Đêm Tiệc Mười Người

Chương 13: Thi Biến




“Có lẽ hắn đang ở một góc nào đó trong biệt thự nghe lén chuyện của chúng ta.” Đường Khả cười rồi nói: “Vậy chúng ta hãy kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt đi. Bây giờ đến lượt tôi rồi.”
Đường Khả cầm lấy quyển sổ, ký tên mình vào.
“Câu chuyện này của tôi không phải do chính bản thân tôi trải qua, tôi đã nghe được nó từ một người bạn làm cảnh sát của mình. Tôi cũng chỉ có thể dựa vào tính cách của anh ấy để phán đoán rằng anh ấy không nói dối, thế nhưng tất cả những gì anh ấy nhìn thấy là thật hay chỉ là ảo giác, mời mọi người hãy tự đưa ra nhận định của riêng mình.” Đường Khả thanh minh trước.
“Mọi người còn nhớ trước đây ở sông Long Phố xảy ra vụ tai nạn xà lan chở hàng đụng gãy cây cầu lớn bắt ngang qua sông không?” Đường Khả hỏi.
Mọi người đều gật đầu ý bảo mình biết, vụ tai nạn đó đã gây chấn động cả nước vì “tính độc đáo” của nó, trên mạng còn nổ ra một cuộc thảo luận quy mô lớn về vấn đề an toàn cầu cống.
Thời điểm xảy ra sự việc là vào nửa đêm, bởi vì sương mù che khuất mà chiếc xà lan chở hàng đó đã đi chệch hướng, đâm thẳng vào cọc trụ của một cây cầu lớn, làm gãy trụ chắn ở giữa. Cả cây cầu dài hai trăm mét đổ sụp vì mất trụ đỡ, nện thẳng vào mũi xà lan, cây cầu nặng nề ấn cả mũi tàu xuống đáy sông, đuôi tàu nhô lên khỏi mặt nước dựng đứng, bức ảnh gây sốc này nhanh chóng trở thành tiêu đề trên khắp các trang báo lớn và mạng xã hội.
“Khi đó một số ô tô di chuyển trên cầu đã không may bị rơi xuống sông, nước sông chảy siết lập tức nhấn chìm bọn họ, mặc dù các bên liên quan đã nhanh chóng làm công tác cứu hộ, nhưng thứ họ tìm thấy được đều chỉ còn là những thi thể.” Đường Khả thương xót nói.
“Những thi thể đó có vấn đề sao?” Chu Tử Nhược nhanh nhạy đánh hơi ra được gì đó.
“Những thi thể đó không có vấn đề gì, tất cả nạn nhân đều đã được tìm thấy, cũng đều được xử lý ổn thoả.” Đường Khả đáp: “Vấn đề là cuối cùng sau khi trục vớt xà lan chở hàng lên, bỗng phát hiện ở mũi thuyền còn treo thêm một bộ thi thể.”
“Không phải vừa nãy cậu nói tất cả nạn nhân đều đã được tìm thấy rồi sao?” Chu Tử Nhược khó hiểu hỏi: “Sao bây giờ lại xuất hiện thêm một thi thể nữa?”
“Vấn đề nằm ở đây.” Đường Khả gật đầu nói: “Thi thể này không thuộc về những nạn nhân trong vụ tai nạn, cô ấy vốn đã chìm dưới sông từ trước sau đó vô tình bị mắc vào trong mũi tàu.”
“À” Chu Tử Nhược hiểu ra liền gật đầu, điều đó có nghĩa là trong vụ án này còn có thêm một vụ án khác nữa.
“Theo khám nghiệm tử thi, nạn nhân là nữ, khoảng 25 tuổi, thân thể trần truồng, trên cổ có vết siết rất rõ ràng, có thể đoán được nguyên nhân cái chết là do bị siết cổ. Hơn nữa thi thể còn được đựng trong một cái túi bằng dây bện, sau khi bỏ vật nặng vào mới dìm xuống nước. Cho nên có thể xác định đây là một vụ giết người. Sau khi xác định được vụ việc, cơ quan công an lập tức triển khai điều tra. Thế nhưng trở ngại lớn nhất trong việc phá án đó là không cách nào xác định được danh tính nạn nhân và thời gian tử vong.”
“Muốn xác định danh tính và thời gian tử vong không phải rất dễ sao?” Cao Băng Kiếm cảm thấy rất kỳ lạ, “Mặc dù tôi không phải pháp y, nhưng cũng biết rằng có thể dự vào các đốm trên thi thể hoặc mức độ thối rữa để dự đoán thời gian tử vong. Cho dù các đặc trưng trên cơ thể người chết bị huỷ hoại, các người cũng có thể lấy răng hoặc DNA để xác định danh tính chứ?”
“Câu hỏi của anh vô cùng chuyên nghiệp!” Đường Khả gật đầu nói: “Nhưng thi thể này lại rất đặc biệt, bởi vì bề mặt thi thể đã thành sáp thi.”
“Sáp thi?” Cao Băng Kiếm không hiểu lắm về cái tên gọi này.
“Sáp thi là một hiện tượng đặc biệt trong quá trình thi thể bị phân huỷ.” Đường Khả giải thích: “Đơn giản mà nói, nó giống như là trên bề mặt cơ thể sản sinh ra một lớp vỏ bằng sáp vô cùng cứng rắn vậy.”
“Dưới sự bảo vệ của sáp thi, xác người có thể bị ngâm trong nước hàng chục thậm chí lên đến hàng trăm năm mà không bị thối rữa, cho nên phía cảnh sát không cách nào phán đoán được chính xác thời gian tử vong của người này. Mặc dù có thể khám nghiệm DNA, thế nhưng nước ta vẫn chưa có kho chứa cơ sở dữ liệu về DNA của mọi công dân, vậy nên không có cách nào tiến hành kiểm tra đối chiếu nhanh chóng được. Cảnh sát chỉ có thể dựa theo ngoại hình của người chết, đối chiếu với thông tin của những người đã mất tích trong những năm qua ở tại thành phố.”
“Thế nhưng sau khi kiểm tra toàn bộ kết quả đều không trùng khớp, mặc dù địa điểm phát hiện thi thể là con sông trong thành phố, nhưng cũng có khả năng thi thể trôi từ thượng nguồn xuống, bị nước sông cuốn đến đây. Sông Long Phố chảy qua rất nhiều tỉnh thành, còn có rất nhiều người di cư không đếm xuể, vậy nên vụ án này đến đây xem như đã vào ngõ cụt.”
“Phía cảnh sát dự định từ bỏ việc điều tra, nhưng tính cách của bạn tôi lại hơi cố chấp, anh ấy không muốn cứ vậy mà bỏ cuộc. Tối hôm đó, anh ấy lại đến nhà xác muốn thử xem có thể tìm ra được manh mối nào từ trên thi thể không.”
“Miệt mài điều tra đến tận nửa đêm, tất cả mọi người đều đã tan làm, nhà xác lúc này đặc biệt yên tĩnh.”
Giọng nói của Đường Khả cũng trầm xuống, mọi người đều không khỏi sợ hãi.
“Bạn tôi đã kiểm tra hết mọi bộ phận trên thi thể, không hề phát hiện ra vết thương nào mới, manh mối điều tra đứt đoạn. Anh ấy chỉ đành bất lực kéo dây khoá của túi đựng xác lại, chuẩn bị đẩy thi thể vào tủ đông. Nào ngờ ngay lúc này, bạn tôi lại lờ mờ nghe thấy có người nói [Oan quá].”
“Bạn tôi kinh ngạc nhìn xung quanh, nhân viên quản lý nhà xác đã tan ca từ sớm, hơn nữa ông ấy còn là nam, nhưng vừa nãy tiếng [Oan quá] kia lại là giọng của phụ nữ.”
Lúc Đường Khả nói đến đây, ánh mắt cứ nhìn mông lung về phía trước. Mọi người đều dỏng tai lên lắng nghe, dường như hiện giờ âm thanh đó cũng đang phảng phất ở trong căn phòng này.
“[Oan quá], tiếng kêu ai oán ấy lại cất lên lần nữa, bạn tôi có chút sợ hãi bởi vì lần này anh ấy rõ ràng nghe được âm thanh đó phát ra từ trong chiếc túi đựng xác trước mặt.”
“Ối!” Tiết Nhu sợ hãi co rúm người lại, tôi nhìn cô ấy cười, ý muốn nói không có gì, chẳng phải bây giờ Đường Khả vẫn bình an đứng trước mặt chúng ta sao?
“Bạn tôi sợ đến suýt chút nữa thì bỏ chạy, nhưng anh ấy lại nghĩ, người chết không thể nào biết nói chuyện được! Đã có tiếng động nhất định phải có nguyên nhân, cho nên thay vì bỏ chạy, anh ấy lại tiến gần đến chỗ cái xác hơn. Thế nhưng lắng tai nghe thêm hồi lâu cũng không nghe ra thêm được âm thanh nào nữa, thế là anh ấy bèn thả lỏng người, cho rằng vừa nãy chỉ là ảo giác của mình mà thôi.”
“Vậy nhưng chính ngay lúc này lại xảy ra một chuyện khiến bạn tôi cả đời này cũng không thể quên được.”
Nét mặt của Đường Khả tràn ngập sợ hãi, da của cậu ấy vốn đã trắng bây giờ lại càng trở nên nhợt nhạt hơn.
“Khoá của túi đựng thi thể kia tự động bị kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt của cô gái đó. Đôi mắt vốn dĩ đã nhắm chặt giờ đây lại đột ngột mở ra, đây là, một đôi mắt chỉ có tròng trắng mà không có tròng đen, bọn họ nhìn nhau ba giây sau đó cái xác kia bỗng toét miệng nói [Oan quá].”
“Bạn của tôi sợ hãi lùi về sau ba bước, lưng đập mạnh vào tường. Thi thể đó đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó trèo xuống, bước từng bước về phía anh ấy. Bạn tôi nghi ngờ rằng liệu đây có phải là mơ không, nhưng cơn đau ở lưng và sau đầu nói cho anh ấy biết rõ ràng tất cả những chuyện này đều là thật.”
“Làm sao đây? Trong cơn hoảng loạn anh ấy đã rút súng ra, định bắn vào các xác. Nhưng cô ấy đã là người chết rồi, bắn có ích gì? Hơn nữa nếu huỷ hoại thi thể, làm sao ăn nói với đơn vị? Sao có thể nói với người khác bản thân đã bị một cái xác tấn công? Lúc này bạn tôi thật sự đang đứng trước một cuộc chiến, không biết nên làm thế nào mới phải.”
Cơ thể của Tiết Nhu ngày càng rút về sau, suýt chút nữa là đã chạm vào Chu Tử Nhược bên cạnh, Chu Tử Nhược nhân cơ hội choàng tay qua vai Tiết Nhu. Tôi “hừ” một tiếng, hằn học nhìn anh ta, anh ta liền cười mỉa sau đó rụt tay về.
“Chính ngay lúc này, hành lang bên ngoài bỗng vang lên mấy tiếng “cộc” “cộc” rất khẽ, giống như tiếng gậy trúc đập xuống sàn nhà vậy, tay của thi thể đó chỉ còn cách một chút nữa là tóm được bạn tôi, thế nhưng vừa nghe thấy tiếng động đó cô ấy liền dừng lại. Cái xác ra sức giẫy giụa, nhưng trong không khí dường như có một bàn tay vô hình nắm lấy cô ấy, móng vuốt của cô ấy chỉ cách bạn tôi có một chút nhưng lại không thể chạm tới được.”
“Thi thể đó hét lên một tiếng [Tam Lí Pha, Khưu Mộc Hữu], rồi ngã xuống đất bất động, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng “cộc” “cộc”, nhưng âm thanh càng lúc càng xa. Bạn của tôi lao ra khỏi nhà xác gần như ngay lập tức, nhưng bên ngoài hành lang đã trống không, chẳng có bóng dáng ai cả.”
“Anh ấy quay vào trong nhà xác, thi thể cô gái kia vẫn nằm trên mặt đất, cho thấy ban nãy rõ ràng không phải là ảo giác. Cô ấy đã nói [Tam Lí Pha, Khưu Mộc Hữu], điều này có nghĩa là gì? Có phải là mấu chốt manh mối của vụ án này không? Bạn tôi không dám kể lại chuyện đã xảy ra trong nhà xác cho người khác, mà chỉ âm thầm tiến hành điều tra.”
“Đầu tiên anh ấy tìm kiếm từ khoá Tam Lí Pha từ các tư liệu về hộ tịch, ở thượng lưu thành phố S có đến mười mấy chỗ có tên là “làng Tam Lí Pha” và “tiệm Tam Lí Pha”, tuy nhiên chỉ có một nơi duy nhất là có người tên Khưu Mộc Hữu. Dựa theo địa chỉ, bạn của tôi đã tìm được Khưu Mộc Hữu ở làng Tam Lí Pha, đó là một người nông dân khoảng bốn mươi tuổi, đã có vợ và con trai, vẻ ngoài thật thà. Nhưng khi vừa nhìn thấy bộ đồng phục cảnh sát của bạn tôi, anh ta liền tỏ ra hoảng sợ.”
“Bạn tôi lập tức nhận ra người này có vấn đề, bèn cố ý nói: [Thi thể đã được tìm thấy ở trên sông, anh biết tôi tìm anh vì chuyện gì rồi chứ?], anh ấy chỉ muốn thăm dò đối phương một chút mà thôi, nào ngờ Khưu Mộc Hữu vừa nghe thi thể đã được tìm thấy, lập tức quỳ sụp xuống.”
“Khưu Mộc Hữu thú nhận hai mươi năm trước do cưỡng hiếp Hồ Tú Liên không thành nên đã siết cổ cô ấy đến chết, sau đó dìm thi thể xuống sông. Mặc dù vụ án mãi vẫn chưa bị phát hiện, nhưng nỗi ám ảnh về việc một ngày nào đó sẽ bị bắt đã giày vò anh ta suốt hai mươi năm nay, khiến anh ta sống không bằng chết. Ngược lại bây giờ thú tội xong anh ta cảm thấy như trút được gánh nặng, anh ta nói thà nhận tội còn dễ chịu hơn phải chịu sự giày vò tâm lý thế này.”
“Người ở cục cảnh sát đều rất ngạc nhiên tại sao bạn của tôi có thể phá giải được vụ án này nhưng anh ấy không hề nói với người khác nguyên nhân, bởi vì chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin.”
“Tôi tin!” Chu Tử Nhược tán đồng nói, cảm giác không ai tin lời mình nói, Chu Tử Nhược là người hiểu rõ nhất.
“Thế nhưng còn có một vấn đề cậu vẫn chưa nói tới.” Tiết Nhu hỏi: “Âm thanh của gậy trúc kia từ đâu mà ra?”
Vụ án này Đường Khả chưa từng kể với tôi, cậu ấy càng ngày càng giống một cảnh sát có tính kỷ luật nghiêm ngặt, chứ không còn là một người bạn có gì nói đó như lúc nhỏ nữa. Nghĩ đến đây tôi bất giác có chút đau lòng, lẽ nào đây là cái giá của sự trưởng thành ư?
“Sau đó bạn tôi cũng có đi điều tra, có người nhìn thấy một người mù cầm gậy trúc bước ra từ trong nhà xác, nhưng anh ấy lại không tìm thấy được người mù kia, cho nên đây vĩnh viễn được xem như là một bí ẩn không lời đáp.” Đường Khả thở dài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.