14.
Lúc ăn cơm, Tống Mạch nghe tôi nói tuần sau ra ngoài thực tập nửa tháng, hứa chắc nịch sẽ tặng tôi một món quà.
Trước khi xuất phát tôi mới nhận được một cái hộp từ anh.
“Đây là gì?”
Tống Mạch nhướng mày: “Em sẽ cần.”
Tôi chưa kịp mở ra xem thì thầy hướng dẫn đã vội vàng lùa lên xe buýt.
Đám bạn chung lớp thấy tôi cầm hộp quà được gói đẹp đẽ, tính nhiều chuyện nổi hừng hực, ồn ào giục tôi mở hộp ra xem.
Tôi bị lòng hư vinh nhất thời lấn át, ngượng ngùng nhún vai: “Ui chà, đông người vầy, không hay lắm đâu.”
“Nhanh nhanh nhanh, đây là Tống Mạch tặng đó!”
“Gói đẹp vậy, chắc là túi xách.”
“Tui đoán là giày.”
Dưới ánh mắt mong chờ của quần chúng, tôi mở hộp ra. Lấy ra một chiếc áo ngủ nam đã mặc qua.
Xung quanh yên tĩnh.
Bạn học đỏ mặt nhìn ra cửa sổ: “Phong cảnh bên ngoài thật sexy, à không, thật đẹp…”
Tôi nhét thẳng chiếc áo vào trong túi, rúm người trên ghế điện thoại cho Tống Mạch: “Anh đưa tôi áo ngủ đã mặc của anh là ý gì!!!”
Hình như người bên kia đang đi ngoài đường, xung quanh có vẻ ồn ào: “Không phải nửa tháng em mới về sao? Không gặp tôi không thể nửa tháng không ngủ được, tôi đưa em áo ngủ của tôi, tối em để bên cạnh, có thể có ích.”
Tôi hít sâu một hơi: “Ý của anh bắt đầu là ý tốt, nhưng tốt nhất là đừng bắt đầu.”
Nói xong tôi chợt nghĩ ra điều gì, hỏi anh: “Vậy còn anh, không có tôi thì anh đừng chạy xe nhé.”
“Ừ.”
“Đi học nhớ núp kỹ đấy, bị tóm thì đứng mà ngủ.”
“Ừ.”
“Đi đường chú ý cẩn thận đừng đâm vào cây.”
Bên kia truyền qua tiếng cười khẽ: “Trình Hâm, em lo cho tôi à?”
Tôi sững người, bối rối mất một lúc.
Không để tôi kịp nghĩ ra gì để nói, bên kia vọng qua tiếng bịch.
Tôi: “Anh sao vậy?”
Tống Mạch: “… Không sao, cúp trước.”
Cúp điện thoại, tôi có phần lo lắng Tống Mạch xảy ra chuyện gì đó, đang định hỏi bạn cùng phòng anh thì thấy trên bức tường thổ lộ có một video mới.
Tống Mạch đang ở trên đường vừa điện thoại vừa cười ngây ngô, sau đó đâm đầu vào một gốc cây.
Hơi ngốc.
Mà hơi đáng yêu.
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.