Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 13.2: Tân hộ vệ tuần phố - Cẩm Thử làm quân sư (2)




Mặt xanh của Trí Hóa xen lẫn màu đen, vỗ con cờ xuống một cái bốp, bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng nói: “Đùa à, Yêu hồ đen Trí Hóa ta khi nào thì sợ người khác nói linh tinh?! Huống chi tại hạ long tư phượng chương, tài hoa nghiêng thế, tỳ vết nho nhỏ này lại có thể che lấp tao nhã vô song của tại hạ sao?!”
Nói xong, phất ống tay áo, áo tím hoa lệ giống như mây cao vạn dặm, rào rào lượn vòng, quả nhiên là phong tao đến cực điểm.
“Được! Trí Hóa huynh hảo khí phách!” Chân Trường Đình khen.
“Sư phụ (lão đại) uy vũ!” Ngải Hổ và Phòng Thư An vỗ tay.
Này này, cái gì lộn xộn vậy!
Kim Kiền đỡ trán, yên lặng rút lui,
Ta vẫn nên nhanh đến thiện đường ăn điểm tâm thôi….
Kim Kiền nghĩ vậy nên chân gia tăng tốc độ, ra khỏi tân viện, xuyên qua hành lang, đi vào thiện đường.
Vừa bước vào thiện đường, một đám bộ khoái nha dịch đã ngồi ăn cháo ở trong thiện đường, túm tụm tốp năm tốp ba ngồi bàn tán đánh rắm.
“Hả! Kim hộ vệ!”
Có người tinh mắt nhìn thấy Kim Kiền, lập tức hét to một tiếng.
Một tiếng này, khiến tất cả nha dịch trong thiện đường chợt nhảy dựng lên, mắt to trừng trừng, tay niết chóp mũi, bộ dáng như lâm vào đại địch.
Này này? Gì vậy?
Kim Kiền khó hiểu nhìn mọi người.
Bọn nha dịch đều nhìn chằm chằm vào mình…. À, sau lưng mình?
“Chỉ có một mình Kim hộ vệ thôi à?”
“Triển đại nhân không có đi cùng à?”
“Ôi trời! Làm ta sợ muốn chết!”
Thấy sau lưng Kim Kiền không có động vật họ mèo nào đó đi cùng, mọi người cùng buông lỏng sắc mặt, hô to một hơi.
“Ai ô ô, hôm nay ta nhất định không thể gặp Triển đại nhân được!”
“Ta cũng vậy, máu mũi cứ chảy xuống, ta và mấy huynh đệ bình thường mấy ngày trước đây, bởi vì thiếu máu mà té xỉu!”
Cái này cũng quá khoa trương đi!
Hắc tuyến trên đầu Kim Kiền đã có thể bện thành mạng nhện.
“Kim hộ vệ, đến đây, ngồi bên này này!” Một nha dịch gọi Kim Kiền vào thiện đường, mời Kim Kiền ngồi ở cái bàn giữa thiện đường, còn cực kỳ ân cần múc cho Kim Kiền một chén cháo nữa.
“Cháo này…” Kim Kiền liếc mắt nhìn nguyên liệu trong cháo, “Đậu đỏ, táo đỏ, còn có đương quy nữa?”
          Đương quy: một vị thuốc Đông y.
“Kim hộ vệ, đây là thuốc cháo của Công Tôn tiên sinh, đặc biệt bổ máu.” Nha dịch bên cạnh giới thiệu.
“Bổ máu?” Da mặt Kim Kiền co lại.
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Gần đây các huynh đệ bị mất máu quá nhiều!”
“Nhất là máu mũi… khà khà khà…”
Kim Kiền run da mặt uống một ngụm, giương mắt nhìn bọn nha dịch chung quanh, ai nấy đều cẩn thận ngồi cách nàng ba thước.
“Các người làm gì ngồi xa vậy?” Kim Kiền trừng mắt.
Bọn nha dịch cười hắc hắc: “Kim hộ vệ, ngài hôm nay không giống với lúc trước, bọn ta cũng không thể vô lễ đúng không?”
“Nha…” Kim Kiền dương dương tự đắc ngồi dậy “Đúng thế, hôm nay ta cũng là quan lớn tứ phẩm rồi….”
“Kim Kiền!”
Đột nhiên, một người vọt vào nhanh như chớp, ngồi xuống bên cạnh Kim Kiền, ầm ĩ kêu lên, “Lần này ngươi nhất định phải giúp ta!”
Kim Kiền nhìn kỹ lại, người này thân hình khá cao, đôi mắt báo, chính là người quen Trịnh Tiểu Liễu.
“Trịnh Tiểu Liễu? Sao vậy?” Kim Kiền nuốt vào một ngụm cháo hỏi.
Trịnh Tiểu Liễu nhăn nhó: “Cha ta nói ta cũng trưởng thành rồi, nhất định phải định việc thành thân cho ta, ta nghĩ, Kim Kiền ngươi đã có nghề, có thể giúp ta một chút hay không.”
Nói xong, vội cầm lấy hai tay Kim Kiền.
“Hít!” Trong thiện đường lập tức cùng vang lên một tiếng hít khí.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nghi hoặc giương mắt quét một vòng.
Nha dịch bốn phía lập tức rũ mắt húp cháo, bày ra bộ dáng không liên quan đến ta.
“Không thành vấn đề, cứ tin tưởng ta!” Kim Kiền hào sảng nói.
“Thật sao?! Thật tốt quá!” Đôi mắt báo của Trịnh Tiểu Liễu lòe lòe tỏa sáng, “Hạnh phúc nửa đời sau của ta đặt trên người Kim Kiền ngươi đó!”
“Phụt!” Bọn nha dịch cùng phun ra một ngụm cháo.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu lại cùng ngẩng đầu quét qua.
Hay, tất cả mọi người đều uống cháo bằng lỗ mũi rồi.
“Kim Kiền, các huynh đệ sao vậy?” Trịnh Tiểu Liễu mờ mịt chẳng hiểu gì.
“Không biết, mấy ngày nay vẫn luôn là lạ.” Kim Kiền nhếch miệng cười, “Tám phần là do ta được thăng chức nên có quan uy!”
“Khụ…khụ khụ!” Bọn nha dịch lại ho khan.
“Kim Kiền ngươi thì có quan uy gì chứ!” Trịnh Tiểu Liễu cười hắc hắc, “Nhất định là bởi vì bọn hắn biết ngươi là nữ nhi, cho nên có chút e lệ! Nhưng ta thì không vậy! Cho dù Kim Kiền ngươi là nữ nhi, ta vẫn coi ngươi là hảo huynh đệ!” Nói đến đây, Trịnh Tiểu Liễu có chút ngại ngùng gãi gãi da mặt, “Tốt xấu chúng ta cũng đã ở chung một phòng nhiều tháng rồi, tất nhiên là giao tình không nhạt.”
“Hít!”
“Phụt!”
Trong phòng, một nửa hít khí, một nửa phun cháo.
“Nói rất hay, hảo huynh đệ thì không phân biệt nam nữ!” Kim Kiền tự hào vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, “Ta nhất định sẽ không quên tình hữu nghị cùng phòng của chúng ta!”
Loảng xoảng!
Một đống nha dịch chui xuống dưới bàn.
Kim Kiền bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nhìn mọi người trong phòng, quay đầu cười với Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Liễu này, còn tiền lì xì cho bà mối thì…?”
“Nhất định không thể thiếu phần của Kim Kiền ngươi!” Trịnh Tiểu Liễu vỗ ngực.
“Được!”
Kim Kiền vui rạo rực vỗ tay với Trịnh Tiểu Liễu, lại hỏi thăm mong muốn của Trịnh Tiểu Liễu đối với một nửa kia trong tương lai, hai ba ngụm đã uống xong cháo, đứng lên nói:
“Lát nữa ta còn có công vụ trong người, Trịnh Bộ khoái, Kim mỗ cáo lui trước.”
“Kim hộ vệ đi cẩn thận!” Trịnh Tiểu Liễu vui rạo rực tiễn Kim Kiền rời đi, tảng đá lớn trong tim đã rơi xuống đất nên bắt đầu có khẩu vị uống cháo.
“Trịnh Tiểu Liễu,” một gã bộ khoái đi tới, vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, “Nhanh chóng thành thân đi!”
“Ha ha ha, cám ơn cát ngôn của ngươi!”
“Sớm có con cháu nối dõi nha!”
“Hả?”
Sau đó, tất cả nha dịch trong thiện đường đều đi lên phía trước, sắc mặt mỗi người đều buồn bã, bôm bốp vỗ vai Trịnh Tiểu Liễu, lời nói cũng càng ngày càng quỷ dị:
“Trịnh Tiểu Liễu, sau này người nhà của ngươi cũng chính là người nhà của huynh đệ ta!”
“Hay là ngươi đi xin Công Tôn tiên sinh nghỉ một tháng đi, về nhà tránh một chút?”
“Ta thấy vô dụng thôi, thật sự không được đâu, ngươi dứt khoát chủ động thừa nhận sai lầm với Triển đại nhân đi, có lẽ còn có thể cầu một con đường sống.”
“Các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?” Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng không hiểu.
“Tóm lại…” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng thở dài một hơi,
“Chịu đựng chút là tốt thôi!”
Rốt cuộc là có ý gì hả?!
Trịnh Tiểu Liễu lặng lẽ kêu rên.
*.
Ông trời ơi thổ địa hỡi!
Ta nhất định là bị Công Tôn Trúc Tử lừa gạt rồi!
Kim Kiền đứng giữa chợ, nhìn dân chúng bao vây ở bốn phía thành lập ra trận địa kinh khủng nhất từ trước đến nay, gan thận gì cũng run như chuông.
Rõ ràng Công Tôn Trúc Tử đã nói, công việc khắc phục hậu quả đã làm tốt, ta ra cửa tuần phố chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không phát sinh thảm kịch ta bị ép mang danh vị hôn thê của Đại Tống đệ nhất thần tượng bị trăm vạn fan Biện Kinh của Tiểu Miêu xé thành trăm mảnh nhỏ…
Nhưng trận địa trăm người vây xem là xảy ra chuyện gì vậy?
Còn có hội liên đoàn phụ nữ lấp lánh sương mù màu đen bên kia là xảy ra chuyện gì nữa vậy?….
Huống chi hai mắt của mỗi sinh vật nữ tính đều toát ra lục quang như sói đói….
Kim Kiền cảm nhận được sát khí đến từ thế giới hắc ám.
Mợ nó, ta bị nguy hiểm đến tánh mạnggggg!
Toàn thân Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ra hiệu cho đội nha dịch tuần phố sau lưng gia tăng tốc độ.
Nhưng dân chúng vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, mỗi một bước đi rất gian nan trầy trật, cho dù có nha dịch mở đường nhưng tốc độ của Kim Kiền cũng không thể nào tăng nhanh hơn nửa phần.
Ở trong quá trình đi như rùa bò, Kim Kiền nghe thấy rất nhiều lời thoại không thể tưởng tượng nổi.
“Nhìn kìa, đây là Kim hộ vệ, Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ!”
“Oa, thật nhìn không ra là nữ tử, quả nhiên không giống bình thường.”
“Hắc hắc, người ta là thê tử của Triển đại nhân đấy!”
“Chậc chậc, Triển đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt là không tốt!”
“Nhảm nhí, ngươi thì biết cái gì? Kim hộ vệ là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, rất có tài!”
“Còn nữa, lúc Kim hộ vệ mới thức dậy, mặc dù không thể so với Triển đại nhân, nhưng đôi mắt nhỏ chập chờn cũng rất đẹp mắt nha.”
“Suỵt! Lời này không thể để Triển đại nhân nghe được!”
“Ôi trời, ta quên, các người không nghe gì nha! Không nghe thấy gì hết!”
Cái quỷ gì vậy?
Không chờ Kim Kiền mang một đầu đầy hắc tuyến đi ra, một nhóm nữ tử duyên dáng khí thế dạt dào xuyên qua đám người trực tiếp đi về phía mình.
Tình huống gì vậy? Fan hâm mộ muốn tìm ta thị uy? Đàm phán?! Hay là ám sát?
Kim Kiền lập tức giật mình một cái, một tay nắm lấy túi thuốc bên hông, một tay nắm lấy đao rộng, nét mặt nghiêm túc, sẵn sàng đón quân địch.
Bốn cô gái cầm đầu, cho dù diện mạo không giống nhau, nhưng hai mắt đều bắn ra ánh sáng dọa người, khiến lông tóc Kim Kiền dựng đứng.
“Kim hộ vệ!” Cô gái ở ngoài cùng bên trái, con mắt như suối xuân, nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Kiền, cười tủm tỉm nói, “Tiểu nữ là Cung Nghi Đình, đến từ thành Đông Biện Kinh.”
“Ta là Thu Mộng, đến từ thành Nam Biện Kinh.” Cô gái thứ hai mặt như hoa đào nhẹ nhàng nói.
“Tiểu nữ là Thẩm Nhiên, đến từ thành Tây.” Người thứ ba dáng như liễu xanh nói.
“Ta là Mạc Mạc, ở thành Bắc.” Người cuối cùng là một tiểu nha đầu đỏ từ đầu đến chân.
“Bốn, bốn vị muốn làm gì?” Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt.
Bốn cô gái kia liếc nhìn nhau, cùng lộ ra tám cái răng nanh trắng: “Chúng ta nghe nói hôm nay Kim hộ vệ đi tuần phố ngang qua chợ cho nên đặc biệt đến đưa hạ lễ!”
“Hạ, hạ lễ?” Kim Kiền còn trong trạng thái khiếp sợ.
“Đúng vậy!” Bốn cô gái cùng tháo tay nải sau lưng xuống, kín đáo đưa cho Kim Kiền.
Kim Kiền hoảng sợ quá độ, đầu đầy mồ hôi.
Này này, đây là gì? Có phải là dao găm lựu đạn boom thái không?
“Chúc Kim hộ vệ và Triển đại nhân đầu bạc răng long!”
        Các cô gái đột nhiên cùng kêu lên một tiếng, khiến Kim Kiền sợ tới mức suýt chút nữa quăng hết đồ trong tay ra.
“Kim hộ vệ không mở ra nhìn à?” Cô gái tên là Cung Nghi Đình hỏi.
“Có thể mở sao?” Kim Kiền run rẩy hỏi.
“Mở đi! Mở đi!” Dân chúng vây xem và nha dịch cùng ồn ào.
Dưới áp lực, Kim Kiền chỉ có thể miễn cưỡng mở ra từng lớp vải của tay nải, sau đó, cứng đờ.
Trong bao, là một đống khăn thêu.
Không, không phải khăn thêu bình thường, mà là… Mà là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.