Tác giả: Khả Thị Ngã Hảo Tưởng Thuế Hoang
Editor: Hoa Mặt Trời
Khương Chiếu Miên nằm nhoài trên đùi Lục Từ, hai tay khoanh lại, chống cằm xem truyện tranh. Ánh đèn từ phía sau chiếu tới đổ bóng lớn chia trang giấy thành nhiều hình dạng.
Ở biển nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn. Tàu chở khách cung cấp cho hành khách những bộ đồ ngủ bằng vải ca-sơ-mia cao cấp, lau sạch sẽ người, cậu chỉ kéo một góc khoác lên ngang eo, mặc chiếc quần pyjama dài đến đầu gối lộ ra cẳng chân như không hề sợ lạnh.
Quyển truyện tranh cậu lấy được từ giá sách trong phòng khách lúc bữa tối, giấy rất dày, kèm theo một mẫu truyện ngắn dùng để đọc cho mấy đứa trẻ trước khi ngủ. Tư thế này không thoải mái lắm, nằm một xíu cằm đã mỏi, ngay cả chân răng cũng bị sưng tấy lên, Khương Chiếu Miên lật lật vài trang rồi lồm cồm bò dậy, đóng sách lại cuộn mình trong lòng của Lục Từ như một chú mèo nhỏ, đầu áp sát vào cánh tay hắn, im lặng không lên tiếng.
Lục Từ cắn điếu thuốc, nhàn nhã nghịch điện thoại, không để ý đến cậu. Một lúc sau hắn nâng cánh tay Omega đang dính vào kia choàng qua vai cậu, từ từ nhào nặn vành tai mềm mại.
Lục Từ có vẻ rất thích miếng thịt nhỏ mềm mại này, lúc sau còn nổi lên mưu đồ liếm nó. Khương Chiếu Miên bị hắn mò mẫm cả người run lên, nơi đó không phải nơi nhạy cảm nhưng sau nhiều lần bị hắn chọc ghẹo thì chỉ cần chạm vào một chút thì không chịu nổi, mấy ngón chân đều co quắp lại.
Hai ngón tay đang mò mẫm, Khương Chiếu Miên mơ mơ màng màng đoán ra trong đó có ngón áp út, vết chai của việc cầm bút quá nhiều, nhẹ nhẹ nhàng nhàng ma sát vào.
Gần đây, Trâu Ngưng Trân quản lý ngày càng nghiêm khắc, không biết tại sao cứ luôn nhìn chằm chằm vào Lục Từ. Gần tới lúc lớp mười hai tốt nghiệp, bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ, số lượng bài tập phải làm tăng lên gấp đôi, ngay cả khi Lục Từ có làm ít đi chăng nữa thì chí ít cũng gọi là có một chút gì đó đọng lại.
Đắp chăn hết nửa người, mắt cá chân trần trụi cọ cọ vào chân Lục Từ, khó chịu mà vặn vẹo eo, khoảng cách quá gần, hai người quá sức thân mật, người kia không thể nào không cảm nhận được. Bầu không khí bây giờ toàn mùi mằn mặn của biển, dù cho Alpha chưa hề đánh dấu cậu nhưng cậu vẫn đạt đến được cơn cực khoái mà chẳng cần bất cứ một tín tức tố nào.
Thân tàu lắc lư, biển không yên tĩnh lắm, Khương Chiếu Miên xoay người nép vào vòng tay của Lục Từ, vòng tay ôm lấy eo hắn, kéo chăn lại. Hơi ấm truyền đến bụng dưới, bọn họ có thể cảm nhận được từng làn sóng lớn chập trùng từng cơn.
Lục Từ rút tay về, ném điện thoại lên đầu giường, phủi tàn thuốc. Hơi ngồi dậy một chút, Khương Chiếu Miên lại nhanh chóng sáp tới, tay chân đều quấn chặt lên người hắn, như đói khát da thịt, cứ như rằng hắn mà rời đi là cậu có thể chết ngay lập tức được.
Chăn bông làm cơ thể ấm lên, Lục Từ lùi ra sau dựa vào lưng giường, một tay mò vào trong đùi của cậu, cách một lớp vải trơn mịn, chưa kịp làm gì thì đã bị cậu kẹp chặt lại. Cơ thịt căng cứ dính sát vào lòng bàn tay, hơi run rẩy. Chắc cũng biết được mình như vậy là không được bình thường, Khương Chiếu Miên thút thít nhắm mắt lại, nói cực kỳ nhỏ xen lẫn trong tiếng khóc hai từ anh trai.
"Đừng di chuyển." Lục Từ kéo cậu lên, vòng qua eo thon nhỏ, vừa ôm vừa kéo cậu vào lòng.
Thời tiết đầu hè, gió lùa qua ô cửa sổ còn hơi se lạnh, đọng đầy hơi nước, như miệng của một đứa bé đang mút tay. Khương Chiếu Miên thở dốc, vành mắt đỏ lên, lơ mơ nói mình không có. Như bị hấp ở trong nồi hấp, trán đổ đầy mồ hôi làm mấy sợi tóc dính lại một chùm, Lục Từ giúp cậu vén lại, khuôn mặt phía dưới nhỏ nhắn, yếu ớt hệt như một đứa nhóc choai choai.
Món đồ chơi đẹp đẽ mặc kệ bị thao túng, đùa bỡn, khóc cũng không dám khóc lớn. Hắn rũ mắt, điếu thuốc hút gần hết, khói trắng lượn lờ giữa không trung bị gió thổi đi. Con tàu chở khách xuyên qua vùng biển bạc trắng dưới ánh trăng huyền ảo, đưa con người thoát khỏi những bộn bề tấp nập của cuộc sống.
Địa điểm được chọn ngẫu nhiên vào một buổi sáng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, hai tấm vé tàu bảy bạn chín trăm bốn mươi ba đồng, đi trong bốn tiếng, bọn họ từ bỏ hay đúng hơn là tạm thời từ bỏ tất cả mọi thứ.
Lục Từ kẹp thuốc lá, chậm rãi xoa má cậu, tàn thuốc nóng đỏ, hơi khói xông vào da thịt quá gần, như là chỉ cần một lát nữa thôi sẽ xuất hiện một vết sẹo tròn.
Thấy người kia không có ý định làm gì cậu, Khương Chiếu Miên quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước, ngậm lấy điếu thuốc kia. Lục Từ cũng đã cho cậu thử qua mấy lần rồi nhưng vừa hút một hơi là bắt đầu sặc sụa, trời đất tối sầm lại, ruột gan co thắt, tuy nhiên tật xấu lúc nào cũng dễ học, bây giờ cậu đã hút được nửa điếu rồi.
Lục Từ nắm lấy bả vai cậu, đưa tay lên môi cậu. Khương Chiếu Miên quay người cắn lấy môi hắn, vẫn còn ẩm bên trong vẫn còn chút vị thuốc lá hòa với mùi hương bạc hà quen thuộc.
Vừa hút một hơi thì đã bị hắn lấy đi mất, dụi trên gạt tàn ở tù đầu giường tắt đi.
"Anh ơi." Khương Chiếu Miên nhỏ giọng gọi hắn.
"Ừm." Lục Từ đỡ cổ cậu, đưa tay ra sau gáy mò mẫm nơi tuyến thể bóng loáng, cứ nghĩ rằng cậu đang buồn ngủ, "Súc miệng rồi hẳn ngủ."
"Không, không muốn ngủ." Khu vực bị chạm vào sưng tấy, nóng lên, các tuyến thể sắp phát triển hoàn toàn không còn nhạy cảm như lúc đầu nữa, Khương Chiếu Miên lắc đầu, nhỏ giọng bổ sung thêm: "Lát nữa sẽ hết." Cậu im lặng nhìn chằm chằm mặt Lục Từ, một buổi trời mới đoán ra được hắn không hề có ý định làm gì mình, mất mát cúi đầu, hít một hơi ôm lấy hắn.
...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team
Chương trình dành riêng trên biển là ngắm bình minh, phía đông đường chân trời bầu trời trắng xóa, một đám người tụ lại trên boong tàu chờ đợi một vòng tròn lửa đỏ chót từ từ nhô lên. Lục Từ hiển nhiên không có sở thích lãng mạn ngược đãi đồng hồ sinh học như vậy, Khương Chiếu Miên thì lại không có chủ kiến, đành thành thật vùi mình vào trong lòng hắn ngủ một giấc đến trưa.
Cabin có trang bị phòng tắm, hai người rời giường đi tắm. Tắm xong, Khương Chiếu Miên mang một đôi tất trắng, ngồi xếp bằng ở mép giường, trùm khăn khô lên đầu lau qua loa vài cái, giọt theo đường tóc nhỏ xuống ướt hết cả mặt.
Lục Từ gạt tay cậu qua, hơi cúi đầu, miễn cưỡng giúp cậu lau khô.
Cửa kính phòng tắm không đóng, sương trắng mù mịt tỏa ra, thoang thoảng vị cam quýt chua chua ngọt ngọt. Khương Chiếu Miên thả chân xuống, vừa cọ cọ mu bàn chân của hắn vừa nghịch hai bàn tay của mình, không nói gì.
Sau khi tỉnh ngủ, cảm giác không chân thực lại càng hiện ra rõ ràng. Trái tim cậu trống rỗng, không dám vui vẻ, không dám cười, sợ trước sau gì cũng chỉ là bản thân mình mong đợi, một trái tim như treo ở trên đó, tất cả những ấm áp cậu có được như bong bóng xà phòng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, đâm một cái liền tan biến.
Thanh kiếm của Damocles1 treo lơ lửng trên không, nửa năm qua Khương Chiếu Miên cứ chạy mà chẳng biết điểm đến, một mặt lôi kéo Giang Yểu, một mặt hi vọng Lục Từ sẽ đến gần mình hơn, lại càng sợ những người phía sau đuổi theo.
(1) Thanh kiếm của Damocles - Truyền thuyết này được tạo ra bởi Cicero, một nhà triết học văn học vĩ đại thời La Mã. - Ý bảo đừng phán xét người khác, chúng ta không biết họ đang ở đâu. Mọi thứ đều là tạm thời, ngay cả cuộc sống.
Tiếng máy sấy tóc vù vù ngừng lại, Lục Từ quấn xong dây điện, tiện tay vuốt tóc lại cho Omega.
Khương Chiếu Miên lấy lại tinh thần, theo bản năng mà gọi một tiếng ông xã, vừa dứt lời mới nhận thức được có chút yếu đuối, mệt mỏi không có năng lượng, không biết như vậy có làm hắn mất hứng hay không. Cậu mím chặt môi, cúi xuống xỏ giày, đứng dậy tìm tay hắn nắm lấy vuốt nhẹ ý bảo xong rồi, có thể đi được rồi.
Phòng ăn ở boong tàu thứ hai, đã qua giờ ăn nên cũng không có nhiều người. Trên tấm kính của cửa xoay có mấy sinh vật phù điêu biển, ngoài mép có tảo cá, nang mực như được đã được khắc họa lên đó.
Trước mắt bọn họ là một loài vật dị dạng khổng lồ, chiếm gần hết không gian trong boong. Dưới có để một dòng chữ nhỏ phổ cập thêm kiến thức khoa học để là cá voi trắng, Khương Chiếu Miên nhìn một lúc lâu cũng không tài nào nhìn ra được, nghĩ chắc là người khắc tài nghệ không giỏi, mới lấy lại tinh thần, mắt to mắt nhỏ, đi vào rồi mà miệng vẫn còn lẩm bẩm, "Xấu chết đi được."
Hai người lựa một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, các món ăn đã được dọn ra sẵn, người phục vụ bước đến hỏi về những thứ kiêng kỵ và báo sẽ phục vụ món tráng miệng là kẹo trái cây đặc biệt của đảo An Thương. Thứ này rất ngọt, cậu lại ăn nhạt, vừa mới ngậm một miếng đã chán ngấy rồi. Nhăn mặt nghiêng người về phía Lục Từ nói, "Cái này không ngon chút nào."
"Ừm." Người kia không ngẩng đầu lên, mở một chai nước chanh có ga, đẩy tới, ra hiệu cho cậu tự lấy.
Khương Chiếu Miên ngậm ống hút trong miệng, uống một ngụm, nói: "Em muốn uống lạnh."
"Đồ uống lạnh ở máy bán nước tự động." Lục Từ lười chiều theo ý cậu.
"A...Vậy uống cái này là được rồi."
Vừa qua giữa trưa, mặt trời đã tối sầm lại ẩn hiện trong những đám mây xám xịt, vái tiếng sét nổ rền lên, mưa xà xuống, xối xả vào mạn tàu, dày đặc, trắng xóa.
Món ăn mới bày lên được một nửa, Khương Chiếu Miên động đậy mấy đũa ăn không thấy ngon miệng, moi nửa viên kem sôcôla ra ăn, xoay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn màn mưa dày đặc rơi.
Bầu trời nhá nhem tối, mờ mịt, đường chân trời cũng bị mờ, tạo thành một đám mây xám xịt.
Tàu chở khách vẫn an toàn dường như không có vấn đề gì, thời tiết xấu cũng có một vẻ đẹp kỳ lạ, khách du lịch lần lượt từ cabin đi ra, chạy đến tầng cao nhất để ngắm biển.
...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team
Cánh cửa xoay chuyển động một chút, có người bước vào phòng ăn, nhìn quanh một lượt, lúc nhìn thấy AO ngồi trong góc, bước chân hơi khựng lại, sau đó đi thẳng đến bàn của họ. Nghiêm mặt, ánh mắt quét qua Khương Chiếu Miên rồi đáp thẳng xuống chàng trai ngồi phía bên kia.
Lục Từ ngước nhìn, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, mặt không chút cảm xúc.
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng thật sự nhìn thấy cảnh này, hô hấp cậu ta đều trở nên hỗn loạn. Hít một hơi sâu, lạnh, như nuốt phải một ngụm kem lớn vào phổi, lạnh thấu người.
Nhiêu Thanh thu lại ánh mắt, dừng một chút, khó khăn nói: "Miên Miên."
Cậu ta đã lên thuyền từ tối qua, cả một ngày vẫn không tìm thấy cậu. Tin tức nhận được từ một mạng lưới riêng của cậu ta cung cấp không chính xác, đành dựa vào may mắn mà tìm đến đây, không ngờ lại bắt gặp được cảnh này.
Khương Chiếu Miên quay mặt sang, nhìn thấy người vừa tới, trong đầu nổ đoàng một phát, đầu óc ong ong.
Giấc mơ lẫn lộn với thực tại, đêm hôm đó ngọn đèn điện bật sáng lên, lộ ra gương mặt dữ tợn của Ứng Nguyên, lưỡi dao mang theo một tia lạnh lẽo, lách tách kề sát sau gáy cậu, dùng sức kéo căng da ra, cắt đứt những gân thịt đỏ như máu.
Người cậu run cầm cập, theo bản năng muốn hét lên nhưng cổ họng của cậu như bị ai đó bóp chặt, nói không ra tiếng. Không ngừng lùi lại, trốn về phía chỗ Lục Từ như thể sắp chết đến nơi.
Mưa từ bên ngoài đập vào tim, đâm hết lỗ này đến lỗ khác, Nhiêu Thanh cứng người đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Không phải là cậu ta bất lực mà là trong mắt Khương Chiếu Miên cậu ta chỉ nhìn thấy được sự ghê tởm dày đặc, hận thù cậu ta tới chết.
Khương Chiếu Miên khóc đến nỗi thở không ra hơi, Lục Từ ôm lấy cậu, lười biếng nhìn theo bóng lưng nhấp nhô của Omega không nói gì.
Nhân viên phục vụ đưa thức ăn đến, nhận thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi bảo vệ.
Mấy nhân viên ở đây làm việc rất nhanh chóng, người lãnh đạo chỉ đơn giản là phán đoán tình hình, lời nói của Alpha không thiện ý có tính công kích cao vì để ổn định cảm xúc của khách hàng nên mời cậu ta ra ngoài trước.
Tàu này chỉ là tàu chở khách, không liên quan gì đến liên minh làm ăn của gia đình cậu, nó cũng chạy trên tuyến đường tư nhân, thái độ xưa nay vẫn luôn cứng rắn. Nhiêu Thanh không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cau mày nhìn chằm chằm Khương Chiếu Miên, biết rằng cậu giờ đây chẳng thể nghe thấy được gì nên cậu ta đành ra ngoài với anh ta.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, ngoài cửa sổ tối đen như mực, phòng ăn bật đèn tạo nên một quả bóng vàng ấm áp.
Tiếng nức nở dần dần lắng xuống, Khương Chiếu Miên dựa vào bả vai hắn, lông mi dính lại một chùm, dường như đã khóc mệt, không nhúc nhích.
Lục Từ uống rượu xong, thấy cậu bình tĩnh lại, đẩy cậu ra để cậu ngồi lại ghế sô pha.
Khương Chiếu Miên sững sờ một lúc, sau đó lại đột nhiên lao đầu vào trong cánh tay hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, giống như người chết đuối tóm được khúc gỗ lũa duy nhất, một câu xen lẫn nước mắt, nói dính vào nhau, lắp bắp, "Em rất ngoan mà, ông xã, anh đừng, đừng bỏ rơi em, đừng không cần em,..."
HẾT CHƯƠNG 18