Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 14: Từ trường nội mỵ




Mặt hồ phảng lặng như gương, núi xanh và mây trắng in bóng trên mặt hồ tĩnh lặng, xa xa dường như có thể nhìn thấy trong lòng hồ có một ốc đảo kéo dài, phía trên cỏ xanh mặc sức sinh sôi, hết như một tấm thảm xanh tươi.
Ở giữa không trung, Tiếu Ân quan sát một lát, xác định không có bất cứ nguy hiểm gì mới từ từ hạ xuống ốc đảo
Nơi hắn hạ xuống chính là giải đất bên rìa ốc đảo, ở đó có một vùng phát ra ánh sáng vàng rực kỳ dị, giống như trong cát vàng có những mảnh đá vụn lác đác lẫn trong đó
Sau khi hạ xuống, Tiếu Ân nhặt những hạt cát đó lên tỉ mỉ phân biệt một chút, trong mắt loé lên một tia vui mừng
Hồ Stanco này đúng là một nơi không tồi, trên mặt hồ mênh mông rải rác rất nhiều những ốc đảo cũng không tính là lớn, chỉ khoảng vài thước vuông, vài chục thước vuông cho đến trên trăm thước vuông, trên những ốc đảo này có thể rất dễ dàng tìm thấy lác đác những mảnh kim loại kỳ dị. Mà rất nhiều trong những kim loại này cũng có thể dùng trong ma pháp
Đến hồ Stanco đã hai tháng, trong thời gian này có thể nói là Tiếu Ân thu hoạch rất phong phú, những vật liệu kim loại ma pháp thu thập được dù cho có rèn thêm mười bộ giáp nữa cũng có thừa rồi
Tất nhiên, có thể trong một thời gian ngắn thu thập được nhiều đồ tốt như vậy cũng không phải là công lao của mình Tiếu Ân mà còn phải nhắc tớ khả năng phân tích và tính toán siêu cấp của Nhất Hào nữa
Nếu như không có hơn chục con ruồi máy thăm dò khắp nơi lại thêm vào Nhất Hào phân tích đối chiếu thì cho dù là Phong Tường Thuật cộng với Ưng Nhãn Thuật cũng đừng hòng trong thời gian ngắn có được thu hoạch như vậy
Trong hai tháng, hắn từng phát hiện hơn chục nhóm săn tìm bảo vật cỡ nhỏ, chỉ là trong những kẻ này không hề có ma pháp sư chính thức có thể bay lên không trung nên cũng không ai có thể phát hiện ra Tiếu Ân trên trời được. Phàm đụng phải loại người này, Tiếu Ân đều lanh đi. Không phải hắn sợ sệt mà không muốn gặp mặt người khác. Dù sao nơi này rộng như vậy, về cơ bản hắn không lo không tìm được đồ tốt
Cất kỹ số cát mới tìm được, Tiếu Ân thoải mái phủi phủi tay, gương mặt mang theo nét cười thong dong và thoả mãn đứng thẳng dậy
Lần này thu hoạch không tồi, không ngờ lại tìm được một ít nhôm vua
Nghe tên thì biết, đây là bản tiến hoá của nhôm, là một loại vật liệu vô cùng hiếm thấy
Chỉ cần trong quá trình rèn vũ khí hoặc giáp trụ cho thêm một chút nhỏ như hạt cát vào liền có thể nâng cao độ cứng cũng như sức chống đỡ của vật phẩm
Thông thường mà nói, những thứ hiếm thấy như vậy đều ở trong những nơi nguy hiểm như miệng núi lửa phun trào mới có thể tìm thấy một chút nhưng không biết tại sao ở trên ốc đảo này lại có thể tìm thấy thứ có giá trị vậy. Nếu như theo lẽ thường mà nói thì xác suất này gần như bằng không
Cho nên sau khi đồ vật đến tay đồng thời thời xác định chính xác thì cho dù là Tiếu Ân cũng không nén được mừng thầm, đồng thời còn nghĩ đến có nên rèn lại cho mình một bộ giáp trụ và trọng kiếm nữa hay không
Đến bên bờ hồ, hắn vốc một vốc nươc hồ mát lạnh rửa qua mặt một chút, từng sợi cảm giác lạnh buốt dường như thẩm thấu qua da thịt làm tinh thần khẽ lay động
Đột nhiên, Tiếu Ân ngẩng phắt đầu nhìn chăm chú về bầu trời phía xa, ở đó có một điểm đen đang nhanh chóng tiến đến gần
Nhíu chặt mày. Tiếu Ân lập tức đứng dậy, như tên rời cung lao vào trong ốc đảo, lặng lẽ núp sau một cây cổ thụ cành lá tươi tốt. Đồng thời dao động năng lượng trên người hắn cũng yếu đi đến mức không thể cảm giác được, tuy rằng không biết có thể giấu được đại ma pháp sư hay không nhưng ma pháp sư chính thức bình thường thì đừng hòng nhận ra được
Chốc lát sau, điểm đen trong không trung dần dần biến lớn thì trong mắt Tiếu Ân càng trở nên không lành
Hắn có thể dễ dàng nhìn ra, kẻ đang bay trong không trung là một Tát Mãn bởi vì cách hắn phi hành có vài phần tương tự với Milligan, đều dựa vào loại hào quang thần kỳ đó để tiến về phía trước. Chỉ là không giống với Milligan, hào quang của người này là một loại ánh sáng hồng nhạt
Cả đến người bình thường, Tiếu Ân còn không muốn chạm mặt huống chi là loại Tát Mãn vốn có sức mạnh thần kỳ này, cho nên hắn tiếp tục lặng lẽ ẩn nấp, không hề có ý lộ diện
Chẳng qua khiến hắn không ngờ là kẻ được ánh sáng hồng nhạt bao phủ lại không phải đi qua mà lại trực tiếp hạ xuống ốc đảo
Sau khi người đó hạ xuống mặt đất, hào quang màu đỏ nhạt xung quanh người dần dần tan đi
Tiếu Ân nheo mắt cẩn thận từng li từng tí ngóc đầu nhìn ra. Hắn rất rõ ràng, phàm là cao thủ có thực lực đạt đến một trình độ nhất định đều cố lực lượng tinh thần cực mạnh, bọn họ có tính cảnh giác rất cao, nếu như không cẩn thận một chút liền có thể bị họ phát hiện dấu vết
Chỉ là cảnh tượng nhìn thấy lúc này lại khiến Tiếu Ân hai mắt mở lớn, trái tim đột nhiên loạn nhịp đập thình thịch
Kẻ đó không ngờ lại là một người con gái, hơn nữa lại là một người con gái có gương mặt đầy quyến rũ là lực hấp dẫn, cho dù là con mắt của Tiếu Ân kiếp trước trên mạng đã từng thấy n người đẹp thì vẻ đẹp đến trình độ này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đó
Yết hầu hơi rung động một chút, Tiếu Ân không kìm được thò đầu ra ngắm một lần nữa
Vóc người của nàng khoẻ đẹp mà lại thon dài, từ trên cao hạ xuống quả thực giống như một đoá mây hồng từ trên trời bay xuống, toàn thân dạt dào sức sống thanh xuân
Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng bằng vào thị lực xuất chúng của mình, Tiếu Ân vẫn có thể nhìn ra vẻ ngoài tươi đẹp đến cực điểm đó, đặc biệt là dưới ánh nắng, mái tóc dài không phải quá đen của nàng tản ra những tia sánh tinh tế giống như những ánh sáng đom đóm dịu dàng trong bầu trời đêm
Tiếu Ân nghiến răng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm kêu không tốt
Người phụ nữ này mặc dù đẹp đến cực điểm nhưng Tiếu Ân cũng không phải là tên nhóc chưa từng nhìn thấy người đẹp vậy mà thời khắc nhìn thấy nàng, ánh mắt dường như bị nam châm hút chặt. Nếu không phải ý chí của hắn đã trải qua gần chục năm rèn luyện, đã đạt đến mức độ cực kỳ bền vững thì chỉ sợ đến bây giờ còn chưa thể rời mắt ra được. Mà bất kể từ góc độ nào đi chăng nữa, cô gái này tuổi rác cũng không phải là lớn, đáng lý ra phải làm cho người ta cảm thất thanh xuân, hoạt bát nhưng nàng lại vẫn cứ làm người khác cảm thấy một loại cảm giác yêu mị tuyệt diễm, khó có thể kiềm chế
Quái dị, thật là quá mức quái dị. Người phụ nữ này nhất định chẳng phải thứ tử tế gì
Tiếu Ân chậm rãi hít vào một hơi thật sâu mới khiến đầu óc tỉnh táo trở lại.
Tiếu Ân biết rất rõ bản thân mình, biết khi nhìn thấy người đẹp thì chắc chắn mình sẽ tán thưởng một chút nhưng nếu chỉ nhìn một cái mà suýt chút nữa bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn thì tuyệt không phải bình thường.
Hắn xốc lại tinh thần, cẩn thận giữ cho đầu óc tỉnh táo, lần thứ hai nhìn trộm.
Lần này quả nhiên Tiếu Ân thở phào một tiếng, bởi vì trong mắt hắn mỹ nhân kia mặc dù vẫn xinh đẹp như tranh vẽ nhưng đã không còn lay động được tâm thần hắn nữa.
Ánh mắt tỉ mỉ quan sát trên người nàng nhưng Tiếu Ân không hề phát hiện ra bất cứ dao động năng lượng nào, khiến hắn không kìm được nỗi kinh ngạc. Những tát mãn này thực quá lợi hại, mặc dù lực chiến đấu của bọn họ không phải rất mạnh, sơ với ma pháp sư cùng cấp phải kém hơn một bậc nhưng những thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của họ quả thực quá nhiều, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Cô gái đó chầm chậm bước đi trên ốc đảo, dường như đang tìm kiếm gì đó nhưng rõ rang chẳng thu hoạch được gì.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, chẳng lẽ cô ta cùng đang tìm nhôm vua? Nhưng làm sao cô ta biết ở đây có thứ đó?
Một lát sau, cô gái ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuyệt sắc tràn đầy vẻ nuối tiếc, nàng nhìn về hướng chân trời xa xăm, dường như suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên cơ thể Tiếu Ân cuộn tròn lại. Cả người trên dưới đều ẩn vào sau bóng cây đại thụ bởi hắn cảm thấy một luồng áp lực to lớn từ trên không trung truyền tới mà còn trực tiếp hướng đến ốc đảo này.
Tuy rằng không biết người đến là ai nhưng Tiếu Ân không có cảm hứng nhảy ra làm người hung, nên vừa mới phát hiện ra, hắn liền ẩn núp đi ngay.
Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp đó thoáng hoảng loạn, vội liếc nhìn xung quanh rồi đột nhiên lao về phía Tiếu Ân ẩn nấp.
Vẻ mặt Tiếu Ân nhất thời trở lên hết sức khôi hài, hắn cố gắng trợn ngược mắt lên nhưng rõ ràng chẳng biết làm thế nào.
Vốn dĩ lúc đầu khi ẩn nấp, Tiếu Ân đã lựa chọn vị trí bí mật nhất trong dải đất, thế nhưng hắn không ngờ rằng cô gái này cũng có chung cách nghĩ, liếc qua một cái đã chọn ngay chỗ này.
Cô gái mặc dù đang vội vã chạy trốn nhưng bước chân vẫn vô cùng nhẹ nhàng, động tác cũng cực nhanh, chỉ lên xuống mấy lần đã lao đến sau gốc cây.
Nàng vừa đến sau cây đại thụ liền phát hiện ở đây đã trốn sẵn một người. Phát hiện này thực không phải chuyện đùa, theo bản năng, nàng mở rộng đôi môi đỏ rực, dường như muốn thét lên.
Tiếu Ân ra tay nhanh như điện, một cánh tay tức thì đè lên chiếc miệng nhỏ của nàng, khẽ lắc đầu.
Cô gái cũng là kẻ khôn khéo, sau phút đầu kinh hoàng liền lập tức hiểu ra, nàng chớp chớp đôi mắt to xinh xắn mà dịu dàng, cổ khẽ gật một cái.
Tiếu Ân liền thu tay trở về, hơi lùi về sau một chút đồng thời ánh mắt rời khỏi gương mặt nàng, nhìn ra ngoài.
Đôi mắt của cô gái quay tròn chuyển mấy vòng, trong ánh mắt hiện ra vài phần hiếu kỳ, vài phần khó hiểu và mấy phần giận dữ nhàn nhạt.
Nàng vô cùng khó hiểu, người thanh niên trước mặt trốn ở đây từ lúc nào, tại sao đến cả nàng cũng không phát hiện ra. Mà càng quan trọng hơn là biểu hiện của hắn dường như có điểm khác so với những nam giới khác, chỉ liếc nhìn mình một cái liền rời mắt đi, giống như thể sinh vật chuẩn bị đến ốc đảo đối với hắn còn có sức cuốn hút lớn hơn vậy.
Song nàng không hề biết, Tiếu Ân thực ra đã dùng hết toàn bộ tinh lực mới có thể duy trì biểu hiện như thế này. Lúc tay hắn chạm vào bờ môi của nàng, cảm giác mềm mại đến tuyệt vời đó dường như ngay lập tức muốn hòa tan hắn đi. Hắn có thể khẳng định bản thân trước giờ chưa từng gặp gỡ dạng phụ nữ như thế này…
Hoặc nói, đây chẳng phải phụ nữ mà là một tuyệt thế vưu vật, đùng là một hồng nhan hõa thủy đủ để khiến cho bất cứ ai cũng phải động lòng.
May mà trước đó hắn đã có chuẩn bị sẵn nên mới miễn cưỡng dời mắt đi được. Tất nhiên Tiếu Ân cũng không yên tâm chìa lưng ra cho một người con gái không biết lai lịch, trước mặt hắn, có một con ruồi máy nhỏ đang giám sát từng hành động của cô gái.
Chỉ cần nàng ta có bất cứ động tác bất lợi nào cho bản than thì con ruồi máy sẽ bay lên để cảnh báo mà với phản ứng thần kinh của Tiếu Ân thì tuyệt đối có thể chớp thời cơ ra tay trước.
Luồng hơi thở mạnh mẽ ở phía xa nhanh chóng tiến lại gần, Tiếu Ân im lặng chú ý quan sát bong chim lớn đỏ rực nhanh như chớp bay trên bầu trời.
Mặc dù đối phương vẫn chưa hạ xuống nhưng Tiếu Ân đã có thể khẳng định bản than tuyệt đối không thể đối phó được con chim này. Xem bộ dạng và hơi thở của nó chắc chắn không phải là tam cấp ma thú nhưng rốt cuộc là ma thú cấp mấy Tiếu Ân cũng hoàn toàn mù tịt.
“Hô, hô…”
Một con chim to lớn quái dị màu đỏ đáp xuống, thân thể nó phải dài tới hơn bảy thước, đôi cánh dang rộng vỗ xuống làm cả ốc đảo rơi vào cảnh cát bay đá chạy, rất có khí thế vô địch che trời lật đất.
Tiếu Ân đang cẩn thận quan sát đột nhiên thấy đôi cánh ruồi máy ở khóe mắt rung động, điều này đại biểu cho việc cô gái bên cạnh có hành động, chỉ là hành động của nàng không hề uy hiếp đến bản thân mà thôi.
Đang lúc Tiếu Ân do dự xem có nên quay đầu lại nhìn một cái hay không thì bỗng cảm thấy cánh tay bị xiết chặt. Trong lòng giật thót, hắn quay đầu lại thì thấy trên cánh tay mình đã có thêm hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mà mềm mại đang run rẩy.
Tiếu Ân quay đầu lại bắt gặp ánh mắt nàng, trong đó có thể cảm thấy rất rõ rang sự sợ hãi và hoảng hốt.
Tiếu Ân do dự một chút, đưa tay trái nhẹ nhàng vỗ lên đôi tay bé nhỏ của nàng.
Cô gái khẽ giật mình, dường như thả lỏng được một chút nhưng tay nàng vẫn nắm chặt như cũ không lỏng ra chút nào, giống như nàng sau khi ngã xuống nưới cuối cùng tìm được tấm ván duy nhất để tự cứu vậy.
Đại đa số đàn ông ở vào tình thế như của Tiếu Ân nhất định sẽ bị bộ dáng đáng thương của nàng mê hoặc đến điên đảo thần hồn nhưng Tiếu Ân khẽ liếm đôi môi có chút khô khốc của mình mà trong lòng lại thấy lo lắng.
Người con gái này từ trên không bay đến, điều này thể hiện nàng là một cường giả, tuy rằng không bằng bản than nhưng không chênh lệch bao nhiêu, vậy mà trước mặt con ma thú này lại có biểu hiện kém cỏi như vậy, thậm chí đến cả gan bỏ chạy cũng không có nốt. Từ đó có thể thấy, sự mạnh mẽ của con ma thú này nhất định không phải thứ mà Tiếu Ân có thể so sánh được.
Hoặc là hai người hợp sức thì có thể nhưng xem tình hình hiện tại của nàng thì Tiếu Ân cũng chẳng hy vọng gì ở điểm này.
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Tiếu Ân nắm chặt đôi tay của đối phương, miễn cưỡng mỉm cười với nàng nhưng trong lòng lại liều mạng kêu gào, các vị bồ tát, phật tổ, đạo quân qua đường xin hãy phù hộ cho lá gan không bằng con muỗi của cô nàng này, dù sao cũng đừng để nàng kêu lên, nếu không thì con chết chắc.
Cô gái không hề biết lời cầu khẩn trong lòng Tiếu Ân nhưng cảm thấy nụ cười ấm áp của hắn, trên mặt khẽ hiện ráng hồng, dường như không còn sợ hãi như trước nữa.
Khóe mắt Tiếu Ân hơi giật giật, cô nàng này rốt cuộc là ai vậy chứ, động tác vừa rồi thực là khiến người khác ăn không tiêu.
Con chim ưng lớn màu đỏ sau khi hạ xuống liền giống như một viên tướng quân tuần tra lãnh địa của mình vậy, đi đi lại lại ven rìa ốc đảo, rồi đột nhiên vươn dài cổ phát ra một tiếng kêu âm vang như vàng đá cọ vào nhau.
Tim Tiếu Ân hơi nhảy lên, tiếng kêu này thực khủng khiếp, giống như tiếng khua chiêng gõ trống vậy, khiến người khác tâm hoảng ý loạn, khó mà chịu nổi.
Tiếu Ân bỗng thấy tay mình được buông lỏng, cô gái đã rút hai tay lại áp chặt lên đôi tai nhỏ của mình, trên mặt nàng lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn.
Tiếu Ân do dự một chút, đúng lúc nàng chuẩn bị ngã xuống liền đưa tay ra đỡ.
Thế nhưng vẻ mặt Tiếu Ân bỗng hơi thay đổi, ánh mắt nhìn xuống dưới chân, miệng khẽ giật giật, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này trên đôi chân nhỏ của cô gái bỗng thò ra ba cái đuôi lông xù lớn, bỗng nhiên mắt hắn khẽ hoa, ba cái đuôi đó đã nhập lại thành một, phần chop đuôi nhòn nhọn vểnh cao lên, như một làn gió nhẹ phủ lên mặt Tiếu Ân. Một luồng cảm giác mềm mại đến cực điểm từ trên da mặt xuyên thẳng vào tận xương cốt, khiến tận đáy lòng của Tiếu Ân dâng lên một cảm giác lâng lâng khó diễn tả.
Thế nhưng chính vào lúc hắn sắp sửa chìm trong cảm giác đó thì ánh mắt đột nhiên đông cứng lại, cái đuôi đó sau khi quét nhẹ qua mặt hắn không hề ngừng lại mà tiếp tục lay động, nhưng chính trong quá trình đó nó lại tách ra làm ba.
Chính là như vậy, chiếc đuôi đó lúc thì phân ra lúc thì hợp lại, không ngừng lay động trước mặt Tiếu Ân. Chẳng qua khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ba chiếc đuôi này có một đặc trưng lạ lùng, khi cả ba hợp làm một thì thể tích không hề thay đổi mà khi từ một tách thành ba thì bất kỳ cái đuôi nào cũng đều có thể tích giống nhau.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ mình gặp quỷ thật à…
Nếu như nói lúc mới bị chiếc đuôi quệt qua mặt, Tiếu Ân còn có cảm giác lâng lâng đầy cuốn hút nhưng khi nhìn thấy quang cảnh trước mắt thì hắn giống như bị một luồng khí lạnh buốt thổi qua khiến hắn trở lên vô cùng bình tĩnh, chẳng còn đến nửa điểm suy nghĩ vẩn vơ nào nữa.
Cuối cùng con ưng lớn màu đỏ đó cũng ngậm mỏ, bốn bề lập tức yên tĩnh trở lại, cả đến những cơn gió trên không trung dường như trong phút chốc bỗng ngừng lại.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, bất luận là ai nghe xong tiếng gào thét kinh khủng đó chắc đều có loại ảo giác như thế này.
Chầm chậm, con ưng vỗ vỗ đôi cánh một chút rồi thực hiện một động tác mà bất kể thế nào Tiếu Ân cũng không thể tưởng tượng ra được, nó vọt lên không rồi bất ngờ lao thẳng xuống làn nước hồ sâu không thấy đáy, làm cho mặt hồ nổi lên đám bọt nước to nhỏ không đều, con ưng lớn đó trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Lông mày nhíu chặt lại, Tiếu Ân đang định đi ra bỗng thấy tay mình nhẹ bỗng, thiếu nữ tuyệt sắc đó đã đứng dậy như cũ.
Nàng vừa giận vừa xấu hổ nhìn Tiếu Ân, trong mắt lộ ra vài phần phức tạp, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Xin cảm ơn!”
Tiếu Ân khẽ lắc đầu đáp: “Không cần khách sáo!”
Cô gái cắn nhẹ làn môi, gương mặt vốn đã đẹp đẽ tuyệt trần lại lộ ra một tia hờn mát, quả thực là tươi đẹp vô cùng.
Nàng do dự một chút rồi cất tiếng hỏi: “Ừm, ngươi tên gì?”
“Tiếu Ân!”
“Ừ, tôi phải đi rồi, ngươi cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Nàng nhẹ giọng nói: “Nếu như đợi Hỏa Sơn Hồng Trĩ quay lại thì muốn trốn cũng khó đấy.”
Khóe mắt Tiếu Ân khẽ động, hắn lập tức hiểu ra Hỏa Sơn Hồng Trĩ hẳn là tên của con ưng lớn vừa rồi. Chỉ là ma thú trong thiên hạ quá nhiều, không thể tính xuể nên mặc dù Tiếu Ân đã học được không ít kiến thức nhưng trước giờ cũng chưa từng nghe đến ma thú như vậy.
“Tôi biết rồi.” Tiếu Ân trong lòng thầm trù tính, ngoài miệng thì lên tiếng hỏi: “Cô vì sao lại đến đây?”
Cô gái suy xét một chút rồi cuối cùng thẳng thắn đáp: “Tôi muốn tìm một sợi lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ nhưng đáng tiếc là con Hồng Trĩ này lại chưa rụng lông.
Tiếu Ân mắt khẽ đảo nói: “Nếu cô muốn lông vũ của nó có lẽ tôi có thể thử xem sao.”
“Không cần đâu.” Cô gái kiên quyết trả lời: “Con Hồng Trĩ này đã là ngũ cấp ma thú rồi, mà ngoại trừ từ lông vũ của nó tự rụng ra thì dẫu có cưỡng ép vặt xuống cũng không có tác dụng gì.”
“Ồ, vậy sao?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi lại, chuyện kỳ lạ như vậy đúng là lần đầu nghe thấy.
Cặp lông mày thanh tú mà đẹp đẽ của cô gái nhẹ nhàng nhíu lại, nàng nghĩ một chút rồi đáp: “Con Hồng Trĩ này thích nhất là lăn lộn trong đá cuội dưới đáy hồ, ước chừng mười lăm phút nữa sẽ ngoi lên thôi, tôi khuyên anh tốt nhất nên nhanh chóng rời đi.”
“Tôi biết rồi, cô cứ đi trước đi.” Tiếu Ân quay đi chăm chú nhìn về nơi Hỏa Sơn Hồng Trĩ biến mất.
Trên mặt cô gái không tự chủ hiện ra vẻ giận dữ, nàng cuối cùng có thể khẳng định, trong lòng tên này, vị trí của Hỏa Sơn Hồng Trĩ còn cao hơn cả nàng.
Phát hiện này khiến một cô gái vốn luôn cao ngạo như nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, từ tận đáy lòng ẩn ước thấy một tia cảm giác thua kém, giống như muốn cùng hắn chờ Hồng Trĩ xuất hiện. Nhưng vừa nghĩ đến sự lợi hại của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, cả người nàng liền khẽ run rẩy, cuối cùng không đè nén được sự sợ hãi trong lòng, nàng lên tiếng: “Tiếu Ân, tên tôi là Juliana, nếu anh chạy thoát được thì xin mời đến chỗ tát mãn Dida của đế quốc tìm tôi, tôi sẽ báo đáp anh.”
Nói xong cô gái giơ tay vẫy khẽ một cái, từ trên người nàng tỏa ra một luồng hào quang màu đỏ, bọc lấy nàng trong chốc lát bay vụt về nơi xa.
Tiếu Ân dường như không chú ý đến mọi việc, mãi đến lúc nàng rời đi mới xoay đầu lại nhìn bàn tay mình, trên đó vẫn còn phảng phất mùi hương mềm mại, một mùi hương làm động lòng người. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hít sâu một hơi, trong lòng Tiếu Ân vui mừng không thôi, cô nàng đẹp khủng khiếp đó cuối cùng cũng đã rời đi, chứ nếu cứ tiếp tục tiếp xúc như thế này chỉ sợ bản than bất cứ lúc nào cũng có thể ‘làm liều’ mất.
Vừa chuyển mắt Tiếu Ân bỗng sững người, hắn nhặt từ mặt đất lên một chiếc bông tai tinh xảo. Ngớ ra một lúc, Tiếu Ân mới nghĩ ra, thứ đồ này chính là từ trên người của mỹ nữ lúc nãy rơi xuống.
Hơi híp đôi mắt lại, hô hấp của Tiêu Ân có chút gấp gáp. Đặc biệt khi hắn nghĩ đến cảnh cái đuôi của đối phương vuốt qua mặt mình, cái cảm giác khắc cốt ghi tâm ấy quả thực quá sâu sắc.
Lông mày Tiêu Ân nhíu chặt, mặc dù biết được tên nàng, cũng biết được chổ trú chân của nàng nhưng sự kiêng dè trong lòng Tiêu Ân với nàng rất sâu sắc.
Chẳng qua chỉ gặp mặt có duy nhất một lần, hai bên trao đổi cũng không quá mười câu nhưng nàng ta đã để lại cho Tiêu Ân ấn tượng vô cùng sâu đậm, thậm chí còn tạo cho hắn một ý nghĩ muốn lập tức bám theo. Sức quyến rũ mạnh mẽ như vậy thật khiến người ta khó mà tin nổi.
Nhưng đáng tiếc mặc dù Tiêu Ân hoài nghi đối phương thi triển thủ đoạn mê hoặc nào đó nhưng trên thực tế, hắn căn bản chưa từng phát hiện ra bất cứ đầu mối nào, thậm chí cả đến Nhất Hào phụ trách khống chế ruồi máy cũng không hề có bất cứ nhắc nhở nào, chính điểm này mới khiến cho Tiêu Ân thấy đau đầu vô cùng.
Thầm than một tiếng, Tiêu Ân bỏ chiếc khuyên tai vào trong vòng cổ, nếu như sau này có cơ hội gặp lại thì lúc đó mang trả cho nàng vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, mặt hồ truyền đến một tiếng kêu mạnh mẽ, con Hồng Trĩ đó từ trong hồ vọt lên cao, giữa không trung chuyển mấy vòng rồi lại lao xuống hồ.
Nó dường như rất thích thú trò chơi này, trong lúc vui vẻ còn thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng kêu khó nghe đủ khiến người khác phát điên.
Tiêu Ân thấy con quái này lại một lần nữa chui vào trong nước bỗng trong lòng khẽ động, đôi mắt hắn hơi hơi phát sáng, trong chốc lát liền hạ quyết tâm.
Hắn nhân lúc Hồng Trĩ đang lặn xuống nước liền móc ma pháp trượng ra chỉ về phía trước.
Tức thì trong không trung nổi lên một trận năng lượng dao động mạnh mẽ. Trên rìa ốc đảo bỗng nhiên xuất hiện một bóng người to lớn, kèm theo ma pháp nguyên tố xung quanh không ngừng chảy vào, bóng người đó dần dần lớn lên.
Cả quá trình đó không hề chậm, từ lúc ma pháp nguyên tố bắt đầu nổi lên cho đến khi Viêm Ma hấp thu đủ năng lượng tự do trong không khí mà ngừng lại không hề vượt quá nửa phút đồng hồ.
Nhưng chính trong nửa phút đó, năng lượng thổ và hỏa tuôn vào trong thân thể nó hệt như thiêu thân lao vào lửa, tạo ra dao động năng lượng mạnh mẽ trong không trung, chỉ cần cường giả có thực lực nhất định chắc chắn có thể cảm ứng thấy dạng biến hóa năng lượng phi tự nhiên đó.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Hỏa Sơn Hồng Trĩ vốn vừa lặn dưới đáy hồ bỗng nhiên bay vọt lên. Mặc dù cả người đang ướt sũng nhưng động tác của nó không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đôi cánh lớn vừa giương rộng lập tức bay thẳng lên không trung. Đồng thời quanh người nó tuôn ra một trận năng lượng nguyên tố mạnh mẽ.
Tiêu Ân thu liễm toàn bộ tinh khí thần. Lực lượng tinh thần không hề lộ ra ngoài một chút nào, nhưng vẫn có thể cảm thấy áp lực to lớn từ không trung truyền đến như cũ.
Ma thú cấp 5 trong thế giới ma pháp đã có thể tính là ma thú rất hùng mạnh rồi, ma pháp cấp 5 cũng chỉ có ở cấp độ đại ma pháp sư mới có thể sử dụng. Tuy lúc này Hỏa Sơn Hồng Trĩ chưa hề thi thố bất cứ ma pháp nào nhưng khí thế toát ra trên người nó đã đủ khiến Tiêu Ân cảm thấy thua kém quá nhiều.
Chỉ là ngược với việc Tiêu Ân ẩn núp thân mình thật kỹ thì Viêm Ma bị hắn gọi ra vẫn đứng trơ như phỗng ở chỗ cũ, đôi mắt to đùng trống rỗng không hề có bất cứ biểu hiện gì, rõ ràng là không hề để Hỏa Sơn Hồng Trĩ vào trong mắt.
Thái độ coi thường như thế của Viêm Ma liền khơi dậy cơn thịnh nộ của con ma thú cấp 5 này. Nó mở rộng mỏ thình lình cất tiếng kêu, sóng âm vừa kinh khủng vừa khó nghe ập đến, thậm chí cả mặt đất ven rìa ốc đảo cũng có chút rung động.
Tuy nhiên cả đến uy thế như vậy cũng không làm cho Viêm Ma động đậy chút nào, bóng người được gọi ra đó đến cả hứng thú ngó nó một cái cũng không có.
Trong bóng tối Tiếu Ân cảm thán không thôi, xem ra không có trí tuệ cũng có chỗ tốt của nó. Nếu như đổi lại là một sinh vật có trí tuệ thì dưới áp bức của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, làm sao mà bình tĩnh không chút dao động nào như vậy được chứ.
Hỏa Sơn Hồng Trĩ dù sao cũng là ma thú cao cấp, có cảm giác về lãnh địa rất mạnh mẽ. Trong lãnh địa của nó xuất hiện một con quái vật trước giờ chưa từng thấy, mà con quái vật này lại còn không coi nó vào đâu nữa chứ, nó tất nhiên là không thể để yên như thế được.
Vỗ vỗ đôi cánh, Hỏa Sơn Hồng Trĩ lần này không hề bay lên cao mà lại hạ xuống thấp, chiều dài cơ thể nó so với Viêm Ma chênh lệch không bao nhiêu, hai chân tiếp đất rồi đứng thẳng lên cũng dài đến hơn 3 mét.
Lúc này đôi mắt ưng của nó tràn đầy vẻ lạnh lẽo và âm u, cái mỏ to lớn hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng sắc bén nhưng lệch lạc không đều bên trong. Đồng thời trong miệng nó cũng thai nghén một luồng sáng màu đỏ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiêu Ân chăm chú theo dõi những biến hóa trước mắt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở bạo phát từ Hỏa Sơn Hồng Trĩ dường như càng thêm mạnh mẽ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Đột nhiên, trong miệng Hỏa Sơn Hồng Trĩ phun ra một luồng sáng đỏ. Luồng sáng đỏ đó lúc đầu không hề lớn nhưng khi những phân tử tự do không ngừng nhập vào trong đó, chỉ trong một hơi thở, cảm giác áp bức nó mang lại cho người khác liền tăng thêm gấp mấy lần.
Trong lòng Tiêu Ân thầm kinh hãi, quả không hổ là ma thú cấp 5. Dùng ít năng lượng như vậy mà đã hấp thu gấp mấy lần năng lượng từ ngoại giới, nếu chỉ xét từ hiệu quả của pháp thuật thì uy lực sản sinh ra từ một đòn tùy ý như vậy đã đủ để so sánh với ma pháp cấp 3 bình thường rồi.
Tốc độ của luồng sáng đỏ không hề nhanh, chỉ cần thân thủ nhanh nhẹn như võ sỹ cũng có thể nhẹ nhàng tránh được.
Động tác này của Hỏa Sơn Hồng Trĩ rõ ràng là để thăm dò, mặc dù chỉ là một ma thú cấp 5 nhưng bản tính nó quỷ quyệt, cũng đã có trí tuệ nhất định, cho nên trước khi chính thức ra tay cũng có thói quen thăm dò một chút.
Nhưng phản ứng của Viêm Ma sau đó lại vượt xa khỏi dự tính của con ma thú cấp 5 này lẫn Tiêu Ân.
Đối diện với luồng sáng đỏ bao hàm sức năng lượng mạnh mẽ, Viêm Ma vậy mà lại không hề có bất cứ động tác nào, để mặc cho luồng sáng đó đánh lên thân thể mình.
Sau một tiếng "ầm", trên người Viêm Ma hiện ra một lỗ nhỏ còn luồng sáng kia cứ xuyên qua nhẹ nhàng như vậy.
Tiêu Ân dụi dụi mắt, kể cả Hỏa Sơn Hồng Trĩ cũng không kìm được chớp mắt mấy cái, cả hai đồng thời nảy sinh nghi ngờ đối với thực lực của Viêm ma.
Một chiêu ma pháp nho nhỏ như vậy đã có thể đối phó được với Viêm Ma, gã to đầu này quả thật kém quá đi.
Đặc biệt là kẻ vốn ký thác đầy kỳ vọng vào Viêm Ma như Tiêu Ân thì hai mắt càng trợn ngược. Mặc dù hắn sớm biết một vật triệu tập từ nguyên tố không thể chiến thắng được ma thú cấp 5 hùng mạnh nhưng nó tốt xấu gì cũng là một ma pháp hỗn hợp cấp 3 cơ mà, lại còn được xưng tụng là hệ ma pháp mạnh mẽ nhất thế giới ma pháp nữa chứ, nhưng biểu hiện của nó thật là đáng thất vọng.
Chính lúc Tiêu Ân đang lắc đầu than thở thì Viêm Ma cuối cùng cũng hành động, nó chậm rãi ngẩng cái đầu to lớn lên, trong đôi mắt lóe lên những tia lửa đỏ. Tiếp đó Viêm Ma bước một bước lớn, thế mạnh như rồng như hổ lao về phía Hỏa Sơn Hồng Trĩ vừa mới tấn công nó.
Tiêu Ân lại sững người, thế này là thế nào? Ma pháp của Hỏa Sơn Hồng Trĩ không phải là đã đánh trúng nó rồi sao, thế nào mà trông nó như vừa mới uống cả trăm viên viaglacra thế, trông như thể bị thương mà phát điên vậy.
Chẳng lẽ....... bản chất của nó vốn dĩ là miễn dịch ma pháp?
Vừa nghĩ đến đây trái tim Tiêu Ân tức thời đập loạn nhịp.
Ma pháp trong thế giới ma pháp không nghi ngờ gì là thứ hùng mạnh nhất, nếu như cả đến ma pháp cũng miễn dịch thì Viêm Ma này chẳng phải là quá mạnh mẽ hay sao?
Hỏa Sơn Hồng Trĩ chớp chớp đôi mắt ưng, nó rõ ràng nghi hoặc vạn phần. Vì sao ma pháp của mình rõ ràng đã chui vào trong thân thể đối phương nhưng vẫn không có chút tác dụng nào như vậy?
Sự việc như thế này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Có lẽ do điều bất ngờ này nên đánh giá của Hỏa Sơn Hồng Trĩ đối với Viêm Ma đã tăng lên rất nhiều, nó giang rộng cánh lập tức bay lên không trung, chăm chú quan sát con quái vật đang không ngừng bốc lên ngọn lửa xanh lục ở dưới mặt đất.
Chỉ là nó rất nhanh phát hiện ra, con quái vật này cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, ngoại trừ hình dáng và vóc người hung hãn một chút, ngoài ra không hiểu tại sao ma pháp của bản thân không có tác dụng đối với nó thì cũng chẳng có gì đặc biệt hết.
Đặc biệt là khi nó bay lên cao thì Viêm Ma cũng không có bất cứ phương pháp nào uy hiếp được nó nữa.
Phát hiện được tình hình đó, Hỏa Sơn Hồng Trĩ rít lên một tiếng lạnh lùng, hai cánh không ngừng vẫy đập, năng lượng quanh người bỗng nhiên xao động không ngừng.
Từng luồng ánh sáng màu lửa không ngừng tuôn ra quanh người nó, chỉ trong chốc lát đã hình thành hơn trăm luồng sáng màu đỏ phân tán xung quanh.
Sắc mặt Tiêu Ân đại biến, dựa trên dao động năng lượng của những luồng sáng đó, Tiêu Ân đã phân biệt rõ được uy lực của mỗi một luồng không hề thấp hơn ma pháp cấp 2 bình thường, còn nếu như cùng lúc phóng ra thì tuyệt đối không thua kém ma pháp cấp 4 Lưu Tinh Hỏa Vũ rồi. Tất nhiên, con ma thú này không hề biết Lưa Tinh Hỏa Vũ là gì nhưng những ma pháp mà nó dùng đều là pháp thuật thiên phú, đều là những năng lực nằm sẵn trong gien của nó từ khi mới sinh ra.
Sau một lúc, Hỏa Sơn Hồng Trĩ vỗ mạnh đôi cánh, hơn trăm luồng sáng nhanh như chớp điên cuồng lao xuống, mỗi một luồng sáng như có mắt, đánh trúng ngay lên thân thể Viêm Ma, lập tức khiến cho vẻ ngoài của nó trong vô cùng tả tơi, thê thảm.
Mặc dù những luồng sáng này chỉ tương đương với ma pháp cấp 2 nhưng thật khó mà đỡ nổi số lượng khổng lồ của nó.
Một chiêu Hỏa Cầu Thuật đã có thể khiến cho nửa hình nhân trong nháy mắt cháy thành than, chỉ cần một đốm lửa chạm vào cơ thể là đã đủ để một người mất đi sức chiến đấu.
Khi có hơn trăm Hỏa Cầu Thuật đồng thời xuất hiện trong phạm vi nhỏ có thể khiến cả vùng đó chìm trong biển lửa
Nếu như khi đối mặt với quân đội loài người mà sử dụng ma pháp này thì chắc chắn có thể khiến cho tất cả nhân viên ở trong phạm vi 100m tử vong toàn bộ.
Bất kể là các loại ma pháp như Toàn Phong thuật, Băng Nhận Thuật, hay Thuật Đóng Băng mặc dù đều có uy lực rất mạnh mẽ nhưng nếu có đụng phải thì chưa chắc đã mất mạng nhưng ma pháp hỏa hệ thì không giống thế. Nếu chỉ xét về lực sát thương thì loại ma pháp này tạo ra tổn thương cho kẻ địch quả thực vượt xa ma pháp bình thường.
Cho nên khi hơn 100 luồng sáng đánh trúng Viêm Ma, Tiêu Ân cũng không nỡ nhìn bộ dạng bị thảm của nó nữa.
Tuy nhiên kỳ tích mà Tiêu Ân không ngờ đến đã xảy ra, dưới tác dụng của ma pháp đó, Viêm Ma vốn đã lung lay sắp đổ sau khi lay động một chút lại đứng vững trở lại, mà càng khiến người ta kinh ngạc là những vết thương kinh khủng trên người nó lại có thể nhanh chóng liền lại.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa xanh trên người nó lại bốc lên hừng hực, cả người trên dưới phục hồi lại như cũ, không hề nhìn thấy bất kỳ vết thương nào nữa.
Ánh mắt Tiêu Ân sáng rực, bàn tay không biết từ lúc nào đã sớm nắm chặt lại thành nắm đấm.
Mặc dù lực công kích của Viêm Ma không có cách nào bộc lộ ra nhưng năng lực phòng thủ của nó làm Tiêu Ân mở cờ trong bụng rồi.
Khi đối mặt với kẻ địch, gã này hẳn sẽ là một trợ thủ không thể coi nhẹ được rồi.
"Ngaoo......"
Hỏa Sơn Hồng Trĩ lại một lần nửa phát ra tiếng kêu khủng bố nhưng nó cũng không dám bay xuống, sau khi lượn quanh Viêm Ma hai vòng, nó bỗng đảo người lao thẳng vào lòng hồ.
Tiêu Ân kinh ngạc nhìn nó, nghĩ không ra được nó muốn làm cái gì nữa, chẳng lẽ con ma thú cấp 5 này rút lui như vậy sao?
Đây dường như là một việc không thể xảy ra mà......
Không lâu sau, Hỏa Sơn Hồng Trĩ lại từ trong lòng hồ Stanco bay ra.
Trong không trung nó giũ mạnh cơ thể, vô số hoa nước bay trong không trung, tạo nên một quang cảnh đặc biệt dưới ánh nắng mặt trời.
Tiếp đó, nó bay đến bên trên Viêm Ma, mở rộng mỏ phun một luồng nước xuống phía dưới.
Viêm Ma chỉ là một sinh vật do nguyên tố triệu tập bình thường mà thôi, do bản thân nó chỉ do các nguyên tố tạo thành mà không phải là sinh vật có trí tuệ cho nên trừ khi kẻ địch cố ý công kích thì từ hành vi mà nói, nó cũng chẳng khác một tên ngốc bao nhiêu.
Cho nên khi bị luồng nước dội lên đầu, Viêm Ma không hề tránh né mà vẫn đứng ngây ra ở chỗ cũ.
Rất nhanh, ngọn lửa xanh trên người nó nhạt đi trông thấy, cả người bốc lên vô số làn khói trắng, quanh thân thể nó hình thành một vùng tràn ngập sương mù, như thể muốn bao phủ cả người nó.
Tiêu Ân thầm than thở, hắn biết rằng Viêm Ma sắp tiêu đời rồi.
Chỉ là khi nhìn Hỏa Sơn Hồng Trĩ trong không trung, Tiêu Ân không nén được nỗi căm tức trong lòng, không biết là tên khốn nào đã đặt tên cho loài ma thú này nữa?
Hỏa Sơn Hồng Trĩ, rõ ràng là một ma thú hệ hỏa thế nào mà lại có thể xài nước xuất sắc như vậy cơ chứ? Thật là ép người quá đáng.
Quả nhiên, Hỏa Sơn Hồng Trĩ phát ra một tiếng kêu khó nghe rồi lại một lần nữa lặn xuống hồ.
Tiêu Ân trong lòng khẽ động, từ trong tiếng kêu của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, hắn đã nhận ra dường như con ma thú này có một tia tư tưởng nghịch ác.
Trong phút chốc, trong lòng Tiêu Ân bỗng nổi lên một ý tưởng vô cùng lớn mật, hắn cẩn thận khống chế lực lượng tinh thần của bản thân, từ từ kéo dài thành một đường liên hệ với Viêm Ma trong làn sương trắng.
Sau khi hắn liên lạc được với Viêm Ma mới biết ràng tình hình nó lúc này thực ra cũng không đến nỗi tồi tệ lắm.
Vốn dĩ gã to đầu này là do hai loại nguyên tố thổ, hỏa ngưng tụ lại mà thành, bề ngoài mặc dù là nguyên tố thổ nhưng bên trong cơ thể do nguyên tố hỏa hoạt động mạnh mẽ nên nhiệt độ mặt ngoài cực cao, một khi gặp phải công kích bằng nước hồ tất nhiên sẽ làm bốc lên lượng lớn sương mù.
Đây cũng là do Tiêu Ân không quá quen thuộc đối với Viêm Ma nên mới lo lắng như vậy.
Chỉ là Tiêu Ân cũng biết, muốn dựa vào Viêm Ma thì không thể chống lại Hỏa Sơn Hồng Trĩ biết bay lượn được. Tất nhiên, nếu như là do hắn khống chế thì có lẽ còn có thể liều một lần, nhưng một khi Tiêu Ân lộ diện thì chỉ cần thời gian kéo dài, nhất định sẽ bị con ma thú này phát hiện điều bất thường, đến lúc đó hoàn cảnh của Tiêu Ân sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lưỡng lự một lát, Tiêu Ân cuối cùng không thu hồi lực lượng tinh thần của mình mà gắng sức giữ cho năng lượng ổn định nhằm hòa nhập vào trong hơi thở của tự nhiên.
Chốc lát sau, Hỏa Sơn Hồng Trĩ lại một lần nữa xuất hiện, nó mở rộng mỏ, từ trong yết hầu tưởng như không đáy lại phun ra một luồng nước.
Nhưng chính lúc đó Viêm Ma vốn đứng yên không động đột nhiên nhảy vọt lên cao. Mặc dù thân thể cồng kềnh, nhảy cũng không cao nhưng dồn hết sức một lần tốt xấu gì cũng kéo gần được một chút khoảng cách với con ma thú trên không trung.
Chính lúc Hỏa Sơn Hồng Trĩ đang kinh ngạc muốn bay đi thì Viêm Ma đã không hề do dự phát nổ.
Lần phát nổ này cực kỳ bất ngờ, trước đó có thể nói không hề có dấu hiệu nào nên căn bản Hỏa Sơn Hồng Trĩ không kịp phòng ngự, đến cả lồng phòng ngự của bản thân còn chưa kịp dựng lên thì đã trúng chiêu rồi.
Đất đá cùng với năng lượng cuồng bạo lao về phía Hỏa Sơn Hồng Trĩ.
Lần phát nổ này là do Tiêu Ân ẩn trong bóng tối ngầm điều khiển, khoảnh khắc Viêm Ma nhảy lên đã ngắm chuẩn mục tiêu là Hỏa Sơn Hồng Trĩ cho nên uy lực lần này tạo ra có thể tương đương với bộc phá định hướng, tạo cho Hỏa Sơn Hồng Trĩ rắc rối lớn.
Một tiếng kêu bi thảm mà thê lương đột nhiên vang lên, Hỏa Sơn Hồng Trĩ do không kịp đề phòng nên bị cuốn vào trong phạm vi của sóng công kích.
Mặc dù trên người nó nhanh chóng lóe lên vầng sáng ma pháp cản lại đại bộ phận lực công kích nhưng thân thể vẫn bị khí lưu ném lên cao, sau khi lộn hai vòng trên không trung mới nhếch nhác rơi xuống.
"Ầm."
Sau một tiếng động lớn, Hỏa Sơn Hồng Trĩ rơi xuống đất, làm mặt đất xuất hiện một cái hố to sâu hoắm.
Chỉ là thương tích như thế đối với ma thú cấp 5 mà nói thực ra cũng chẳng tính là gì. Nó nhảy vọt lên, ánh mắt hung ác đảo khắp bốn phía nhưng Viêm Ma đã nổ tung rồi nên mặc cho nó có tìm kiếm thế nào cũng không thấy dấu vết gì nữa.
Sức nổ của Viêm Ma cực lớn, mà lần này còn là phát nổ định hướng nên cho dù là Hỏa Sơn Hồng Trĩ cũng khó mà hoàn toàn tránh được.
Lớp lông vũ đỏ tươi cứng như thép trên người nó đã cháy xém mất một mảng, bề ngoài vốn hoành tráng uy vũ lúc này trở nên rất hoạt kê.
Lát sau, Hỏa Sơn Hồng Trĩ dường như xác định được Viêm Ma đã tử vong nên nó liền thu lại vẻ hung dữ trong mắt, vỗ vỗ đôi cánh làm một số lông vũ đã bị tổn hại từ trên người tự rơi xuống. Tiếp đó, nó cất tiếng kêu, mang theo sự kiêu ngạo sau khi chiến thắng, nó hiên ngang cất cánh bay về phía chân trời.
Cho đến khi con ma thú đó đã bay đi xa hẳn, Tiêu Ân mới từ nơi ẩn nấp đi ra.
Trông thấy Hỏa Sơn Hồng Trĩ đối diện với vụ nổ mãnh liệt như vậy mà vẫn không bị thương, trong lòng Tiêu Ân thầm kêu may mắn.
Khi hắn ra tay đã tính trước kế hoạch cho Viêm Ma tự nổ, nếu như Viêm Ma tự phát nổ có thể làm trọng thương đối phương thì Tiêu Ân cũng không ngại ra tay thử xem có thể giết được con ma thú cấp 5 này hay không.
Nhưng vượt ra khỏi dự tính của hắn, lực phòng ngự mạnh mẽ của ma thú không ngờ lại đạt đến mức kinh khủng như vậy, chịu đựng một vụ nổ mạnh như thế nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dạng chẳng có vấn đề gì, thật là làm người khác phải rợn tóc gáy.
Cả đến ma pháp mạnh nhất của bản thân còn chẳng làm gì được đối phương nên Tiêu Ân tất nhiên không dám thò mặt ra. May mà vừa rồi chỉ chỉ huy Viêm Ma tự nổ một chút cho nên không bị Hỏa Sơn Hồng Trĩ phát hiện ra, mà con ma thú hùng mạnh đó sau khi tìm kiếm không có kết quả cũng đành bỏ đi.
Đưa tay lau mồ hôi không biết đã chảy ra đầy trán từ lúc nào, trong lòng Tiêu Ân thầm quyết định, bản thân tuy đã là ma pháp sư chính thức nhưng ở một nơi lúc nào cũng có thể gặp phải ma thú như hồ Stanco này thì vẫn phải cẩn thận mới được.
Bước mấy bước đến gần nơi Hỏa Sơn Hồng Trĩ mới ngã xuống, Tiếu Ân dừng lại.
Nơi này vẫn còn lưu lại hơi thở mãnh liệt của ma thú mà luồng hơi thở này rõ ràng vô cùng cuồng bạo, từ đó có thể thấy con ma thú này lúc đó thẹn quá hóa giận đến mức độ nào.
Nếu Viêm Ma không tự nổ thì Tiêu Ân có thể khẳng định Hỏa Sơn Hồng Trĩ nhất định sẽ bất chấp tất cả xông vào vật lộn liều chết với Viêm Ma.
Nên biết ma thú và con người không giống nhau, bọn chúng tuy rằng nắm vững ma pháp cùng cấp nhưng thân thể mạnh mẽ của chúng cũng là một vũ khí siêu cấp.
Cho nên ma pháp sư khi gặp phải ma thú cùng cấp nếu như dùng cứng đối cứng thì tuyệt đối không chống nổi. Chỉ là nhân loại lại có trí tuệ cực cao cho nên có thể dùng các loại thủ đoạn trợ giúp để đối phó ma thú, cho nên những ví dụ về ma pháp sư loài người chiến thắng ma thú cấp cao, thu được ma hạch của chúng nhiều không đếm xuể.
Đôi mắt đảo qua xung quanh một chút, khóe miệng Tiêu Ân khẽ nhếch lên, hắn bước nhanh về phía trước nhặt mấy cọng lông mà Hỏa Sơn Hồng Trĩ làm rụng trên mặt đất lên.
Tuy đại bộ phận chỗ lông vũ đó đã bị cháy đen nhưng vẫn còn sót lại 5 sợi lông hoàn hảo không tổn hại gì.
Nhẹ nhàng cầm mấy sợi lông lên, Tiêu Ân vô tình phát hiện khi chạm vào chúng có cảm thấy lạnh buốt, làm người ta có cảm giác giống như sự lạnh lẽo của một tảng băng.
Hắn thầm tấm tắc kêu kỳ lạ, nhất thời cảm thấy hiếu kỳ đối với ma thú quanh hồ Stanco.
Trong rừng Gobbi ở công quốc Louis tuy có rất nhiều ma thú, được gọi là thiên đường ma thú nhưng cũng chưa từng nghe nói đến những loại quái vật giống như Hắc Giáp Tích, tuy không biết ma pháp nhưng khi trưởng thành liền có thể trực tiếp trở thành ma thú cấp 5.
Cũng như hắn chưa từng nghe đến loài ma thú kỳ quái có tên là Hỏa Sơn Hồng Trĩ nhưng lại thích nghịch nước mà toàn thân còn lạnh giá như băng.
Nếu như hắn lần này không phải vì ly biệt quê hương đến đại thảo nguyên thì vĩnh viễn đừng hòng biết đến những thứ kỳ lạ cổ quái như thế.
Tuy rằng không biết số lông vũ này rốt cuộc dùng để làm gì nhưng Tiêu Ân vẫn cất chúng thật cẩn thận, cả đến số lông đã bị hủy hoại cũng không ngoại lệ.
Sau khi làm xong tất cả, hắn thở phào một hơi rồi trong vô thức ngước nhìn về nơi xa. Tiêu Ân bỗng phát hiện, hướng mà mình nhìn cũng chính là hướng mà Juliana rời đi.
Trong lòng không kìm được khẽ run lên, bản thân vì sao lại nhớ nhung cô ta như vậy chứ?
Sờ lên chiếc vòng trên cổ, nét mặt Tiêu Ân dần dần trở nên nghiêm trọng.
Vừa rồi trong tình hình biết rõ Hỏa Sơn Hồng Trĩ là ma thú cấp 5 nhưng hắn vẫn sử dụng thuật triệu hồi Viêm Ma mà còn không ngại nguy hiểm tiến hành chỉ huy từ xa đối với Viêm Ma nữa.
Hành động như vậy tuyệt đối vạn phần nguy hiểm, nếu như trong tình huống bình thường với tính cách của mình,hắn chắc chắn sẽ không ra tay.
Nhưng lần này hắn lại ra tay không chút do dự, mà sau khi lấy được lông của ma thú, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác bức thiết muốn tặng đồ vật này cho Juliana.
Tất cả mọi thứ tuyệt đối không bình thường.
Tiêu Ân hít thở thật sâu, đắn đo một lát,hắn quay lại nơi ẩn nấp vừa rồi, bố trí vài cấm chế nho nhỏ xung quanh, sau đó đeo mắt kính lên.
Trong không gian Nhất Hào, Tiêu Ân vừa xuất hiện liền trông thấy gương mặt ngây ngất của Nhất Hào.
- Nhất Hào, ngươi sao thế?
Tiêu Ân khó hiểu hỏi, trong ấn tượng của hắn trong gần 10 năm qua dường như chưa từng nhìn thấy nó có biểu hiện như thế bao giờ.
- Chủ nhân, tôi yêu rồi.
Nhất Hào ngượng ngùng đáp.
Mắt Tiêu Ân trợn ngược, thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Nhất Hào chẳng qua chỉ là một đoạn chương trình mà thôi, làm sao có thể yêu đương được chứ?
Một khắc đó Tiêu Ân thấy trời đất quay cuồng, như thể ngày tận thế đã đến vậy.
Cả nửa ngày sau Tiêu Ân mới từ trong kinh hãi tỉnh lại, hắn nhìn Nhất Hào đầy kinh ngạc hỏi:
- Ngươi yêu rồi?
- Vâng, tôi đã yêu một thiếu nữ mỹ lê, giọng nói và vẻ ngoài của nàng khiến cả đời tôi khó mà quên được.
Nhất Hào tiếp tục ngây ngất trả lời.
Hai mắt Tiếu Ân trắng dã nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc nên hắn nhìn chằm chằm Nhất Hào hỏi:
- Ngươi yêu ai vậy?
- Chủ nhân, tôi đã yêu tiểu thư Juliana rồi.
Nhất Hào hơi híp đôi mắt, dùng ngữ điệu như đang thèm nhỏ dãi trả lời.
Khuôn mặt Tiêu Ân không nén được co rúm lại, mặc dù ở trong không gian hư cấu nhưng hắn vẫn có cảm giác buồn nôn khủng khiếp.
Thực ra bất kỳ ai sau khi nhìn thấy Juliana mà có loại biểu cảm này thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng vấn đề ở đây là Nhất Hào bây giờ đang biến hóa ra gương mặt của Tiếu Ân.
Nhìn bộ dạng dâm đãng của người khác thì không sao nhưng nếu nhìn thấy bộ dạng đó của bản thân thì chỉ sợ bất cứ người bình thường nào đều cảm thấy ăn không tiêu hết.
- Nhất Hào, cho xin đấy.
Tiêu Ân khó khăn rên rỉ:
- Ngươi có thể đổi sang gương mặt khác được không, nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng này thì danh dự của ta đều sẽ bị ngươi làm hỏng hết mất.
Nhất Hào a lên một tiếng, vỗ tay cái đốp nói:
- Đúng rồi, tôi có thể biến thành vẻ ngoài của nàng, như thế chẳng phải cũng giống như được tiếp xúc với nàng hay sao?
Nói xong thân thể Nhất Hào hơi rung động, đầu tiên một vầng sáng như thủy ngân hiện ra lưu động khắp người rồi một lát sau mới ngưng tụ trở lại, biến thành bộ dạng của Juliana.
Tiêu Ân thấy sởn hết cả tóc gáy, tình cảnh như thế này làm hắn nghĩ tới một bộ phim nổi tiếng ở kiếp trước. Chẳng nhẽ Nhất Hào lại là một người máy trong "kẻ hủy diệt"?
Chỉ là rất nhanh sau đó, Tiêu Ân đã bị gương mặt đẹp đẽ đến cực điểm của Juliana thu hút.
Nhất Hào nghiêng nghiêng đầu lộ ra một nụ cười đáng yêu hỏi:
- Chủ nhân, trông tôi bây giờ có đẹp không?
Tiêu Ân hít sâu một hơi, nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng ấy, trong lòng hắn bỗng nổi lên một cơn kích động, nếu là trong hiện thực mà Juliana cũng gọi mình như thế thì tốt biết bao.
- Chủ nhân, người làm sao vậy?
Nhất Hào lên tiếng hỏi thăm đầy khó hiểu.
Từ trong ảo tưởng nguy hiểm tỉnh táo lại, Tiêu Ân vội vàng đáp:
- Hình dạng này không tồi, cũng được đấy.
- Chỉ cũng được thôi sao?
Nhất Hào không vừa lòng nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cả đến chiếc mũi nhỏ dường như cũng hơi hơi nhăn lại.
Lần này Tiêu Ân khẽ gật đầu đáp:
- Nếu ngươi không làm bộ làm điệu như lúc nãy thì có lẽ còn đẹp hơn đấy.
Nhất Hào thở dài nói:
- Đúng thế, tôi cũng cảm thấy dường như vẫn còn có chút khác biệt với cô ấy, chỉ không biết rốt cuộc là khác ở điểm nào nhỉ?
Tiêu Ân sững người, lời hắn nói ra vốn chỉ để che đậy cảm giác đặc biệt trong lòng mình nhưng không ngờ Nhất Hào lại có phản ứng kỳ quái như vậy.
Quan sát tỉ mỉ cả nửa ngày Tiêu Ân cuối cùng cũng nhận ra.
Tuy rằng vẻ ngoài của Juliana mà Nhất Hào đã biến hóa thành không có bất cứ khác biệt nào so với thiếu nữ kia nhưng không biết tại sao, hình như vẫn thiếu một cái gì đó.
Chính vì thiếu mất thứ đó nên mới khiến cho sức hấp dẫn của Nhất Hào yếu đi rất nhiều, cả đến Tiêu Ân cũng có thể nhìn thẳng vào mặt nàng.
Khi Tiêu Ân nói cho Nhất Hào phát hiện của mình, thì cha này đột nhiên chìm vào trầm tư mà từ vẻ ngoài dường như đã nhận ra điều gì đó.
Tiêu Ân nhíu mày, tên Nhất Hào này chơi mấy trò biến thân khiến mình cả đến việc chính cũng quên mất tiêu luôn. Hắn lắc lắc đầu hỏi:
- Nhất Hào, ta tìm ngươi để hỏi một việc
- Việc gì?
- Ngươi có phải là vẫn luôn giám sát tình trạng cơ thể ta đúng không.
- Đúng thế, vì để đảm bảo an toàn của chủ nhân tôi bắt buộc phải làm thế.
- Tốt, vậy thì lúc nãy tình trạng thân thể ta có gì thay đổi không?
- Có.
Nhất Hào phất tay, một bức đồ thị bỗng hiện ra:
- Sau khi Juliana xuất hiện thì thân thể chủ nhân liền rơi vào tình trạng không ổn định, đặc biệt là nhịp tim của ngài lúc nhanh lúc chậm, so với một người thường xuyên luyện tập quảng bá thể thao có khác biệt rất lớn.
Sắc mặt Tiêu Ân khẽ biến, hắn tất nhiên hiểu ý của Nhất Hào.
Mà hắn càng rõ ràng hơn, hậu quả này đối với dạng người như hắn rất nghiêm trọng.
Quảng bá thể thao là loại kỹ xảo khai phá tiềm năng trong cơ thể, một khi học tập xong trình độ sơ cấp đồng thời cũng sẽ làm cho nhịp tim duy trì ở một trạng thái ổn định.
Trong trạng thái này, năng lượng tiêu hao của cơ thể không nghi ngờ gì là ở mức thấp nhất, cũng có thể phản ứng nhanh nhất đối với những sự việc đột ngột phát sinh.
Tuy nhiên khi tình cảm phát sinh dao động cực lớn thì tần suất này sẽ bị gián đoạn, tuy rằng nhịp tim không tăng lên đến mức dễ dàng bị người khác phát hiện giống như người thường nhưng cũng không cách nào duy trì ở tình trạng ổn định nữa.
Lưỡng lự một lúc lâu Tiếu Ân thở dài hỏi: “Nhất Hào, trong kho dữ liệu của ngươi có người phụ nữ nào đẹp đến mức độ này không, chỉ cần nhìn một lần liền lập tức động tâm ấy.”
Nhất Hào trầm ngâm không nói, dường như đang tìm kiếm đáp án, mấy phút sau mới trả lời: “Chủ nhân, do kho dữ liệu bị tổn hại nên không thể đưa ra đáp án chính xác cho ngài, nhưng theo sự phán đoán của tôi thì trên người Juliana có một dạng sức mạnh thần kỳ, có lẽ chính do sự tồn tại của loại sức mạnh này nên mới tạo thành hiệu quả thần kỳ như thế.
Tinh thần Tiếu Ân nhất thời dao động, nếu như Nhất Hào nói là thực thì cũng làm rõ một điểm, bản thân mình không phải tự dưng phát bệnh hoa si mà vì chịu sự thu hút của một loại lực lượng nào đó mới có biểu hiện kém cỏi như thế.
“Nhất Hào, đó là dạng sức mạnh gì, là ma pháp sao?”
“Không phải ma pháp.” Nhất Hào chần chừ một lát mới đáp: “Theo như tư liệu còn lại chỉ ra, có một số sinh vật giống cái sinh ra đã có một loại từ trường tinh thần đặc thù, phàm là sinh vật sống trong phạm vi đó đều sẽ bị từ trường ảnh hưởng dẫn đến bị thu hút.”
Trong mắt Tiếu Ân lóe lên một tia sợ hãi, đúng là không nghe không biết, nghe rồi mới thấy kinh.
Dạng sức mạnh này quả thực quá kinh khủng gần như có thể xưng là vô địch thiên hạ rồi.
“Nhất Hào, ngươi nói tất cả sinh vật sống?”
“Không sai, không chỉ là loài người mà cũng không phân biệt giới tính.” Nhất Hào thận trọng nói: “Loại từ trường tình thần thiên sinh này gọi là nội mỵ, tuyệt đối là một loại sức mạnh hại nước hại dân.”
Tiếu Ân không nén được cười khổ, hại nước hại dân, cách dùng từ này quả thực quá chuẩn.
Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Thế Hỏa Sơn Hồng Trĩ thì sao, nó cũng là một sinh vật mà, tại sao lại không bị ảnh hưởng?”
“Không biết được.” Nhất Hào trả lời thẳng thắn: “Tư liệu không đủ, không thể tiến hành phán đoán và suy diễn.”
Tiếu Ân bất lực lắc đầu, hễ nhắc đến vấn đề không giải đáp được là Nhất Hào lại đẩy trách nhiệm cho việc thiếu hụt dữ liệu.
“Chủ nhân.” Nhất Hào bỗng chớp chớp mắt kinh ngạc kêu lên đầy vui mừng: “Tôi phát hiện ra trong kho dữ liệu có một bộ phận ghi chép liên quan đến thuật nội mị, mà còn có thể thêm nó vào trong chương trình của tôi.”
Tiếu Ân kinh ngạc hỏi lại: “Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là…” Nhất Hào ngừng lại một chút, trên người lóe lên ánh sáng trắng: “Nghĩa là như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.