Đèn Đêm Trên Bến Cảng

Chương 16:




Tác giả: Khả Thị Ngã Hảo Tưởng Thuế Hoang
Editor: Hoa Mặt Trời
- ---------------------
Ba giờ chiều, đồng hồ báo thức vang lên, Khương Chiếu Miên trở mình kéo chăn, quay mặt vào tường mò mò gối bên cạnh kiếm điện thoại, mơ mơ màng màng tắt đi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Máy sưởi mở nhiệt độ quá cao, cậu đạp phăng cái chăn ra, mồ hôi đổ ra ướt cả áo tuột xuống vai, lộ ra tấm lưng trắng nõn đầy dấu hôn xanh tím. Làm tình không tiết chế khiến con người ta cả ngày mê man, cơ thể suy yếu rất nhanh nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với bị các tuyến thể dày vò.
Nằm quá lâu rất dễ đau đầu, Khương Chiếu Miên nửa mê nửa tỉnh cọ cọ cái gối, một lúc sau mới từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Dép lê không biết đã chui vào gầm giường khi nào, đông một chiếc tây một chiếc, cậu bước chân trần trên nền nhà sạch sẽ, chậm rãi bước đến bàn học cạnh cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh sáng mặt trời mùa đông yếu ớt, dịu dàng xuyên qua lớp vải voan mỏng trắng nhạt, hắt lên mặt bàn gỗ màu đỏ đen thành từng làm sóng gợn lăn tăn, làm căn phòng như đang chìm dưới biển sâu.
Ánh sáng chói làm Khương Chiếu Miên chảy vài giọt nước mắt, đưa tay lên dụi đi, lông mi ướt át, tròng trắng hiện lên mấy đường tơ máu, hệt như một con rắn mới sinh. Cậu cúi đầu đi về phía cửa, gần đó có một cái tủ sắt cao quá người, bên trên tầng hai là một cái tủ lạnh nhỏ, cậu cúi xuống lấy một khay đá với nửa quả chanh, quay trở lại bàn học kéo ghế ra ngồi xuống.
Mặt bàn sạch sẽ, ống đựng bút để dựa vào tường, máy chơi game đặt trên chồng giấy kiểm tra. Khương Chiếu Miên rũ mắt, lấy dao gọt trái cây nhỏ cắt miếng chanh cho vào một cái cốc thủy tinh trong suốt, cầm bình nước lạnh cạnh góc bàn rót vào nửa ly nước.
Nhiệt độ quá ấm làm khay đá hai mươi bốn rãnh hầu hết đều chảy nước, cậu cẩn thận cạy theo mép lấy ra bốn năm viên đá bỏ vào ly. Viên đá chìm xuống rồi lại nổi lên, nhiệt độ phòng hơi cao một chút làm các góc cạnh bị chảy ra, ngâm trong nước thành những hạt tròn tròn như trân châu.
Khương Chiếu Miên đứng dậy lấy khăn giấy lau bàn, đem những đồ còn lại bỏ vào tủ lạnh, mở tủ đồ ăn vặt lấy một hộp bánh quy kẹo vỏ cam1.
(1) 糖渍橙皮饼干 - Bánh quy kẹo vỏ cam
Cậu ngồi xếp bằng hai chân lên ghế hệt như một tu sĩ đang ngồi thiền. Cái quần ống rộng chất vải mềm mịn, Khương Chiếu Miên nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ thất thần, một tay đặt trên đầu, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ mấy lọn tóc, tay còn lại cầm cốc nước đá chanh, thỉnh thoảng đưa lên môi nhấp vài ngụm nhỏ.
...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team...
Trường cấp ba dành thời gian cuối tuần cho các học sinh lớp mười và mười một nghỉ ngơi, ngay cả khi cậu có bám chặt lấy Lục Từ thì hắn vẫn không ở lại ký túc xá lâu. Ở dưới lầu không có quá nhiều người, ký túc xá trong quá trình tu sửa cũng bổ sung thêm mấy tấm cách âm thế là yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh.
Cánh cửa cót két mở ra, Khương Chiếu Miên hơi chậm chạp, sững sờ một lúc sau mới kịp phản ứng quay người lại nhận ra người vừa đến, cậu nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn, dang hai cánh tay trắng nõn, "Anh ơi, ôm."
Lục Từ đang ngậm nửa điếu thuốc lướt điện thoại, vòng tay ôm cậu vào lòng ngồi xuống ghế.
Ở sân bóng rổ hắn đã tắm rửa sơ qua, trên người vẫn còn lưu lại một chút mùi thơm nhàn nhạn, như mùi lá bạc hà ngâm trong nước cam lạnh, bao tay màu đen còn chưa tháo ra, cách một lớp vải mỏng chạm vào da thịt mềm mại của Omega.
Làn khói trắng nồng nặc gắt mũi làm Khương Chiếu Miên khó chịu bị sặc, nghiêng đầu dựa vào vai hắn dụi dụi không nói gì.
Lục Từ vuốt ve tấm lưng gầy gò, nhấp nhô của Omega cho đến khi cậu bình tĩnh lại. Hắn cười, ngón tay lạnh buốt véo sau gáy Khương Chiêu Miên, ép cậu phải ngẩng mặt lên, hơi cúi đầu liếm láp bờ môi ấm áp của cậu, rồi nhả khói vào.
Khương Chiếu Miên cứng người, chống cự lại theo bản năng, đưa cái lưỡi mềm mại cố đẩy đầu lưỡi đang làm loạn bên trong ra nhưng bị lưỡi hắn quấn lấy ngậm mút, đôi mắt cậu dần đỏ hoe, giống như một chú thỏ nhỏ vô cùng đáng thương, "Ông xã, không muốn."
Vất vả lắm mới tách ra được, cậu yếu ớt muốn nắm lấy cánh tay gầy gò của Lục Từ, đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo lên bàn tay đang đeo bao tay màu đen từ từ sờ nắn, cảm giác không đúng lắm liền bỏ ra, chắp lưỡi, nhẹ nhàng tháo ra.
Lục Từ liếc mắt nhìn túi bánh quy còn chưa mở, dụi tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác trong góc tường. Trên bàn có một cái muỗng sạch dài, hắn khuấy khuấy ly nước chanh, nhấp mấy ngụm rồi đút qua cho cậu, "Trưa nay cậu ăn gì?"
Khương Chiếu Miên ngoan ngoãn uống gần hết ly nước, hai má phồng lên, lắc đầu, lúng búng nói: "Chưa có ăn." Dừng một chút, nuốt xuống một hơi nói thêm, "Em chưa có đói."
"Ừm." giọng điệu Lục Từ rất nhẹ, hắn thản nhiên vào game không nói gì nữa.
Khương Chiếu Miên được nuôi dạy trở nên dịu dàng hơn, không còn nhát gan như trước. Ngồi trên đùi hắn dịch người lấy túi bánh quy kẹo vỏ cam cầm lên, dùng sức xé 'roẹt' ra nửa gói đưa cho hắn một miếng, "Anh ơi."
Luc Từ không nhìn, hơi mở miệng cắn lấy miếng bánh thuận tiện liếm lên đầu ngón tay cậu một cái.
"Trên bao ghi là ngọt..." Khương Chiếu Miên mím môi, vành tai đỏ lên, rút ngón tay ra nhìn chăm chú vào thành phần chế tạo, "Có ngon không?"
"Cũng được."
Cậu mãn nguyện cuộn tròn trong lồng ngực hắn, nhét ngón tay ướt nhem vào miệng mình, nhắm mắt lại liếm sạch, rồi ngồi ngốn hết nửa hộp bánh quy, nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng nói: "Chừng nào chúng ta tới lớp ạ?" Hôm nay chủ nhật, chiều tối có một tiết đọc với ba tiết tự học.
"Không đi, có chút chuyện."
"Dạ." Khương Chiếu Miên ngậm muỗng gật đầu cười, lộ ra hai răng nanh nhỏ nhỏ trắng xinh, "Vậy là có thể đi nhà ăn trễ một chút, không là rất đông." Cậu ghét đám đông, với cái nóng oi bức, tanh hôi như này mà chen chúc thì không thể nào thở nổi.
Lục Từ liếc mắt nói: "Cậu đừng đi theo tôi."
"Em..." Cậu mở to đôi mắt, muốn từ chối mà lời ra đến cổ họng lại bị nuốt xuống, hầu kết lăn lăn, không dám nói ra. Chút tinh thần cuối cùng cũng rụt lại, giống như quả bóng bị kim chọc thủng vậy, chùng xuống, "Tối nay anh có ở đây không? Buổi tối anh quay lại đây được không? Em sợ, ông xã."
Mới một tháng trôi qua kể từ khi bắt đầu học kỳ mới, Lục Từ rất ít khi đi Xuyên Đài, lâu lâu thì thấy hắn qua đêm ở quán bar. Khương Chiếu Miên thì ngoan ngoãn nghe lời, phần lớn thời gian đều 'làm' ở trường, còn không bướng bỉnh, khó chịu lấy một lần, hễ hắn cứ dỗ ngọt cậu là cậu đã muốn cùng hắn sống chết có nhau rồi, rốt cục 'chơi' một hồi ở trên bục giảng bắt gặp được Nhiêu Thanh đang trốn tiết.
Đêm đó quá mức phóng đãng, Khương Chiếu Miên lúc đầu nhìn thấy cậu ta tim như muốn ngừng đập, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cậu sợ đến nỗi nói không ra tiếng trốn vào lồng ngực Lục Từ, Alpha phải động viên cả nửa ngày trời mới bình tĩnh lại. Sau đó hắn cố tình dẫn dắt, cậu run rẩy há miệng không một chút đề phòng hỏi câu nào liền trả lời câu nấy, chẳng mấy chốc mối quan hệ với người bạn kia bị khai ra sạch sẽ.
"Bảo bối." Lục Từ cuối cùng nói, đáy mắt có chút thương hại, "Cậu ta đang theo dõi cậu đấy."
Chỉ có ở trường mới là an toàn, từ đó Khương Chiếu Miên không bao giờ ra ngoài nữa.
...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team...
Tiết đọc buổi tối không có giáo viên, cậu ngồi ăn một phần ba phần sandwich vừa mua, sữa quá nóng cầm trên tay có hơi nóng.
Thẩm Hạo nằm nhoài lên bàn, ôm lấy chồng sách, hai má áp lên trên cùng, y ổn định tư thế xong hỏi, "Lục Lục đâu? Chơi bóng xong thì gần như là chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Hỏi nó có đến tiết học buổi tối không thì cũng không thấy trả lời."
"Anh ấy có việc." Khương Chiếu Miên nuốt ngụm sữa bò, "Tôi còn tưởng hai người đi chung."
Hạng Thiến cúi đầu chép bài không chú ý chống khủy tay lên bàn làm một cây bút chì kim bị rơi xuống đất.
Thẩm Hạo nhặt lên giúp cô, quay qua Khương Chiếu Miên nói: "Vậy chắc là nó không muốn làm phiền người khác." Lục Từ có lòng tự trọng cao, con trai nói chung không phải lúc nào cũng thân mật, khăng khít, y cũng chẳng nghĩ nhiều, "Cậu cho tôi mượn chép vở bài tập vật lý đi, khâm phục cậu thật, tối nay lại là tiết của ông Tống."
Khương Chiếu Miên 'ồ' một tiếng, cúi người lấy trong hộc bàn sách bài tập đã được lấp đầy mấy chỗ trống quay ra đưa cho y.
Thẩm Hạo lấy ra một cây bút mực, cắn nắp bút trong miệng, mở hai quyển sách bài tập ra bắt đầu chép. Hạng Thiến ở bên cạnh quét mắt nhìn xung quanh lại thấy y đang cặm cụi say mê làm bài tập, đột nhiên ngẩng đầu lên ra hiệu cho Khương Chiếu Miên xem điện thoại.
Nhóm chat của lớp có một đoạn văn ngắn, nói là có người yêu cầu cậu lên sân thượng tòa B lúc tám giờ mười, muốn nói với cậu về chuyện liên quan đến Lục Từ.
Chuyện gì mà không thể gặp trực tiếp nói được, Khương Chiếu Miên hơi do dự, một lúc lâu không trả lời, Hạng Thiến như nhận ra, bổ sung thêm, "Liên quan tới mẹ của cậu ấy."
Tài liệu cá nhân ở trong thư phòng chỉ có một số thông tin ngắn gọn, một vài từ không thể nào đúc kết được hết tất cả những chuyện phức tạp. Sự tò mò dâng lên làm cậu không thể nào ngồi yên được, suy nghĩ một hồi mới trả lời, "Được."
Thời gian rõ ràng đã được tính toán trước. Tối chủ nhật, bảy giờ năm mươi giáo viên có buổi họp, đầu tiết một thầy Tống có qua lớp trông coi một lát rồi đi trước, tiết hai bắt đầu được năm phút Khương Chiếu Miên mượn cớ đi vệ sinh, rời khỏi cái lớp ồn ào.
Tòa B là tòa của lớp mười hai, ở bên phía đối diện. Cậu đi qua cầu vượt, định đi lên cầu thang bên trái. Đi thẳng một đường, ngang qua mấy lớp học cũ, hành lang cũng không bật đèn, trên tường treo mấy bức tượng những người vĩ đại của Liên minh, bị ánh sáng ngoài xa chiếu vào mập mờ, từng cái mặt ló ra, tự nhiên bầu không khí trở nên âm u, rùng rợn.
Khương Chiếu Miên bất giác rùng mình, nuốt nước miếng, không dám dòm ngó xung quanh, chạy một mạch tới cầu thang.
Hướng cầu thang lên trên bị chặn lại, cánh cửa sắt lên tầng thượng bị khóa lại, mấy lớp chịu trách nhiệm vệ sinh khu vực chung cũng không bắt buộc phải dọn dẹp ở đây. Mùi bụi nồng nặc làm phổi muốn tắc nghẽn, đau đớn như đang hít phải một lượng lớn bột phấn.
Mấy chục bậc thang được lát bằng gạch hoa văn màu xanh đậm, vách tường thì được trát qua lớp xi măng xám xịt, hơi ảm đạm, nhưng vẫn nhẵn bóng.
Cánh cửa sắt hé ra, mấy sợi dây xích rỉ sét quấn quanh thanh sắt cửa, phía cuối có móc một ổ khóa chưa bị bóp khóa. Cậu tháo ra, mấy lớp rỉ sét cứa vào lòng bàn tay mềm có hơi nhói, ngứa ran như kiến cắn.
Trên tầng thượng gió lớn làm Khương Chiếu Miên không thể mở được mắt, nhìn xung quanh tìm kiếm.
Thanh niên mặc một bộ đồng phục học sinh, nhàn nhã dựa vào lan can, tóc tai bị gió thổi tung lên, bù xù, chỉ thấy được đôi mắt đen láy. Thấy cậu đến, hút thêm vài hơi thuốc trong tay rồi ném xuống đất, nhẹ nhàng nhảy xuống dập tắt tàn thuốc, "Khương..." Anh ta dừng lại một chút, nhớ lại tên của người kia, "Khương Chiếu Miên?" Thấy Omega gật đầu thì lại cười, "Tôi là Ứng Nguyên."
Khương Chiếu Miên nhanh chóng lục lại trong trí nhớ như là có từng nghe qua cái tên này, mím môi, thận trọng đứng trong góc tối không lên tiếng.
Ứng Nguyên tiến lại gần hơn, trên người đầy mùi của một người nghiện thuốc, mùi thuốc nồng nặc, dày đặc như cục đàm bị mắc kẹt trong cổ họng, gió thổi về hướng Khương Chiếu Miên đang đứng thành ra toàn bộ mùi này như phả vào mặt cậu.
"Nghe nói cậu không có tín tức tố." Ứng Nguyên sờ sờ mũi cười, "Vậy cậu bây giờ là gì? Thật là kỳ quái."
Cậu ở bên kia trùm cái mũ áo lên đầu, không đáp.
Anh ta nheo mắt lại, hạ tầm mắt xuống, di chuyển đến bàn tay đang cầm điện thoại của Khương Chiếu Miên, móng tay được cắt tỉa rất cẩn thận, một đường cong tròn trịa như vỏ sò. Lại nhìn lên trên, khuôn mặt Omega nhỏ nhắn trắng trẻo ẩn khuất trong bóng tối, giống như thích ứng với môi trường xung quanh, cả người bình tĩnh, khóe mắt cũng lộ ra vẻ thờ ơ, không quan quan tâm.
Ứng Nguyên quan sát một hồi, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, trong bụng đảo lộn lên hết, cả một ngày không ăn uống gì, trào lên chỉ toàn là nước chua. Anh ta lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá khác, lấy ra một điếu thuốc, bật ngọn lửa màu xanh đỏ cháy lên trước mặt, vài giây sau khói bốc lên trắng bốc, anh ta nói: "Không mở miệng à? Tôi không có ăn thịt cậu." khóe môi vẫn hếch lên, "Ồ, hay là nghỉ Tết lâu như vậy, cậu đã bị cậu ta 'ăn' sạch sẽ rồi à?"
Qua lại vài câu với giọng điệu quen thuộc đơn giản như thường lệ, như mấy lời trêu chọc từ bạn thân lâu năm, mà vừa giống như đang châm biếm. Hai bàn tay Khương Chiếu Miên trong áo nắm chặt, lùi lại nửa bước, dựa vào mặt tường thô ráp, nhàn nhạt nói, "Anh nói muốn nói với tôi chuyện liên quan đến cô Lục Tân Dao."
Ứng Nguyên nhìn cậu, cười trầm mặc, tập thái cực quyền: "Nói chuyện một chút cũng không chịu. À, đúng rồi, cậu chủ Khương coi thường chúng tôi mà."
"Anh thích Lục Từ." Khương Chiếu Miên im lặng một lúc, nghi hoặc ngẩng mặt lên, "Vậy chúng ta đâu còn chuyện gì để nói?"
"Nói về tuyến thể của cậu, về vị hôn phu của cậu, về lần bị bắt cóc kia, với về tên trong danh sách nhập ngũ." Ứng Nguyên vui vẻ hòa nhã, "Đường Ý Viễn..."
Trái ngược với thái độ thư thái của cậu, lời cuối cùng vừa dứt, anh ta nhìn chằm chằm vào cậu, " Quân khu mười sáu cách đây tận hai đại dương, chỉ vì muốn đuổi một Beta chưa đủ tuổi ra khỏi nhà," Ứng Nguyên vỗ tay tán thưởng, "Liền nhổ cỏ tận gốc, cậu chủ Khương tính tình hung dữ quá nha."
Khương Chiếu Miên chẳng ừ hử gì cả, đá đá viên sỏi dưới chân, cứ như việc làm sao anh ta biết được chuyện này cũng không quan trọng.
Thỉnh thoảng vào mùa tốt nghiệp, học sinh thường lên trên sân thượng tán gẫu, tâm sự, không biết giáo viên nào sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, kéo dây điện lên, đặt một cây tre mảnh khảnh ở góc, quấn dây điện vòng quanh lên đến trên đầu, bắt một bóng đèn sợi đốt thòng xuống. Gió thổi làm bóng đèn đung đưa qua lại, bên phải mặt Omega lộ ra trong ánh sáng, lông mi đen mảnh như lông bướm, đường nét khuôn mặt sắc nét rõ ràng như được chạm khắc.
Ứng Nguyên phủi tàn thuốc, "Thật ra thì tôi nên cảm ơn cậu." Anh ta tự nhiên lại hời hợt, từ từ thở ra một làn khói trắng, ánh sáng đột nhiên mờ đi, dừng lại ở một chỗ bất kỳ, "Tôi muốn đánh chết cậu ta, nghĩ mấy năm nay vẫn chưa ra tay được."
Vòng tay trên tay cậu rung lên, Khương Chiếu Miên có đặt thời gian nhắc nhở, mười lăm phút nữa sẽ đến giờ tan học. "Anh không muốn nói chuyện của cô Lục Tân Dao?" Cậu mất hết cả hứng, nhất chân định tời đi, "Vậy thôi."
Ứng Nguyên đơ ra mất mấy giây, với tay bắt lấy tay cậu, rất nhanh cười nói, "Việc gì phải gấp."
"Sắp hết tiết rồi." Cả người Khương Chiếu Miên lộ ra ánh sáng, anh ta khựng lại, cau mày quét mắt quan sát một vòng.
Cậu nghĩ rằng mình bị lừa rồi, bỏ chạy nhưng không được, quyết tâm sẽ không bao giờ đến mấy cuộc hẹn như thế này nữa.
Ứng Nguyên hơi nhướng mày, buông cánh tay ra, đi ra chỗ lan can mà lúc nãy anh ta dựa vào, khum xuống nhặt lên một thứ gì đó, quay người lại đưa tới trước mặt cậu, rồi nói, "Có người nhờ tôi làm một chuyện."
Trên bức thư là bức tranh sơn mài hoa hồng quen thuộc đã bị xé toạc, trái tim Khương Chiếu Miên thắt lại, hơi thở gấp gáp, "Nhiêu Thanh tìm anh?"
"Cô Lục Tân Dao, thật ra cũng không có gì để nói." Ứng Nguyên cười cười tránh né câu hỏi của cậu, "Bà bị bệnh tâm thần, một người phụ nữ điên, đầu óc không bình thường. Ngày đó trong nhà xảy ra tranh chấp, nghĩ không thông nên bà đã nhảy lầu tự tử. Trước khi chết còn kêu gào muốn gặp con trai, ầm ĩ như vậy đương nhiên sẽ không cam lòng."
Anh ta nhấc tay đặt lên vai Omega, dùng ngón tay siết chặt, "Có phải cậu cho rằng cái chết của bà ảnh hưởng rất lớn tới Lục Từ không? Không đâu, tôi nói cho cậu nghe, một chút cũng không có, bản chất cậu ta vẫn luôn là người như vậy đấy."
Khương Chiếu Miên siết chặt bì thư, cố gắng thoát ra khỏi anh ta, nhưng lúc nhận ra được có điều không ổn thì đã quá muộn, Alpha có lợi thế về sức mạnh, bàn tay đặt trên vai cậu siết chặt như một cái vòng sắt.
"Chắc cậu vẫn chưa biết, tôi đã nhờ Chu Minh dọn dẹp rồi, định là cho cậu tự nhận thức được mà rời đi." Ứng Nguyên ngậm điếu thuốc, úp úp mở mở.
Một tay anh ta choàng qua cổ Khương Chiếu Miên, ngón tay véo cằm cậu đầy vẻ hung dữ. Tay còn lại bịt miệng cậu, mùi khói thuốc phả vào mũi, Khương Chiếu Miên không khỏi ruột gan khuấy động, đôi mắt đỏ hoe, hàm răng cắn chặt không cho nước mắt chảy ra.
"Bởi vì chuyện này mà nửa tháng nay tôi đã không đến trường rồi, cậu ta đá tôi đau bỏ mẹ." Ứng Nguyên phà khói, nhổ cục đàm ra đất. Một bàn tay đặt lên đầu gối của cậu, buông mặt cậu ra, ấn mạnh vào sau gáy ép Omega phải cúi đầu, lộ ra cái cổ mỏng manh.
"Thằng chó đó tiếp cận cậu chỉ vì cái này thôi thằng điếm, muốn tôi chờ cơ thể cậu ổn định rồi mới ra tay với Lục Từ. Thật là thú vị, ầm ĩ hơn nửa năm không phải chỉ vì tuyến thể của cậu thôi sao?" Ứng Nguyên tháo chùm chìa khóa bên hông xuống, tháo ra một con dao gấp, bật lưỡi dao ra, dưới ánh đèn điện con dao ánh lên sắc bạc, mũi dao chĩa vào chỗ hơi nhô lên. Anh ta hôm eo cậu, như bị cuốn hút bởi sự run rẩy sợ hãi của Khương Chiếu Miên, đáy mắt đỏ chót, nói càng lúc càng nhanh hơn, "Hôm nay ông đây liều mạng vì chính nghĩa, là Quan Thế Âm Đại Bi sau khi đào bới hết mọi chuyện thì cũng không ai nỡ phiền lòng, còn nhìn mặt mày thì tao không ưa, vậy thì hủy nó đi, mày thấy sao hả?"
Hàng lang tối om, cánh cửa sắt khép hờ truyền ra tiếng nói chuyện, tất cả đều là của một người độc thoại, lúc nhanh lúc chậm, như điên.
...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team...
Lục Từ đứng ở bậc thang số hai, nhàn nhã dựa vào lan can, giữa các ngón tay có ánh lửa màu đỏ cam nhàn nhạt. Hắn đang hút thuốc, lười biếng, chẳng có tinh thần gì, khói trắng lượn lờ trên khuôn mặt anh tuấn, hắn ném hộp thuốc lá sang một bên nghịch bật lửa.
Hầu hết các phòng học tầng một đều là phòng học trống, không có loa phát thanh, tiếng chuông tan học từ xa truyền lại cùng với tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn, gấp gáp 'bạch, bạch, bạch', như trống đập trong tim.
Lục Từ liếc mắt nhìn, hiệu trưởng Khâu Hoành Đạt chạy đầu tiên, bên cạnh là Trâu Ngưng Trân đang thở hổn hển, một đoàn người đông đúc, mặt ai nấy đều đỏ bừng lên vì vận động mạnh, như mấy miếng gan lợn nằm trên quầy thịt quá lâu bị thâm đen hết cả.
Tự nhiên hắn thấy mắc cười, dụi tàn thuốc, đứng dậy, đẩy cánh cửa sắt nặng ra hỏi, "Được không?"
Trên sân thượng đã lâu không có nhiều người như vậy, hiệu trưởng, hiệu phó với các chủ nhiệm lớp đều tập trung lại, mùi mồ hôi dày đặc. Những người có thể chất kém cong người chống đầu gối ho dữ dội, tất cả mọi người bận rộn điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, cả sân thượng chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Trâu Ngưng Trân thở hổn hển như bị lên cơn hen suyễn đột ngột, đứng cũng không vững, tay chống lên tường, nhìn chằm chằm vào Ứng Nguyên, gương mặt anh ta đủ loại màu sắc, không biết là nên tức giận hay sợ hãi nữa.
Kẻ đầu têu ôm đầu gối núp ở góc tường, đáy mắt vẫn còn lưu lại vẻ hoảng sợ, như cuối cùng cũng thoát được cơn ác mộng. Đôi môi trắng bệch không một giọt máu, như một con người giấy.
"Thầy." Lục Từ nói, "Em dắt cậu ấy xuống trước."
Omega ôm người không chịu buông ra, Khâu Hoàng Đạt lo lắng nhìn qua rồi dặn dò: "Đưa bạn Khương xuống phòng y tế kiểm tra một chút, bác sĩ của trường đến rồi, thầy mới gọi thầy ấy từ ký túc xá tới."
"Dạ."
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại, cắt đứt làn gió như đang soạn nhạc phim kinh dị.
Đầu Khương Chiếu Miên nép vào trong lồng ngực Lục Từ run cầm cập, cánh tay mềm nhũn buông thõng xuống, một chút cũng cũng không thể vòng qua được. Đôi mắt của cậu mở to, ánh mắt vô hồn, ngoại trừ tiếng nấc nghẹn ngào, yếu ớt thì một chút sức lực cũng không còn.
Cậu bị kích thích quá mạnh, ngoại trừ người đặc biệt thì đối với những người khác không có một chút phản ứng, mơ màng đờ người ra, như một con búp bê trắng như tuyết.
Đi xuống cầu thang khó khăn nên Lục Từ thả cậu xuống, nắm lấy tay cậu, hơi cúi đầu, "Bảo Bối tự đi được không?"
Khương Chiếu Miên theo sát hắn, đờ ra mấy phút mới chậm rãi gật đầu.
Cầu thang lầu một không có ai, Lục Từ hỏi Thẩm Hạo số điện thoại rồi gửi đến bác sĩ của trường một tin nhắn. Khương Chiếu Miên bên cạnh ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay hắn, cúi đầu.
Trong khuôn viên trường cũng không có ai, dì trông coi ký túc xá không ở đó. Lục Từ khóa trái cửa, hâm nóng một ly sữa bò, Omega nằm cuộn mình trên giường, cả cơ thể run cầm cập.
Đèn giường được bật đến độ sáng thấp nhất, ly sữa bò nóng hổi đặt lên bàn học, Lục Từ ôm cậu ngồi lên trên đùi mình, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngón tay chậm rãi xoa mấy dấu tay đỏ như máu, "Chỗ này có đau không?" Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cậu, không hiểu sao hắn lại mỉm cười, "Nói chuyện."
Bối rối một hồi, Khương Chiếu Miên đột nhiên mở ra đôi mắt đẹp đẻ đỏ au, bên trong ngân ngấn nước, lớp sương mờ mịt, như cái bình thủy tinh trong suốt có ngâm hai viên mã não2, hơi tỉnh lại, mấy giọt nước mắt lã chã rơi xuống, tự nhiên cảm thấy đau, muốn khóc òa lên, nhào vào trong lòng Lục Từ mà khóc không thành tiếng, "Ông xã... hức...hức... Anh ơi."
(2) 黑玛瑙 - Hắc mã não - một biến thể của thạch anh.
Lục Từ cúi đầu hôn cậu, một cánh tay luồn vào áo, xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của cậu, cắn lấy bờ môi, nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng khóc, bảo bối ngoan, đừng sợ."
Hiếm hoi lắm mới thấy được dáng vẻ hắn kiên trì, nhẹ nhàng đến thế. Khương Chiếu Miên trần truồng, cánh tay mảnh khảnh chống lên giường, lúc cởi áo ra không cẩn thận bung cái chăn lên làm lá thư kia rơi xuống sàn nhà tạo ra âm thanh như muốn bóp nghẹt.
Động tác Alpha đột nhiên dừng lại, cậu run rẩy không muốn buông cho hắn đi. Nức nở thảm thương, suy nghĩ hỗn loạn, lời nói lộn xộn, "Em không muốn... Em hận bọn họ, ông xã, anh lại cứu em. Em yêu anh, chỉ yêu một mình anh thôi, được không?"
HẾT CHƯƠNG 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.