Mở cửa chính là Cao Thường Sinh, ông nhìn lướt qua chứng nhận cảnh quan của Hàn Ấn, không nói nhiều lời, chỉ nghiêng người để Hàn Ấn vào trong nhà.
Nhà trang hoàng không tồi, chẳng qua hiện giờ có chút bừa bộn. Trong phòng bếp đang tỏa hơi nóng, tản mát ra mùi thuốc bắc. Gói mì ăn liền, gà mên thức ăn nhanh, xúc xích biscuit ăn một nửa, chất lung tung trên bàn. Cao Thường Sinh xếp lại quần áo ném trên sofa để chừa chỗ cho Hàn Ấn ngồi xuống. Ông liếc mắt nhìn phòng ngủ, hơi áy náy nói: "Ngại quá, trong nhà quá loạn. Từ khi Á Nhân xảy ra chuyện, mẹ nó bệnh không dậy nổi, tôi cũng thật sự không còn tâm trạng thu dọn. Đúng rồi, cậu tới là vì vụ án có tin tức gì sao?"
"Bác à, xin lỗi, chúng con còn đang ra sức truy xét, nếu có thông tin nhất định sẽ thông báo ngài trước tiên."
"Vậy cậu tới vì...?"
"Con trai bác có quen một người tên Liễu Thuần không? Bác từng nghe anh ấy nhắc tới cái tên này chưa?" Hàn Ấn sợ chậm trễ Cao Thường Sinh sắc thuốc, liền bắt đầu hỏi han.
"Chưa từng nghe nó đề cập tới." Cao Thường Sinh lắc đầu, "Tôi không rõ chuyện bên ngoài của nó lắm, cũng không biết nó tới cùng có quen người này hay không."
"Ừm, còn có chuyện này muốn hỏi bác, thời gian có lẽ đã khá lâu, bác cố hết sức nhớ lại giúp con. Vào tháng 9 năm ngoái, nhất là khoảng thời gian đầu tháng 9 đó, con trai bác có hành động gì dị thường không? Công việc của anh ấy hoặc phương diện khác có gặp bất lợi không?"
"Năm ngoái? Sao có thể nhớ rõ được. Người già rồi, trí nhớ không tốt, đừng nói tháng 9 năm ngoái, chỉ chuyện của tháng trước thôi đã nhớ không được đầy đủ rồi. Hay là cậu chờ hai ngày nữa hỏi con dâu tôi đi, nó đang từ Mỹ chạy về, chuyện Á Nhân nó rõ ràng hơn. Ôi, đúng rồi..." Nhắc tới con dâu mình, Cao Thường Sinh như nhớ tới gì đó, "Con dâu và cháu tôi cuối tháng tám năm ngoái đã đi, khi đó Á Nhân cũng cùng theo qua đó thu xếp cho hai mẹ con họ, bận rộn gần hơn nửa tháng mới về."
"Bác nhớ rõ ngày cụ thể của anh ấy khi về nước không?"
"Cái đó thì không nhớ được, quan trọng không?"
"Dạ... Ừm, không, không sao, bọn con hẳn có thể tra được." Hàn Ấn đột nhiên sửa miệng, vì anh nghĩ ra một biện pháp rất đơn giản -- Đến chỗ quản lý xuất nhập cảnh điều tra chút lịch sử xuất nhập cảnh, ngày cụ thể Cao Á Nhân về nước chẳng phải sẽ thấy ngay sao?
Công ty quảng cáo trực tuyến Hắc Thạch của Cao Á Nhân thuê văn phòng tại tầng 11 cao ốc Thời Đại. Từ Thiên Thành và Phương Vũ ở trên đường đã nghi hoặc, Cao Á Nhân lặng lẽ dùng tên cha hắn đăng ký công ty, hơn nữa trên danh thiếp cũng không in chức vụ ở công ty này, rất rõ ràng là đang tránh né gì đó, phỏng chừng công ty này làm ăn buôn bán không đàng hoàng. Từ Thiên Thành cố ý dặn dò Phương Vũ, đến lúc đó phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, đừng nóng vội để lộ thân phận.
Khuôn mẫu xếp đặt của văn phòng, bên trong có năm sáu vách ngăn, mấy nhân viên đối mặt với máy tính lộp cộp gõ bàn phím. Gần mặt ngoài hơi xéo có hai căn phòng làm việc độc lập, một căn là phòng khách, một căn khác là phòng tổng giám đốc. Lúc này ngồi ghế giám đốc của phòng tổng giám đốc là một anh chàng hơn 20 tuổi, thoạt nhìn hắn hẳn là người quản lý công ty thay Cao Á Nhân.
Anh chàng tuổi tác không lớn, lòng dạ lại rất sâu, vừa nãy còn nghiêm mặt, bấy giờ thấy khách tới công ty, lập tức thay một bộ mặt tươi cười, vội vàng ra khỏi phòng làm việc. Hắn cơ hồ là chạy thẳng đến Từ Thiên Thành, nhiệt tình vươn hai tay -- Từ Thiên Thành vóc dáng béo lùn phúc hậu, nhìn giống hệt ông chủ.
"Hoan nghênh, hoan nghênh, xin hỏi ngài là?" Anh chàng bắt tay Từ Thiên Thành hỏi.
Phương Vũ bị đãi ngộ khác biệt liền tức giận quên mất Từ Thiên Thành dặn dò, tay tiến vào trong túi định lấy giấy chứng minh, Từ Thiên Thành vội vàng dùng mắt ngăn cản hắn.
Anh chàng kia khôn khéo, lanh mắt, vỗ ót một cái: "Quên mất, quên mất, việc này phải trách tôi, tôi quên mất kiêng kỵ này. Vậy đi, hai vị không cần nói cho tôi biết thân phận của mình, chỉ cần nói ngài cần phục vụ gì là được, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn ngài."
"Các cậu có thể cung cấp phục vụ gì?" Từ Thiên Thành thuận nước đẩy thuyền, ra vẻ kiểu cách của ông chủ hỏi.
"Mời hai vị theo tôi đến phòng khách, chúng ta từ từ nói chuyện." Anh chàng dẫn hai người vào phòng hội nghị, xoay người đi ra gõ bàn một nữ nhân viên, "Lấy hai tách cà phê mang vào."
Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, cafe bưng lên, anh chàng nọ bắt đầu mở máy hát: "Hai vị nếu đã tới, vậy cũng từng nghe tới danh tiếng của công ty chúng tôi rồi, tôi bắt đầu nhé. Tính ra, lớn có tranh chấp thương hiệu, quảng bá cho công ty, tạo dư luận, nguy cơ quảng cáo, nhỏ có đăng topic, xóa topic... Chúng tôi đều có thể làm." Anh chàng nọ tưởng rằng đã gặp khách hàng lớn, càng nói càng hăng hái, "Internet là một đất trời tự do, trên là top 500 thế giới, dưới là cửa hàng tạp hóa nhỏ, không cần biết là ai, chỉ cần ngài đưa tiền ra, tôi bảo đảm cho họ..."
"Như vậy không xảy ra chuyện gì chứ?" Từ Thiên Thành hỏi.
"Ngài yên tâm, 'Thủy quân' của chúng tôi trải rộng khắp nơi trên thế giới, trong tay nắm giữ hơn mười vạn IP tại các diễn đàn lớn, cam đoan không trùng IP, người ngoài nhìn không ra ngõ ngách gì. Lại nói, cho dù xảy ra vấn đề, nhiều nhất chỉ truy cứu chút trách nhiệm dân sự, họ muốn lấy bằng chứng cũng rất khó."
"Giá cả thế nào?" Từ Thiên Thành lại hỏi.
"Phụ thuộc vào đăng topic lên diễn đàn, mỗi lần đăng 2 đồng, một vạn topic lên giá. Gửi bài blog, weibo, mỗi ngày hai ngàn. Chúng tôi hay gộp... À, không, thuê chuyên gia phát biểu bình luận ở mặt bằng hoặc cửa ngõ website, mỗi ngày hai vạn. Ngài xem, hai vị muốn loại nào?"
Từ Thiên Thành và Phương Vũ nhìn nhau, nén cười, lấy ra chứng nhận cảnh sát đặt trên bàn. Anh chàng kia nhất thời choáng váng, ngây người trong chốc lát, đứng bật dậy, bắt lấy tay Từ Thiên Thành, khóc nức nở nói: "Đại ca, anh buông tha em đi, kỳ thật công ty này là của chú họ em, em chỉ là trợ lý của ổng."
"Chú họ?"
"Đúng, chú họ em là Cao Á Nhân, ổng... Ổng mấy hôm trước bị người ta giết, em chỉ tạm thời quản lý công ty. Ối, em biết rồi, các anh là vì chuyện của chú nên tới đúng chứ?" Anh chàng này cũng không ngốc, cuối cùng đã kịp hiểu ra.
Phương Vũ hừ mũi, chỉ vào ghế nói: "Cậu ngồi xuống trước, hôm nay chúng tôi mặc kệ chuyện xấu của công ty các cậu, trước tiên kể về chú cậu đi. Chú cậu và công ty các cậu gần đây có kết thù oán với ai không?"
"Làm nghề như chúng tôi đắc tội với ai đó là chắc chắn. Song ở tình huống bình thường, đương sự song phương -- cũng chính là kẻ bôi nhọ và kẻ bị bôi nhọ, trong lòng họ đều biết rõ là ai làm, cho nên đánh cờ chủ yếu đến từ song phương họ, rất ít ai truy cứu trách nhiệm ở loại công ty chúng tôi, trừ phi hắn có chứng cứ vô cùng xác thực." Anh chàng kia xoa vệt nước mắt trên mặt, bình tĩnh lại, "Ở tình huống bình thường, công ty là tôi thu xếp phía trước, chú tôi chỉ huy phía sau, gặp mối lớn ông ấy mới tự thân xuất mã. Dựa vào hình tượng và ngôn luận nhất quán của ông ấy, người ngoài không nhìn ra mặt này bên trong. Cho dù có cá nhân nào phát hiện kỳ lạ trong đó, nhưng họ đều là người có mặt mũi, hẳn sẽ không phải làm trò ám sát như vậy. Chú của tôi rất tốt, đối với đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt, hơn nữa chú ấy thường hay vắng mặt ở công ty -- Chú ấy từ nước ngoài về, thích uống cafe, không thích mùi tỏi..."
"Nói thế, trên lý luận người kết thù với chú cậu hẳn rất nhiều, nhưng trên thực tế không ai từng công khai cho thấy lập trường." Từ Thiên Thành tổng kết, sau đó đưa ra yêu cầu hồ sơ khách hàng của công ty.
"Không có đâu." Anh chàng kia vội vàng giải thích, "Không phải không cho các anh, là thật sự không có! Dù là công ty hay một người, họ tìm chúng tôi, sẽ thông qua trung gian, sẽ dùng tên giả, thật sự không cần phải lập hồ sơ."
Cùng lúc với Từ Thiên Thành bên này, khoa kỹ thuật đã giao tổng hợp phân tích thông tin video và những bài phát biểu văn chương về Cao Á Nhân nhận phỏng vấn cho Hạng Hạo Nhiên. Những tài liệu này, một phần đăng trên internet, một phần lấy từ trong lưu trữ trên máy tính Cao Á Nhân.
Hạng Hạo Nhiên xem báo cáo phân tích một chút, lại xem đại khái một ít bài viết của Cao Á Nhân. Phải nói hắn là một người khí rất vượng, nhà bình luận năng suất rất cao, nhiều năm qua, bóng dáng hắn thường xuyên xuất hiện trong các chương trình tài chính trên TV, tiếp nhận phỏng vấn truyền thông và phát biểu mang tính bình luận, bài viết mang tính dự đoán cũng đạt hơn mấy trăm lần, những nội dung này bao gồm các lĩnh vực vô cùng phổ biến.
Phần lớn bài viết của hắn trước đây chủ yếu nhằm vào các thị trường lĩnh vực tài chính, cổ phiếu bất động sản, năng lượng mỏ trong nước, làm một vài phân tích và dự đoán. Văn phong phần nhiều dùng "Kiểu nói xấu" là chính, nói năng sắc bén, "Oanh tạc" người ta tỉnh ngộ. Mấy từ để lại ấn tượng khá sâu sắc cho Hạng Hạo Nhiên là bọt biển, sụp đổ, hủy diệt... Mà sau lưng những dự đoán phách lối này, lại là những xác suất chuẩn cực thấp.
Chỉ vài năm, theo tốc độ tiến bộ của xã hội, phát triển đa nguyên hóa kinh tế quốc nội, một vài sản nghiệp vốn không được xem trọng từ từ phát triển lên, hơn nữa đang từng bước hướng về phía thời đại hoàng kim, ví dụ như sản nghiệp văn hóa giải trí, công nghiệp điện ảnh vân vân. Mà Cao Á Nhân cũng thuận theo thủy triều, vươn vòi đến mảng giải trí điện ảnh truyền hình. Mỗi lần có phim bom tấn mới, sẽ có thể những bài viết mang tính bình luận điện ảnh của hắn trên truyền thông. Văn phong này càng thêm dũng mãnh, chua ngoa, những lời nói bộc lộ thái độ tục tằn, tầm thường, phẫn nộ với điện ảnh Trung Quốc và những nhà làm phim, mức độ này không thua gì đàn bà đanh đá chửi đổng.
Bởi vì sắp tới trong nước liên tiếp xuất hiện một vài sự kiện xã hội mang tính chấn động, chủ đề thảo luận cùng dân sinh đối với trách nhiệm liền trở thành điểm nóng theo đuổi của giới truyền thông, mà Cao Á Nhân cũng đột nhiên chuyển hướng trọng điểm bình luận sang phương diện thời sự xã hội. Bởi vì văn phong này vẫn duy trì sự sắc bén nhất quán, khắc sâu bản sắc, cho nên bài viết đều được các tờ báo lớn hoan nghênh, đều được đăng tải.
Đọc xong một loạt các tác phẩm của Cao Á Nhân, Hạng Hạo Nhiên có loại cảm giác, Cao Á Nhân sẽ là người phát ngôn cho lợi ích của vài tập đoàn, sẽ là một kẻ đầu cơ khắp nơi. Xã hội sự kiện gì chịu chú ý cao độ hắn sẽ bình luận cái đó, hơn nữa dùng giọng điệu chanh chua chửi đổng lòe thiên hạ làm phẩm chất riêng, vì như vậy có thể có được sự chú ý của truyền thông, danh lợi sẽ lũ lượt kéo đến.
Đợi Từ Thiên Thành và Phương Vũ trở về đơn vị, hai bên trao đổi thông tin, kết luận càng thêm rõ ràng. Cao Á Nhân dựa vào lý lịch huy hoàng, thân phận chuyên môn này, trường kỳ đưa ra các phát biểu dư luận tiêu cực làm người kinh hãi về các thị trường tư bản và sản nghiệp hấp dẫn trong nước, quấy nhiễu nghiêm trọng trật tự bình thường của thị trường quốc nội, hơn nữa hắn cũng là một trong những kẻ thúc đẩy "Mạng xã hội đen". Mặc dù hiện tại không có chứng cứ cho thấy Cao Á Nhân rốt cuộc đại biểu cho quyền lợi phe nào, nhưng hắn thông qua dối gạt dư luận, dối gạt những nhà đầu tư từ đó kiếm lấy món lãi kếch sù, điểm này là chắc chắn. Hắn là kẻ nham hiểm, ngôn luận xấu sau lưng, những các nhân không ngừng tăng trưởng danh lợi, nhưng đồng thời bị tổn hại, bị lừa gạt chính là quốc gia, xí nghiệp và nhân dân. Đây chính là nguyên nhân hắn bị sát thủ liên hoàn lựa chọn, mà bộ mặt kinh kịch đã tuyên bố thích đáng ý nghĩa của nó -- Miệng của hắn quả thật đầy tà ác, đầy hắc ám.
Cao Á Nhân chết vì một cái miệng xấu tà ác.
Sau đó, Hạng Hạo Nhiên lại tiết lộ cho hai người một tin xấu và một tin tốt. Tin xấu là, dây chuyền của Liễu Thuần vì bị máu của Cao Á Nhân nhiễm bẩn, trên đó không có dấu này và DNA nào dùng được. Tin tốt là, dấu tay trên tạp chí đồi trụy đã có kết quả so sánh, dấu tay đến từ một người Hạng Hạo Nhiên và Từ Thiên Thành đều biết. Hạng Hạo Nhiên nói một cái tên.
Từ Thiên Thành cười vui vẻ, nói: "Ai? Vương Đại Hải? Thằng nhóc này ra rồi?"
Hạng Hạo Nhiên ra hiệu: "Đúng thế, hơn bảy tháng rồi."
"Thằng nhóc này là một nhân vật đấy, song sao tôi không nhìn ra được cậu ta có thể là sát thủ liên hoàn?"
"Đúng, tôi cũng thấy hắn không giống, song quyển sách cấm đó nhất định là của hắn."
"Vậy mau bắt về thẩm tra." Từ Thiên Thành nói.
Từ chỗ quản lý xuất nhập cảnh đi ra, chỗ kế tiếp Hàn Ấn muốn đến là bách hóa Hữu Nghị.
Lịch sử xuất nhập cảnh cho thấy, Cao Á Nhân trở về nước vào ngày 17 tháng 9 năm ngoái, việc này đã loại trừ khả năng hắn giết Liễu Thuần. Đây cơ bản có thể kết luận, dây chuyền là do sát thủ liên hoàn lơ đãng đánh rơi tại hiện trường. Vậy kế tiếp cần tìm chính là, tại sao Liễu Thuần bị lựa chọn? Cô ấy có phù hợp với sự lựa chọn nạn nhân nhất quán của hung thủ không?
Tổng giám đốc phòng tài vụ bách hóa Hữu Nghị là người hẹn gặp Liễu Thuần trước khi cô bị hại, hiện giờ Hàn Ấn đang ở tại phòng làm việc của cô ta, anh muốn chính ta nghe Lý Tiểu Uyển thuật lại tình hình đêm đó.
Lý Tiểu Uyển là loại phụ nữ làm cho người ta lóa mắt, vóc dáng cao gầy, da trắng như tuyết, mái tóc xoăn thật dài làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp. Một thân trang phục văn phòng già dặn tôn lên thân hình hoàn mỹ trước lồi sau vểnh của cô, cả người làm cho người ta cảm giác thở mạnh, gợi cảm, mà lại không mất sự ý nhị của phụ nữ. Hàn Ấn lúc này mới hiểu được, tại sao buổi sáng khi nhắc tới tên của cô ta đồng tử Lão Từ lại đột nhiên phóng to, trong lòng không nhịn được cười thầm Lão Từ cũng là một sắc quỷ.
Hàn Ấn nêu rõ mục đích đến. Hiển nhiên giống với vấn đề Lý Tiểu Uyển đã trả lời vô số lần, cô cắn môi, cúi đầu, dụi mắt, nhiều ít có chút sốt ruột. Song trên mặt cô nhanh chóng lộ ra nụ cười khéo léo, nói: "Kỳ thật chuyện ngày đó, Hạo Nhiên đã buộc tôi nói rất nhiều lần rồi, nhưng nếu có thể giúp ích cho vụ án của Tiểu Thuần, nói thêm vài lần nữa cũng không sao."
Cô hơi dừng lại, sau đó chậm rãi nói: "Ngày đó là cuối tuần, chồng tôi đi công tác, sau khi tan làm tôi một mình buồn chán, mà đã lâu chưa gặp Tiểu Thuần, vì vậy liền gọi điện thoại cho cô ấy, hẹn hai người bạn nữa, cùng đến 'Vượng Khách' tụ họp. Chúng tôi ở đó hai giờ, vốn muốn đi Karaoke nữa, nhưng hai người bạn của tôi tạm thời có việc không đi được, nên đành thôi nên chúng tôi tính tiền, rồi ai về nhà nấy. Kỳ thật cả quá trình chỉ đơn giản có vậy."
"Trong quá trình các cô đến nhà hàng, ăn cơm, tính tiền, về nhà, không xảy ra chút chuyện khác biệt gì, hoặc gặp ai đó sao?" Hàn Ấn hỏi.
"Hình như không." Lý Tiểu Uyên hất cằm, miệng rủ xuống, mi tâm nhíu lại, như đang cố gắng hồi tưởng, tiếp lại ngượng ngùng nói, "Có thể là đã quá lâu rồi, hơn nữa khi đó tôi cũng uống quá nhiều, về chuyện ăn cơm ngày đó, tôi chỉ có thể nhớ một quá trình đại khái, chi tiết cụ thể tôi không nghĩ ra được chút gì, thậm chí ngay cả hóa đơn tính tiền thế nào, ra xe lái về nhà thế nào, tôi cũng không nhớ rõ."
Hàn Ấn mím miệng cười nhìn về phía Lý Tiểu Uyển, kỳ thật anh không phải đang thật sự nhìn cô, anh chỉ đang suy nghĩ -- Cắn chặt môi chứng tỏ cô rất lo âu. Cúi đầu ý xấu hổ, dụi mắt tỏ vẻ không tình nguyện. Nói chuyện thong thả, cằm hất lên, khóe miệng rủ xuống đều là biểu hiện bi thương, mi tâm nhíu chặt dường như sợ hãi và lo lắng nào đó.
Thấy Hàn Ấn nhìn chằm chằm mình, Lý Tiểu Uyển có chút hiểu lầm, tưởng rằng Hàn Ấn không tin lời mình, lại nhấn mạnh nói tiếp: "Tôi không lừa cậu, tôi thật sự không nhớ gì cả."
Hàn Ấn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Không, không, tôi không có ý đó." Dừng một chút, Hàn Ấn lại khách khí nói, "Tôi học tâm lý học, cô có thể cho tôi phân tích cô từ phương diện tâm lý không?"
"Đương nhiên không ngại, cậu có lời gì cứ nói."
"Tôi cho rằng, cảnh ngộ của Liễu Thuần nhất định đã tạo thành quấy nhiễu tâm lý rất lớn cho cô. Cô có lẽ cảm thấy cái chết của cô ấy cũng có phần trách nhiệm của cô, vì đêm đó là cô hẹn cô ấy ra, cho nên cô rất hối hận, rất áy náy. Mặc dù cô ngoài miệng nói nguyện ý phối hợp với cảnh sát không ngại phiền tự thuật tình hình đêm đó, nhưng tôi nhìn ra được trong lòng cô kỳ thật vẫn hơi có chút mâu thuẫn. Trên lý trí cô cảm thấy mình có trách nhiệm hiệp trợ cảnh sát tìm ra chân tướng, nhưng trong tiềm thức cô lại cực kỳ kháng cự nhớ lại buổi tối đó, vì mỗi lần nhớ lại đều tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô!"
Hàn Ấn cơ hồ là đã nói trúng tim đen mà đâm ngay chỗ đau của Lý Tiểu Uyển, cô hơi che miệng lại, nước mắt tí tách rơi xuống. Hàn Ấn vội đưa khăn giấy. Lý Tiểu Uyển nhận lấy, chùi hai bên mặt, nức nở nói: "Tôi và Tiểu Thuần từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình như chị em, cho tới giờ tôi vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật cô ấy đã mất. Tôi thật hối hận đêm đó đã bảo Tiểu Thuần ra ngoài, vốn dĩ đơn vị cô ấy có tiệc xã giao không thể tới, là tôi liên tiếp gọi điện thoại cho cô ấy, lại đến đơn vị cô ấy thúc giục cô ấy... Cũng không biết sao lại vậy, đêm đó tôi quả thực như một con quỷ đòi mạng..."
Lý Tiểu Uyển kích động khóc không ngừng, xem ra những lời này đã đè nén trong lòng cô rất lâu. Hàn Ấn không đành lòng cắt ngang, chỉ có thể nhẫn nại mặc cho cô ta phát tiết. Cũng may một cú điện thoại đúng lúc gọi đến, mới khiến cô ấy dừng khóc nức nở.
Trong điện thoại hẳn là không có chuyện gì quan trọng, Lý Tiểu Uyển đáp vài câu liền tắt. Sau đó cô từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra túi trang điểm, chỉnh trang lại. Khi quay lại đối mặt với Hàn Ấn, tâm tình của cô và bề ngoài đều đã khôi phục về dáng vẻ khi Hàn Ấn vừa vào, chẳng qua mắt hơi đỏ, song thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ động lòng người.
Đều nói phụ nữ biến sắc mặt so với biến thiên còn nhanh hơn, hôm nay xem như đã tự mình lĩnh giáo. Hàn Ấn lén nói trong lòng.
"Ngại quá, để cậu chê cười." Ngẫm lại mình vừa rồi làm trò khóc lóc trước mặt một thanh niên xa lạ, Lý Tiểu Uyển nhiều ít có chút xấu hổ.
"Không sao đâu, trút hết ra thì tốt rồi, bằng không mãi giấu trong lòng sẽ nín thành bệnh." Hàn Ấn không muốn làm cho cô khó xử, khách sáo dẫn chủ đề về vụ án, "Tôi từng nghiêm túc phân tích vụ án của Liễu Thuần, tôi cho rằng đêm đó có thể có một số việc bị quên mất, nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô nhớ lại được không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ là không biết tôi có làm được hay không."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng thử xem."
Hàn Ấn đứng dậy, làm một tư thế xin mời, để Lý Tiểu Uyển nằm thẳng trên sofa tiếp khách, mình thì kéo ghế ngồi đối diện Lý Tiểu Uyển nói: "Bây giờ cô nhắm mắt lại, để đại não hoàn toàn trống rỗng, cơ thể trầm lại, hai tay tự nhiên đặt trên hai đùi..."
Tư thế của Hàn Ấn, Lý Tiểu Uyển cảm thấy dường như mình từng xem trong phim, vì vậy vẻ mặt thấp thỏm nói: "Không phải cậu muốn thôi miên tôi chứ? Nghe nói làm không tốt sẽ tạo thành suy nghĩ hỗn loạn."
"Ha ha." Hàn Ấn cười, "Cô đừng lo, tôi còn chưa có bản lãnh đó. Tôi chỉ muốn cho thể xác và tinh thần cô hoàn toàn trầm tĩnh lại, sau đó tập trung tinh thần nghe tôi dẫn dắt, chúng ta cùng nhau 'trở lại' cảnh tượng đêm đó. Nếu cô dưới dẫn dắt của tôi nhớ ra điều gì, cứ nói ra. Nếu muốn dừng suy nghĩ, thì vươn tay trái. Nếu có chỗ thật sự không nhớ ra, thì vươn tay phải, chúng ta sẽ lướt qua nó."
Thông qua những tiếp xúc gần gũi với Lý Tiểu Uyển, kể cả quan sát lời nói cử chỉ và động tác vẻ mặt của cô ta khi đề cập tới vụ án, sau khi phân tích Hàn Ấn cho rằng: Lý Tiểu Uyển sở dĩ xuất hiện một đoạn ký ức mơ hồ, một mặt có khả năng đúng là vì khi đó uống quá nhiều rượu. Về mặt khác, cô và Liễu Thuần quan hệ thân mật, sau khi Liễu Thuần bị hại, về mặt tình cảm cô không cách nào tiếp nhận sự thực này, khiến cho cô luôn bị vây trong trạng thái bi thương. Đồng thời, một vài nguyên nhân không cách nào tiêu tan hoài niệm lại làm cô rơi vào tự trách và áy náy sâu sắc.
Một vài nhà tâm lý học cho rằng, con người đang khiếp sợ quá độ, bi thương quá độ, cùng với trường kỳ vây trong trạng thái tội lỗi áy náy, đại não xuất phát từ mục đích tự bảo vệ, sẽ tự động san giảm, che giấu một vài đoạn ký ức. Đối với loại tình hình này, nhà tâm lý học thường sẽ dùng một loại phương pháp tên là 'Nhận thức đàm thoại' dẫn dắt kẻ cầu trợ quay lại cảnh tượng quá khứ -- Thông qua từng bước dẫn dắt và miêu tả, để kẻ cầu trợ nhớ ra một vài chi tiết, tiếng động, mùi, hoặc một vài thứ tầm mắt có thể thấy được, những thông tin mà không được đại não chú ý, từ đó lần lượt mở ra không gian ký ức bị họ phong bế.
Hàn Ấn hiện giờ muốn dùng thử loại phương pháp này.
"Cô nghe hiểu được lời tôi nói không?" Hàn Ấn giới thiệu đại khái một chút về phương pháp mình sắp dùng.
"Nghe rõ." Lý Tiểu Uyển dựa theo dặn dò của Hàn ấn, nhắm mắt lại nói.
"Bây giờ cô phải thả lỏng, cơ thể thả lỏng, trong đầu đừng nghĩ gì nữa... Chúng ta sẽ bắt đầu ngay." Hàn Ấn thả thấp giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng từ tốn nói, "Xin cô kể lại cả quá trình cuộc gặp của các cô đêm đó, phải cố gắng rõ ràng, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng không được bỏ qua."
"Đêm đó..." Lý Tiểu Uyển lại lần nữa bắt đầu tự thuật.
Dưới dẫn dắt của Hàn Ấn, Lý Tiểu Uyển đã nhớ ra rất nhiều chi tiết, kể cả việc cô gọi điện thoại cho Liễu Thuần thế nào, sau đó đến đơn vị Liễu Thuần gặp mặt. Đến bãi đỗ xe đậu xe xong, đứng trước cửa nhà hàng đợi hai người bạn khác chốc lát. Vào nhà hàng, phòng họ đặt trước xảy ra vấn đề, nhà hàng đổi cho họ một phòng khác. Họ gọi những món gì, nói những việc gì.
"Là ai đưa ra đề nghị tan tiệc?"
"Hai người bạn kia, họ đã hẹn nhau chơi mạt chược. Tôi không đồng ý, nói uống đã rồi mới đi."
"Liễu Thuần phản ứng thế nào?"
"Cô ấy ở cạnh tôi cười, phụ họa thay hai người bạn kia, sau đó phất tay bảo họ rút lui trước."
"Cô có thể nhìn thấy đồng hồ trên tường không? Bây giờ mấy giờ?"
"Có thể." Lý Tiểu Uyển dừng một chút, như đang nhìn đồng hồ, "8h35."
"Ai gọi tính tiền?"
"Tiểu Thuần ngồi ở chỗ gần cửa, là cô ấy bảo phục vụ cầm hóa đơn tới."
"Là ai thanh toán?"
Lý Tiểu Uyển im lặng một lát, vươn tay trái, tỏ vẻ mình phải suy nghĩ chút.
Hàn Ấn gợi ý cho cô: "Vấn đề ai tính tiền hẳn rất dễ dàng, xem tiền trong xấp tiền của cô hoặc kiểm tra tiền trong thẻ tín dụng có vơi đi hay không là được."
"Mặc dù tôi ở đơn vị quản lý tài vụ, nhưng cá nhân tôi vô cùng cẩu thả. Trong túi tới cùng có bao nhiêu tiền, tới giờ tôi cũng không có khái niệm, cho nên cũng nhìn không ra thiếu bao nhiêu."
"Chúng ta phân tích một chút, hóa đơn là Liễu Thuần bảo phục vụ mang tới, hơn nữa vị trí cô ấy ngồi cách cửa gần hơn, trên lý luận phục vụ sẽ đưa hóa đơn cho cô ấy."
"À, đúng... Tôi nhớ ra chút rồi. Tôi đưa tay cướp hóa đơn, Tiểu Thuần cản tôi, từ trong túi lấy ra tiền đưa cho phục vụ, bảo cô ấy trả hóa đơn. Tiểu Thuần trước giờ rất rộng rãi, ra ngoài tiêu phí luôn giành trả tiền, hơn nữa tôi cũng biết cô ấy có thể chi trả, không giành với cô ấy nữa."
"Thanh toán xong các cô đi ngay chưa?"
"Ừ."
"Cô lại nhìn thời gian xem."
"8h40."
"Bây giờ hẳn cô đang cùng Liễu Thuần ra khỏi nhà hàng."
"Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện."
"Nhìn xem xung quanh, có ai chú ý cô không?"
"Chúng tôi đi ngang qua đại sảnh, có mấy bàn đàn ông nhìn qua. Tôi nhỏ giọng nói với Tiểu Thuần, chưa từng thấy mỹ nữ uống rượu à, nhìn cái gì, sau đó chúng tôi liền cười to."
"Vậy mấy gã đàn ông đó mặt mũi thế nào? Miêu tả chút."
"Tuổi đều rất lớn, cũng uống đến đỏ mặt tía tai, không có gì đặc biệt."
"Kế tiếp các cô hẳn là đến bãi đỗ xe đúng chứ?"
"Đúng vậy, xe của hai chúng tôi đậu song song."
"Các cô trực tiếp lên xe chưa?"
"Không có, chúng tôi lại trò chuyện một lát."
"Trong xe cô ấy, hay trong xe cô?"
"Chúng tôi đứng ngoài xe tán gẫu, tôi tựa lên đầu xe mình, cô ấy đứng đối diện tôi."
"Nói chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ chọc ghẹo nhau một lát. Tôi nói cô ấy ăn mặc thô kệch, cười cô ấy làm chức lớn như vậy, mà phẩm vị lại giảm xuống. Cô ấy cười nói, cô ấy thăng chức là dựa vào thực lực, không phải sắc đẹp. Tôi giả vờ tức giận, nói tôi đây làm tổng giám đốc là dựa vào câu dẫn lãnh đạo à? Sau đó cô ấy còn nói, công chức tiền lương thấp, không mua được hàng hiệu! Tôi nói, đừng giả bộ nữa, ai không biết lãnh đạo tiền lương căn bản không cần. Tiểu Thuần lại cười nói, cô ấy là phó, không ai thèm hối lộ cô ấy cả. Tôi nhớ trong túi có tờ phiếu mua hàng của chỗ chúng tôi, liền thuận tay lấy ra cho cô ấy, nói không ai hối lộ vậy tôi hối lộ. Tiểu Thuần không lấy, chúng tôi đẩy qua đẩy lại chốc lát, vẫn là tôi cứng rắn nhét vào trong túi cô ấy."
"Phiếu mua hàng dạng gì?"
"Gần giống thẻ tín dụng, bên trong có một ngàn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng tôi dặn dò nhau lái xe cẩn thận liền chia tay."
"Rất tốt, cô làm rất khá." Dưới chỉ dẫn của Hàn Ấn, ký ức mơ hồ của Lý Tiểu Uyển dần dần hiện ra rõ ràng, Hàn Ấn tựa hồ cũng đã bắt được vài tia manh mối trong ký ức của cô, "Tiếp theo, chúng ta lại quay về cảnh tượng trò chuyện trước đầu xe của các cô." Hàn Ấn ngừng trong chốc lát, cho Lý Tiểu Uyển cơ hội lấy hơi, cho đại não cô có thể ung dung chuyển đổi cảnh tượng, "Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết mắt cô nhìn thấy gì."
"Tôi và Tiểu Thuần ở bãi đỗ xe trước cửa nhà hàng, chung quanh đó đậu khoảng ba dãy xe, chúng tôi ở dãy đầu. Tôi nhìn thấy cửa khách sạn không ngừng có người ra ra vào vào, song khoảng cách quá xe nhìn không rõ mặt của họ. Chung quanh bãi đỗ xe hình như không có ai, cũng không có bảo vệ. Phía sau là đường cái, xe qua lại rất nhiều. Bên vỉa hè là một hàng cây ngô đồng Pháp, còn có vài ngọn đèn đường vàng mờ..."
"Chung quanh cô có mùi gì? Ví dụ như mùi nước hoa, mùi thuốc lá..."
"Có chút mùi thịt nướng, hẳn là từ quán nướng bên cạnh truyền tới. Còn có nước hoa trên người tôi và Tiểu Thuần, mùi rượu, thực ăn. Chờ chút! Tôi hình như nghe được chút tiếng động... Có tiếng tự động mở khóa, tiếp theo là tiếng nhẹ nhàng đóng cửa xe."
"Tiếng động đến từ đâu?"
"Không phải trên đường cái, hình như là từ vài hàng xe phía sau tôi."
"Bây giờ cô quay đầu, nhìn xem trong chiếc xe kia có ai không, thử nhìn khuôn mặt cách kính thủy tinh chắn gió xem."
"Tôi đã nhìn thấy, là một người đàn ông, hắn ngay trong xe ô tô phía sau tôi, mặt của hắn tôi cũng có thể nhìn thấy."
"Miêu tả xem."
"Không cách nào miêu tả. Không biết tại sao, tôi rõ ràng có thể nhìn thấy hắn, nhưng cũng không cách nào hình dung khuôn mặt đó. Song tôi có một loại cảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp hắn ở đâu đó."
"Đã gặp ở đâu? Bạn học của cô? Bạn của chồng cô hay bạn của bạn cô? Khách hàng của cô? Nhân viên cô từng qua lại..."
"Không phải..." Lý Tiểu Uyển lắc đầu, tiếp theo im lặng chốc lát, vươn tay phải, tỏ vẻ mình thật sự không nhớ nổi nữa.
"Được rồi, không sao, cô thả lỏng đi, xoay đầu lại xem phản ứng của Liễu Thuần."
"Cô ấy hình như khẽ gật đầu, hơi cười, song không biết là với tôi, hay với người đàn ông phía sau."
"Cô lại quay đầu, nhìn đặc điểm của ô tô, màu sắc, dấu hiệu, biển số xe vân vân."
"Ô tô hình như màu đen, còn lại không thấy rõ lắm."
"Cô nhìn người đàn ông kia, thử miêu tả lại, cho dù là một đặc điểm cực kỳ nhỏ."
"Không thể, thật sự không thể! Không thể..." Lý Tiểu Uyển cuống cuồng, tâm tình kích động hẳn, cơ thể run lẩy bẩy.
Hàn Ấn vội vàng đến gần cầm tay Lý Tiểu Uyển, làm cho cô duy trì cảm giác an toàn, ngay sau đó nói: "Không sao, đừng nhớ nữa, chậm rãi bình tĩnh lại. Ừm, đúng, thả lỏng, thả lỏng, tốt, bây giờ cô có thể mở mắt rồi."
Hàn Ấn nâng Lý Tiểu Uyển dậy từ trên sofa, Lý Tiểu Uyển mở mắt, thẳng người dậy, như vừa nằm mơ.
"Cảnh cô đối thoại với Liễu Thuần tại bãi đỗ xe, cô có nói cho Hạng đội biết không?"
"Không." Lý Tiểu Uyển gãn gân cốt, giọng điệu không hề gì, "Tôi lúc trước thật sự rất mơ hồ với đoạn ký ức này, lại nói trong phiếu mua hàng tổng động chỉ có một ngàn, trước kia cũng đã cho cô ấy vài phiếu, hơn nữa loại phiếu này quản lý chúng tôi còn rất nhiều, đều dùng để kết nối cảm tình với khách hàng. Tôi cũng không có ý gì khác, thuận tiện tặng chị em một tờ không đáng là bao. Hơn nữa bữa tiệc ngày đó tôi làm chủ, vốn nên là tôi tính tiền, Tiểu Thuần giúp tôi thanh toán, tôi tỏ lòng chút cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng khi đó có thể nhớ tới, tôi cũng sẽ không nói với Hạo Nhiên. Chuyện một ngàn đồng, nói ra còn chưa đủ dọa người, cũng không có khả năng liên quan gì đến sự cố của Tiểu Thuần."
Lý Tiểu Uyển tưởng rằng việc đó không quan trọng, nhưng Hàn Ấn không nghĩ như vậy -- Có lẽ chính là phiếu mua hàng một ngàn đó, đã khiến Liễu Thuần trả giá bằng cả sinh mạng!