Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 15: Ma pháp tháp lộng lẫy




Tài sản tích lũy cẩn thận suốt mấy vạn năm của ma pháp công hội khiến đa số các Nguyệt tinh linh không khỏi thầm cứng lưỡi. Những vật tư đặc biệt trân quý cứ lấy ra từng sọt từng sọt, hết sọt này đến sọt khác, khiến đám Nguyệt tinh linh lúc đầu cũng đầy tự tin dần dần cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bất quá ngược lại, khi các ma pháp sư của ma pháp công hội lấy bản vẽ thiết kế ra lại bị mấy vị nghệ thuật đại sư trong đám Nguyệt tinh linh chỉ trích mãi không thôi.
Trên phương diện này, các tinh linh hoàn toàn lấy lại thể diện vừa bị mất.
Bản vẽ thiết kế do hai nhà thiết kế ma pháp tháp nổi tiếng nhất trong nhân loại của ma pháp công hội dốc hết tâm huyết vẽ nên lại bị các tinh linh phê phán tơi bời.
Đặc biệt đối với một vài chi tiết trên bản vẽ thiết kế bị các tinh linh bới lông tìm vết, chỉ trích tơi bời hoa lá.
Sự kết tinh của nghệ thuật sau vạn năm thời gian lắng đọng quả thật làm cho mấy nhà thiết kế nhân loại chỉ còn biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Cuối cùng, đống bản vẽ thiết kế dày bằng nửa cái bàn của các nhà thiết kế ma pháp tháp của ma pháp công hội dưới sự “góp ý thẳng thắn” của đám tinh linh hoàn toàn sụp đổ. Họ nhanh chóng giao toàn quyền thiết kế và xây dựng cho đối phương. Còn bọn họ thì đi theo làm tùy tùng trợ giúp mọi chuyện, không ngừng liên tục cung cấp miễn phí sức lao động và tài liệu ma pháp.
Sau khi Tiếu Ân trở về, biết được những gì đã xảy ra, cũng buồn cười mãi không thôi.
Lúc đầu hắn còn tưởng rằng ma pháp công hội sở dĩ hành động như vậy hẳn là do Sloppy Burger đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ. Đối với tâm ý này của lão, Tiếu Ân vô cùng cảm kích.
Nhưng sau đó không lâu theo lời Maren sư phụ, Tiếu Ân biết được rằng người vận chuyển tài liệu ma pháp tới cùng với người cung cấp ma lực hỗ trợ việc xây dựng ma pháp tháp không ngờ đều là mấy vị hồng bào ma pháp sư. Dựa vào điều đó, hắn biết người âm thầm giúp đỡ tuyệt đối không phải là Sloppy Burger.
Tuy nhiên, nhìn tòa ma pháp tháp cấp cao nhất đã không biết tiêu phí bao nhiêu tài liệu ma pháp quý hiếm cùng một lượng ma lực khổng lồ để dựng nên, Tiếu Ân cũng chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.
Ân tình này không nhận cũng không được. Nói gì đi nữa cũng không thể đạp đổ ma pháp tháp này.
Cho dù là Tiếu Ân có mong muốn như thế. Nhưng sau khi thấy ánh mắt lấp lánh như tóe hào quang của đám người tiểu hồ ly, Hắc Toàn Phong và Kim, hắn biết, sự tồn tại của tòa ma pháp này đã hoàn toàn chinh phục mọi người bên cạnh hắn.
Vì bọn họ, Tiếu Ân cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở, che mờ lương tâm mà vui lòng nhận lấy tòa ma pháp tháp này.
Cả tòa ma pháp tháp có ba mươi sáu tầng. Cho dù là trong ma pháp công hội cũng có thể coi như là một kiến trúc đồ sộ đứng hàng thứ nhất thứ nhì.
Trong ma pháp tháp chẳng những được Tiffany đại ma pháp sư tự mình thiết kế hệ thống ánh sáng, còn có hằng hà sa số các kỹ xảo đặc thù của riêng tinh linh tộc.
Bởi vì nể mặt hai người Ánh Trăng chi nữ Sara và Arnezeder, mấy nghệ thuật gia của bộ tộc Nguyệt tinh linh không hề giấu diếm chút tài năng nào. Lại thêm tài liệu ma pháp sung túc đã tạo điều kiện cho bọn họ phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn những thành tựu cao nhất trong lĩnh vực nghệ thuật.
Ba mươi sáu tầng của ma pháp tháp, mỗi một tầng đều tỉ mỉ chế tác, mỗi một tầng đều có một màu sắc chủ đạo. Trắng bạc, xanh lá cây nhạt, xanh da trời bàng bạc, nâu nhè nhẹ... từng màu riêng biệt phối hợp thành một tòa ma pháp tháp lộng lẫy.
Gần như ở mỗi một vách tường đều có những hình khắc lộng lẫy được chạm trổ công phu. Hình cầu, hình trụ, hình lập phương, thậm chí còn một vật thể có hình dạng không thể nói chuẩn xác là hình gì. Có cột buồm san sát, như đội thuyền buồm chuẩn bị ra khơi; có cánh ưng bằng phẳng rộng lớn trải dài, như vị bá chủ của bầu trời đang gầm thét giữa không trung.
Cũng có rất nhiều mãnh thú toàn thân đen bóng đầy sức mạnh, những đường cong thô ráp mạnh mẽ bộc lộ không một chút dấu giếm sự hung tàn của đám mãnh thú.
Khi nhìn thấy những hình điêu khắc này, Tiếu Ân như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao tinh linh thích hòa bình không ngờ có thể tạc nên những hình ảnh của mãnh thú trông rất sống động, ngay cả cái vẻ hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của chúng nó cũng được khắc họa kỹ càng như thế.
Đương nhiên, trong số những bức phù điêu trong ma pháp tháp, đa phần vẫn là những bức phù điêu mô tả những cồn cát xanh biếc. Nét khắc nhẹ nhàng êm ái, cổ kính mà trang nhã, đầy vẻ u hoài và thanh thoát vốn là đặc trưng của tinh linh bộ tộc.
Ngoại trừ những thành tựu độc đáo về phương diện nghệ thuật, toàn bộ ma pháp tháp cũng rất chú trọng đến khả năng phòng ngự và công kích.
Cả tòa tháp ma pháp tổng cộng được khảm gần mười vạn viên năng lượng tinh thạch và ma hạch các cấp bất đồng thuộc tính. Khi tất cả những thứ này phát huy toàn bộ uy lực của chúng thì cho dù là cửu tinh ma đạo sĩ cũng đừng mơ tưởng trong thời gian ngắn có thể đánh vỡ phòng ngự của ma pháp tháp. Đồng dạng, những ma hạch và tinh thạch này dựa vào số lượng khổng lồ hoàn toàn có thể liên hợp lại tạo ra sự khác biệt hoàn toàn về sức mạnh công kích. Làm cho khi ma pháp tháp công kích, cho dù là cửu tinh ma đạo sĩ cũng phải nhượng bộ tránh lui.
Có thể nói, ma pháp tháp này vừa là một công trình nghệ thuật của tinh linh đồng thời cũng là một siêu cấp đạo cụ ma pháp được vũ trang tới tận răng. Trừ chuyện không thể di động ra, còn thì nó tuyệt đối có thể so sánh với một vị ma đạo sĩ cấp bậc cửu tinh lực lượng cường đại.
Sau khi Tiếu Ân hoàn toàn hiểu hết giá trị của tòa ma pháp tháp này, bất kể là hắn, hay là đám người Kim, thậm chí kể cả Juliana và á long Tyrese đều cảm thấy không thể tin nổi.
Cho dù là người đần độn cũng mơ hồ phát giác trong đó có gì đấy không ổn.
Một ma đạo sĩ, cho dù là cấp bậc cửu tinh, dường như cũng không có khả năng được một ma pháp quý báu không gì sánh bằng như vậy.
Tuy nhiên, trong đám người Tiếu Ân, chỉ có một người duy nhất khinh thường ma pháp tháp này.
Người này chính là Vô Danh. Ánh mắt của hắn khi nhìn thấy tòa ma pháp tháp này và khi nhìn chỗ ở tạm thời tại hắc ám đại lục là hoàn toàn giống nhau. Có lẽ trong mắt hắn, ma pháp tháp này và cái hang động hắn từng ở kia cũng không có gì khác biệt cả.
Nếu Tiếu Ân đã về tới công quốc Louis, ma pháp tháp này tự nhiên là phải giao cho hắn sử dụng.
Nhưng mà, điều đầu tiên Tiếu Ân làm sau khi trở về tới thành Louis cũng không phải là đi thăm ma pháp tháp, mà là đứng ở trước ma pháp tháp Linnuo đại sư đang bế quan lẳng lặng đợi một giờ.
Sau đó, hắn mới mang vẻ mặt thoải mái tiến vào ma pháp tháp lộng lẫy của mình.
Tuy rằng hắn không nói gì thêm, nhưng đối với mọi người lúc này, ai cũng tràn trề niềm tin với việc Linnuo có thể trở thành ma đạo sĩ.
Ma pháp tháp tầng thấp nhất có diện tích hơn hai nghìn thước vuông. Mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, cho dù là tất cả mọi người trong khu rừng ma pháp kéo vào ở cũng dư dả.
Chỉ có điều, người đủ tư cách vào đây ở lại không nhiều. Mà hạng người như Tiffany và Maren thì lại thà rằng ở trong ma pháp tháp của mình chứ không muốn đi ở ké ai cả.
Cho nên toàn bộ ma pháp tháp có vẻ lạnh lẽo đìu hiu, thậm chí còn khiến Tiếu Ân có suy nghĩ tìm vài người hầu học đồ.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng quyết định bỏ qua suy nghĩ. Có lẽ đợi sau khi hắn hoàn toàn xác định tương lai của mình mới thanh thản cõi lòng mà đi chọn lựa vài người hầu học đồ để bồi dưỡng.
Trong số mọi người theo Tiếu Ân trở về thành Louis, Vô Danh chắc chắn là người đặc biệt nhất.
Không biết vì sao, mặc dù trên người hắn không có nửa điểm năng lượng dao động, nhưng cho dù là á long Tyrese ở trước mặt hắn cũng rất quy quy củ củ, dường như là rất kiêng kị. Còn về phần vì sao như thế, ngay cả bản thân á long cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Tiếu Ân mở tất cả phòng trong ma pháp tháp để cho Vô Danh là người đầu tiên chọn phòng cho mình.
Đãi ngộ này chứng tỏ cho mọi người biết một điều, Vô Danh cũng không phải đơn giản chỉ là một người bình thường.
Chỉ có điều, lựa chọn cuối cùng của Vô Danh lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt, bởi vì hắn không ngờ chọn lựa một căn phòng ở lầu một.
Theo thông lệ, căn phòng này là nơi cư trú của người hầu hầu đồ chuyên giữ cửa. Vị khách mà Tiếu Ân coi là tôn quý nhất không ngờ chọn lựa một căn phòng như vậy, quả thật là chuyện đủ để cho hầu hết mọi người ngạc nhiên đến rớt con mắt.
Tiếu Ân cẩn thận hỏi hắn vì sao chọn phòng này, kết quả câu trả lời của hắn khiến rất nhiều người đều sinh ra cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc.
Bởi vì hắn trả lời chính là một chữ:
- Gần.
Khi hắn nói ra chữ này, mọi người mới phát hiện căn phòng này gần chỗ hắn đang đứng nhất.
Tiếu Ân nhấp nháy môi một chút rồi thôi. Sau đó hắn dẫn tất cả mọi người lên lầu, để bọn họ tự do chọn lựa phòng mình thích, ngay cả Hắc Toàn Phong cũng không ngoại lệ, bị Juliana và Mary dụ dỗ đi lên chọn phòng.
Về phần Bạch Toàn Phong, lúc này đã biến thân thành một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, sau một lát do dự, cũng đi theo lên. Nhìn điệu bộ của hắn, rất có thể sẽ ở cùng với Hắc Toàn Phong.
Ở hai góc của tòa tháp ma pháp này, không ngờ còn có thông đạo đặc biệt dành riêng cho Hắc Toàn Phong lên xuống. Không thể không nói, mấy nhà thiết kế tinh linh này quả thật là đã bỏ không ít tâm huyết.
Bước vào căn phòng có thể nói là đơn sơ nhất trong cả ma pháp tháp, Tiếu Ân nhìn ngang ngó dọc đánh giá một vòng, cười khổ một tiếng, nói:
- Vô Danh các hạ, nếu ngươi có cần cái gì thì cứ lên tiếng. Chúng ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.
Vô Danh vẫn thong thả nói như trước:
- Không cần.
Nhìn Vô Danh như khúc gỗ vô cảm (CBRO: nguyên văn: dầu mỡ không thấm), Tiếu Ân kỳ thật cũng vô cùng đau đầu.
Hắn biết lai lịch người này nhất định không đơn giản, điểm này chỉ cần nhìn hắn cho tới bây giờ chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì là đủ hiểu.
Hắn giống như là một người máy, không có đặc điểm nào của một sinh vật. Cho dù là những sinh vật kỳ lạ như mấy dung nham cự nhân trong truyền thuyết cũng cần nhiệt độ cao và lửa để duy trì sinh mạng.
Nhưng Vô Danh căn bản là không cần. Bất kể là khi bóng đêm che phủ, hay mặt trời chói chang nhô lên cao, đối với hắn dường như đều không có ảnh hưởng gì cả. Dường như cho tới bây giờ hắn không cần hấp thu năng lượng gì cả mà vẫn có thể sống sót. Điều này mới điều thực sự làm Tiếu Ân để ý.
Bằng vào thực lực của Tiếu Ân bây giờ, nhu cầu ăn uống đã giảm đi rất nhiều. Tuy rằng vẫn chưa đến mức hoàn toàn không cần, nhưng đã tới mức về cơ bản là không quá cần thiết với hắn nữa rồi.
Nhưng, tất cả phải có một điều kiện tiên quyết đó chính là Tiếu Ân phải không ngừng hấp thu năng lượng ngoại giới bổ sung tiêu hao của bản thân.
Thí dụ như minh tưởng, khi đề cao năng lực bản thân hắn cũng là lúc bổ sung hao tổn của bản thân hắn.
Nhưng Vô Danh cho hắn cảm giác như là mộtloại sinh vật kì lạ căn bản là không cần bổ sung năng lượng.
Sinh vật không cần bổ sung năng lượng mà vẫn có thể sinh tồn, vậy còn gọi là sinh vật sao?
Phỏng chừng á long Tyrese cũng là phát hiện điểm này, cho nên mới thay đổi cái nhìn đối với Vô Danh, không dám xem thường chút nào.
Hai người yên lặng nhìn nhau, rốt cục, Vô Danh vốn luôn trầm mặc ít lời cất tiếng hỏi một câu hiếm hoi:
- Ngươi tìm ta có việc gì sao?
Tiếu Ân cười ha hả, nói:
- Quả thật có một chút phiền toái nhỏ.
Hắn tiện tay lấy chiếc kẹp tóc không gian ra, đưa cho Vô Danh, tươi cười nói:
- Khi ta đối phó West, nhặt được thứ này, trên mặt dường như có một cấm chế nho nhỏ. Nếu muốn xóa bỏ nó rất tốn thời gian, ta muốn hỏi ngươi một chút xem ngươi có biện pháp nào không.
Mấy ngày nay, Tiếu Ân sai Nhất Hào toàn lực phân tích ấn ký tinh thần trên bề mặt chiếc kẹp này, xem thử xem có biện pháp nào có thể xóa bỏ nó không. Nhưng kết quả phân tích của Nhất Hào rất không khả quan.
Ấn ký này cùng không gian bị phong ấn đã liên kết thành một khối. Nếu cưỡng ép xóa bỏ nhất định sẽ khiến không gian sụp đổ. Tuy nhiên, hắn đưa ra một đề nghị, đó là hình thành một trường tinh thần lực giả sau đó thay đổi tần suất tinh thần dao động để ngụy trang thành tinh thần dao động của West.
Cứ như vậy, tự nhiên có thể mở chiếc kẹp không gian này.
Chỉ có điều, thông tin về tần suất tinh thần dao động trong cơ sở dữ liệu của Nhất Hào căn bản là không có bao nhiêu. Dựa theo lời nó nói, cho nó thời gian mấy chục đến một trăm năm, có lẽ có thể làm được điều này.
Đợi sau khi Nhất Hào đưa ra câu trả lời cuối cùng, Tiếu Ân quyết đoán buộc nó từ bỏ việc nghiên cứu.
Tốn nhiều thời gian nghiên cứu như vậy, rau xanh mơn mởn cũng héo cả rồi.
Tuy nhiên hôm nay sau khi hoàn toàn sắp xếp mọi chuyện xong. Trong lòng Tiếu Ân khẽ máy động, nghĩ về Vô Danh, không biết chừng tên lai lịch khó lường này lại có biện pháp đặc biệt gì đó thì sao?
Vô Danh nhận lấy chiếc kẹp tóc, cũng không thấy hắn có động tác gì, vẻ mặt vẫn bình thản như mặt nước, hắn mở miệng ra, chậm rãi nói:
- Trên mặt thứ này có một cấm chế.
Nói xong những lời này, Vô Danh đem chiếc kẹp đặt xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt. Chiếc bàn này là một trong số ít những món đồ dùng gia đình có mặt trong căn phòng này.
Tiếu Ân liên tục gật đầu, thầm nghĩ ngu ngốc cũng biết này trên mặt thứ này có cấm chế, nếu không làm sao lưu lại tinh thần ấn ký đây.
Nhưng mà, hắn đợi nửa ngày, cũng không thấy Vô Danh nói thêm gì cả, không khỏi mở to hai mắt, hỏi:
- Phía dưới thì sao?
- Không có.
Vô Danh thản nhiên nói.
Tiếu Ân vội vàng hít một hơi thật sâu. May mà hắn còn nhớ người trước mặt mình là Vô Danh thần bí khó lường. Nếu đổi lại là một người khác, hắn nhất định sẽ giơ cây lên đập cho một phát.
- Được rồi, coi như ta chưa từng hỏi.
Tiếu Ân bực mình nói một câu, tiện tay cầm chiếc kẹp tóc lên. Hắn xoay người, đi đến cửa thì đột nhiên dừng bước.
Sắc mặt hắn biến đổi nhanh hơn lúc nãy mấy lần, mỗi một lần thay đổi đều thể hiện vô số ẩn ý khác nhau.
Trong đó có kinh ngạc, chấn động, cùng với cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Tiếu Ân cũng không quay đầu lại, mà nắm chặt bàn tay, cố hết sức để cất giọng bình tĩnh hỏi:
- Ngươi đã làm điều đó như thế nào?
Thanh âm bình thản của Vô Danh chậm rãi vang lên, vẫn giọng điệu quen thuộc như mọi khi, không chút gợn sóng, dường như những chuyện hắn vừa làm chẳng qua chỉ là vung tay đập chết một con muỗi nhỏ bé, không có gì ghê gớm cả.
- Trên bề mặt thứ này có một cấm chế, gỡ ra là được.
Trên mặt Tiếu Ân lập tức xuất hiện một nụ cười khổ, nói:
- Đúng vậy, gỡ ra là được. Ngươi thật là một người thông minh.
Nói xong, hắn rời khỏi phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, sắc mặt hắn lập tức trở nên ngưng trọng.
Trong ma pháp tháp có ba phòng xa hoa sang trọng nhất, bất cứ kẻ nào cũng biết đây là phòng dành riêng cho chủ nhân ma pháp tháp.
Tiếu Ân liên tục đi tới đi lui trong một căn phòng trong ba căn phòng đó, cân nhắc một hồi rồi quyết định gọi tất cả mọi người lại đây.
Đương nhiên, Vô Danh tiên sinh đang ở lầu một tuyệt đối không nhận được thông báo này. Chỉ có điều Tiếu Ân cũng biết, hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện này.
Rất nhanh, mọi người đều đến đông đủ. Ngay cả Juliana cũng lập tức chạy lại đây. Trên trán vẫn còn một lớp mồ hôi nhàn nhạt. Vẻ mặt hưng phấn quá độ của nàng rõ ràng đã nói cho mọi người biết hết sự hài lòng của nàng đối với nơi này.
- Mọi người nghĩ thế nào về Vô Danh?
Tiếu Ân trầm giọng dò hỏi.
Tuy rằng nơi này không có dao động năng lượng lạ đến từ bên ngoài, nhưng Tiếu Ân tin tưởng, chỉ cần Vô Danh muốn, những gì bọn họ đang nói nhất định không thể dấu được người này. Tuy nhiên Tiếu Ân càng tin tưởng hơn rằng, muốn Vô Danh sinh ra hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới Tiếu Ân đột ngột gọi tất cả mọi người đang chọn phòng ở của mình trong ma pháp tháp lại không ngờ chỉ để hỏi một vấn đề chẳng ăn nhập gì cả.
Bạch Toàn Phong do dự một chút rồi nói:
- Thâm sâu khó dò!
Hắn là người duy nhất từng thấy qua một chút thực lực của Vô Danh, đả kích do giọt nước kia gây ra cho hắn, cả đời khó quên.
Tyrese suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu một cái, nói:
- Trên người hắn không có chỗ nào thể hiện ra sự cường đại, nhưng ta có cảm giác: Hắn rất cường đại.
Đám người Kim cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng được hai vị cường giả cấp bậc cửu tinh trong số bọn họ không ngờ có thái độ đầy tôn sùng đến thế với một kẻ nhìn chẳng khác gì người bình thường như Vô Danh.
Sau một lát, mỗi người đều phát biểu cái nhìn của riêng mình, ngay cả Liệt Duy và Thi Thụy Đức cũng không ngoại lệ.
Sau khi trải qua trận đuổi giết ở hắc ám đại lục, hai người bọn họ đã gắn bó chặt chẽ với Tiếu Ân. Đám người Kim cũng dần dần chính thức tiếp nhận bọn họ, thậm chí dưới sự đồng ý ngầm của Tiếu Ân, không tiếc cùng bọn chúng chia sẻ hoàng kim kết giới.
Đánh giá của mọi người đối với Vô Danh có đủ loại. Liệt Duy thậm chí còn nghĩ Vô Danh chính là kẻ lừa đảo đang làm bộ làm tịch, chẳng qua lá gan của kẻ lừa đảo này lớn hơn hắn một chút, hơn nữa còn may mắn hơn một chút.
Đối với kết luận này, Tiếu Ân quả thật có chút dở khóc dở cười.
May mắn rằng kẻ nói ra kết luận này không phải đám người Kim. Điều này chứng tỏ đám người Kim coi như có một chút nhãn lực. Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân nghiêm mặt nói:
- Ta mặc kệ các ngươi có cái nhìn như thế nào về Vô Danh. Từ hôm nay trở đi ta tuyên bố, bất cứ kẻ nào cũng không được làm khó hắn. Hắn muốn làm bất cứ chuyện gì đều hết thảy nghe hắn, và cung cấp tất cả trợ giúp có thể cung cấp.
Nhìn thoáng qua Liệt Duy, giọng điệu Tiếu Ân nhấn mạnh thêm một chút, nói:
- Rõ chưa?
Liệt Duy nghe phát lạnh trong lòng, gật gật đầu như gà mổ thóc. Hắn thầm nghĩ, uy nghiêm của Tiếu Ân đại nhân đã tăng thêm vài phần.
Đức Lỗ Phu lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Sư phụ, nếu Vô Danh tiên sinh muốn hủy ma pháp tháp thì sao?
Tiếu Ân ngẩn ra, tức giận nói:
- Vô Danh các hạ sẽ không làm ra loại chuyện này.
Dừng một chút, trên mặt Tiếu Ân lộ ra một chút trầm tư, nói:
- Nếu hắn thật sự muốn hủy đi ma pháp tháp, các ngươi cứ thẳng tay mà giúp hắn.
Đám người Kim nghe xong câu trả lời, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Những lời sư phụ vừa nói nghiêm trọng quá rồi. Vô Danh này đến tột cùng là dạng người gì đây?
Juliana do dự một chút, hỏi:
- Tiếu Ân, làm như vậy đáng giá sao?
Tiếu Ân mạnh mẽ gật đầu một cái, nói:
- Ta chỉ sợ hắn không cần gì cả, cũng không muốn làm gì cả. Nếu hắn muốn gì đó, vậy còn đỡ...
Đây chính là cảm giác duy nhất của hắn đối với Vô Danh. Nếu có thể cung cấp cấp cho Vô Danh thứ gì mà hắn cần, chắc chắn Tiếu Ân sẽ không chút keo kiệt. Nhưng nếu đối phương thủy chung đều không muốn không cần gì cả, vậy cho dù là Tiếu Ân có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng đành chịu thua, không thể kết mối quan hệ bền chặt hơn, trở thành bằng hữu thâm giao.
Thương nghị xong, mọi người lần lượt giải tán, chỉ còn á long Tyrese được giữ lại.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tiếu Ân đại nhân, ngài vì sao phải đột nhiên ra quyết định như vậy?
Tiếu Ân không nói một lời, lại một lần nữa lấy chiếc kẹp tóc ra đặt trên chiếc bàn ở trước mặt.
Lực lượng tinh thần của Tyrese hơi hơi đảo qua, không khỏi biến sắc nói:
- Ấn ký tinh thần trên bề mặt đã bị xóa đi rồi sao?
Chiếc kẹp tóc này hắn cũng từng thấy quá, từng thử gỡ bỏ cấm chế, nhưng cuối cùng cũng đành thất bại trở về. Hơn nữa căn bản là không thể nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu này có thể thực hiện để xóa bỏ cấm chế. Cho nên hắn mới khắc sâu món đồ này vào trong trí nhớ.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, xóa đi rồi.
Ánh mắt Tyrese khẽ nhấp nháy, hỏi:
- Là hắn xóa đi sao?
- Phải!
- Hắn xóa đi như thế nào?
Á long cảm thấy cực kỳ hứng thú nói.
- Không biết!
Tiếu Ân cười khổ đem tất cả chuyện vừa rồi nói qua một lần, cuối cùng nói:
- Ta dám thề. Hắn căn bản là không có sử dụng ma pháp năng lượng gì cả, cứ thế xóa đi tinh thần ấn ký trên bề mặt vật này. Chuyện này căn bản là không có khả năng mà!!!
Vẻ mặt Tyrese cũng đầy hồ nghi, nếu người nói những lời này không phải là Tiếu Ân, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Tiếu Ân và Tyrese cùng nhau hợp tác vẫn không xóa bỏ được tinh thần ấn ký này. Vậy mà Vô Danh này không ngờ giải quyết chuyện này một cách ung dung. Chuyện này thật sự là rất đáng sợ.
Lúc này, trong lòng á long đang cảm thấy mình vô cùng may mắn. Mình đã không bởi vì Vô Danh không có ma pháp năng lượng gì cả mà khinh thường hắn. Người kia, quả nhiên là một lão quái vật không thể hiện tài năng, thâm tàng bất lộ.
Sau khi tiễn Tyrese về, Tiếu Ân rốt cục bắt đầu bế quan.
Lần bế quan này, hắn cũng không tính thu được thành quả đặc biệt gì. Đúng như lời hắn đã nói, chỉ là muốn tổng kết một chút những kinh nghiệm thu lượm được từ trận chiến vừa rồi.
Tuy nhiên sau khi bế quan, việc thứ nhất Tiếu Ân làm chính là lấy những thứ được cất trong chiếc kẹp tóc ra.
Ở trong đó, có một tấm ma pháp lục thư và một hạt châu màu đỏ hồng.
Tuy rằng chỉ có hai món đồ đó, nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, giá trị hai món đồ này tuyện đối không phải là nhỏ. Hơn nữa còn có liên quan đến tuyệt chiêu bảo mệnh cuối cùng của West, nếu không hắn cũng không có khả năng cất giấu cẩn thận trong chiếc kẹp này.
Cảm thụ được năng lượng dao động tỏa ra từ viên châu đỏ thẫm, Tiếu Ân không khỏi tim đập liên hồi.
Hạt châu này đến tột cùng là thứ gì? Sao lại ẩn chứa năng lượng cường đại như vậy. Không ngờ ngay cả hắn cũng có chút ngần ngại không dám nghiên cứu.
Tuy nhiên, thứ này đem đến cho hắn cảm giác rằng nó là một ma hạch, một ma hạch không biết lấy được trên người ma thú gì.
Do dự một chút, Tiếu Ân quyết định bỏ qua suy nghĩ lấy hạt châu đỏ thẫm ra. Tuy rằng hắn có thể đảm bảo thứ này không có khả năng phát nổ trong tay mình. Nhưng hắn vẫn chọn cách bỏ qua suy nghĩ mạo hiểm này.
Theo tinh thần ý thức điều khiển, ma pháp lục thư kia xuất hiện trên tay Tiếu Ân, tinh thần ý thức bắt đầu tiến vào trong đó.
Ngay sau đó, Tiếu Ân biến sắc, khuôn mặt lập tức trở nên đờ đẫn.
Nếu lúc này có người ở bên cạnh hắn, người đó chắc chắn có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn đã mất vẻ linh hoạt bình thường, ngược lại dường như trở nên ngu ngốc. Trng ánh mắt không có hình ảnh gì cả mà chỉ có một mảng tăm tối mờ mịt.
Cứ như thế một lúc rất lâu sau, Tiếu Ân mới chợt "tỉnh" lại.
Hắn khẽ rùng mình, trong ánh mắt nhìn ma pháp lục thư trong tay không khỏi có thêm vài phần sợ hãi. West thận trọng cất thứ này vào trong vật phẩm trang sức không gian viễn cổ quả nhiên là có lý do của nó.
Ma pháp lục thư này không phải do West sáng tạo ra, kỳ thật bằng vào trình độ của hắn, ngay cả là muốn giữ một tấm ma pháp lục thư như vậy cũng là có lòng mà không có sức.
Ma pháp lục thư này rất khác so với một lục thư bình thường. Sau khi tinh thần ý thức tiến vào trong đó, cũng không phải đọc lấy những tin tức được gi chép trong đó, mà là hấp thu tất cả tinh thần ý thức của người đó vào trong ma pháp lục thư.
Trong một đoạn thời gian nhất định sẽ phải xem một đoạn hình ảnh ma pháp hoành tráng, cho dù là muốn rời khỏi, cũng không có biện pháp nào cả.
Còn Tiếu Ân từ bên trong cuốn lục thư này, thấy được một ma pháp, một thứ hùng mạnh, vượt xa cực hạn pháp thuật mà trình độ hiện tại của hắn có thể đạt tới.
Ở một mảnh đất trống trải giữa một vùng hoang dã.
Một vị ma pháp sư già nua, cầm trong tay một cây gậy gỗ.
Đúng vậy, chính là một cây gậy gỗ gần như chỉ có một chút hòa hợp với ma pháp lực, không phải bất cứ cây pháp trượng hùng mạnh nào trong truyền thuyết.
Nhưng là, cây gậy gỗ bình thường ấy nằm trong tay lão ma pháp sư lại làm cho người ta cảm giác giống như Bán Thần Chi Trượng nằm trong tay Tiếu Ân.
Sự cường đại của lão ma pháp sư hoàn toàn tràn ngập trong từng sợi dây thần kinh của Tiếu Ân. Dưới áp lực cường đại, đừng nói là một cây gậy gỗ có chút điểm hòa hợp với ma pháp lực, cho dù hắn cầm chỉ là một cây củi lửa, chỉ sợ cũng sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như vậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chăm chú của Tiếu Ân, lão ma pháp sư giơ cao cây gậy gỗ trong tay. Chung quanh lão, tất cả ma pháp nguyên tố dường như đều dừng lưu chuyển, trong phạm vi hơn mười dặm tất cả hỏa hệ nguyên tố như bị một hắc động hút vào, tuôn chảy như suối, thao thao bất tuyệt chảy về phía lão.
Đây không phải là kết giới, mà là một loại lực lượng hoàn toàn mới, một loại lực lượng khổng lồ bao phủ một khu vực rộng hơn mười dặm.
Ý thức của Tiếu Ân trong ma pháp lục thư thần kỳ run lên nhè nhẹ. Ở trong này, hắn đã thấy được tầng cao nhất của lực lượng. Tuy rằng thuộc tính của cỗ lực lượng này không hợp với hắn, nhưng lại như là mở ra trước mặt hắn một lối đi rộng lớn trong tương lai, giúp hắn mơ hồ cảm ứng được chính xác phương hướng ngày sau.
Đương nhiên, đây cũng chỉ gần như là một loại cảm ngộ, tuy rằng là có trợ giúp, nhưng nếu nói nhất định có thể thành công, thì cũng chỉ là người say nói mớ, nằm mơ giữa ban ngày. Nếu không, thứ này nhất định là đã rơi vào tay West trong thời gian rất dài, chẳng phải hắn đã đột phá cực hạn từ lâu rồi sao?
Ngay khi Tiếu Ân lẳng lặng cảm ngộ loại sức mạnh này, lão ma pháp sư lại một lần nữa cử động.
Từ trong cây gậy gỗ lão đang giơ lên cao đột nhiên truyền ra dao động năng lượng cường đại. Dao động năng lượng này một khi lan ra không khí gần như đã bị nén chặt xung quanh, lập tức giống như châm lửa vào bao thuốc nổ, gây ra biến hóa long trời lở đất.
Năng lượng Hỏa hệ trong nháy mắt đạt tới cực hạn. Từng vòng từng vòng hỏa nguyên tố hội tụ về một chỗ, bắt đầu ma xát và va chạm vào nhau.
Mỗi một lần ma xát, đều sinh ra cột lửa hung hãn cao chừng mười thước; mỗi một lần va chạm lẫn nhau, lại sinh ra vô số vụ nổ mạnh như lựu đạn nổ tung.
Chỉ trong giây lát, trong phạm vi ba mươi dặm đã bị dìm trong một biển lửa mênh mông như đại dương.
Những lưỡi lửa cao ngút trời san sát như bầy kiến, những sóng xung kích cường đại do những vụ nổ liên tục không ngừng nghỉ sinh ra tung hoành ngang dọc. Tất cả biến cả khu vực trong phạm vi ba mươi dặm thành một vùng tu la địa ngục.
Không chỉ như thế, ngay cả trời cao cũng bị cỗ lực lượng này bao phủ.
Phong nguyên tố trong không trung dường như đã mất đi tác dụng, chim chóc ma thú bay ngang bầu trời đều không làm chủ được mình mà té nhào xuống, ngã vào biển lửa như Tu La địa ngục.
Nhiệt độ cực cao như lúc phóng tên lửa vào vũ trụ tỏa ra. So với ngọn lửa này, kết giới hỏa thuộc tính do West phóng thích ra giống như gió xuân gió thu mát mẻ thổi vào mặt.
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong biển lửa, Tiếu Ân mới phát hiện, hoá ra chung quanh lão ma pháp sư không ngờ có hằng hà sa số các sinh vật vô cùng xấu xí.
Trên đầu những sinh vật này có ba con mắt đỏ như máu. Thân thể chúng khổng lồ cao chừng ba thước. Nanh vuốt sắc bén và cứng rắn như kim cương chứng tỏ sức công kích cường đại của chúng.
Những sinh vật kì dị như vậy vây kín lão ma pháp sư, rậm rạp vô cùng vô tận.
Nhưng lúc này, dưới ma pháp khủng bố đến mức không thể tin nổi của lão ma pháp sư này, những sinh vật nhìn thì rất đáng sợ này không ngờ giống như con thỏ không có năng lực phản kháng. Trong biển lửa chỉ biết không ngừng giãy dụa kêu gào thảm thiết, nhưng lại không thể chạy thoát.
Tuy rằng không tự mình cảm nhận được uy lực của ma pháp này nhưng Tiếu Ân có cảm giác, uy lực của ma pháp này tuyệt đối vượt qua tất cả những ma pháp hắn đã biết trước đó.
Cho dù là ma pháp triệu hoán cấp chín chung cực triệu hoán hỏa nguyên tố đáng sợ như vậy, trước biển lửa mênh mông như đại dương này dường như cũng trở nên nhỏ bé không đáng là gì cả.
Lấy lão ma pháp sư làm trung tâm, trong phạm vi ba mươi dặm đã hoàn toàn bị biển lửa thiêu đốt, không gì không bị hòa tan trong biển lửa đó.
Nhưng mà, đám sinh vật lạ bên ngoài biển lửa cũng không tiếp tục lao vào tìm chết, mà tản ra bốn phía tránh né. Chỉ có điều chúng nó cũng không có xoay người bỏ chạy, mà tiếp tục vây quanh biển lửa.
Trong phạm vi trăm dặm, đại quân sinh vật lạ này vây đen kịt.
Đột nhiên, lão ma pháp sư đứng ở trung tâm ngọn lửa hét to một tiếng. Cây gậy gỗ trong tay lão cứ như vậy vỡ nát dần dần, giống ở bên trong đã cài sắn mấy trăm cân thuốc nổ, hoàn toàn vỡ nát không còn chút dấu vết.
Lúc này, Tiếu Ân dường như có chút hiểu được, vì sao vị lão ma pháp sư này dùng một cây gậy gỗ như vậy. Có lẽ lão sớm biết, bước cuối cùng của ma pháp này sẽ làm ma pháp trượng cầm trong tay vỡ nát, cho nên mới không sử dụng ma pháp trượng của riêng mình.
Sau khi cây gậy gỗ hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ biển lửa đột nhiên phóng lên cao, từng đạo lưu tinh hỏa vũ (CBRO: mưa lửa như sao băng) bắn ra ngập trời trong phạm vi ba mươi dặm.
Quả cầu lửa kia như thể là che kín không trung, như những hạt mưa rơi xuống người những sinh vật xui xẻo chung quanh.
Những tiếng thét càng thêm thê lương từ miệng những sinh vật này phát ra. Chúng nó tuyệt vọng muốn chạy trốn, nhưng sóng xung kích cường đại đến mức không thể tin nổi xuất hiện sau đó hoàn toàn bóp chết hy vọng chạy trốn của chúng nó.
Bất cứ sinh vậy nào bị sóng xung kích đụng tới thì giống như là bị vạn niên quang nguyên chiếu vào, hoàn toàn bốc hơi.
Trong đợt sóng xung kích mãnh liệt kia không ngờ còn ẩn chứa năng lượng hỏa hệ đáng sợ như thế, quả thật là làm cho người ta lạnh lẽo cả con tim.
Trong giây lát, trong phạm vi trăm dặm vô số sinh vật giống như vậy toàn bộ bị diệt sạch.
Khi biển lửa hoàn toàn tan đi, cả trời đất dường như chỉ còn lại có vị ma pháp sư già nua kia.
Lão ma pháp sư đứng ở trung tâm vùng đất rộng chừng trăm dặm lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, ngạo nghễ nhìn quanh bốn phía, có một cỗ khí thế ngạo nghễ không chịu nổi.
Nhưng mà, sự chú ý của Tiếu Ân không dừng lại trên người lão ma pháp sư này. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất trong biển lửa đã biến thành màu đen. Trên mảnh đất đen này, không còn bất kì sự sống nào còn tồn tại. Ở đó không còn hoa cỏ, không còn bất cứ sinh vật nào tồn tại, hoàn toàn trở thành một mảnh đất chết.
Chỉ trong chốc lát, Tiếu Ân đã minh bạch lai lịch ma pháp này.
Đây là cấm chú, cấm chú hàng thật giá thật.
Trách không được những sinh vật đáng sợ này khi gặp phải ma pháp này không chịu nổi một kích. Hoá ra chúng nó gặp phải một người, không ngờ là một vị ngàn năm truyền kỳ. Ma pháp chúng nó gặp phải, không ngờ là cấm chú ma pháp được tôn xưng là không gì không thể hủy diệt...
Sau khi tinh thần ý thức của Tiếu Ân rời khỏi ma pháp lục thư, hắn nhắm chặt hai mắt lại.
Tuy rằng sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng trong lòng rung động vạn phần.
Trách không được West phải cất dấu thứ này cẩn thận như thế. Nếu đổi lại là mình, chỉ sợ còn cất dấu cẩn thận hơn mấy lần.
Từ những hình ảnh này có thể thấy được, lão ma pháp sư này đối mặt chính là những sinh vật hình thù kỳ lạ mà không biết tên.
Không có số liệu tham khảo nên Tiếu Ân không thể phỏng chừng sinh vật này có bao nhiêu năng lực chiến đấu. Tuy nhiên vận khí chúng nó hiển nhiên cũng không tốt, không ngờ gặp phải một vị ngàn năm truyền kỳ, và còn thi triển cấm chú, hậu quả đương nhiên không cần nói cũng đã rõ.
Chỉ có điều Tiếu Ân cảm thấy vô cùng kỳ quái rằng thứ này đến tột cùng là làm như thế nào mà rơi vào tay West?
Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân lập tức nhớ lại những lời tự thật cuối cùng kia.
Ma pháp lục thư này ghi lại chính là câu chuyện của một vị ngàn năm truyền kỳ nào đó sau khi rời khỏi tinh cầu của mình, trong lúc vô ý gây ra tranh chấp với dân cư nguyên thủy của một tinh cầu nào đó.
Khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vị ngàn năm truyền kỳ kia cuối cùng lưu lạc về đâu. Tất cả đều đã là chuyện không thể khảo cứu.
Nhưng điều thực sự làm tim Tiếu Ân đập lọan nhịp chính là hắn thấy được một đoạn mô tả công dụng của hạt châu đỏ hồng kia.
Chính đoạn mô tả này mới khiến Tiếu Ân kinh hồn bạt vía, và cảm thấy mình thật may mắn khi không cùng West đánh liều một trận xem cá chết lưới có rách không. Nếu không, e rằng bọn họ đã thật sự phải đồng quy vu tận, cả hai cùng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.