Đêm Mưa Tử Thần

Chương 9.1: Sao băng lặn




22 giờ 5 phút, ngày 17 tháng 9 dương lịch, 28 tháng 7 âm lịch. Qua báo chí thổi phồng, Lâm Hoan càng tự nhận mình có khả năng bị hung thủ lựa chọn. Dựa theo lời cô nói, bây giờ cô là tên Tiểu Tam nổi tiếng nhất thành phố Xuân Hải. Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên hiện giờ đều đã rút khỏi vụ án, không cần tham gia phối hợp hành động, lúc này vừa vặn có thể đặt toàn bộ tâm tư vào Lâm Hoan.
Lúc này, hai người đang ở đối diện nhà Lâm Hoan, giám thị đã mấy tiếng đồng hồ. Hạng Hạo Nhiên lo Lâm Hoan nhận ra xe của y sẽ có suy nghĩ khác, tạm thời mượn bạn mình một chiếc xe. Xe là nhập khẩu, không gian rất lớn, ngồi cũng thoải mái, xe còn có TV có thể giải sầu. Ô tô xịn thì xịn, nhưng không có trang bị như xe cảnh sát, không nghe được tiến triển chốt kiểm an bên kia đường, trong lòng Hạng Hạo Nhiên thầm nói.
Hạng Hạo Nhiên từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa muốn đốt, lại kịp phản ứng, lúc theo dõi không thể hút thuốc, lại cất về, sau đó hỏi Hàn Ấn: "Cậu nghĩ chốt kiểm đường có cần thiết không?"
Hàn Ấn lắc đầu, đáp rất dứt khoát, "Vô dụng! Chúng ta ngoài sáng, hung thủ trong tối, dựa vào trí tuệ của hắn trốn kiểm tra rất dễ dàng." Có lẽ cảm thấy mình quá võ đoán lại nói tiếp, "Đương nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn vô dụng, không có tội phạm hoàn mỹ, hung thủ sơ suất cũng không chừng."
"Ôi, ít nhất đến giờ hắn luôn phạm tội hoàn mỹ." Hạng Hạo Nhiên có chút không cam lòng phát ra một tiếng cảm thán, "Hung thủ lần này e rằng chỉ có thể dùng hai chữ 'Thần kỳ' để hình dung! Gây nhiều vụ án như vậy, trừ phi hắn cố ý muốn biểu diễn ra, còn lại không để bất cứ sơ hở nào. Hắn dường như đều đặc biệt quen thuộc với những khu vực gây án, thậm chí ngay cả bố trí máy quay đều rõ ràng, hơn nữa hắn muốn giết ai, muốn giết lúc nào, đều có thể đạt thành mục tiêu. Mà những nạn nhân này, cũng giống như cố ý phối hợp với hắn vậy, cứ đúng lúc mà xuất hiện. Quả thực như có thần trợ giúp!"
"Có lẽ vì tâm tư hắn đã đủ tinh tế, hành động cũng kín đáo, có lẽ đó căn bản là số mệnh của những người đó, cũng có thể có ông trời giúp hắn như anh nói!" Hàn Ấn mang theo phiền muộn, nói có lẽ liên tục.
"Ông trời? Số mệnh? Không ngờ thân là một cảnh sát, một người làm công việc giáo dục lại nói ra những câu 'duy tâm' này, như thế không giống cậu, không nghiêm túc quá đó." Tối nay Hạng Hạo Nhiên luôn cảm thấy tâm tình Hàn Ấn có chút sa sút, liền thuận miệng nói đùa muốn anh lên tinh thần.
Hàn Ấn cười cười lấy lệ, lập tức vẻ mặt thâm trầm: "Trước kia không suy nghĩ nhiều về nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng lắm, nhưng chỉ chưa tới một tháng này lại khiến tôi thật sự rất hy vọng cuộc sống này tồn tại một loại sức mạnh như vậy. Có những người xen lẫn trong đám đông, không khác gì chúng ta, nhưng chúng là những ác ma thương tổn thế giới này, nếu có sức mạnh nào đó có thể đánh thức chúng, có thể khi chúng không còn sợ tôn giáo tín ngưỡng, không quan tâm quy tắc nghề nghiệp, coi thường pháp luật, đúng lúc ra tay cảnh cáo hoặc trừng phạt chúng, có lẽ thế giới này sẽ có trật tự hơn." Hàn Ấn dừng một chút, trịnh trọng nói, "Hứa với tôi, nếu có một ngày khi đối mặt với hung thủ, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng nổ súng."
Hạng Hạo Nhiên không tỏ thái độ, nhíu mày, hỏi ngược lại: "Trong điều tra vụ án, càng ngày càng đồng tình với kẻ phạm tội, đây có tính là một loại triệu chứng Stockholm không?"
"Không, hắn là một đối tượng nghiên cứu tâm lý rất tốt, tôi hy vọng có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với hắn, hơn nữa tôi cũng hy vọng hắn có thể đứng tại phiên tòa tiếp nhận xét xử của công chính."
"Ừa, tôi hứa với cậu nhất định sẽ cho hắn cơ hội tiếp nhận xét xử công chính, tôi cũng có thể hứa với cậu, tìm cơ hội cho cậu nói chuyện với hắn một lần." Hạng Hạo Nhiên hứa với Hàn Ấn xong, lại thở dài nói, "Trong vụ án này, chúng ta dường như đã rơi vào cổ chai nào đó, luôn chờ hung thủ gây án, sau đó lại đi tìm sơ hở của hắn, như vậy có phải quá bị động không? Chúng ta có thể lợi dụng cái gọi là 'chụp trước' trong tâm lý học của các cậu, đặt ra sách lược nào đó, để dụ hung thủ ra."
"E rằng không có tác dụng lắm." Hàn Ấn cắn môi, sắc mặt hơi đau đớn nói, "Nói thật, về chụp trước tôi cũng từng cân nhắc, nhưng vụ án liên hoàn này thật sự quá đặc biệt, tác dụng trong giải phẫu tâm lý và miêu tả đường nét thể hiển mặt giải thích về hung thủ hơn, rất khó có tác dụng nhiều hơn trong việc lập sách lược truy bắt. Bởi vì, đầu tiên, thời gian hung thủ gây án và mục tiêu lựa chọn đều đã được lập ra ngay từ đầu, dựa vào nhân cách cố chấp của hắn, hắn chắc chắn sẽ chấp hành kế hoạch của mình kiên định không đổi, sẽ không dễ dàng vì những quấy nhiễu mà xảy ra thay đổi. Tiếp theo, mặc dù chúng ta biết rõ phạm vi hung thủ lựa chọn mục tiêu, hơn nữa chúng ta bây giờ cũng đã miêu tả ra đường nét, nhưng thông qua một loạt điều tra, tôi nghĩ anh có thể cũng đã phát hiện, những người phù hợp với hai người này, trong xã hội hiện nay nhiều hơn hẳn những gì chúng ta tưởng tượng. Kẻ hơi chút quyền thế liền kê minh cẩu đạo, lộng quyền ra vẻ, thối tha không chịu nổi.
Cũng có ngày anh sẽ không được những tiếng "gào thét" căm ghét thế tục, tràn ngập lửa giận, tìm kiếm công chính này nữa, về mặt này không hề thiếu danh nhân và nhân sĩ thành công. Cho nên vụ án này không có đường tắt, cho dù biết rõ thời gian gây án của hung thủ, động cơ gây án, đối tượng bị xâm hại, nhưng chúng ta vẫn không cách nào chiếm được tiên cơ, chỉ có tể tiếp tục đào sâu nghiên cứu nạn nhân, cùng những người phù hợp đường nét miêu tả xung quanh họ. Đương nhiên chúng ta cũng có thể chờ hắn phạm sai lầm, như tôi vừa nói, không có tội phạm hoàn mỹ, hắn nhất định sẽ lộ sơ hở."
(Kê Minh Cẩu Đạo 雞鳴狗盜: là Gà gáy Chó trộm. Ý chỉ hai thực khách của Mạnh Thường Quân, một người chui lỗ chó vào cung trộm áo, một người giả làm gà gáy sáng. Ý muốn nói những người tầm thường du thủ du thực nhiều khi cũng đắc dụng, cũng làm nên việc có ích hoặc cứu giúp lúc lâm nguy, chớ không phải hoàn toàn vô dụng. Nhưng thành ngữ này hiện nay thường dùng để chỉ hạng đầu trộm đuôi cướp, ba que xỏ lá, trộm gà bắt chó... mà đã mất đi ý nghĩa tốt đẹp của lúc ban đầu!)
Hàn Ấn dứt lời, Hạng Hạo Nhiên dường như rất thất vọng, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Hạng Hạo Nhiên không nói lời nào, Hàn Ấn cũng không tiện lên tiếng, Hạng Hạo Nhiên chợt cảm giác được, giữa hai người họ dường như có loại tình cảm không tin tưởng đang dần nảy sinh, chẳng lẽ cậu ấy đã biết mình bị điều tra? "Cậu biết chúng tôi từng điều tra cậu không?"
"Biết!"
"Sao, trong lòng khó chịu?"
"Không, tôi có thể hiểu, là công việc của các anh yêu cầu." Vài câu trả lời hời hợt, liền làm Hạng Hạo Nhiên không biết làm thế nào mở miệng nói cho hết lời, Hạng Hạo Nhiên thở phào, nhưng vẫn cảm giác được bầu không khí không đúng. Hàn Ấn lúc này, đại khái cũng thấy mình đêm nay quá mất bình tĩnh, liền tiện tay mở TV trên xe, muốn dời sự chú ý của Hạng Hạo Nhiên.
Tùy chỉnh đài vài lần, Hàn Ấn tập trung ở kênh giải trí. Lúc này bên trong đang phát một tiết mục phỏng vấn. Cô dẫn chương trình rất trẻ tuổi, dáng vẻ ỏn ẻn. Khách mời cũng là nữ, ăn mặc cực kỳ gợi cảm, một bộ váy màu đỏ sậm bó sát cơ thể, bộ ngực sữa nửa lộ, mông cong vút. Tuy đang ở miền Bắc, nhưng hai người đều nói thuần giọng Đài Bắc, một hỏi một đáp, làm người nghe cảm thấy rất mất tự nhiên.
Xem một lát, Hàn Ấn cảm thấy có chút chán, vừa định chuyển kênh, đột nhiên nhớ nữ khách mời có chút quen mắt, cẩn thận nhìn lại, hóa ra là Cổ Băng Băng dựa vào Nhật Ký Môn mà gặp may. Anh có tí hứng thú, muốn xem thử người sau khi gặp may như thế sẽ có trạng thái như thế nào. Hạng Hạo Nhiên thấy Hàn Ấn vừa xem vừa có vẻ khinh thường, thuận miệng hỏi: "Cô ta là ai thế?"
"Nhân vật chính của Nhật Ký Môn - Cổ Băng Băng!"
"Nhật Ký Môn? Cổ Băng Băng?" Hạng Hạo Nhiên là loại người thường bận rộn ngay cả TV cũng chưa từng liếc nhìn, càng miễn bàn đến tin tức lá cải. Thấy Hạng Hạo Nhiên không hiểu, Hàn Ấn liều kể đại khái về "sự tích huy hoàng" của Cổ Băng Băng, Hạng Hạo Nhiên nghe xong, cau mày, chán ghét nói: "Làng giải trí này còn có gián điệp nữa? Người thế cũng có thể thành ngôi sao?"
Hàn Ấn bất đắc dĩ cười, tiếp tục xem chương trình.
... MC: "Cô có nghĩ rằng mình sẽ thành công không?"
Cổ Băng Băng: "Đương nhiên, tôi cực kỳ tự tin với dung mạo và khí chất của mình, từ nhỏ đến lớn tôi luôn là một cô gái được người chú ý, tôi luôn tin tưởng mình sẽ thành công."
MC: "Nhưng có rất nhiều tờ báo hay nói cô phẫu thuật thẫm mỹ, cô có giải thích gì không?"
Cổ Băng Băng: "Không có đâu, ngũ quan tôi lúc nào cũng tinh xảo, chẳng qua mọi người trước đây không chú ý mà thôi. Vóc dáng của tôi vốn là hình chữ S, vả lại ngực tôi vốn đã rất lớn rồi. Tôi có thể tự tin nói với các bạn xem đài rằng, mọi thứ trên người tôi đều là hàng thật, nếu mọi người nghĩ có thay đổi, đó đều là nhờ công của thợ trang điểm."
MC: "Ối, xem ra cô đúng là trời sinh đức hạnh rồi, vậy bây giờ cô chắc chắc có rất người theo đuổi đúng không?"
Cổ Băng Băng: "Tất nhiên, chẳng qua có vài anh chàng muốn làm bạn với tôi mà thôi, song hiện giờ tôi tập trung vào công việc thôi, chuyện tình cảm phải để sang một bên, hơn nữa tôi là một cô gái khá đơn giản, thích đời sống tình cảm bình dị."
MC: "Cô nghĩ cô có thể đi được tới ngày hôm nay, nguyên nhân quan trọng nhất là gì?"
Cổ Băng Băng: "Tôi nghĩ là kiên trì. Con người nhất định phải kiên trì với giấc mơ của mình, sau đó vì giấc mơ mà cố gắng, chắc chắn sẽ có thu hoạch."
MC: "Hiện giờ có rất nhiều thanh niên trẻ muốn tiến vào giới này, là tiền bối cô muốn nói gì với họ?"
Cổ Băng Băng: "Tôi nghĩ kiên trì rất quan trọng, nhưng còn phải kiên định, đừng làm mấy việc lộn xộn, như vậy cho dù có một ngày nổi tiếng rồi, cũng sẽ không lâu dài."
MC rốt cuộc cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương chói lọi trên tay Cổ Băng Băng, "Cô vừa nãy còn nói bây giờ không có bạn trai, nhưng chiếc nhẫn này thoạt nhìn rất giống một tín vật đính ước?"
Cổ Băng Băng: "Không phải đâu, đây là của cha nuôi tôi tặng, cha rất thương tôi..."
"Cha nuôi, tôi thấy thật là xúc phạm ba của cô đó." Hạng Hạo Nhiên thật sự có chút nghe không lọt, nói mấy câu thô tục, đưa tay tắt TV. Nhưng chợt sửng sốt, lập tức lại bật TV, suy nghĩ một chút, y như nhớ đến gì đó nói với Hàn Ấn, "Nếu cậu là hung thủ, muốn trừng phạt kẻ phạm "tà dâm", có thể chọn loại phụ nữ này không?"
Hàn Ấn trầm ngâm chút, vỗ trán, "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra chứ?"
"Gọi cho đài truyền hình một cuộc điện thoại, bảo cô ta sau chương trình hãy liên lạc với chúng ta?" Hạng Hạo Nhiên nói. "Không, không, đây là tiết mục phát lại, lần trước khi tôi đến đài truyền hình tìm Tá Cần Tư, vừa vặn gặp cô ta đang ghi hình, phỏng chừng chính là chương trình hôm nay. Cô ta đang trong lúc thành công, công việc chắc chắn đáp ứng không xuể, lúc này không biết còn ở thành phố không..."
Hàn Ấn còn chưa dứt lời, liền thấy một chiếc xe cảnh sát lóe đèn vụt qua dừng ngay trước cửa nhà Lâm Hoan. Ngay sau, cửa sân mở ra, Lâm Hoan từ trong nhanh chóng lên xe, xe cảnh sát lại gấp gáp lao vụt đi.
Hai người nhìn nhau, đang không hiểu ra sao, định khởi động ô tô theo sau, điện thoại Hạng Hạo Nhiên nhận được một tin nhắn. Tin nhắn là Lão Từ gửi, viết: Phòng 402 tòa nhà số 40 tiểu khu Mỹ Uyển, hung thủ lại gây án, người chết là Cổ Băng Băng.
Hạng Hạo Nhiên đưa điện thoại di động cho Hàn Ấn để anh tự xem, sau đó căm hận nói: "Lại bị hung thủ đoạt trước." Nói xong liền khởi động ô tô lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.