Dessaro Nhân Ngư

Chương 13:




Đèn bị người kia bật lên, ánh sáng chói mắt khiến tôi theo bản năng đưa tay lên chắn, sau đó thân thể đột nhiên bị một bàn tay nâng lên, động tác có chút thô bạo.
Tôi gian nan lắc lắc đầu, mở hai mắt, vừa ngẩng lên liền thấy Rhine đang cúi xuống nhìn tôi, ánh sáng chiếu rọi từ mũi anh ta, hình thành một chiếc bóng thật sâu dưới hốc mắt, khiến ánh mắt anh ta nhìn qua vô cùng đáng sợ, tôi không hề hoài nghi chút nào rằng ngay sau đó anh ta sẽ móc súng lục ra bắn chết tôi.
Thế nhưng lúc này, tôi không hiểu rốt cuộc bản thân đã làm chuyện gì chọc giận anh ta, chẳng lẽ là vì đã cùng Da Vinci đến xem nhân ngư sao?
Tôi nhớ đến lời cảnh cáo và chuyện cường bạo tôi chưa thành lúc trước của anh ta, không khỏi cảm thấy sợ hãi, siết chặt đệm chăn, trên mặt lại ra vẻ thoải mái. "Hê, anh bạn, sao biểu tình lại giống táo bón thế kia, ăn phải đồ hỏng sao?"
Lời còn chưa dứt, cổ áo của tôi đã bị anh ta xách mạnh lên, thân thể bị kéo lên lơ lửng. Rhine hung tợn trừng tôi, biểu tình giống như hận không thể nuốt chửng tôi vào bụng, hô hấp của anh ta phun lên mặt tôi, tôi thậm chí có thể ngửi được sự tức giận đang cực lực kìm nén ở trong đó. Cơn buồn ngủ nhất thời tan thành mây khói, cổ bị kéo lên khiến tôi cực kỳ tức giận, không cam tâm yếu thế trừng lại Rhine, không muốn biểu hiện ra một chút khiếp đảm nào trước mặt anh ta.
"Anh phát điên cái gì vậy? Tôi còn chưa tỉnh ngủ!" Tôi tức giận mắng, kéo ngón tay anh ta ra muốn thoát khỏi ràng buộc, mà Rhine cũng không tiếp tục dùng lực nữa, tôi lập tức ngã xuống giường theo quán tính, cái mông vốn đã bị thương đập vào ván giường cứng đơ, đau đến mức làm tôi cuộn người lên như tôm, ngao ngao kêu thảm thiết.
Rhine bắt lấy cổ tay tôi, bắt tôi phải ngẩng đầu đối diện với anh ta. Trên gương mặt cương nghị kia tràn ngập hối hận và không cam tâm rõ rệt. "Tôi đã cảnh cáo cậu, Dessaro! Tôi đã cảnh cáo cậu đừng tiếp cận nhân ngư nguy hiểm kia...... Dù thế nào tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thượng đế của tôi a, cậu bình tĩnh một chút!"
"Bình tĩnh một chút?" Thái độ của Rhine giống như đối đãi với một người bệnh tinh thần không ổn định có thể tự sát bất cứ lúc nào, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tôi sờ cái mông, nhe răng nhếch miệng nheo mắt lại. "Ông trời của tôi a, tôi không bình tĩnh ở chỗ nào, là anh làm tôi đau!"
Rhine rõ ràng sửng sốt một chút, tôi nhân cơ hội giật tay khỏi tay anh ta, nhịn đau xuống giường, nhưng hai chân vừa chạm tới mặt đất, đau đớn truyền đến từ nửa người dưới làm tôi suýt chút nữa quỳ gối xuống đất, bị Rhine kéo ngồi xuống chiếc giường phía sau, hai chân tôi như nhũn ra chống lấy khăn trải giường, đỡ lưng giống như ông già, gập thân thể hừ hừ nói. "Chết tiệt, sao lại đau như vậy......"
"Ngoại trừ đau đớn cậu không còn cảm giác gì khác sao, Dessaro, nhìn cậu có vẻ rất bình tĩnh nhỉ!"
Tay Rhine nắm chặt lấy cằm tôi, ngón tay dùng sức gần như muốn bẻ trật chỗ đó, tôi trốn không thoát được kìm hãm của anh ta, đau đến hốc mắt cũng đỏ lên, tôi thật sự đã bị chọc giận đến không bình tĩnh nổi nữa. Tôi hung hăng đạp một đạp vào ván giường, khiến nó đập vào đùi Rhine, đồng thời mắng. "Đồ điên, chẳng hiểu ra làm sao cả! Cút khỏi đây mau, cách tôi xa một chút!"
Rhine vậy mà không né tránh chút nào, phảng phất như công kích từ ván giường cứng rắn đối với anh ta chẳng khác nào bọt biển, anh ta đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, cánh tay chống xuống giường, giật mình giống như hiểu ra điều gì, vẻ mặt chậm rãi tỉnh táo lại, trầm mặc vài giây sau, anh ta mở miệng nói. "Dessaro, nói cho tôi biết, không phải cậu tự nguyện, cậu là đang tạm thời mất trí nhớ, đúng không?"
Tạm thời mất trí nhớ?
Từ ngữ này khiến tôi lập tức tỉnh táo lại. Không sai, ký ức của tôi quả thực có xuất hiện lỗ hổng, có lẽ Rhine biết trong đoạn thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Tôi gật gật đầu. "Tôi nghĩ, đúng là thế. Rhine, anh biết tôi quên cái gì đúng không? Vết thương của tôi cũng tạo thành vào lúc đó sao?"
Rhine không đáp lại tôi, bàn tay đặt bên giường của anh ta siết lại thật mạnh, tạo ra nếp nhăn thật sâu trên drap giường, hình như đang nhớ lại điều gì, biểu tình trở nên cực kỳ quái dị. Cằm anh ta banh ra thật chặt, một mạt đỏ bừng lan tràn từ bên tai đến xương gò má cao cao. Hô hấp của anh ta trở nên cấp bách không thể kìm chế, dường như cảm thấy phẫn nộ cực độ, lại cũng giống như phấn khởi không thôi.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt trượt xuống theo cổ tôi, bồi hồi trên cơ thể của tôi, yết hầu di động, nuốt xuống một ngụm nước miếng, da gà khắp người tôi đều bật lên, thò tay nắm lấy quần áo bệnh nhân hơi hơi rộng mở, nhăn mi lớn tiếng nói. "Rhine!"
"Không có, tôi không biết." Thật lâu sau, Rhine mới trả lời, thanh âm khàn khàn dị thường.
Phản ứng như vậy quả thực như vừa hút thuốc phiện xong vậy, Bị anh ta dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, tôi cũng nhịn không được có chút buồn nôn, biết rõ là Rhine nhất định biết hết mọi chuyện, nhưng cũng không dám tiếp tục truy hỏi. Bởi vì tôi theo trực giác cảm thấy, hiện giờ cảm xúc của Rhine rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra mấy chuyện cực đoan, mà người bị hại nhất định là chính tôi. Thông minh một chút, vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng thì hơn, sau này sẽ có cách tự mình tìm hiểu.
"Thế nhưng, máy theo dõi biết. Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, cậu có thể đến xem." Rhine bỗng nhiên bổ sung, anh ta móc một phần cứng màu đen từ trong túi quần ra, ném nó lên trên giường, rít ra vài chữ từ kẽ răng. "Tự cậu xem đi, máy tính ở trên bàn."
Tôi kỳ quái cầm nó trong lòng bàn tay, trái tim ẩn ẩn tăng tốc, chẳng hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy bất an, có loại dự cảm sắp thấy được thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Trong đầu có tiếng nói liều mạng kêu gào: Ném nó đi, ném nó đi, không nên nhìn, Dessaro, mày sẽ hối hận!
Nhưng thanh âm kia càng vang, tôi lại càng nảy sinh một sự hiếu kỳ mãnh liệt, giãy dụa trong mâu thuẫn một hồi lâu, tôi mới tự mình mở máy tính lên, cắm phần cứng vào.
Hình ảnh bên trong đoạn băng thong thả nhảy lên vài cái, hơi nhiễu một chút, sau đó dần dần rõ ràng. Tôi thấy được bóng dáng hai người xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình, là tôi và Da Vinci. Chúng tôi đi đến trước cánh cửa cabin bằng thủy tinh trong suốt, trò chuyện, tôi nhớ lúc đó Da Vinci đang thảo luận với tôi về suy đoán nhân ngư động dục.
Vài phút sau, tôi thấy được nhân ngư giống như trong trí nhớ của tôi xuất hiện ở sau cửa thủy tinh, tôi và nó nhìn nhau qua cánh cửa, năm ngón tay chồng lên cùng một chỗ.
Tôi nghe thấy hô hấp của Rhine gấp gáp hơn, anh ta thong thả bước đến trước cửa sổ, hung hăng đấm một phát lên cửa số thủy tinh, mà nhịp tim của tôi lúc này cũng nảy lên kịch liệt, nhìn chằm chằm bóng dáng tôi và nhân ngư trên màn hình, thần kinh căng thành một đường.
"Rầm rầm rầm -"
Cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
Tôi thế mà lại cảm thấy như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, Rhine bước nhanh đến rút phần cứng ra, giống như đề phòng người sắp vào nhìn thấy được, sau đó đi tới trước cửa, mở cánh cửa kia ra.
Phía sau cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi thành thục xa lạ, cô mặc một chiếc áo dài màu trắng của nghiên cứu viên, trước ngực lại gài một huy hiệu sĩ quan màu bạc, mấy nam quân nhân thân hình cao lớn theo sát phía sau, trận hình như vậy không khỏi khiến tôi ngẩn ngơ phát ngốc, Rhine dường như cũng thấy có chút ngoài ý muốn. "Thượng tá Sacalare! Sao ngài lại......"
"Ở đây xin hãy gọi tôi là giáo sư, Rhine thân ái." Người phụ nữ kia mỉm cười, vươn tay với tôi, trong mắt lộ ra một tia sáng chói không giận mà uy. "Vị này hẳn là tiểu Wallace của St. Petersburg, xin chào, tôi là Sacalare, là viện trưởng viện nghiên cứu sinh vật thần bí St. Petersburg, đồng thời là thượng tá đội hải quân số bảy của Nga, rất vui được gặp cậu."
Người phụ nữ này thật tài giỏi a! Tôi cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng.
"Chào ngài..." Tôi cầm tay Sacalare, thoát khỏi sự chấn động từ màn giới thiệu thân phận của cô ta, ấp a ấp úng trả lời. "Chào ngài, tôi là Dessaro, là sinh viên năm tư hệ sinh vật của học viện hàng hải St. Petersburg, giáo, giáo sư Sacalare, chào ngài!"
Sacalare gật gật đầu, sắc mặt lộ ra mấy phần vội vàng, ngữ khí lại không chút gợn sóng. "Tiên sinh Dessaro, tôi cần giải thích với cậu một số chuyện. Tối hôm qua khi nhân viên nghiên cứu của chúng tôi đang tiếp cận nhân ngư thì bị nó tập kích vô cùng nghiêm trọng, mà tiên sinh Da Vinci hiện giờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, nơi này không có bất cứ ai đến gần được nhân ngư." Cô ta lấy một cái hộp đen nhỏ từ trong túi áo. "Cho nên, tôi muốn biết, trước khi tiên sinh Da Vinci hôn mê đã nói rằng nhân ngư đang ở trong kỳ phát tình, hơn nữa chỉ có cậu mới có thể tiến hành giao tiếp với nhân ngư, những lời này có phải là thật hay không? Nếu phải, tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ chúng tôi tiến hành lai giống đối với nhân ngư."
Thần kinh của tôi nảy lên thình thịch, lập tức đoán được ý của cô ta. "Lai giống? Chẳng lẽ các người đã bắt được nhân ngư giống cái?"
Sacalare lắc đầu. "Là giống nhân bản, viện nghiên cứu này từng bắt được một con, thế nhưng sinh mệnh của nhân ngư giống cái kia vô cùng yếu ớt, chỉ sống vỏn vẹn có mấy ngày đã chết đi, giống nhân bản này có lẽ cũng chỉ sống được trên dưới một năm thôi, tính đến ngày hôm nay, đã sắp không còn bao nhiêu thời gian nữa."
"Tôi đồng ý!" Tôi đáp theo bản năng, cũng che giấu khát vọng trong lòng, có thể tận mắt chứng kiến và giúp đỡ hoàn thành quá trình sinh sôi nảy nở của nhân ngư là một chuyện có ý nghĩa cỡ nào chứ, hơn nữa còn có thể sửa chữa lại khuynh hướng chọn bạn đời lệch lạc của Agaras, khiến nó dời lực chú ý khỏi một người đàn ông nhân loại như tôi......
Khi suy nghĩ này xuất hiện ở trong đầu, một cơn xao động khó có thể nói thành lời bỗng nhiên tràn lên từ hạ thể, tôi cảm thấy cơ thịt trên mông mình siết lại thật chặt, hai gò má trở nên nóng bỏng, trên trán thậm chí thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, cảm giác lúng túng mãnh liệt chẳng hiểu xuất phát từ đâu kéo đến đè ép thần kinh, khiến tôi xấu hổ vô cùng, lại sinh ra một loại xúc động muốn bỏ trốn ngay lập tức.
Sao lại thế này? Sao lại thế này......
Tôi váng đầu hoa mắt, cảm giác giữa hai chân như bị thứ gì đó ẩm ướt trơn nhẵn phủ lên, đầu gối nhũn ra từng đợt.
A...ga...ra...s...
"Dessaro, Dessaro!"
Tôi run lên, mạnh mẽ bừng tỉnh khỏi trạng thái như trúng ma chú này, phát hiện bản thân đang tựa vào khuỷu tay của Rhine.
"Tiên sinh Dessaro, cậu sao vậy? Mặt đỏ như thế, đang phát sốt sao?"
Sacalare thân thiết thử độ ấm trên trán tôi một chút, Rhine nắm chặt cánh tay của tôi, thấp giọng nghiêm túc nói. "Thượng tá Sacalare, là thầy hướng dẫn, tôi kịch liệt phản đối để Dessaro dùng tình trạng thân thể hiện tại đi hỗ trợ lai giống cho nhân ngư, tôi đề nghị chờ Da Vinci tỉnh lại đã."
Tôi bấu chặt lấy khuỷu tay anh ta kêu lên. "Không, tôi không muốn bỏ qua cơ hội này!"
"Không được!" Rhine kiên quyết cao giọng, anh ta kìm nén siết chặt nắm tay, cơ thịt trên tay nổi đầy gân xanh, tôi biết nếu hiện giờ không có người, nhất định anh ta đã dùng vũ lực để uy hiếp tôi.
Đáng tiếc thượng tá Sacalare này hình như là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, anh ta không thể cãi lại mệnh lệnh của cô.
Tôi trốn ra sau lưng Sacalare, khiêu khích giơ ngón giữa với Rhine, dùng khẩu hình nói: f-u-c-k-u, một bên nhặt áo khoác gió bên giường mặc vào người. "Giáo sư Sacalare, tôi tình nguyện giúp đỡ hoàn thành lai giống cho nhân ngư."
Hết chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.