Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 20: Video đẹp quá không dám nhìn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ốc sên lười biếng
- ------------------------------------------------------
Tư Không Tịch lẳng lặng nhìn chằm chằm di động của chú nhỏ nhà mình, đến độ khuôn mặt cười khằng khặc như ngỗng của chú nhỏ nhà hắn từ từ nhỏ dần rồi tắt lịm, rồi tự dưng cảm thấy chột dạ.
Lạc Thu Bạch cảm giác áp lực lớn từ cháu trai lớn, tự dưng có chút hậm hực muốn rút tay đang cầm di động về, lại bị Tư Không Tịch đưa tay nắm chặt lấy phần thân mỏng của di động
Lạc Thu Bạch: "......" Tay hơi hơi dùng sức.
Tư Không Tịch còn đang nhìn chú nhỏ nhà mình với nụ cười âm trầm.
Lạc Thu Bạch lại dùng nhiều lực hơn, đột nhiên nghe thấy một tiếng "cách" kinh hoàng, vỏ và thân điện thoại yếu ớt tách làm hai mảnh.
"Chú nhỏ. Chú có thể giải thích một chút ' đệ tử thân truyền phái Thần Khúc' là chuyện gì không?"
Lạc Thu Bạch thuận tay vuốt mái tóc xoăn dài phong cách nghệ sĩ, còn gãi gãi mấy cái râu mới mọc lún phún. "Ủa, có cái gì cần giải thích ở đây đâu. Chú là nghệ sĩ dương cầm, mà còn là nghệ sĩ dương cầm thiên tài top 1, top 2 trong nước, có đồ đệ không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Đến con dâu lão Trương ở biệt thự kế bên ngày nào cũng kỳ kèo chú làm giáo viên piano cho con người ta đấy. Hứ! Chú là người dễ dãi như vậy á hả? Một buổi biểu diễn âm nhạc của chú đáng giá lắm đấy."
Tư Không Tịch vô cùng lạnh nhạt cắt ngang mấy lời khoe khoang của ông chú nhỏ nhà mình.
"Chẳng phải vì cô ấy chỉ trả chú 3 triệu rưỡi một buổi nên chú mới không nhận sao. Nếu cô ấy trả gấp đôi thì chú có đi không?"
"Còn nữa, đừng có đánh trống lảng. Cháu đang hỏi chú cái chuyện đệ tử thân truyền kia đấy."
Lạc Thu Bạch trợn mắt.
"7 triệu cũng không dạy! Chú từng nhìn lén thấy tướng mạo và ngón tay con cổ rồi. Người như vậy mà muốn chú dạy, nếu ít hơn 20 triệu thì còn khuya chú mới đích thân dạy nó!"
"Đệ tử của Lạc Thu Bạch này ít nhất phải là loại diện mạo thanh tú, ngón tay thon dài, có ngộ tính. Hí hí hí. Nếu mà tính cách dễ thương, hoạt bát thì lại càng tốt."
Tư Không Tịch nhướn mày: "Tốt nhất còn phải chung sở thích với chú, thích mấy khúc quỷ dị như《 Hắc sắc lâm sâm 》, 《 Hành khúc đám tang 》 đúng không?"
Lạc Thu Bạch trực tiếp gật đầu, đang gật đầu dở thì nhìn thấy sắc mặt cháu trai lớn nhà mình tối thui thì cười khan hai tiếng. "Đệ tử thân truyền ấy à, cháu cũng quen mà. Hai hôm trước không phải cháu với người ta còn chụp ảnh chung với nhau sao? Chú cũng không nghĩ đến, hai người lại có duyên đến thế."
Tư Không Tịch cười lạnh: "Thảo nào lúc cháu mới về nước, cả người quần áo ướt đẫm máu mũi chú lại cười như thằng điên. Mấy ngày nay còn canh giờ coi《 Minh tinh biểu diễn 》."
Cho nên từ lúc hắn ôm Mai Như Ngọc ở sân bay bị đem lên hot search, chú nhỏ nhà hắn đã hả hê chứng kiến người khác gặp họa rồi.
Thảo nào ông nội nói, chú nhỏ nhà hắn thích lang thang khắp nơi tìm linh cảm, có khi cả năm chẳng ở nhà bao giờ, vậy mà tháng này lại chết dí trong nhà nhất quyết không ra ngoài.
Tư Không Tịch nhìn chú nhỏ nhà mình vẫn còn đang lẩm bẩm "Duyên phận đúng là kỳ diệu!", đột nhiên ấn vào avatar của Mai Như Ngọc, thực hiện cuộc gọi video trên Wechat.
Mai Như Ngọc lúc này đã đặt xong phật khiêu tường rồi, giờ đang ngồi ở bàn chuẩn bị ăn bữa trưa thì di dộng lại vang lên.
Vậy mà lại là cuộc gọi từ sư tôn!
Mai Như Ngọc không phòng bị gì mà nhận luôn, còn múc một muỗng phật khiêu tường bào ngư đưa vào trong miệng.
Sau đó, người đang híp mắt, phồng má thưởng thức món ăn - Mai Như Ngọc nhìn vào màn hình, liền thấy được một gương mặt giống hệt cái gối ôm bên cạnh mình.
"Phụt!"
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Mai Như Ngọc ngậm miệng lại cố gắng không phun nước canh lên màn hình di động, nhưng bảo vệ được màn hình lại khiến mình sặc chết. Câu trừng đôi mắt sáng quắc như bóng đèn, tay cầm di động run rẩy, vất vả nuốt ngụm canh trong miệng xuống bụng. Mới kinh hoàng mở miệng:
"Vì sao anh xuất hiện trong di động của sư tôn tôi?!"
Tư Không Tịch mỉm cười, liếc mắt nhìn cái gối ôm to bằng người bên cạnh Mai Như Ngọc, không trả lời mà hỏi ngược lại.
" Có vẻ cậu rất thích tôi. Cái gối ôm to bằng người kia hẳn là được đặt làm riêng theo đúng số đo, nhìn không rẻ chút nào."
Mai Như Ngọc hốt hoảng, quay đầu nhìn về phía gối ôm Tư Không Tịch đang được đặt ở ghế bên cạnh, nhanh chóng quay camera sang chỗ khác: "Không đúng! Không phải! Anh đừng có nói bừa! Đây là do anh họ tôi gửi nhờ ở chỗ tôi, tôi chỉ giữ hộ anh ấy thôi!"
Kết quả cậu quay camera sang chỗ khác lại trúng ngay tường phòng ăn với phòng khách, trên tường đều là ảnh siêu to khổng lồ của Tư Không Tịch.
Nhất là bức ảnh khổng lồ Tư Không Tịch cả người ướt đẫm lộ cơ bụng đang được treo ở phòng khách kia.
Người có thị lực quá tốt - Tư Không Tịch: "......"
Giọng hắn có chút ám muội: "Ồ! Ảnh treo trên tường kia cũng là anh họ cậu gửi nhờ sao?"
Người nhất thời sơ suất - Mai Như Ngọc: "......"
Nếu bây giờ cậu cúp điện thoại, thì có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được không?
Trong lòng Mai Như Ngọc như có một đàn Husky đang điên cuồng gào rú chạy tán loạn khắp nơi. Cho dù lúc này mặt cậu đã đỏ như máu, nhưng biểu tình và giọng nói lại rất ổn định: "Đúng vậy! Suýt chút nữa anh ấy trở thành fan only của anh, tôi phải điên cuồng thuyết phục mới kéo anh ấy về đi con đường chính đạo đấy."
Mặc kệ hắn ta tin hay không, mình cũng phải thuyết phục bản thân mình trước đã!
Tư Không Tịch nhìn khuôn mặt đỏ ửng như trái táo nhỏ chua ngọt của Mai Như Ngọc, những 'cạn lời', bất đắc dĩ trước đó đều bay biến mất. Thay vào đó, một loại cảm xúc chua chua ngòn ngọt không ngừng tràn vào lòng hắn, khiến hắn có chút khó thở.
Thậm chí chính hắn cũng không biết, đáy mắt hắn lúc này đã ngập ý cười, cón có phần dung túng.
"Ồ! Ra là vậy! Tôi còn tưởng cậu muốn nhanh chóng thích ứng với gương mặt này."
Mai Như Ngọc: "!!!!!!" Anh nói đúng nhưng tôi có chết cũng không thừa nhận!
"Gương mặt của anh có gì mà cần thích ứng? Bây giờ tôi có nhìn anh cũng không chảy máu mũi nữa không phải sao?" Mai Như Ngọc kêu gào qua điện thoại.
Tư Không Tịch liền khẽ cười lẳng lặng nhìn cậu, 3 giây sau Mai Như Ngọc đưa mắt nhìn qua chỗ khác.
Xí!
"Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại xuất hiện trong camera di dộng của sư tôn tôi?"
Tư Không Tịch quay màn hình về phía Lạc Thu Bạch cũng đang cắm đầu ăn phật khêu tường: "Chú nhỏ, phật khêu tường ăn ngon không?"
Lạc Thu Bạch cười tủm tỉm: "Không phải tiền mình bỏ ra tất nhiên là ngon rồi! Yo! Tiểu Ngọc, con ăn chưa?"
Lúc Mai Như Ngọc nghe được Tư Không Tịch gọi Lạc Thu Bạch là chú nhỏ, liền cảm thấy bất an rồi.
Cậu nghĩ đến cái ảnh kèm cap "Tư Không tuyến 18 mặt dùi cui" mà cậu đã đăng.
Ngay lúc cậu đang trầm mặc tự hỏi làm như nào gạt hắn ta thì cậu lại nghe được Tư Không Tịch hỏi cậu:
"Hồi nhỏ khi cậu học đàn, có phải chú tôi thường ghi âm lại không?"
Mai Như Ngọc còn đang nghĩ đến cái vụ "mặt dùi cui" nên không ý thức được đây là một cái bẫy, không chút phủ nhận gật đầu: "Ừ! Sư tôn nói muốn ghi lại quá trình trưởng thành của tôi."
"Nhưng tôi vô cùng thông minh á! Tôi biết sư tôn ghi âm để dọa cái thằng cháu ngoại mặt lạnh như tiền nhà thầy. Há há há! Chết tiệt!!!"
Lúc này, người khịa cả thế giời như Mai Như Ngọc cũng cảm thấy chịu không nổi nữa, tay nhanh hơn não, ngắt cuộc gọi.
Sau đó vẻ mặt khiếp sợ lại lộ ra chút hả hê.
"Thì ra Tư Không Tịch Mịch lại là thằng cháu trai mặt lạnh ấy!"
Mai Như Ngọc nhìn sang cái gối ôm Tư Không Tịch, phá lên cười khằng khặc như ngỗng trong nhà mình.
Mà Tư Không Tịch hết nhìn cái di động tối thui vì bị cúp điện thoại bất thình lình, lại nhìn sang chú nhỏ đang ăn phật khêu tường nhún vai.
Lại mỉm cười.
Ha ha.
Gấp cái gì.
Tương lai còn dài.
Hắn không có gì ngoài kiên nhẫn ghi nhớ thời gian từng đoạn ghi âm được gửi đến.
À, còn có số lần gửi đến nữa.
"Chú nhỏ. Hôm qua Blues gọi điện cho cháu nói dạo gần đây chú nhàn rỗi quá nên có nhiều thời gian tham gia các buổi hòa nhạc. Vài ngày nữa, cậu ta sẽ đến tìm chú, chú chuẩn bị trước đi nhé."
Lúc này đến lượt Lạc Thu Bạch đang ăn ngon lành Phật khêu tường bị sặc.
Tư Không Tịch vô cùng vừa lòng quay đi gọi một phần cơm chiên hải sản.
......
Mà lúc này, trên mạng việc suy đoán về "người đàn ông thần bí" chụp cùng Mai Như Ngọc đã có tiến triển mới.
Tuy rằng có rất nhiều nam minh tinh ké fame, thậm chí còn có người trên Weibo ý tứ rõ ràng mình chính là "người đàn ông thần bí" kia, Nhưng cuối cùng chỉ có Tư Không ảnh đế so ra là trùng hợp hơn cả.
Nguyên nhân chính là do hắn có chụp hai trang trong tạp chí《 Thời Thượng Quang Ảnh 》
Hầu hết những fan có tạp chí đều soi được, đặc biệt trong lòng fan only Đại Tư Không và fan cp Thiên Hoa Bản đều sớm đoán ra.
Cho nên rất nhanh mấy cô đã tìm được chiếc đồng hồ "Thời Quang R908" khảm đá xanh thẫm trong hai trang ảnh kia. Cái đồng hồ ấy giống hệt cái đồng hồ trên tay " người đàn ông thần bí" kia.
Thậm chí fan Tư Không Tịch còn trực tiếp phóng đại gấp mười lần bức ảnh kia. Trọng tâm phóng đại chính là cổ tay áo của bộ vest đen kia. Sau đó cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy áo sơ mi màu trắng dưới lớp tây trang đen.
Sơ mi trắng! Đồng hồ khảm ngọc xanh đậm! Lại còn cùng chụp cho tạp chí 《 Thời Thượng Quang Ảnh 》!
【 Aaaa! Nếu "người đàn ông thần bí" kia không phải Đại Tư Không, tui sẽ live stream gặm tường luôn!! Official có giỏi thì nhả ảnh ra đây, có giỏi đưa đáp án đây! 】
Sơ mi trắng không phải là chứng cứ mấu chốt gì, nhưng hai chiếc đồng hồ giống nhau như đúc lại là số lượng có hạn thì đúng là bằng chứng không thể chối cãi.
Dù sao chiếc đồng hồ "Thời Quang R908" của trang sức Thời Quang này tháng sau mới chính thức bán đấy.
Vì thế, fan của Đại Tư Không và fan cp trên mạng hân hoan mừng chiến thắng. Nhưng vẫn có không ít người có chết cũng không chịu thừa nhận.
Phía Official chắc cũng cảm thấy đô quan tâm rất tốt, mặc kệ các fan năn nỉ ỉ ôi như nào nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Giữa không khí này, kỳ ghi hình thứ hai của《 Minh tinh biểu diễn 》chính thức khởi quay.
Nơi ghi hình vẫn ở tầng cao nhất tòa nhà truyền hình Tân Giang, Mai Như Ngọc mặc áo phông quần baggy ngồi xuống vị trí thứ 4 của mình.
Bên cạnh vẫn là quý ông lịch lãm - Tư Không ảnh đế. So với Mai Như Ngọc ăn mặc tùy ý, hắn mặc sơ mi trắng, quần tây xanh than, nhìn nghiêm túc hơn nhiều.
Ngay lúc Mai Như Ngọc ngồi xuống, không hiểu sao lại nghe được một trận la hét nho nhỏ bên dưới.
"A a a a a! bằng chứng không thể chối cãi kìa aaaaa!"
"Đồng hồ,đồng hồ, đồng hồ aaa!!!"
Mai Như Ngọc: "?"
Bằng chứng kỹ nữ không thể chối cãi là cái nồi gì thế?
(* 实锤: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ bằng chứng, hoặc những việc không thể thay đổi được)
(* Từ đồng hồ 表 và từ kỹ nữ 婊 có phát âm trong tiếng Trung giống nhau, cùng phát âm là "Biǎo", em Ngọc nghe nhầm)
- ------------------------------------------------------
Phật khêu tường - Phật nhảy tường: là ẩm thực Phúc Kiến, Trung Quốc. Món này được chế biến cầu kỳ từ hàng chục loại nguyên liệu quý, mùi thơm quyến rũ, được liệt vào hàng sơn hào hải vị của Trung Quốc. Nói chung rất cầu kỳ, lại tốn thời gian làm nên nó rất đắt. Mọi người có thể lên gg tìm hiểu thêm nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.