp tục lan xuống hạ dụ
Mặt Thu Trường Phong biến sắc khi nhìn thấy đám dầu hỏa màu đen phủ kín trên mặt sông. Không quản Ngộ Tính đang chèo thuyền hay làm gì,hắn lao tới đoạt lấy mái chèo, sau đó ra sức chèo.
Cùng lúc đó, đám Kim Giáp Thần cũng đột nhiên biến mất.
Con thuyền lớn vỡ nát đã gây nên một trường hỗn loạn. Đám lực sĩ màu vàng đó cũng thừa cơ lẫn vào trong đó. Hai luồng lửa xanh vẫn tiếp tục cháy lan ra mặt sông. Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa một lần nữa bùng cháy
Đồng tử màu xanh của Kiều Tam Thanh cũng co rụt lại. Trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Trong lúc rồi loạn, một đám dầu hắc đã từ con thuyền lớn bị bọn chúng đụng nát chảy ra, phủ kín đường đi phíatrước của bọn chúng.
Hai luồng lửa xanh tiếp xúc với đầu hắc thì lập tức bùng cháy. Chúng như biến thành hai con rắn lửa đang di chuyển ngược dòng. Chỉ vài giây sau khi chúng tiếp xúc với đám dầu đen, cả con sông lớn lập tức biến thành một biển lửa màu ngọc xanh.
Biển lửa lớn màu xanh ngọc kia, chẳng những đốt cháy bè lớn của Kiều Tam Thanh mà còn bao trùm lấy con thuyền nhỏ của bọn người Thu Trường Phong.
Trong chốc lát, hơi nóng từ ngọn lửa đã phả vào mặt, khói đen cuồncuồn bốc lên.
Khi ngọn lửa lan đến, Diêu Tam Tư ngay lập tức bị hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Gã đã từng tưởng tượng ra ngàn vạn phương thức chết của bản thân. Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ chết như thế này, sẽ bị chết cháy ở giữa con sông lớn!
Ngộ Tính vội vã hết lên: “Thượng sư, nhảy thôi.”
Thế nhưng Diêu Nghiễm Hiếu vẫn đứng yên. Lão nhìn chằm chằm vào biển lửa màu xanh ngọc, trong miệng lẩm bẩm: “Kim Giáp Thần, triêu thiên cổ, tàng địa hỏa …”Cho dù Diêu Nghiễm Hiếu có kêu trời sập thì Diêu Tam Tư cũng chẳng còn tâm tư mà nghe. Đối mặt với sinh tử, gã chỉ biết cúi gầm mặt xuống. Trong đầu gã hiện tại cảm thấy hơi choáng váng. Hơi nóng từ biển lửa màu xanh trên sông liên tục đập vào mặt khiến gã phải cúi đầu xuống. Luồng sóng nhiệt ập đến khiến mọi người cảm thấy hít thở cực kỳ khó khăn.
Nhảy xuống nước? Nhưng nước ở đâu?
Diêu Tam rối loạn, trán đổ đầy mồ hôi: “Không nhảy được, nhảy thế nào bây giờ?”Ngộ Tính la lên: “Nhất định phải nhảy, bên dưới lửa chính là nước. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở trên thuyền, chắc chắn chỉ có chết cháy. Vượt qua được lớp lửa trên mặt sông, chúng ta mới có đường sống.”
Nó không tiếp tục giải thích, lập tức lao đến kéo Diêu Nghiễm Hiếu, ý định kéo ông ta nhảy xuống …
Thu Trường Phong lao đến giữ chặt Ngộ Tính: “Không thể nhảy!”
Ngộ Tính đang rất sốt ruột, nó cố gắng giãy thoát khỏi bàn tay của Thu Trường Phong. Nhưng bàn tay của Thu Trường Phong nhứ được đúc bằng sắt, không tài nào thoát ra. “Bên trong lửa có ẩn chứa địa hỏa, trong lửacòn có chứa hỏa độc. Nếu để da thịt dính phải một chút hỏa độc, độc tính sẽ lập tức xâm nhập vào tận xương tủy. Dù cho người có thể thoát xuống nước, nhưng khi độc tính phát tác, người chắc sẽ chết ở dưới nước.”
Ngộ Tính thẫn thờ, sau đó vội vàng la lên: “Vậy bây giờ phải làm gì?” Nhảy cũng chết, không nhảy cũng chết, bọn họ còn có lựa chọn thứ ba sao?
Thu Trường Phong cũng không lên tiếng, hắn vẫn tiếp tục dùng sức chèo thuyền. Con thuyền nhỏ lần nữa lao đến dòng nước xoáy.
Diêu Tam Tư nhịn không được la lên: “Thu đại nhân , người điên rồi?”Bọn họ vất cả lắm mới thoát khỏi dòng xoáy, ai có thể ngờ, Thu Trường Phong lại muốn quay đầu đi vào dòng xoáy. Sông dầu, biển lửa, không ngờ Thu Trường Phong lại muốn tự cắt đường sống của mọi người, lao đầu vào dòng xoáy. Có hiểu tại sao Diêu Tam Tư lại coi hắn là kẻ điên.
Nhưng không ngờ Thu Trường Phong lại quát lớn: “Tất cả bám chặt vào.” Sau đó, hắn điên cuồng ra sức đẩy nhanh mái chèo. Hắn ra sức chèo khiến cho còn thuyền bị xoáy vòng càng nhanh hơn. Con thuyền nhỏ xoay chuyển trong dòng xoáy hệt như một con quay
Diêu Tam Tư bám chặt lấy mạn thuyền, miệng vẫn không ngừng la lớn:“Thu thiên hộ, người ngừng lại đi.” Gã không thể nào tưởng tượng được, một người ngày thường luôn điểm tĩnh như Thu Trường Phong, trong hoàn cảnh đối mặt với cái chết, không ngờ lại trở nên điên cuồng như vậy
Trong lúc thuyền nhỏ đang xoáy tròn cực nhanh, Thu Trường Phong đột nhiên đưa tay nắm lấy Diêu Nghiễm Hiếu, chân đạp mạnh xuống mặt thuyền, trong miệng lại hét lớn: “Nhảy xuống nước.”
Một tiếng răng rắc vang lên. Con thuyền nhỏ lập tức gãy thành hai đoạn vang ra ngoài. Đám dầu hắc trên mặt sống cũng đã bị đẩy ra xungquanh, mặt sông bên dưới đã lộ ra màu sắc vốn có của nó.
Trên mặt Ngộ Tính và Diêu Tam lộ rõ sự vui mừng. Hiện tại thì bọn họ đã hiểu được ý định của Thu Trường Phong. Hành động điên cuồng lần này của hắn chẳng qua là giúp mọi người tránh thoát khỏi đám địa hỏa để nhảy vào trong nước.
Đám người Thu Trường Phong nhanh chóng nhảy xuống, vùi đầu trong biển nước.
Một lát sau, tốc độ dòng xoáy bắt đầu giảm đi thì ngọn lửa màu xanh ngọc lập tức lan đến, nuốt trọn dòng xoáy. Lúc này, mặt sông mới hoàntoàn biến thành biển lửa.
Hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt sông xanh ngắt. Đám bè gỗ cực lớn kia cũng đã trôi vào bên trong biển lửa. Đám tùy tướng hộ tống cũng đã chìm vào ánh chiều tà chiếu trên sông, cả mặt sông hiện lên sắc màu ảm đạm.