Đếm Ngược Thời Gian 3,2,1

Chương 3:




Một buổi tối đẹp trời, đèn đường sáng rực.
Nguyên Tiêu nhìn Khưu Chương mở cửa chiếc xe thể thao, thầm than thở trong lòng. Khưu Chương là con nhà có tiền, người khác không biết nhưng cô đã sớm được lĩnh giáo. Tuy nhiên thói ăn chơi trác táng không mảy may xuất hiện trong cuộc sống của cậu, một chàng trai ưu tú như thế khiến cô không sao kìm được cảm giác tự ti.
Đến tận cửa phòng triển lãm, Nguyên Tiêu vẫn đau khổ suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng mà... kẻ có tiền là có thể xông thẳng vào triển lãm tranh TOKS, lôi kéo tay cô, thái độ lãnh đạm, xa cách bước thẳng vào phòng nghỉ sao? Cô gái nhỏ đầu đầy nghi vấn, áy náy nhìn nhân viên bên cạnh. Khưu Chương đẩy một cái cửa gỗ Trầm, trước mắt họ là thứ ánh sáng màu da cam dịu dàng, căn phòng tranh cổ kính nhất thời khiến Nguyên Tiêu cảm thấy mình đang lạc vào một không gian khác.
"Cậu chắc chắn chúng ta sẽ không bị đuổi ra chứ?" Trong lòng Nguyên Tiêu sợ hãi bất an, kéo kéo góc áo chàng trai đi cùng, thật kì lạ, dường như đứng đằng sau cậu ấy, tất cả nỗi bất an đều bình ổn cả.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Chàng trai liếc cô, cứ như thể cô đã hỏi đến một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.
Cô lắc đầu, Khưu Chương cậu đâm đầu vào đậu phụ chết đi! Vấn đề cao thâm như thế, cô nào biết đáp án.
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ. Khung cảnh mờ ảo, căn phòng bố cục đơn giản, ánh đèn màu cam ấm áp rọi xuống, cảnh trí như vậy có cảm giác như đang ngược dòng thời gian. Nguyên Tiêu mơ mơ màng màng, Khưu Chương chợt ngoái đầu lại cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nụ cười mang theo sự bướng bỉnh trẻ con lại rất đẹp khiến Nguyên Tiêu hít thở không thông.
Con trai mà đẹp thế, đúng là lãng phí tài nguyên, cô và cậu rất thân thiết ư? Tại sao đột nhiên hành động dễ khiến con gái nhà người ta hiểu lầm như vậy? Cô căm phẫn nghĩ vậy, trong lòng bắt đầu có cảm giác chua xót.
Khưu Chương đi đến góc phòng nghỉ, nơi đó đặt một giá vẽ phủ vải mềm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa lớp vải đỏ sậm, môi khẽ nhếch lên nụ cười sáng lạn.
"Bức tranh này chưa từng được trưng bày. Muốn xem không?" Rõ ràng là câu hỏi nhưng động tác của cậu đã thể hiện quyết định, cậu giật mạnh tấm vải phủ trên giá, không phải một bức tranh chấn động thiên hạ gì cho cam, mà vẽ rất non tay. Nguyên Tiêu vừa thấy đã rất muốn cười nhưng vẫn có nhịn
"Khi tôi còn bé cũng không thích vẽ vời. Khi đó tôi là là một đứa bé tự kỉ. Thật khó tưởng tượng, tôi tựa hồ không có hứng thế với bất cứ thứ gì, không thích học, không thích vận động, hơn nữa cũng ghét bọn con gái điệu chảy mỡ. Có một đứa con máu lạnh như vậy, ngay cả bố mẹ cũng không thích tôi"
"Cho đến một ngày, tôi gặp một cô gái, cô ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, là giáo viên mỹ thuật mẹ mời về dạy tôi. Cô ấy không thông minh, cũng không xinh đẹp, thảm hại hơn là cô ấy có gương mặt tròn trịa như trăng rằm, tôi thật không hiểu vì sao mẹ lại tìm một người đáng ghét như vậy làm giáo viên dạy kèm ở nhà"
"Tôi ghét cô ấy"
Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn của thiếu niên vỡ giọng của Khưu Chương rất dễ nghe.
Thời gian quay lại, chàng trai nhớ tới lúc còn nhỏ, đường nét mềm mại mà kiên nghị trên gương mặt hoàn mĩ hiện lên sự xa xăm và thấp thoáng đỏ: "Có lẽ tôi vẫn cho là mình ghét cô ấy"
Cậu đột nhiên cười tự giễu tiếp tục nói: "Nhưng tôi đã sai lầm khủng khiếp. Chúng tôi ở bên nhau có lẽ không hợp, cho đến lúc mất đi, tôi mới biết, thì ra thích chỉ là một loại cảm giác, càng dài lâu càng khắc sâu vào tâm khảm. Tôi đúng là một thằng ngu! Từ chán ghét ban đầu đến mê luyến sau này, tôi dùng năm năm mới làm rõ tình cảm của mình..." Cậu ảo não tự trách.
Tối hôm đó, chàng trai đưa lưng về phía Nguyên Tiêu, nhìn không chớp mắt bức tranh trước mặt, kể chuyện cũ của mình. Đều là những chuyện Nguyên Tiêu không biest, rõ ràng là nghe người khác kể chuyện nhưng khi nghe Khưu Chương nói cậu rất thích vẻ đẹp của cô giáo mĩ thuật của mình, trong lòng Nguyên Tiêu quặn đau.
Thì ra sự ưu ái cậu ấy dành cho cô là có nguyên nhân, chỉ vì cô có gương mặt tròn trịa giống với người mà cậu thích. Cô mới là kẻ ngốc ấy! Tại sao lại ngu ngốc như thế, đến lúc này, đột nhiên phát hiện mình thích người ta, đã không phải ngày một, ngày hai quen nahu.
Cậu cứ nói, cô lắng nghe. Nghe mà hốc mắt ửng đỏ, không biết mình nên đi hay ở.
Có lẽ hạnh phúc chẳng qua chỉ là một cốc nước trong bàn tay, cho dù là cẩn thận lắm rồi, tâm tâm niệm niệm giữ chắc cũng không cách nào duy trì dài lâu. Đến phút cuối, nước khô cạn, người không hay, chung quanh mờ mịt, ấm áp ngày nào cũng sẽ biến thành đau đớn khắc sâu trong lòng.
Trở về, suốt ba ngày sau Nguyên Tiêu không vực dậy được tinh thần.
"Này, Khưu Chương, cậu đã tỏ tình với bạn cùng bàn chưa?" Tâm sự của Khưu Chương, Nguyên Tiêu không nhìn ra, nhưng cả lớp chín chín phần trăm đều thấy.
"Cô ấy hình như không có phản ứng" Chàng trai chau nhẹ lông mày, trăm mối tơ vò không đường giải, cậu rõ ràng đã kể hết mọi chuyện với cô, sao lúc đó Nguyên Tiêu lại có vẻ rất đau lòng, mà không phải là vui vẻ? Chẳng lẽ, cậu thật sự kém cỏi thế, Nguyên Tiêu không thích cậu ư?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Khưu Chương rất buồn bực
Đúng lúc này, cửa phòng học môn bỗng chốc bị người ta mở toang, một cô gái từ ngoài cửa chạy vào, thở hổn hển báo tin:
"Chết rồi! Chết rồi! Nguyên Tiêu bị tai nạn giao thông!"
Lời này vừa thốt ra, sức công phá ầm ầm như đất trời sụp đổ, quyển sách trên tay Khưu Chương rơi bụp xuống đất.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.*
* là câu thơ trong bài Ly tư của Nguyên Chẩn
dịch nghĩa:
Đã từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước.
Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây.
dịch thơ:
Đã qua bể thẳm khôn còn nước,
Ngoài chốn non Vu chẳng có mây
Tác giả Nguyên Chẩn làm bài này năm 810 để truy điệu vợ là Vi Tùng qua đời năm trước. Đại ý là nói về tình cảm vợ chồng sâu sắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.