Dessaro Nhân Ngư

Chương 42:




“So sorry… Quấy rầy mày nghỉ ngơi!”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, rối loạn bật ra vài chữ, co chân muốn chạy đi, thế nhưng làm sao thoát được lòng bàn tay của con dã thú này, dưới thân bị đuôi cá cuốn lấy, tôi lập tức lảo đảo một cái, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, thì đã bị một đôi bàn tay kéo lấy cánh tay, thân thể bất ngờ không kịp phòng bị nhào vào lồng ngực ướt đẫm.
Tôi vừa ngẩng đầu liền đối mặt với chóp mũi sắc bén đang cúi thấp xuống của hắn, đôi con ngươi sôi sục u tối giống như xuyên thấu cả vào tâm hồn tôi, chặt chẽ vây khốn thần trí tôi trong ánh mắt hắn.
Tôi thề rằng tôi thật sự sợ phải đối diện với hắn muốn chết đi được.
Bởi vì mỗi lần Agaras nhìn chăm chú vào tôi như vậy, tôi luôn có ảo giác giống như bản thân đã trở thành một cực từ bị từ trường trên người hắn hút chặt. Mỗi khi tôi gần gũi với hắn, cảm nhận được sức mạnh và sự cường thế của hắn, tôi sẽ không tự chủ được cảm thấy bản thân là một âm tính, là một giống cái, giống như trời sinh đã định phải bị sự tồn tại của hắn chinh phục.
Loại nhận thức không thể khống chế được trong tiềm thức này quả thực khiến người ta phát cuồng.
Tôi theo bản năng rụt rụt cổ về sau, đứng thẳng lên muốn nhảy xuống, nhưng thân thể lại bị hai tay hắn ôm chặt, nghiêng mình tựa vào tảng đá cùng hắn. Mũi chân không chạm đất khiến tôi hoàn toàn mất đi trọng tâm, không thể không nhào cả người lên thân thể trơn bóng của Agaras, phải cực kỳ lanh tay lẹ mắt mới ngăn được chính mình thân mật cưỡi lên trên người hắn. Có thể là vì đã dùng sức quá mạnh nên phần eo của tôi lập tức đau đớn đến thấu xương, thế nhưng tôi không hề muốn Agaras nhận ra, bởi vì hắn nhất định sẽ dùng loại phương thức đặc biệt kia để chữa thương cho tôi, ai mà biết được có thể sát súng ra lửa hay không chứ, các bạn học của tôi còn đang ở gần đây đó!
Tôi thở hổn hển hỗn độn, tâm hoảng ý loạn đối mặt với Agaras bên dưới, sợ rằng hắn sẽ làm ra hành động vượt rào gì đấy ngay sau đó. Thế nhưng hắn chỉ giữ lấy gáy tôi, môi như có như không bồi hồi bên má tôi, nheo mắt lại nhìn chằm chằm tôi vài giây, mới mở miệng phát ra một chuỗi âm thanh trầm thấp: “Dessaro… Tại sao… Muốn… Trốn? I said… do not be afraid of… me, remember…”
Hắn dùng thứ tiếng Nga hỗn tạp với tiếng Anh, nói từng câu từng từ.
Ngữ khí của hắn thậm chí có thể coi là ôn nhu, nhưng cũng mang theo một cỗ ý vị chiếm đoạt không thể từ chối, nghe vào tai giống như một người lớn đang cưỡng bức lợi dụ một thằng nhóc vậy.
Chết tiệt, không sợ hãi mới là kỳ quái đó, ai biết trong bụng mày ẩn giấu bao nhiêu ý nghĩ xấu!
Tôi trừng mắt nhìn Agaras, lại không thốt ra nổi một chữ, hoặc là nên nói, tôi không dám mở miệng chọc giận hắn ở chỗ này, dù sao người bỏ trốn mất dạng ở sào huyệt nhân ngư là tôi, người quấy nhiễu giấc ngủ của hắn lúc này cũng là tôi, nói là tự mình chuốc lấy khổ cực cũng không quá mà.
Tôi nghĩ như vậy, mà Agaras có lẽ là vì không nghe được câu trả lời của tôi, trên mặt hiện lên vài phần không kiên nhẫn, miệng của hắn hơi hơi mở ra, đầu lưỡi đỏ tươi xẹt qua răng nanh, bàn tay túm lấy gáy tôi cũng lập tức trượt xuống dọc theo sống lưng, hạ lưu xoa bóp mông tôi một phen.
“Á, shit!” Đột nhiên bị tập kích khiến tôi hét to một tiếng, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi vung một quyền về phía mặt Agaras, lại bị một bàn tay khác của hắn tóm lấy nắm tay, sau đó nghiêng người đặt tôi dưới thân, móng tay thật dài nhận tiện vung lên, lập tức vạch mở vạt áo của tôi, từng giọt nước chảy xuống từ người hắn rơi trên lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của tôi.
“Mày… Đừng mong làm gì với tao ở chỗ này!” Tôi nhìn chằm chằm bóng đen ngược sáng phía trên, nghe được hô hấp của mình không tự chủ trở nên đứt quãng. Tay của tôi run rẩy sờ soạng trên tảng đá, đột nhiên đụng phải con dao buộc trên quần. Tôi theo bản năng nắm chặt lấy nó, vội vội vàng vàng đặt lên trên cổ Agaras: “Này! Tao cảnh cáo mày đó……”
Tôi vô cùng khẩn trương liếc liếc mắt nhìn về nơi cắm trại của tôi, nắm chặt chuôi dao, giống như đe dọa khoa tay múa chân trên hầu kết của hắn một chút, mặc dù tôi biết rõ bản thân chỉ đang ra vẻ mà thôi. Hiển nhiên Agaras còn hiểu rõ điểm này hơn cả bản thân tôi, thậm chí hắn còn cố ý ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ thon dài hữu lực, kề động mạch cổ yếu ớt nhất dưới lưỡi dao của tôi, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi. Phảng phất như đang cố ý đánh bại sự chống cự của tôi, hắn lại vươn đầu lưỡi ra chậm rãi liếm dọc theo thân dao, thân mật ngậm lấy khớp ngón tay của tôi, phát ra một tiếng mút vào ái muội không chịu nổi, sau đó nhìn chằm chằm tôi, ý vị thâm trường mà cười.
Chuyện xảy ra vào buổi đêm mấy ngày trước thoáng chốc hiện lên trước mắt tôi, cả người tôi nóng bừng như bị điện giật, toàn bộ xương cốt trên cổ tay đều như bị đầu lưỡi Agaras hòa tan, trong nháy mắt con dao cũng chênh vênh rơi vào trong nước.
Agaras lập tức thừa cơ ép hai tay tôi sang hai bên thân thể, cúi đầu, dùng răng cắn mở mấy nút áo cuối cùng của tôi.
“Chết tiệt, đừng như vậy!” Tôi xấu hổ dùng đầu gối chọi vào vai hắn, hai chân lại không thể khép lại vì đuôi cá thô to đè ép ở giữa, một trận đau nhức dữ dội ập tới trên eo tôi trong lúc giãy giụa, kích thích khiến tôi cuộn cả thân thể lên như con tôm, lại bị Agaras ôm lấy áp trở về lần nữa, một thanh âm trầm thấp truyền lên từ bụng của tôi: “Đừng nhúc nhích… Desarro… Tôi chữa cho em…”
Ngữ khí của hắn mang đầy ý cảnh cáo, có lẽ là vì khẩn trương nên tốc độ nói cũng nhanh hơn, tôi thề đây là câu tiếng Nga rõ ràng nhất mà tôi từng nghe Agaras nói, thanh âm ngữ điệu rốt cuộc không còn giống tiếng kêu của dã thú nữa, mà nghe vào tai không khác gì một người đàn ông nhân loại. Tôi không khỏi ngẩn người, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thân thể lại bị bàn tay sau lưng đỡ lấy nghiêng nhẹ qua, khiến miệng vết thương quấn băng vải gần về phía mặt hắn hơn.
Tôi kinh ngạc nhìn Agaras nâng tay muốn cởi bỏ tấm băng vải kia, hắn hơi hơi cau mày, rõ ràng là cảm thấy không kiên nhẫn đối với cách thức băng bó chuyên nghiệp khó chơi này của tôi, lại vẫn vô cùng cẩn thận, cố gắng không khiến đầu ngón tay chọc vào vết thương. Kỳ thật tấm màng bán trong suốt giữa ngón tay nhân ngư khiến Agaras hoàn toàn không giỏi làm việc này, thế nhưng dường như hắn rất sợ chạm phải miệng vết thương của tôi, thần thái ngốc nghếch mà nghiêm túc, quả thực giống như một học sinh đối mặt với một đề toán khó cấp cao.
Không thể không nói thần thái hiện giờ lộ ra trên người con mãnh thú cường đại tà ác này, quả thật có chút buồn cười và… đáng yêu.
“Này… Để tao tự làm.” Tôi có chút buồn cười cầm lấy bàn tay hắn, tinh thần bởi vậy cũng đột nhiên trầm tĩnh lại, cắn răng một cái liền cởi tấm băng vài kia xuống. Lúc này tôi mới phát hiện miệng vết thương của tôi đã hoàn toàn rách ra rồi, mấy sợi dây khâu rời rạc vì ngâm nước, trên vết nứt thấm ra máu đỏ tươi.
Agaras lập tức nắm lấy mông tôi, kéo eo của tôi đến sát bên miệng hắn, vùi đầu tới gần vết thương của tôi, nhẹ nhàng liếm láp, tôi không thể không lắc mông, hơi hơi ưỡn người phối hợp với hắn. Tư thế như vậy thoáng chốc khiến tôi cảm thấy xấu hổ không thôi, tôi cũng không dám nhúc nhích, đành phải quay đầu qua một bên chuyển tầm mắt sang nơi khác. Ngay vào thời điểm đau đớn của tôi dần dần rút đi, tôi đột nhiên phát hiện trong doanh trại không biết từ lúc nào lại sáng lên mấy ngọn đèn pin – có người tỉnh lại, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện không thấy tôi!
“Agaras… Tao phải trở về!” Tôi vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn bên trên, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ôm chặt tôi liếm liếm, một chút ý tứ buông tay cũng không có, đuôi cá lại như vô tình ngăn chặn cẳng chân tôi lại, bàn tay càng làm càn xoa nhẹ trên mông tôi, “No… Tôi không cho phép… Em… Trở về…” Hắn ngẩng đầu lên, liêm liếm vết máu trên môi, cảnh giác quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, giống như đề phòng tôi sẽ bị đoạt đi, ôm chặt lấy tôi kéo ra sau tảng đá, trở mình tựa vào vách đá, khiến tôi không thể không ghé vào trên người hắn, đầu hơi hơi nghiêng đi, bàn tay áp đầu tôi đến gần sát cổ hắn: “Look… Dessaro……”
Tôi nghi hoặc nhìn kỹ lại, sau đó hít một khí lạnh. Bởi vì, phía dưới lỗ tai sắc cạnh hình dáng kỳ lạ có một miệng vết rách, hiển nhiên là bị cào khi đánh nhau kịch liệt, chỉ là giấu ở dưới sợi tóc nên khiến người ta khó nhận ra.
Agaras đang yêu cầu tôi chữa trị vết thương cho hắn sao?
Tôi vội vã tìm kiếm băng cồn trong túi quần, lại bị hắn đè tay xuống. Cặp đồng tử u ám kia nheo lại, bàn tay hắn nhẹ nhàng phủ lên môi tôi, hứng thú liếm liếm môi, hiển nhiên là đang muốn bảo tôi dùng phương thức giống như hắn để trị liệu.
Tôi ngạc nhiên đứng cứng ngắc tại chỗ, máu nóng bên tai vọt thẳng lên não, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, lại hoàn toàn không thể cự tuyệt yêu cầu của Agaras, đúng vậy, đối mặt với con “cá” vừa có ơn ứu mạng chữa khỏi vết thương cho tôi, không có lý do gì mà tôi lại không báo đáp nó, cho dù, hành động của tôi chưa chắc có thể tạo ra tác dụng thực tế gì.
Tôi không muốn khiến bản thân trở thành một con người vong ân phụ nghĩa trong mắt nhân ngư. Đúng, chính là như vậy!
Tôi tự nói với bản thân như vậy trong lòng, nuốt một ngụm nước miếng, kiên trì sáp lại bên gáy Agaras. Trái tim tôi bị treo cao đến cổ họng. Làn da của hắn bóng loáng căng chặt, ấn giấu cơ thịt rắn chắc bên dưới. Hắn liếc mắt nhìn tôi, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm đẫm tình ý ái muội, giọt nước khiến toàn bộ đường cong sắc bén tuấn lãng trở nên nhu hòa hơn. Tôi nóng bừng cả hai má, ép buộc bản thân không nhìn vào mặt Agaras, nhắm mắt lại, lừa mình dối người dỗ dành bản thân: “Chệt tiệt, coi như là đang nhấm nháp một miếng cá tươi ngon đi, Dessaro!”
Thế nhưng khi má tôi vùi vào trong mái tóc dày như tảo biển, một mùi hương nồng đậm kỳ dị của kích thích tố lập tức ập vào mặt tôi, giống như khói mây dày đặc vây hãm hô hấp của tôi, khiến tôi còn chưa liếm được mấy ngụm đã muốn hôn mê bất tỉnh.
Tôi không thể nhịn được nữa rụt người lại một chút, hít sâu một ngụm không khí, muốn mượn khoảng trống này bình ổn trái tin đang kinh hoảng, người cũng đã hơi choáng váng, tôi lắc lắc đầu: “Này, mày có thể nói cho tao biết, vì sao trên người mày lại có mùi hương này hay không?”
Tôi nhìn thấy khóe miệng Agaras hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, bàn tay của hắn vuốt ve lưng tôi, áp chế cơ thể của tôi lại, môi sáp qua dường như muốn hôn lên. Tôi theo bản năng rụt rụt đầu về sau, né tránh, đôi môi của hắn lại xê dịch đến bên tai tôi, khàn khàn phun khí: “Only you can smell…”
“What?” Tôi thì thào hỏi, chỉ tôi mới có thể ngửi được? Tôi hoang mang nâng mi, ánh mắt càng trở nên mơ hồ, trong tầm nhìn chỉ còn có cặp mắt hẹp dài trầm tĩnh kia là rõ ràng, nhưng trong nháy mắt đã bị bóng tối nuốt chửng. Môi của tôi bị Agaras tập kích không thể tránh né, bị đầu lưỡi của hắn tùy ý càn quét, nụ hôn lại giống như hạt mưa không ngừng hướng về phía cổ tôi, hầu kết, xương quai xanh……
Tôi không tự chủ được ôm chặt cổ Agaras, không thể kìm chế được ý loạn tình mê, giống như đã bị hắn hoàn toàn mê hoặc. Tiếng thở dốc của tôi ngày càng gấp gáp, tay chân như nhũn ra ghé vào lồng ngực ẩm ướt cứng rắn dưới thân, cảm thấy bàn tay trên lưng đang kéo lấy vạt áo trong lưng quần, dứt khoát xé toạc ra, vươn ra năm ngón tay vuốt ve trên tấm lưng trần trụi của tôi đầy tình sắc, lại vẫn không thỏa mãn tham nhập vào bên dưới, đuôi cá hơi kích thích ma sát lên bắp đùi tôi.
Tiếp xúc nơi hạ thân khiến tôi lấy lại được một chút thần trí từ vũng bùn dục vọng, tôi dùng cánh tay như rụng rời miễn cưỡng chống đỡ thân thể mềm nhũn: “Không được……”
Tiếng kêu của tôi chỉ đổi lấy được thế công càng ngày càng lấn tới của Agaras, một bàn của hắn bắt lấy đùi phải của tôi, xoay người áp tôi vào trong nước, dùng thân thể đặt tôi trên tảng đá, đuôi cá dưới nước quấy nhiễu một chân khác của tôi. Hồ nước trong vắt thấy đáy khiến tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng thân thể đang chôn ở trong nước bị ép thành một tư thế xấu hổ như thế nào, khóe mắt tôi xẹt qua hạ thân của Agaras, lập tức nhìn thấy tư thế phấn khởi của hắn, nhục nhã đến hận không thể chui vào trong nước dìm chết bản thân. Thế nhưng lúc này tôi lại bị cánh tay Agaras kìm chế đến không còn đường lui.
Cặp đồng tử u ám của hắn âm trầm nhìn chằm chằm tôi, cổ họng không ngừng di động, trong hơi thở toàn là hương vị động tình: “Dessaro… I can not… wait…”
Đáng giận… Xem ra là không trốn thoát được…
Tôi xụi lơ tựa vào trên vách đá, gần như muốn rơi vào trong nước, phần eo bị Agaras ôm chặt, cúi đầu áp lên một lần nữa, một bàn tay thò xuống xé rách thắt lưng quần của tôi. Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy mấy tiếng hô to liên tiếp bên phía doanh trại, âm thanh của Lafare là vang dội nhất: “Coi kìa, Da Vinci và Dessaro bọn họ có thể ở hồ bên kia, nhìn xem, bên kia có bóng người!”
“Chúng ta qua đó xem xem!” Eva lập tức đáp lại.
Tôi giật nảy cả người, đưa tay đẩy Agaras ra xa mấy tấc, giống như kẻ trộm kinh hãi nhìn về phía doanh trại, quả nhiên trông thấy mấy bóng người đang đi đến bên này, vội vàng hoảng hốt muốn trốn lên bờ, lại bị cánh tay Agaras ôm lấy từ phía sau, đầu của hắn cúi thấp, đè nặng lên vai tôi, thanh âm trầm thấp chấn động như tiếng sấm lọt vào màng tai: “No… You are my Dessaro!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.