Đêm Nay Nhớ Anh

Chương 13:




13.
Hai tiếng sau chúng tôi được giải cứu. May mà còn kịp giờ vào cổng ký túc xá, ngủ một giấc đến sáng.
Ngày hôm sau Tô Tô mặt mày sợ sệt cầm di động nói: “Trình Hâm, mấy ngày này mày đừng tới phòng y tế trường.”
Tôi sửng sốt: “Sao vậy?”
Tô Tô bí ẩn: “Hôm qua là Tiết Hàn y đúng không? Nghe nói có quỷ!”
Tôi nói rồi mà! Đêm qua cái bóng trắng tôi thấy không phải là do hoa mắt!
Càng nghĩ càng sợ, tôi ôm chặt cái chăn nhỏ của mình: “Mày nói rõ ra đi.”
Tô Tô tiếp tục: “Hôm qua câu lạc bộ ván trượt chơi trò mạo hiểm. Có một cô bạn đến phòng y tế trường thì nghe một tiếng thét chói tai, cực kỳ thê thảm. Không lâu sau đó, họ lại nghe được một tiếng hát. Theo như họ tả thì tiếng ca đó không phải do người hát, cực kỳ bi thảm, âm điệu quỷ dị, như thể là lời nguyền dân gian vậy đó.”
Hình như có gì sai sai.
Tô Tô cho tôi nghe đoạn ghi âm lan truyền trên diễn đàn trường, tôi trầm tư nghe giọng hát của mình.
Tô Tô tặc lưỡi lắc đầu: “Dù gì thì thời gian này không nên đến phòng y tế, nữ quỷ đó có vẻ oán hận.”
Hiện tại oán khí của tôi cũng rất nặng. Tôi hát khó nghe tới vậy sao, hôm qua Tống Mạch còn cười mà.
Ồ, chắc là cười nhạo.
Đúng lúc này tôi nhận tin nhắn Tống Mạch hẹn trưa đi ăn. Chuyện tin đồn quỷ ma ầm ĩ thế chắc anh cũng biết, mất mặt quá, tôi lấy lý do bị cảm, viêm họng từ chối.
Ai mà ngờ! Lúc tôi đang gặm chân gà trong nhà ăn thì gặp anh.
Tống Mạch nhìn tôi: “Cảm? Viêm họng?”
Tôi nhìn đôi đũa đang gắp chân gà, giật giật khóe miệng: “Cho nó vô cào cào họng.”
Tống Mạch: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.