Đêm Vô Minh

Chương 5:




Đi ra thư viện, Bạch Sùng Quang vò đầu bứt tóc, nói với Linh Tố: “Vừa rồi thật sự kỳ quái, tôi dường như nghe thấy tiếng con gái kêu vậy.”
Linh Tố uhm một tiếng, chậm rãi nói: “Là tôi đó thôi.”
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, Bạch Sùng Quang lo lắng hỏi: “Em thật sự không có việc gì chứ? Được rồi, để tôi đưa em về nhà”.
Linh Tố cảm tạ cười cười.
Sau đó một tuần, Linh Tố cũng chưa gặp lại người nhà họ Bạch. Cuộc sống của cô dần dần khôi phục lại quy luật ngày thường, mỗi ngày tự học đến đêm khuya. Cuối tuần đã có thành tích của bài kiểm tra trắc nghiệm, tuy rằng không được hạng nhất, nhưng vẫn đứng trong ba thứ hạng đầu.
Các thầy cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ nhất trí xem trọng Thẩm Linh Tố, kỳ vọng cô có thể lấy trở thành văn khoa Trạng Nguyên vẻ vang. Thời gian trước cô đột nhiên thất thường, khiến bọn họ lo sợ không yên.
Lưu Phi Vân một lần nữa trở lại trường học, tất cả vẻ kiêu ngạo đều được thu liễm, thành thành thật thật đọc sách. Ngẫu nhiên ánh mắt đối diện với Linh Tố lại mang theo vài phần sợ hãi, vài phần căm hận, còn có vài phần hối hận. Linh Tố chỉ coi như không phát hiện ra.
Cuối tuần, Linh Tố thăm em gái, đi ra cửa lớn của bệnh viện, ven đường có người bỗng nhiên ấn vang còi ô tô hai tiếng.
Linh Tố vừa nhìn, Bạch Sùng Quang từ cửa kính xe nhô đầu ra. Linh Tố cũng không khách khí, lưu loát mở cửa xe ngồi vào chỗ.
Bên trong xe thực rộng mở, Linh Tố cùng Bạch Sùng Quang mặt đối mặt ngồi đó. Bạch Sùng Quang gõ lên cửa, lái xe liền khởi động chạy đi.
Thật đúng là người có tiền.
Bạch Sùng Quang đi thẳng vào vấn đề: “Linh Tố, tôi nghe nói em có chút khác thường.”
Vừa dứt lời, Linh Tố liền xì cười ra tiếng, cảm thấy người này thật sự đáng yêu. Tiếng cười của cô thanh thúy vui vẻ, dễ nghe giống như tiếng chuông lảnh lót.
Bạch Sùng Quang hơn Linh Tố 6, 7 tuổi, bỗng nhiên bị cười nhạo như vậy, thật sự là không có mặt mũi. Từ lúc trung học hắn đã bắt đầu có bạn gái, dạng con gái gì mà chưa từng tiếp xúc qua? Cũng chỉ có Thẩm Linh Tố nửa tiên nửa tà làm cho hắn hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm, bị nắm mũi dắt đi mà thôi.
Linh Tố dừng cười, hỏi: “Bọn họ nói tôi thế nào?”
Bạch Sùng Quang ho nhẹ một tiếng. Thiếu nữ này, lúc trước thấy cô rõ ràng văn tĩnh siêu thoát như là người xuất gia, hiện tại tà nghễ, ánh mắt giống như tia laser vậy.
Hắn nói: “Tôi luôn hướng tới chủ nghĩa duy vật.”
Linh Tố dùng bàn tay trắng nõn nâng đầu: “Xác thực, dù sao những chuyện trên thế gian không thể dùng khoa học để giải thích chỉ là số ít.”
Khéo léo uyển chuyển trả lời như vậy làm cho Bạch Sùng Quang nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
“Bọn họ nói em biết xem phong thuỷ, còn có thể gặp Quỷ Hồn?” Hắn hỏi.
Linh Tố cười: “Có phải nói tôi còn có thể trảm yêu trừ ma?”
“Nhìn xem! Vẫn là tức giận!” Bạch Sùng Quang vỗ đùi.
Linh Tố nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ lại chưa nói sai, tôi cần gì phải tức giận? Hàng xóm láng giềng đều biết tôi chính là một bà cốt mà.”
Bạch Sùng Quang cẩn thận nhìn cô chăm chú, tựa như đánh giá người ngoài hành tinh, bỗng nhiên thốt ra một câu: “Tôi còn không biết có một bà cốt đẹp như vậy a.”
Linh Tố đã miễn dịch đối với nịnh hót của hắn, cười quét hắn một cái, nói: “Đủ rồi. Anh có thể công khai hỏi thẳng tôi, tôi thật sự cao hứng.”
“Vì sao?”
“Giáp mặt đặt câu hỏi, so với sau lưng oán thầm tốt hơn rất nhiều.”
Bạch Sùng Quang trầm mặc.
Linh Tố hỏi: “Anh đặc biệt đến đây, vì muốn nói với tôi chuyện này sao?”
Bạch Sùng Quang nói: “Thật sự không phải tôi chủ động điều tra ra. Cũng không biết là người nào nhiều chuyện. Bạch gia phức tạp, quả thực là em không thể tưởng tượng được.”
Linh Tố cũng có chút kỳ quái, cô làm việc không ổn ra sao mà để cho nhà người ta đến điều tra cô.
Lúc này cô bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, lấy ra chi phiếu trong túi sách mà ngày ấy Bạch Khôn Nguyên ký cho cô, đưa cho Bạch Sùng Quang.
“Tấm chi phiếu này tôi không thể lấy, nhờ Bạch đại ca chuyển giao cho Bạch Khôn Nguyên tiên sinh.”
Tiếng gọi Bạch đại ca này làm cho Bạch Sùng Quang thực hưởng thụ, liền nhận lấy, cũng không hỏi nhiều.
Linh Tố về nhà, nằm ở trên sô pha. Mẹ và cô đã nhiều ngày không đối thoại, thậm chí rất ít khi hiện thân, chắc là không hài lòng với hành vi cử chỉ của cô. Nhưng mà muốn xen vào quyết tâm một người trẻ tuổi nhiệt huyết, là chuyện khó khăn cỡ nào. Mẹ cũng có thời trẻ tuổi, mẹ hiểu mà.
Cô kêu gọi mẹ: “Mẹ, không cần lo lắng cho con, con biết chính mình đang làm cái gì.”
Mẹ thản nhiên hiện ra một chút hình dáng: “Con biết sao? Mẹ thấy là con không biết đâu.”
“Con khác với ngày xưa rồi mà, chỉ là giúp người làm niềm vui thôi.”
Mẹ lắc đầu, nói một câu trúng tim đen: “Con gái, con động tâm rồi.”
Linh Tố sợ tới mức nhảy dựng.
Mẹ thì thào tự nói: “Là mệnh tránh không khỏi, cũng nên, cũng nên thế.”
“Mẹ…”
“Sức lực của mẹ có hạn, thời gian không còn nhiều. Con nên tự giải quyết cho tốt.”
“Mẹ phải đi sao?” Linh Tố khủng hoảng.
Mẹ nói: “Mẹ cũng luyến tiếc. Cũng may con đã lớn. Con có khả năng, lại kiên cường, mẹ cũng không có gì phải lo lắng.”
“Vậy còn em thì sao? Dù sao mẹ cũng phải đợi đến khi bệnh của nó chuyển biến tốt hơn rồi hẵng đi.”
Mẹ thở dài: “Linh Tịnh… Vốn là đứa nhỏ không nên sinh ra. Mẹ quả thực không thể nghịch thiên.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Linh Tố càng ngày càng kích động.
“Vận mệnh đã được an bài hết thảy rồi. Linh Tố, con đừng hoảng, mọi chuyện đều đã có đáp án.”
***
Ngày kế đến trường học, Hứa Minh Chính cùng Linh Tố chào hỏi, có chút muốn nói lại thôi.
Y theo tình huống lúc xưa, Linh Tố rất dễ dàng có thể cảm giác được tâm sự của cậu. Nhưng gần đây cô bị rất nhiều chuyện quấy nhiễu tâm thần, không mạnh bằng trước, cố gắng suy nghĩ nửa ngày, đầu óc vẫn là trống rỗng.
Hứa Minh Chính thật vất vả nói ra lời: “Mình, buổi chiều ngày hôm qua vốn muốn đón bạn từ bệnh viện trở về nhà…”
A, vậy là cậu ấy thấy được.
Linh Tố thẳng thắn kể lại cho cậu nghe: “Người đó là Bạch Sùng Quang.”
“Mình biết.” Hứa Minh Chính nói: “Anh ta là chú của Bạch Khôn Nguyên.”
Linh Tố nói: “Anh ta có một cháu gái quan hệ thông gia, gọi là Lâm Lang, đúng không?”
Hứa Minh Chính có chút giật mình: “Điều này mình cũng nghe nói qua, có điều nữ sinh kia dường như đã qua đời khá sớm …” Cậu dừng ngay.
Linh Tố cười gật gật đầu: “Mình thấy cô ấy.”
Hứa Minh Chính có chút sốt ruột, hạ giọng nói: “Linh Tố, bạn đừng nghịch với lửa. Nghe mình đi, Bạch gia là đại gia tộc, thật sự phiền toái.”
“Bạn kể cho mình nghe một chút.”
“Bạch Sùng Quang là con vợ bé, rất được Bạch gia lão thái gia sủng ái. Tuy rằng Bạch lão thái gia chết đi, Bạch gia không để Bạch Sùng Đức cầm quyền, nhưng cổ phiếu trong tay Bạch Sùng Quang cũng không thiếu. Bạch Sùng Đức cũng vô cùng yêu thương người em trai này, đối với anh ta không tệ. Sau khi Bạch Sùng Đức chết, quyền to lại chuyển tới tay Bạch phu nhân. Hiện tại truyền ra tin tức, Bạch phu nhân không khoẻ tính lui ra, bà ta đang dự định tuyển chọn người nối nghiệp.”
Nhãn châu Linh Tố chuyển động, hỏi: “Bạch phu nhân có bệnh, bà thần trí không rõ, làm chủ được cái gì chứ?”
“Nhưng trong Bạch gia những người khác một người so với một người lại càng thanh tỉnh mà.”
Linh Tố hiểu được ý tứ của Tiểu Hứa. Ở riêng luôn có chuyện phiền toái.
Hứa Minh Chính lo lắng: “Mình sợ bạn bị lợi dụng. Bạch phu nhân đối với con gái đã mất yêu thương vô cùng, bạn có năng lực… Mình sợ người có tâm sẽ lợi dụng điều này để đối phó với Bạch phu nhân.”
Lời này của cậu cũng không phải không có lý. Linh Tố biết lòng người mới là thứ khó dò nhất.
Cô ghé vào trên bàn lười biếng vặn thắt lưng, cảm thán một tiếng: “Thật sự là đình viện như hố sâu, khó trách hồng nhan bạc mệnh.”
Lão sư bước vào phát bài thi, dời đi lực chú ý của bọn họ.
Thế giới này thí sinh cũng giống như con kiến tha mồi về tổ vậy. Phải đọc sách cho tốt, cũng là chuyện phải dốc hết tâm huyết.
Linh Tố tĩnh tâm làm bài thi, tốc độ rất nhanh. Viết xong ngẩng đầu nhìn, các đồng học trong lớp đều đang vùi đầu khổ làm.
Cô nằm ở bàn học nghỉ ngơi. Ngày mùa hè gió ấm áp, khẽ thổi khiến cô buồn ngủ.
Trong mông lung, cô lại nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ. Thê thê thảm thảm, không biết bị ủy khuất gì. Một tiếng tiếp một tiếng, tựa hồ từ một phương hướng bay tới, muốn chỉ dẫn Linh Tố đi qua.
Rốt cuộc là đứa nhỏ nhà ai?
Chuông tan học bỗng nhiên vang lên, khiến Linh Tố bừng tỉnh từ trong mộng. Tiếng khóc? Làm sao còn có tiếng khóc gì nữa.
Tan học, Linh Tố đến thư viện. Lầu hai vắng lặng không người, Lâm Lang như trước ngồi ở trong góc, cầm một quyển tiêu bản bươm bướm và sổ hộ tịch.
Nhìn thấy Linh Tố, cô có vài phần bức thiết: “Kế tiếp sẽ mang ai đến?”
Linh Tố lắc lắc ngón tay trắng nõn: “Không dễ dàng a không dễ dàng.”
“Mình nhớ rõ Sùng Quang, đó là chú của mình. Kỳ thật tựa như anh cả của mình vậy, tình cảm của chúng mình rất tốt, người khác cũng tốt lắm.”
Linh Tố bật thốt lên hỏi: “Vậy Khôn Nguyên thì sao?”
Lâm Lang nghiêng mặt đi: “Mình không biết, mình… Mình vừa nghĩ đến tên này, liền cảm thấy có chuyện gì đó…”
“Chuyện gì?” Linh Tố hỏi.
Lâm Lang nghĩ nghĩ, kiên định lắc đầu: “Mình không nhớ rõ.”
Linh Tố thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào sau lưng các cô, chỉ có một cái bóng xuất hiện trên mặt đất.
Ngày đó cô ở lại thư viện đến khi đóng cửa mới rời đi. Khi ra cửa, quản lý dặn cô: “Trời đã tối, cô chỉ là một thiếu nữ, trên đường phải cẩn thận.”
Kỳ thật quản lý vẫn rất hiếu kỳ đối với cô gái thích ở lầu hai lầm bầm lầu bầu một mình này. Chỉ nói chuyện một mình, đại khái rất tịch mịch mà.
Đó là một buổi tối gió lớn nhưng không có ánh trăng. Ngõ nhỏ tối đen, Linh Tố dựa vào trực giác nhiều năm qua chậm rãi sờ soạng đi tới. Trong bóng đêm ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng chó sủa, bỗng cô nhớ đến tiếng đứa nhỏ khóc trong lúc ngủ mơ.
Tiếng khóc của trẻ con?
Hiện tại Linh Tố đặc biệt mẫn cảm đối với tiếng khóc này, một tiếng non nớt kia luôn có thể kích thích thần kinh của cô. Trong mộng của cô luôn có một đứa bé đang khóc, không biết là từ đâu.
Linh Tố chờ mong có một ngày có thể tìm được đứa nhỏ kia, ôm vào trong lòng, dỗ dành hỏi thăm xem sao.
Có gì đó phát ra âm thanh ở góc đường. Linh Tố cảnh giác được, chân bước nhanh hơn.
Vùng này trị an hỗn loạn, thường có bang phái ở đầu đường cuối ngõ trấn lột cướp của, Linh Tố biết có nhiều đứa trẻ chưa đến mười tuổi cũng đã học được cách lấy trộm đồ của người khác khi chạy ngang qua. Hiện đã trễ thế này, ngõ nhỏ lại hẻo lánh yên tĩnh, trong bóng đêm có chuyện gì xảy ra cũng không đáng ngạc nhiên.
Ngay lúc cô sắp quẹo vào một ngõ khác có nhiều hộ gia đình, một bàn tay to đột nhiên từ sau vươn ra, che miệng của cô lại!
Đó là tay người, đầy mỡ tanh hôi.
Linh Tố hoảng sợ, lập tức dùng sức giãy dụa, một bên lớn tiếng la lên.
Tiếng kêu quanh quẩn ở ngã tư đường yên tĩnh, mấy ngọn đèn bên cửa sổ bỗng nhiên sáng lên.
Gã đàn ông ở phía sau thở hổn hển, nhanh che miệng của Linh Tố, kéo cô vào trong bóng tối.
Linh Tố ra sức đá đánh, nhưng dù thế nào cũng giãy dụa không ra. Đầu váng mắt hoa, lại bị ấn thật mạnh vào tường. Mặt tường thô ráp khiến cô đau nhức.
Đầu gối của nam nhân đặt lên bụng của cô, một bàn tay hướng tới bộ ngực của cô, thò vào trong áo cô. Linh Tố cảm thấy một cảm giác ghê tởm xông thẳng lên yết hầu, cô hung hăng cắn vào bàn tay đang bịt miệng cô.
Gã đàn ông đau kêu một tiếng, buông tay ra. Cô té lăn trên đất, đầu gối đụng phải tảng đá, một cơn đau đớn tê dại làm cho cô cơ hồ không thể kêu lên tiếng.
Có thể thông linh thì thế nào, Quỷ Hồn còn lâu mới đáng sợ bằng con người có thể tấn công người khác như vậy.
Gã kia lại lao đến. Đúng lúc này, một bóng người từ một bên vọt lại đây, lôi kéo gã đàn ông trên người Linh Tố ra, sau đó hung hăng đấm một quyền vào bụng hắn.
Linh Tố thở hổn hển một hơi, lập tức đứng lên, lui ra xa.
Lại có một người chạy lại đây, miệng hô lớn: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”
Gã hành hung cả người chấn động, cũng không để ý bản thân đã trúng mấy quyền, té nhào vào trong bóng tối.
Người đàn ông tới cứu còn muốn đuổi theo, Linh Tố vội vàng kéo lại: “Đừng! Ngõ nhỏ tối đen, sẽ lạc đường!”
Người đàn ông dừng lại cước bộ.
Lúc này Linh Tố mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân mềm nhũn, thân mình lay động một chút, quỳ trên mặt đất.
“Cô không sao chứ?”
Đây là?
Linh Tố vụt ngẩng đầu. Thật kỳ diệu, gió ngay tại giờ phút này thổi tan mây đen trên trời, ánh trăng lộ ra nửa bên, ngân quang chiếu sáng lên mặt người đó. Người đó giống như là vị thần trên trời ở thời khắc nguy cơ phái xuống dưới cứu vớt cô.
Linh Tố nóng mũi, nức nở nói: “Bạch Khôn Nguyên?”
Bạch Khôn Nguyên tươi cười trấn an, đỡ Linh Tố đứng lên.”May mà tôi nghe thấy tiếng kêu nên chạy tới đây.”
Đúng, nếu không có hắn, cô chỉ là một thiếu nữ, hiện tại chỉ sợ đã bị xâm hại.
Nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Bạch Khôn Nguyên hít một hơi, lẳng lặng kéo Linh Tố vào trong lòng.
Ôm ấp của hắn ấm áp giống như trong tưởng tượng, trong đó tỏa ra mùi nước hoa thản nhiên của đàn ông, chỉ một vòng cánh tay đã đặt cô vào trong thế giới nhỏ ấm áp yên tĩnh này.
Linh Tố nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, nước mắt ướt đẫm một mảng áo.
Bạch Khôn Nguyên vươn một bàn tay mềm nhẹ thong thả vỗ về lưng cô gái trong lòng, ngốc nghếch bắt chước người lớn an ủi đứa nhỏ.
“Cho dù em lớn lên ở đây, cũng không thể cho rằng là an toàn được.” Bạch Khôn Nguyên nói: “Còn điều này nữa, em về nhà thật sự quá muộn.”
Mặt Linh Tố hơi hơi nóng lên, không chút dấu vết giãy ra khỏi lòng hắn.
“Anh… Bạch tiên sinh đã trễ thế này sao lại đến đây?”
“Tôi tới tìm em.”
Linh Tố nghi hoặc.
Bạch Khôn Nguyên thấp giọng nói: “Tôi nghe Sùng Quang nói… Chú ấy nói em có thể thông linh…”
Linh Tố cúi đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay của Bạch Khôn Nguyên có vết máu. Cô nói: “Như vậy đi, tới nhà của tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho anh. Chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
***
Thẩm gia nhiều năm qua, lần đầu tiên có khách đến chơi.
Chỉ là một căn nhà trọ nho nhỏ, chật hẹp nhưng chỉnh tề, có điều đã cũ kỹ, luôn luôn có mùi ẩm mốc không tiêu tan. Gia cụ đặt ở vách tường, không một cái nào không phủ một màu xám mờ, kỳ thật đều không bẩn, chỉ là đã quá cũ.
Bạch Khôn Nguyên nhìn Thẩm Linh Tố đang cúi đầu bôi thuốc cho mình, trong lòng nghĩ, thứ đẹp nhất trong căn phòng này, chỉ sợ cũng chính là cô gái này.
Một người con gái nếu đã xinh đẹp, bất luận ở trong hoàn cảnh gì cũng đều có thể trổ hết tài năng.
Linh Tố nói: “Trong nhà lá trà đều là cặn, Bạch tiên sinh không ngại uống nước ấm chứ?”
Không kiêu ngạo không siểm nịnh. Bạch Khôn Nguyên mỉm cười: “Tôi tùy tiện thôi, em đừng quá khách khí.”
Thẩm gia có một đồng hồ treo tường kiểu cũ, lúc này vừa lên tiếng, vang lên chừng mười một nhịp. Đêm khuya thanh vắng, tiếng vang này nghe qua không khỏi mang theo vài phần quỷ dị. Bạch Khôn Nguyên tựa hồ cảm thấy sau lưng ngoài cửa sổ, có cái gì đó đang ngó vào bên trong này.
Linh Tố mang sang nước ấm cùng hoa quả, ngồi ở một bên.
Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Em còn chưa tròn 18 tuổi, cũng nên có người giám hộ chứ.”
“Là một người bà con xa của tôi.” Linh Tố nói: “Tôi chưa từng gặp bà, thậm chí hoài nghi bà vốn không tồn tại. Nhưng mà mẹ nói bà là thân thích của chúng tôi, cứ coi bà ấy như thân thích là được rồi. Tóm lại bà cũng không nuôi nấng chúng tôi.”
“Ngày trôi qua thế nào?”
Linh Tố cười: “Mẹ để lại gian phòng này và tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, tôi làm thầy tướng số đuổi quỷ, thu tiền đen, trợ cấp gia dụng.”
Bạch Khôn Nguyên trầm mặc một lát: “Em thật sự có thể thấy Quỷ Hồn?”
Linh Tố than nhẹ một tiếng: “Nếu anh không tin tôi, làm sao có thể tìm tới cửa?”
Bạch Khôn Nguyên châm chước một lát, nói: “Tôi muốn nhờ em giúp tôi tìm một người.”
Linh Tố biết hắn muốn tìm ai: “Lâm Lang?”
Bạch Khôn Nguyên gật gật đầu.
“Tôi biết điều này rất hoang đường. Người đã qua đời ba năm, lại là bệnh chết, có lẽ đã sớm đầu thai. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có chút không đúng, luôn cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy em ấy còn chưa ngủ yên.”
Linh Tố cơ hồ muốn thốt ra nói cô biết Lâm Lang ở nơi nào, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan. Cô sửng sốt, Bạch Khôn Nguyên vẫn là bộ dạng cúi đầu phiền muộn, một tiếng kia không phải hắn do phát ra. Cô nháy mắt lĩnh ngộ, nuốt câu nói kia vào trong bụng.
Bạch Khôn Nguyên tiếp tục nói: “Tôi và Lâm Lang, không thân mật bằng em ấy và Sùng Quang. Tính cách hai người bọn họ phù hợp, ham thích giống nhau, cả ngày luôn ở cùng một chỗ.”
Nhưng mà cô ấy lại thương hắn. Kìm lòng không được yêu thương người anh cả mặt ngoài lạnh lùng nội tâm cô tịch này. Khát vọng nhìn thấy hắn cười, khát vọng hắn ôn nhu chăm chú nhìn cô ấy, khát vọng có thể dựa sát vào người hắn một chút. Một chút hạnh phúc nho nhỏ cũng nặng hơn toàn tâm Sùng Quang dâng lên cho cô ấy gấp trăm lần.
Con gái là sinh vật khó lấy lòng đến cỡ nào đây.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Tôi và Bạch Sùng Quang chỉ là chú cháu. Chú ấy là em trai duy nhất của cha tôi, cha tôi không nỡ bó buộc chú ấy, rất yêu thương, luôn phóng túng chú ý. Mà tôi là con trai độc nhất, cha ký thác trọng trách trên người tôi, thời gian của tôi không thuộc về chính mình. Tôi luôn hâm mộ tự tại của mấy người Lâm Lang. Tôi luôn ngồi sau bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hai người chơi đùa ở trong sân.”
Linh Tố như trước lẳng lặng nghe.
“Lâm Lang là một cô gái cực kỳ tốt đẹp, hoạt bát sáng sủa, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ. Em ấy thiện lương luôn phát hiện mặt tốt đẹp của sự vật, ở bên cạnh em ấy, vĩnh viễn có thể cảm nhận được sung sướng. Mới trước đây tính tình của tôi không tốt, không có bạn bè. Là Lâm Lang mang đến hữu nghị cùng sung sướng, cải biến cuộc sống của tôi. Là em ấy mang lại sinh mệnh cho tôi, nhưng cũng chính em ấy tự tay thu về.”
Bạch Khôn Nguyên vùi mặt vào giữa hai tay.
Có lẽ hắn rất ít có cơ hội một hơi độc thoại nội tâm như thế, càng miễn bàn đối với một thiếu nữ cơ hồ vẫn là xa lạ này. Có lẽ chính là vì biết đối phương không thể hiểu hết, cũng không liên quan đến hắn, mới có thể mở rộng nội tâm thoải mái nói ra.
Nói xong, lại đeo mặt nạ bình tĩnh cho chính mình, đi ra ngoài tiếp tục làm thiếu gia của Bạch gia.
Bạch Khôn Nguyên rất nhanh đã khôi phục lại từ sự kích động, ổn trọng nói: “Sau khi Lâm Lang qua đời, dì Diệu từng mời hòa thượng đến thực hiện tang sự. Tôi nói rồi, tôi vẫn cảm thấy không ổn. Nếu Sùng Quang đã nói em thật sự có thể thông linh, em có thể giúp tôi nhìn xem Lâm Lang hiện tại thế nào không?”
Linh Tố thật cẩn thận nói: “Tôi có thể thử xem, nhưng tôi không dám cam đoan. Dù sao…”
“Tôi biết, em ấy qua đời đã lâu.” Bạch Khôn Nguyên buồn bã cười: “Một ngày đúng là bằng ngàn năm.”
Trên mặt hắn có sự thống khổ khiến người ta tan nát cõi lòng làm cho Linh Tố kìm lòng không được nói: “Ngày mai anh có rảnh không, theo tôi đến một chỗ.”
Bạch Khôn Nguyên gật đầu: “Không thành vấn đề, ngày mai sau khi em tan học tôi sẽ tới đón em.”
Lúc này Linh Tố mới phản ứng lại là mình vừa nói những gì, mặt lại là đỏ lên.
Tiễn bước Bạch Khôn Nguyên, Linh Tố gọi trong không khí: “Mẹ, xuất hiện đi. Con biết mẹ đang nhìn.”
Mẹ từ trong phòng ngủ đi ra, thân ảnh mờ nhạt. Linh Tố đã ý thức rõ, linh lực của mẹ thật sự đang yếu bớt, không lâu sau sẽ rời khỏi cô.
“Cậu ta gọi là Bạch Khôn Nguyên.” Mẹ nhớ kỹ.
“Có gì không đúng sao?”
Mẹ chỉ trìu mến đau lòng nhìn con gái cười cười: “Đây chính là một thể nghiệm của con.”
“Mẹ, đừng rời khỏi con.”
Mẹ vuốt đầu cô: “Mẹ cũng không phải là người duy nhất để con dựa vào. Con phải kiên cường hơn một chút.”
Ngày kế, Lưu Phi Vân trốn học cả một ngày, buổi chiều sắp tan học, cô ta mới khoan thai đi vào phòng học.
Linh Tố cảm thấy cả người không thích hợp. Ánh mắt Lưu Phi Vân nhìn cô càng thêm hung thần, bao hàm oán hận.
Không ổn, hôm nay trên ấn đường của Lưu Phi Vân có một đám hắc khí, tà khí bao phủ quanh thân.
Dưới ánh mắt sáng quắc của cô ta, Linh Tố lui về phía sau một bước, huyệt thái dương bắt đầu đau đớn.
Sao lại thế này? Cô ta đã trêu chọc vào gì đây? Vì trả thù Thẩm Linh Tố, cô ta không tiếc lấy thân nghịch lửa.
Lưu Phi Vân trừng trừng bước về phía Linh Tố. Trong phòng học đồng học lão sư đều ở đây, nhưng cừu hận trong mắt khiến cô ta chỉ nhìn thấy mỗi mình Thẩm Linh Tố.
Linh Tố quyết định thật nhanh, đứng lên nói: “Mình đi toilet.” Nói xong, cùng Lưu Phi Vân đối diện một giây, xoay người chạy ra khỏi phòng học. Lưu Phi Vân đuổi theo ngay sát sau đó.
Các học sinh nghĩ đến các cô là muốn đánh nhau, thậm chí có nam sinh bắt đầu ồn ào. Linh Tố không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy xuống dưới tầng, hướng tới chỗ không người.
Lưu Phi Vân theo sát cô, hơi thở lạnh thấu xương vẫn từ sau bức tới gần, sát ý rõ rệt. Người không biết nhìn vào, chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp ngươi truy ta đuổi, nhanh nhẹn giống như nai con bôn chạy trong trường học.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, mọi người từ trong phòng học ùa ra. Lúc này không thể ở lại.
Linh Tố vội vàng quay đầu chạy về phía cổng trường.
Ngoài cửa lớn có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đỗ tại đó. Bạch Khôn Nguyên đang ở trong xe nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Linh Tố chạy thẳng về phía này, liền xuống xe nghênh đón cô.
Linh Tố vừa thấy là hắn, sắc mặt đại biến, hét lớn một tiếng: “Đừng lại đây!”
Bạch Khôn Nguyên còn chưa phản ứng kịp, nữ sinh theo sát phía sau kia đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh về phía Linh Tố. Có lẽ là hoa mắt, Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn đánh úp lại.
Thẩm Linh Tố đứng khựng lại, lập tức lấy tay che mặt. Tay cô tại khoảnh khắc kia tựa hồ phát ra bạch quang chói mắt, hào quang sắc bén, giây lát liền cắt qua lớp hắc khí như mây đen kia.
Bạch Khôn Nguyên chấn động. Đánh nhau? Hay là đấu pháp đây?
Hắn cũng không để ý tới cảnh cáo của Linh Tố, vội vàng chạy qua.
Linh Tố nghe thấy tiếng bước chân, phân tâm nhìn hắn liếc mắt một cái. Đúng lúc này, nữ sinh hung thần kia cười dữ tợn, lấy ra thứ gì đó từ trong túi, ném về phía mặt phía đầu của Linh Tố.
Linh Tố chống đỡ không kịp, chỉ đành vội vàng nhắm mắt lại đón nhận. Trên mặt cảm thấy ấm ấm dính ngấy, theo sau chính là mùi nồng nặc tanh hôi.
Cô lảo đảo từng bước, té ngã trên mặt đất.
Bạch Khôn Nguyên chỉ thấy có một chất lỏng màu đỏ được hắt ra, Linh Tố lại ngã xuống đất. Hắn lập tức túm tay nữ sinh kia, lớn tiếng chất vấn: “Cô làm cái gì vậy?”
Lưu Phi Vân đã đắc thủ, hơi khôi phục thần trí, giật mình nhìn hắn. Linh Tố liền thừa dịp thời cơ này, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay mang gió, đánh thật mạnh về phía huyệt thiên trung của Lưu Phi Vân.
Lưu Phi Vân lui vài bước, rồi ngã xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, sau đó bắt đầu nôn mửa. Nhổ ra mấy giọt nước đen, vừa rơi xuống đất liền biến mất, giống như sương khói vậy.
Linh Tố thở dài một hơi.
Lúc này lão sư cùng bạn học cũng đã đuổi tới. Mọi người thấy cả người Linh Tố vết máu loang lổ, đều la hoảng lên.
Lão sư kinh hoảng tức giận, dậm chân thật mạnh nói: “Thẩm Linh Tố, Lưu Phi Vân, hai trò đang làm cái gì vậy?”
Lưu Phi Vân rốt cục nôn mửa xong, vẻ mặt uể oải được bạn học nâng dậy. Lão sư vừa ngửi thấy liền hét lớn: “Lưu Phi Vân, trò uống rượu sao?”
Bên này, Bạch Khôn Nguyên đã gọi lái xe mang thảm trong xe tới, bọc người Linh Tố lại.
Lão sư ra lệnh nói: “Hai trò đi thu dọn sửa soạn một chút, sau đó đến văn phòng của tôi.”
Linh Tố nhíu mày. Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy, thay cô lên tiếng: “Vị này là thầy của Linh Tố sao? Tôi là anh họ của em ấy.”
Lão sư chưa bao giờ biết Thẩm Linh Tố còn có thân thích. Nhưng người thanh niên này tướng mạo anh tuấn, quần áo chỉnh tề cao quý, hiển nhiên không phải người thường. Đều nói trước kính quần áo sau mới kính người, lão sư lập tức đối với hắn nghiêm nghị kính trọng.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Linh Tố bị kinh hãi, trước hết tôi muốn mang em ấy về nhà. Thuận tiện muốn xin phép cho em ấy nghỉ vài ngày.”
Lão sư thấy Linh Tố chật vật, cũng gật đầu đồng ý.
Lái xe đã sớm mở cửa xe phía sau, nhưng cả người Linh Tố đều cứng ngắc, đi lại lảo đảo. Bạch Khôn Nguyên nhíu mày, bỗng vươn một tay ra chặn ngang bế cô bước vào trong xe.
Cô gái được quấn trong thảm như con vật nhỏ bị làm nhục, cuộn mình lạnh run, mắt to lộ vẻ bàng hoàng bất lực, nước mắt lại quật cường không chịu rơi xuống.
Bạch Khôn Nguyên cúi đầu nhìn Linh Tố trong lòng, không nói được một lời ôm chặt cô.
Hắn không hỏi. Thật tốt. Linh Tố cảm kích nhắm mắt lại.
“Tôi hiện tại rất giống một nữ quỷ chết thảm mà.”
Bạch Khôn Nguyên cười, quỷ chết thảm sao có thể có ánh mắt trong suốt như vậy.
“Quần áo của tôi bẩn rồi, đây là máu chó.”
Bạch Khôn Nguyên tuyệt nhiên không để ý: “Không có việc gì, quần áo có thể thay mà.”
Hắn mang Linh Tố về Bạch gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.