“Ha ha, chắc chắn là trò cảm thấy ta biết rất nhiều bí mật, lại cố gắng che giấu những bí mật đó, những điểm này vô cùng phù hợp với đặc trưng của thành viên trong hội.” Giáo sư Cổ cười, nói ra những lời đúng với những gì mà tôi đang nghĩ, “Nếu ta nói không phải, nhất định trò cũng sẽ cho rằng ta vì bảo vệ những bí mật đó nên mới phủ nhận.”
“Nếu như thầy không phải là thành viên của Công Hội, sao thầy lại biết những chuyện này?” Tôi hỏi ngược lại.
“Ta biết điều này từ một tài liệu cổ, nhưng lại không thể chứng minh được liệu nó có tồn tại thật hay không. Mãi cho đến hôm nay khi nghe câu chuyện của trò, ta mới có cơ sở tin rằng Công Hội có tồn tại. Nhưng còn chuyện người thuê nhà tầng trên của trò thật sự tham gia vào hội hay chỉ là một trò đùa để lừa gạt người khác, e là chỉ có thể tìm thấy cậu ta thì mới có được đáp án.”
“Có điều, nếu thật sự có một buổi tụ họp có thể lý giải được những bí ẩn mà trước đây ta vẫn chưa tìm ra được thì ta mong mình cũng có thể tham gia, cho dù sau đó có bị mất tích thì cũng không hề gì.” Giáo sư Cổ thở dài nói.
“Ra là như vậy.” Tôi bất lực thở dài, xem ra hy vọng tìm được “hội” thông qua giáo sư Cổ của tôi đã thất bại rồi.
Tôi quay trở về nhà, vừa mở máy tính lên liền thấy Tiết Nhu đang mắng mình ở trên mạng: “Gần đây sao cứ luôn offline vậy, điện thoại cũng tắt máy, cậu đang trốn tôi đúng không?”
Tiết Nhu là chủ nợ của tôi, tiền vốn tôi dùng để mở trang web là vay của cô ấy, nhưng đó không phải là lý do khiến tôi né tránh cô ấy. Nguyên nhân thật sự chính là, cô ấy vô cùng xinh đẹp, lại có cá tính, nếu không Đường Khả cũng sẽ không mê đắm cô ấy chỉ từ cái nhìn đầu tiên như vậy.
Trong sự kiện [Lời nguyền khoá hồn], Tiết Nhu đã bị bắt cóc, Đường Khả vì cứu cô ấy suýt chút thì mất mạng. Vậy nên, nếu trên thế gian này có một người đáng để Tiết Nhu yêu nhất thì người đó chắc chắn phải là Đường Khả.
Tình bạn của ba chúng tôi được hình thành trong quá trình vào sinh ra tử, là điều đáng giá nhất trong lòng tôi. Nếu Đường Khả đã thích Tiết Nhu, vậy thì tôi….tôi không muốn phá hỏng tình bạn này.
“Đúng vậy, tôi sợ bị cậu đòi nợ.” Tôi vội vàng gọi điện thoại sang, ra vẻ thoái mái cười nói: “Không phải gần đây có Đường Khả bên cạnh cậu sao?”
“Cậu không muốn gặp tôi đúng không?” Giọng điệu của Tiết Nhu dường như có chút giận dỗi, “Vậy tôi cũng không thèm quan tâm tới cậu, tốt nhất là trang web của cậu ngày nào cũng bị người ta hack đi.”
Tôi lập tức căng thẳng hỏi: “Cậu nói gì mà trang web bị hack?”
Tiết Nhu lại cười hì hì nói: “Trang chủ của cậu bị người ta phá rồi kìa, trên đó treo một bức tranh rất kỳ quái, cậu tự mình lên xem đi.”
“Bức tranh kỳ quái?” Tim của tôi đập mạnh một cái, tôi vội vàng mở máy tính vào trang chủ trên web của mình, vừa nhìn thấy tôi lập tức ngẩn người. Trang chủ của tôi không còn bất cứ nội dung nào khác ngoại trừ một bức tranh cảnh sắc tráng lệ, bố cục quái dị.
“Giống đám mây lại giống lốc xoáy.” Hình dung của người tên Ngưu Nhân kia về bức tranh này vẫn chưa đủ chuẩn xác, đứng trước bức tranh tôi có cảm giác như nhìn thấy biển lớn sóng vỗ nhấp nhô, sự sống trong vũ trụ bị diệt vong, nhất thời có thể khiến bạn nảy sinh ra vô số những liên tưởng đẹp đẽ và huyền diệu, nhưng lại không cách nào thể hiện được chúng bằng lời một cách chính xác nhất.
Dẫn linh đồ mà tôi đi mòn cả đôi giày sắt cũng không tìm thấy, giờ đây lại tự động xuất hiện rồi! Tôi cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, điều đầu tiên là lưu lại bức tranh vào máy, sau đó xoá nó ra khỏi trang chủ. Bức tranh này không biết là hoạ hay là phúc, vậy nên trước khi làm rõ chuyện này đương nhiên càng ít người nhìn thấy nó càng tốt.
Tiết Nhu lại gọi điện tới nói: “Bức tranh này thật kỳ lạ, cậu có thấy bên trong nó hình như ẩn chứa rất nhiều đồ vật không?”
“Cậu đừng xem.” Tôi giật mình hoảng hốt, tuyệt đối không được để cho Tiết Nhu nhìn ra bí mật trong bức tranh này.
“Tại sao?” Tiết Nhu nghi hoặc hỏi, “Tôi thấy bức tranh này rất đặc biệt, nên đã tải nó xuống định dùng làm hình nền đây.”
“Không tại sao cả.” Tôi không dám nói sự thật cho Tiết Nhu, chỉ đành thấp giọng bảo cô ấy: “Cậu nghĩ xem, hang ổ của tôi bị người khác xâm nhập, cậu còn lưu chiến lợi phẩm đó lại, há chẳng phải khiến trái tim yếu đuối của người ta bị ám ảnh mãi hay sao?”
“Ha ha, vậy càng tốt!” Nghe tôi nói vậy Tiết Nhu ngược lại rất vui vẻ, “Tôi nhất định phải lưu lại, hôm nào mà cậu chọc giận tôi thì tôi sẽ phát tán nó cho cậu biết tay.”
Tôi lập tức đầu hàng bỏ cuộc, một khi mà cô gái này đã quyết định chuyện gì, đừng nói là chín cái đầu trâu, cho dù là Optimus Prime và Bumblebee cũng không thể níu kéo được.
(*Optimus Prime và Bumblebee trong Transformers)
Có điều Tiết Nhu vốn không hề biết gì về “buổi tụ họp”, cho dù cô ấy có nhìn ra điều gì đó, có lẽ cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng QQ để liên hệ với đối phương đâu nhỉ? Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là nên tự mình tìm ra dãy số trong bức tranh trước đã.
Bên trong này có con số nào không nhỉ? Mặc dù hình ảnh rất phức tạp, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bóng dáng của bất kỳ con số nào, tôi phóng lớn tranh ra nhiều lần, sau đó lại tiếp tục kiểm tra, rồi lại thu nhỏ nó lại để cảm nhận tổng thể, tôi còn dùng công cụ tìm kiếm check thông số EXIF, dùng PS tách những dãy màu ra riêng để xem kĩ lại, có thể nghĩ ra cách gì tôi đều cũng đã thử qua, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Sao trong thư tầng ba không để lại chi tiết cách tìm ra các con số trong bức tranh chứ, tôi ảo não nghĩ. Chuyện này cũng khiến người khác nản lòng hệt như việc bạn khó khăn lắm mới lừa được một cô gái xinh đẹp lên giường nhưng lại không cách nào cởi được nút quần của cô ấy vậy.
Bỏ đi, xem lâu như vậy cũng đau cả mắt, tôi dựa lưng vào ghế, duỗi chân trên bàn, lo nhiều như vậy làm gì, nghỉ ngơi chút đã rồi tính. Nhưng lúc tôi đang thư giãn đầu óc và vô tình nhìn lên màn hình, tình hình bắt đầu thay đổi, dường như tôi nhìn thấy các đường nét trong bức tranh dần dần chuyển động.
Toàn bộ đường cái, đường sắt, đường thuỷ, đường hàng không trên thế giới dường như đều đang tập trung ở giữa bức tranh, vô số những dãy số và hình vẽ kì lạ đang di chuyển qua lại một cách điên cuồng.
Đây là gì vậy? Tôi vô cùng kinh ngạc, hình ảnh trước mắt lập tức biến mất, nhưng nhanh như chớp não tôi đã kịp ghi nhớ lại một dãy số. Tôi cấp tốc chộp lấy bút bi, đôi tay run rẩy viết dãy số đó lên giấy.
Đây là số QQ để liên hệ với người trong hội sao? Tôi nhìn nó giống như nhìn một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Cho đến bây giờ tôi vẫn được xem như là an toàn, nhưng kể từ thời khắc tôi liên hệ với số này, sẽ chẳng khác nào giẫm lên bãi mìn cả, tôi có nên bước ra không?
Dựa theo tình hình trước mắt có thể thấy, tham gia “buổi tụ hợp” sẽ có hai kết quả: Một là giống như Trương Viễn Quang, mất tích một cách thần bí, hai là giống như bạn của [Mắt trái của mèo] trở về bình an vô sự. Điểm khác biệt giữa hai người họ chính là một người miệng kín như bưng, người còn lại vô tình (hoặc cố ý) đem bí mật ấy viết vào tiểu thuyết.
Dường như sự trừng phạt của hội đối với người tiết lộ bí mật chỉ là khiến họ mất đi kí ức mà thôi, nếu như không phải Trương Viễn Quang cứ cố chấp muốn tìm lại kí ức đã mất, có thể cậu ta cũng sẽ không mất tích.
Sau khi phân tích kết luận cuối cùng của tôi là: Chỉ cần có thể giữ được bí mật, nguy cơ xảy ra chuyện khi tham gia buổi tụ họp cũng không tính là lớn lắm. Đã có vết xe đổ trước đó rồi, tôi nghĩ mình vẫn có thể im lặng giữ bí mật được. Mặc dù không thể đăng tải nội dung của buổi họp mặt lên mạng là một tổn thất rất lớn, nhưng bản thân được biết đến nó vẫn còn đỡ hơn không biết.
Quyết định xong xuôi, tôi ôm tâm trạng lo lắng nhập dãy số đó vào trong ô tìm kiếm trên QQ, hệt như những gì Trương Viễn Quang đã mô tả, tên QQ của người đó trống không, ảnh đại diện nhìn giống như một bức dẫn linh đồ vậy. Tôi cắn răng nhấn gửi lời mời kết bạn.
Đối phương lập tức chấp nhận yêu cầu, đồng thời còn chủ động gửi tin nhắn qua.
: Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp.
Tôi chợt sững người, hình như đối phương có thể nhìn thấu được suy nghĩ của tôi. Xem ra việc đặt dẫn linh đồ lên trang web của tôi không phải là một sự tình cờ, lẽ nào tôi sớm đã lọt vào tầm ngấm của đối phương rồi sao? Nghĩ đến đây tôi không khỏi ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như trong khoảng không có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao tôi phải hối hận?” Tôi thử hỏi.
: Những gì nhận được từ buổi tụ họp sẽ tỉ lệ thuận với những rủi ro mà cậu sẽ phải gặp.
Giản Chân: Tôi nhận được thứ gì? Và rủi ro phải gặp lại là thứ gì nữa?
: Thứ cậu nhận được là bí mật, còn rủi ro phải gặp là nguy hiểm có thể xảy ra từ điều này.
Giản Chân: Nguy hiểm thế nào?
: Không biết.
Giản Chân: Sao lại không biết được?
: Mỗi buổi tụ họp sẽ mang lại một bí mật khác nhau, cho nên nguy hiểm cũng không đoán trước được.
Giản Chân: Ý các người là sẽ có rủi ro ngay trong buổi tụ họp sao?
: Đúng vậy, phần hỏi đáp đến đây là kết thúc. Bây giờ cậu phải quyết định xem mình có tham gia hay không?
Tình hình lại nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng chỉ khi tiết lộ bí mật ra ngoài mới gặp nguy hiểm, nhưng hiện giờ xem ra bản thân buổi tụ họp này đã mang đến sự nguy hiểm lớn nhất rồi. Có điều, cả Trương Viễn Quang và bạn của [Mắt trái của mèo] đều có thể “bình an quay về” sau khi tham gia buổi tụ họp, tôi nghĩ tôi cũng có thể làm được điều đó.
Giản Chân: Tôi tham gia.
Cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định này.
: 9 giờ tối nay sẽ có xe đến đón cậu. Nhớ kĩ, không được mang theo bất cứ thứ gì, cũng tuyệt đối không được nói chuyện này với ai, nếu không cậu sẽ mất tư cách tham gia buổi tụ họp.
Người đó nói xong câu cuối cùng liền biến mất, tôi nhìn đồng hồ, chết, đã là 8 giờ tối rồi. Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy, ngay cả một chút thời gian cho tôi chuẩn bị cũng không có.
Có điều đối phương đã quy định không được mang theo bất cứ thứ gì, vậy nên hiện giờ ngoại trừ sửa soạn lại đồ đạc trên người mình ra cũng không còn gì để tôi chuẩn bị nữa cả.
Ngoài điện thoại, ví tiền, tôi còn lấy thêm một lọ thuốc, chính là thuốc trị chứng sợ bóng tối mà bác sĩ đã kê cho tôi. Không biết lọ thuốc này có được xem là thứ cấm mang theo hay không? Bỏ đi, chướng ngại tâm lý vẫn nên dựa vào ý chí của bản thân để vượt qua thì hơn, tôi bèn đặt lọ thuốc xuống bàn.
Nhìn thời gian trên điện thoại đã sắp nhảy đến 8 giờ 30, “cốc cốc cốc”, đúng giờ cửa phòng tôi liền vang lên tiếng gõ, tôi mở cửa ra, bên ngoài là một thanh niên mặc bộ đồng phục lái xe màu đen.
“Ngài là ông Giản phải không?” người thanh niên ấy đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến để đón ngài đến điểm hẹn.”
Lúc tôi đang định đi theo cậu ta, điện thoại trên bàn bỗng reo lên. Ai lại gọi đến vào thời khắc quan trọng thế này chứ?