Phía trên quyển trục trống không, phảng phất như một tấm giấy trắng nõn.
Con mắt Jonathan dán chặt lên trên quyển trục. Tuy trong lòng hắn hiểu được Tiếu Ân quyết không có khả năng lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy để giả thần giả quỷ nhưng hắn không cảm thấy được quyển trục này có tác dụng gì.
. Truyện Kiếm Hiệp
Nếu nói trước khi Tiếu Ân khắc họa, Jonathan còn có thể cảm ứng được một cỗ dao động năng lượng cường đại khiến cho hắn biết được quyển trục này dùng một loại ma pháp tài liệu quý tạo nên, nhưng bây giờ Tiếu Ân làm mất một giờ, sau khi khắc ma pháp trận đồ lên quyển trục này thì Jonathan lại không cảm ứng được gì.
Giống như là hắn cảm ứng không được dao động ma pháp trên người Vô Danh, hắn cũng không thể cảm ứng được dao bất kỳ dao động ma pháp nào trên quyển trục này.
Nếu bình thường gặp tình huống này vậy chỉ có một khả năng.
Đó chính là thủ pháp và các bước Tiếu Ân chế tác quyển trục không đúng, làm hỏng quyển trục này cho nên quyển trục này hoàn toàn báo hỏng, không còn tác dụng gì.
Tuy nhiên Jonathan đương nhiên không nghĩ như vậy. Hắn vẫn có đủ lòng tin đối với Tiếu Ân.
Tiếu Ân lấy một bình nhỏ từ trong vòng cổ không gian ra, nhỏ một giọt dược phẩm khôi phục. Dược phẩm quý báu được ma pháp sư bình thường coi là vật cứu mạng này, hắn lại không để trong lòng.
Bởi vì trên người hắn đã lưu trữ rất nhiều, hơn nữa ngày sau rõ ràng cũng sẽ có càng nhiều nguồn cung cấp tự nhiên là có tư cách xa xỉ một chút.
Sau khi tinh thần tốt một chút, Tiếu Ân cầm quyển trục này nhẹ nhàng dán lên trên một cột buồm lớn nhất trên thuyền.
Theo sau hắn giơ một ngón tay nhẹ điểm lên trung tâm quyển trục.
Một đạo hào quang màu trắng nhạt mắt thường không thể cảm nhận được bỗng nhiên khuếch tán ra, từng đạo năng lượng giống như sóng gợn lấy nơi này làm trung tâm tản đều ra bốn phía.
Phàm là những nơi được từng vòng năng lượng này trải qua, nguyên tố ma pháp trong không trung có sự biến hóa cực kỳ tinh tế.
Các ma pháp sư trên mỗi một chiếc thuyền ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng này. Trong cảm ứng của bọn họ, trên chiếc chủ thuyền này có một cỗ năng lượng cực kỳ quỷ dị. Ít nhất đây không phải bất kỳ năng lượng nào bọn họ từng tiếp xúc trước đây.
Jonathan lại nghẹn họng nhìn trân trối quyển trục này, trong lòng tràn ngập rung động khó diễn tả bằng lời.
Hắn vừa mới rõ ràng không thể cảm nhận được năng lượng trên quyển trục này, nhưng ngay sau đó nó lại phát huy ra dao động năng lượng khó thể tưởng tượng. Đối với bất kỳ ma pháp sư nào mà nói, đây đều là một chuyện vô cùng đả kích lòng tự tin.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Jonathan đưa mắt nhìn Tiếu Ân im lặng cách đó không xa. Trong lòng hắn có chút nghi ngờ về lời đồn Tiếu Ân từng lấy một địch mười, truy địch ngàn dặm cũng hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên tiếp theo trong lòng hắn lại dâng lên một trận chua xót.
Người cùng người quả nhiên là không thể so sánh.
Rốt cục năng lượng dao động từ trên quyển trục sinh ra bắt đầu ổn định. Thứ này người thường tự nhiên không có cảm giác gì, nhưng đám ma pháp sư lại có thể cảm nhận được ma pháp nguyên tố xung quanh thân thể có sự khác biệt rất nhỏ.
Đương nhiên là bởi vì họ vừa mới trải qua loại biến hóa tinh tế đó nên mới cảm ứng được. Nếu những người mới thì căn bản đừng nghĩ tới việc nhận ra.
Tiếu Ân lúc này mới xem như lộ vẻ tươi cười, nói:
- Tốt rồi! Như vậy hẳn là có thể cam đoan chúng ta sẽ không giao thủ cùng bọn chúng.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Edward tuy rằng rất muốn hỏi nhưng chung quy không có can đảm đành dõi mắt đáng thương nhìn Tiếu Ân hy vọng hắn có thể chủ động nói ra.
May mắn, hắn cũng không chờ đợi lâu bởi vì Jonathan đã lên tiếng hỏi.
- Tiếu Ân các hạ. Ngài đã phong ấn ma pháp gì trên quyển trục này?
Tiếu Ân khẽ mỉm cười nói:
- Thuộc tính kết giới.
Jonathan sắc mặt tức thì trở nên cực kỳ phấn khích, miệng mở lớn gần như nhét được cả nắm tay vào trong.
- Thuộc tính kết giới? Là thuộc tính kết giới cấp bậc cửu tinh sao?
Jonathan lắp bắp hỏi.
- Đúng vậy! Đây là một loại thuộc tính kết giới có thể dùng quyển trục để sử dụng mà gần đây ta nghiên cứu ra. Tuy nhiên vì là chế tạo lần đầu, không biết hiệu quả rốt cục thế nào.
Tiếu Ân nhàn nhạt cười.
Kỳ thật ý tưởng khắc thuộc tính kết giới lên quyển trục là do Tiếu Ân nói ranhưng kỹ thuật chân chính biến ý tưởng này thành sự thật cũng đều là Nhất Hào từ trước tới nay đều nấp sau lưng Tiếu Ân chịu mệt nhọc mà không hề thốt một câu oán hận.
Chỉ có điều có một chút Tiếu Ân không gạt người chính là quyển trục này quả thật là lần đầu tiên chế tạo trong hiện thực. Về phần hiệu quả như thế nào, nói thật Tiếu Ân tràn đầy tin tưởng đối với Nhất Hào.
Hồi lâu sau Jonathan mới từ khiếp sợ khôi phục lại. Hắn lẳng lặng nhìn quyển trục vẫn chập chờn ma pháp năng lượng, hỏi:
- Tiếu Ân các hạ, quyển trục ma pháp này là dùng vật phẩm gì chế tạo?
Quyển trục có thể dung nạp được thuộc tính kết giới khẳng định không phải tầm thường.
Tiếu Ân ung dung cười, nói:
- Cũng không phải gì tốt lắm, chỉ là một tấm long lân mà thôi.
Jonathan ha ha cười hít sâu vài ngụm khí lạnh.
Long lân? Bảo vật sớm tuyệt tích trên đại lục này không ngờ lại xuất hiện trong tay Tiếu Ân hơn nữa còn không chút do dự sử dụng mất.
Trong nháy mắt, Jonathan chỉ cảm thấy địa vị Tiếu Ân trong lòng hắn vù vù bay lên, gần như có thể ngang hàng với hội trưởng đại nhân được kính trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Trên thực tế, ngày trước Tiếu Ân chẳng qua cũng chỉ chiếm được hơn mười phiến long lân ở nơi Hắc Long Vương mà thôi.
Nếu như chỉ riêng số long lân này thì ngay cả mười bốn quyển trục Quang Minh thần vực cũng không đủ làm sao lại lãng phí ở đây.
Kỳ thật, những long lân trong tay Tiếu Ân này đều cướp đoạt từ miệng Hắc Toàn Phong.
Ở trên xác thạch long thật lớn trong nhẫn bạch cốt còn có không dưới ngàn phiến long lân. Tuy rằng những long lân này đều bị thạch hóa nhưng nếu nói về mức độ cứng rắn thì không kém chút nào so với của Hắc Long Vương.
Sợ là cũng chỉ có nanh vuốt cứng rắn của Hắc Toàn Phong kia mới chậm rãi lấy xuống được.
Từ khi Tiếu Ân biết được tác dụng diệu kỳ của long lân liền thương lượng chuyện này với Hắc Toàn Phong. Tên kia mặc dù có chút không muốn nhưng không chút do dự đồng ý và xung phong nhận việc lấy hơn ngàn lân giáp xuống cho Tiếu Ân.
Hơn một ngàn long lân phỏng chừng cũng chỉ cạo sạch lân phiến trên người Hắc Long Vương mới có số lượng như vậy.
Mà đúng là vì có nhiều như vậy cho nên Tiếu Ân mới có thể sử dụng một tấm không chút keo kiệt.
Jonathan lại một lần nữa tỉnh lại từ trong rung động, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân đã mang theo một tia sùng kính. Giọng điệu hắn mang theo một tia cung kính và lãnh giáo, hỏi:
- Đây là kết giới thuộc tính gì?
Tiếu Ân cũng không trực tiếp trả lời mà mỉm cười chỉ ra không trung nói:
- Ngài bay ra ngoài mười dặm đại khái có thể thấy được.
Trong mắt Jonathan liện lên một vẻ hưng phấn lập tức muốn rời đi, lại bị Tiếu Ân kéo lại, nói:
- Jonathan các hạ. Ngài mang toàn bộ các ma pháp sư chính thức của ngài đi, để cho bọn họ đến ngoài mười dặm xem cho bõ. Tuy nhiên sau hai giờ thì không cho phép bất kỳ ai rời khỏi thuyền quá mười dặm này. Nếu không ta nhất định giết chết!
Tiếu Ân nói những lời này vẻ thản nhiên dường như không chút sát khí nhưng lọt vào tai Jonathan cũng làm hắn nổi da gà. Ngay cả trái tim cũng kịch liệt co bóp vài cái.
Hắn vội vàng bày ra một bộ tươi cười, nói:
- Tiếu Ân các hạ, ngài yên tâm. Ta lập tức truyền lời của ngài, cam đoan sau hai giờ không còn bất kỳ người nào vi phạm ý của ngài.
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, tuy nhiên hắn đã hạ quyết tâm. Nếu thực sự có người vi phạm như vậy bất kểlà ai đều bị lọt vào lôi đình đả kích của mình.
Vì hơn ba mươi vạn tính mạng, chỉ vài ma pháp sư không nghe chỉ huy thì chỉ là chuyện nhỏ. Lại nói ngay cả hắn giết sai, chẳng lẽ lúc này còn có người đến tìm hắn đòi lẽ phải hay sao?
Giờ phút này Tiếu Ân đã không phải Tiếu Ân của ngày trước!
Lời nói Tiếu Ân rất nhanh truyền khắp toàn bộ đội tàu. Các ma pháp sư của ma pháp công hội, các quốc gia liên minh và đến từ phía nam đại lục đều mắng thầm trong lòng. Tuy nhiên dưới hung danh của Tiếu Ân lại không ai dám đứng ra phản đối.
Chỉ có điều đối với thuộc tính kết giới thần bí này của Tiếu Ân, những người này đều rất tò mò. Gần như mọi người ngay sau khi nhận được thông báo đều không chút nghĩ ngợi bay ra ngoài, muốn đến ngoài mười dặm để mở mang kiến thức.
Đối với tuyệt đại đa số ma pháp sư mà nói, bọn họ đều biết thuộc tính kết giới nhưng muốn nhìn thấy thì lại cực kỳ khó khăn.
Dù sao bọn họ còn cách cấp bậc ma đạo sĩ cửu tinh quá xa. Hơn nữa một số người cả đời này có thể trở thành cường giả cửu tinh khả năng vô hạn đến gần không. Cho nên bọn họ mới cảm thấy hứng thú như vậy với thuộc tính kết giới mà chỉ cường giả cửu tinh mới có được.
Có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất bọn họ có thể an toàn thể nghiệm loại kết giới này.
Rất nhanh, trừ Bạch Toàn Phong và Vô Danh gần như không hỏi sự đời, hơn một ngàn ma pháp sư đều bay đến không trung hướng ra ngoài mười dặm.
Sau khi bay ra ngoài mười dặm, đám ma pháp sư này quay đầu lại nhìn, sắc mặt tất cả đều biến đổi mạnh.
Mặt biển vô biên vô hạn, từng con sóng nhấp nhô, giữa ban ngày nước biển trong xanh hết thảy đều thanh khiết không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy dường như là thiếu cái gì. Hơi chút suy nghĩ, lập tức nghĩ tới: Thuyền của bọn họ đâu?
Trong tầm mắt của bọn họ, nào còn có thuyền buồm cao lớn khí thế hùng vĩ? Bọn họ nhìn thấy, cảm giác được chỉ là một vùng biển rộng mênh mông vô tận giống như đám ma pháp sư bọn họ đột ngột xuất hiện từ trong biển, xa gần không nhìn thấy bất kỳ con thuyền nào.
Phần đông các ma pháp sư ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng bọn họ không hẹn mà đều sinh ra từng đợt lạnh lẽo. Loại thủ đoạn này quả nhiên là có khả năng quỷ thần khó lường.
Đột nhiên một ma pháp sư phóng ngược về hướng đội tàu, sau khi trải qua một khoảng thân hình hắn đột nhiên biến mất. Loại biến mất này rất đột ngột, không hề có báo trước, không hề có bất kỳ kẻ nào có thể phát hiện từ trước.
Rốt cục có người hô lên kinh ngạc:
- Kết giới. Ảo thuật kết giới!
Đến lúc này đám ma pháp sư này xem như mới biết rõ. Bọn họ hiểu được đây là Tiếu Ân sử dụng kết giới thuộc tính ảo thuật, che giấu toàn bộ đoàn thuyền.
Hơn nữa loại che giấu này còn dùng phương pháp dị thường cao minh, cũng không phải là ở bên ngoài hình thành sương mù hay vòng phòng ngự.
Những thứ đó ai nhìn thấy cũng sớm biết khác thường, khẳng định sẽ tập trung toàn bộ chú ý. Một khi đại chiến bùng nổ, ngay cả cường giả cấp bậc cửu tinh cũng không nhất định cam đoan sự an toàn của toàn đội thuyền.
Mà loại làm biến mất toàn bộ đoàn thuyền này, biến mất khỏi tầm mắt mọi người mới là phương pháp phòng ngự tốt nhất.
Như vậy cho dù đám pháp sư da đen muốn quấy rối nhưng dưới tình huống không tìm thấy mục tiêu bọn họ cũng chỉ phí công mà về.
Từng ma pháp sư trở lại con thuyền của mình, theo ánh mắt và hành động của bọn họ lúc này đều có thể thấy được mức độ rung động của bọn họ tới mức nào.
Một ảo thuật kết giới siêu lớn bao phủ phạm vi mười dặm, cao mấy chục mét không ngờ có thể chế tạo tinh diệu và chân thật như vậy. Đối với bất kỳ ma pháp sư đỉnh cấp nào mà nói đây đều là một kỳ tích gần như không thể đạt tới.
Cho dù là người trước kia trong lòng còn nghi ngờ thực lực của Tiếu Ân, lúc này cũng hoàn toàn mất sự nghi ngờ.
Kỳ thật ở trên biển rộng mênh mông vô bờ, mờ mịt khôn cùng thì tầm mắt con người có thể nhìn được rất xa. Đám ma pháp sư này tuy bay đến rất xa nhưng trên cơ bản vẫn đều nằm trong tầm mắt mọi người.
Trong mắt người thường, đám ma pháp sư này dạo trên bầu trời một vòng, đại đa số người biểu tình ít nhiều đều có chút hoảng hốt, đồng thời lúc nhìn về hướng chủ thuyền tràn ngập ý sùng kính.
Tuy rằng ma pháp sư và người thường có ngăn cách rất lớn nhưng mà trên mỗi chiến thuyền ma pháp sư đều có những người chuyên môn phụ trách hầu hạ. Những người phụ trách hầu hạ ma pháp sư này đều là hạng tâm linh khéo léo, từ câu chuyện các ma pháp sư nói với nhau cũng biết được đại khái.
Vì thế lời đồn Ma đạo sĩ Tiếu Ân thi pháp che giấu toàn bộ đoàn thuyền rất nhanh được truyền ra.
Giữa các đoàn thuyền kỳ thật cũng có phương pháp độc đáo liên lạc, chỉ cần người trên một chiếc thuyền biết được bí ẩn là có thể truyền khắp toàn bộ mọi người. Huống chi cũng không phải chỉ có một con thuyền biết được tin tức này.
Rất nhanh, hơn ba mươi vạn người gần như mỗi người đều biết được chuyện này. Mà cái tên Tiếu Ân lúc này hầu như là chủ đề mọi câu chuyện.
Kỳ thật trong mắt người bình thường ma pháp sư đã là một sự tồn tại rất cao.
Đối với những ma pháp sư nắm giữ sự huyền bí, người thường đều có một lòng sợ hãi mãnh liệt.
Như vậy, ngay cả trong lòng đám ma pháp sư đều có sự sợ hãi và kính ngưỡng Tiếu Ân, thì làm sao người thường bọn họ có thể bất kính thần minh. Huống chi ma pháp được Tiếu Ân phóng thích lúc này đúng là che chở toàn bộ đoàn thuyền. Trong lòng bọn họ có sự cảm kích cũng là đương nhiên.
Dưới sự cầm đầu của những thủy thủ lão làng biết rõ sự nguy hiểm của biển cả, rất nhiều người đều hướng về con thuyền của Tiếu Ân bắt đầu quỳ bái.
Có một số việc tương đương kỳ quái, đặc biệt là khi đi trên biển rộng cô tịch. Đối với những người chuẩn bị đổ bộ chiến trường không biết có mạng trở về hay không mà nói thì tâm tình bọn họ là cực kỳ phức tạp và trầm trọng.
Bất kể là kẻ nào bước lên chiến trường cũng không dám nói nhất định có thể bảo vệ tính mạng. Trong hoàn cảnh như vậy kỳ thật trong lòng mọi người khát cầu nhất chính là sự tồn tại của anh hùng và lực lượng có thể che chở cho bọn họ.
Mà là người mạnh nhất trong số những ma pháp sư, Tiếu Ân đã trở thành vị thần hộ mệnh trong cảm nhận của tất cả người thường ở trong biển rộng không có gì để ỷ lại này.
Vì thế, một người, hai người… Chậm rãi, sau mấy giờ số người hướng về chủ thuyền cầu nguyện càng ngày càng nhiều. Thái độ bọn họ cũng càng ngày càng cung kính.
Tiếu Ân tự nhiên không có khả năng biết được sau khi hắn thi triển ma pháp này lại đột nhiên đạt được hiệu quả quỷ dị như vậy.
Tuy nhiên sau khi về trong phòng, Tiếu Ân lại vô ý cảm thấy được sự dao động ma pháp quanh thân mình dường như có chút không tầm thường.
Hắn mơ hồ có thể cảm ứng được một loại lực lượng thần kỳ đang lượn lờ quanh thân thể, nhưng đến tột cùng là lực lượng gì thì căn bản hắn hoàn toàn không biết.
Dựa theo sự cảm ứng của Tiếu Ân, loại lực lượng này hắn từng tiếp xúc nếu không không có khả năng có cảm giác quen thuộc như thế. Nhưng vấn đề là hắn chỉ có thể cảm ứng mà căn bản không thể lợi dụng loại năng lượng này.
Phát hiện này khiến Tiếu Ân rất sợ hãi. Tuy nhiên không chỉ là hắn, đổi lại bất cứ kẻ nào dưới tình huống như vậy chỉ sợ là kinh hãi không ngừng.
Thực lực bọn họ một khi đạt tới cấp bậc này, đột nhiên có một ngày phát hiện quanh thân thể mình có một cỗ năng lượng không thể khống chế, vậy tuyệt đối là một chuyện làm kinh thế hãi tục.
Cũng may Tiếu Ân còn coi như bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ khác thường nào trước mặt Jonathan.
Đương nhiên Tiếu Ân cũng bóng gió hỏi Jonathan có phát hiện mới nào hay không. Kết quả là vị ma pháp sư già này khâm phục vạn phần thổi phồng về kết giới thuộc tính ảo thuật của hắn khiến cho hắn có một cảm giác dở khóc dở cười đến xấu hổ.
Vì thế sau khi Tiếu Ân về phòng mình, hắn dứt bỏ hết thảy ý nghĩ linh tinh, tập trung hết cả tâm tư vào cỗ năng lượng trước mắt.
Nhất Hào nhanh chóng hợp làm một với Tiếu Ân, yên lặng thông qua Tiếu Ân cảm ứng để phân tích sự biến hóa của loại năng lượng này.
Một lát sau, Nhất Hào cho ra kết luận gần như dọa Tiếu Ân chết khiếp.
Bởi vì dựa theo Nhất Hào phân tích, loại năng lượng này dường như tương tự với loại khí tức mà Nữ Thần Ánh Trăng giáng lâm lúc trước. Thậm chí ngay cả không khí cũng đều có chút tương tự.
Cũng tức là rất có khả năng có một vị thần linh không biết tên sắp giáng lâm.
Sau khi biết tin này, sắc mặt Tiếu Ân một hồi trắng một hồi xanh, có ý muốn bỏ đoàn thuyền mà chạy. Nhưng hơn ba mươi vạn tính mạng nặng trịch trong lòng hắn khiến hắn thủy chung có chút do dự.
Cuối cùng Tiếu Ân cắn răng, bỏ qua ý tưởng lập tức chạy trốn.
Cho dù có thần linh giáng lâm cũng không nhất định là hướng về hắn mà đến. Nếu là cuối cùng không thể nắm chắc khi đó chạy trốn cũng được.
Hơn ba mươi vạn tính mạng tuy rằng trọng yếu nhưng tính mạng của lão tử (ông đây) quan trọng hơn.
Vì bọn họ ra sức, đổ máu cũng có thể, nhưng nếu bán mạng thì không được!
Sau khi quyết định chủ ý, Tiếu Ân liền thoải mái, cẩn thận quan sát. Nhưng suốt một ngày đêm, đừng nói là thần linh không giáng lâm ngay cả một con chim biển cũng không có.
Tiếu Ân cực kỳ khẩn trương rốt cục không thể chịu đựng. Loại áp lực tinh thần khổng lồ này quả thực còn mệt mỏi nhiều hơn nhiều so với việc đánh nhau cùng người khác ba ngày ba đêm.
Sự khác thường của Tiếu Ân rất nhanh bị người phát hiện. Edward còn được coi là có chút lương tâm, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tiếu Ân không khỏi cực kỳ sợ hãi biến sắc mặt.
Lão cũng từ trong miệng thuộc hạ biết được ma pháp trận của Tiếu Ân trên cột buồm có ích lợi gì.
Loại quyển trục có thể che giấu tất cả mọi người này, đến tột cùng tạo thành tác dụng như thế nào đối với sự an toàn của bọn họ thì không ai biết rõ ràng hơn so với lão.
Cho nên khi Edward nhìn thấy bộ dạng Tiếu Ân có vẻ không chịu đựng nổi, trong lòng kinh hãi không nhỏ hơn Tiếu Ân giờ phút này.
Lão bất chấp sự chênh lệch của hai người, thật cẩn thận nói:
- Ma pháp sư tiên sinh tôn kính. Ngài có gì không thoải mái sao? Chẳng lẽ là say thuyền?
Trong ý nghĩ của lão, sợ là chỉ có say thuyền mới khiến cho vị ma pháp sư được tôn kính như vậy trở nên mất tinh thần như bây giờ.
Tiếu Ân khoát khoát tay nhưng hắn không thể giải thích cho vị thuyền trưởng tiên sinh này. Chẳng lẽ lại nói cho người ta là ở đây sẽ có một vị thần linh giáng lâm bất cứ lúc nào?
Không nói đến vấn đề tin hay không. Nếu không tin còn đỡ, nhưng nếu là tin như vậy chắc chắn nơi này sẽ chìm trong khủng hoảng.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tiếu Ân, ánh mắt không ngừng nhìn về phương xa, Edward trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Thật lâu sau, Tiếu Ân rốt cục xác định người tình nguyện làm hải tặc cũng không muốn làm quý tộc này, tuy rằng không có một chút ma lực nhưng thật tâm thật lòng quan tâm chính mình. Nếu không lão ta cũng không có khả năng lộ ra biểu tình như vậy.
Kỳ thật nếu Tiếu Ân biết Edward là không yên tâm về quyển trục trên cột buồm thì sợ là đã sớm sút một cước đưa lão xuống biển bơi lội.
Khẽ thở dài một tiếng, Tiếu Ân lắc lắc đầu nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là thi triển ma pháp rất tiêu hao ma lực cho nên có chút khó chịu mà thôi.
Tiếu Ân thuần túy là nói hươu nói vượn. Hắn đã phong ấn kết giới ảo thuật thuộc tính vào trong quyển trục, bằng vào ma lực bên trên và được bổ sung ma pháp nguyên tố ở xung quanh cũng đủ duy trì thời gian hơn một tháng.
Hắn sở dĩ có chút suy sụp tinh thần đó là dưới áp lực tinh thần cường đại gây ra nôn nóng bất an tạo thành.
Tiếu Ân đã tận mắt chứng kiến trường hợp Nữ Thần giáng lâm, biết loại thần linh giáng lâm tuyệt đối không thể đùa giỡn được. Nếu có bất kỳ sơ sẩy nào, kết quả chính là toàn quân bị diệt.
Một bên là sự an toàn tính mạng của mình, một bên còn lại là hơn ba mươi vạn sinh mạng sờ sờ trước mắt khiến cho Tiếu Ân trong thời gian ngắn khó mà chọn lựa được.
Đúng là bởi vì áp lực thật lớn như vậy mới là nguyên nhân chân chính làm cho tinh thần Tiếu Ân gần như sụp đổ. Về phần nói nguyên nhân cho Edward? Kỳ thật chỉ là thuận miệng bịa ra mà thôi.
Nhưng Edward không biết. Lão duy nhất biết được là hóa ra Tiếu Ân các hạ bởi vì bảo hộ chúng ta mới mệt mỏi đến mức sức cùng lực kiệt.
Tuy rằng lương tâm lão đã bị nhiều năm phiêu bạt trên biển rộng vô tình bị sóng biển cắn nuốt không còn nhiều, nhưng chuyện quan hệ tới sinh mạng chính mình, lão vẫn còn vô cùng quan tâm.
Edward xoay người, hắn nói chuyện này cho Burn. Nhưng vị ma thú kỵ sĩ này rõ ràng cũng không có biện pháp nào.
Không còn cách nào khác, ngay cả Edward cũng gia nhập hàng ngũ cầu nguyện. Tuy nhiên hắn cầu nguyên chính là thân thể Tiếu Ân khỏe mạnh, bình an trợ giúp bọn họ tới đại lục người da đen.
Vì thế, tin đồn Tiếu Ân vì bảo hộ đoàn thuyền không bị phát hiện mà tinh thần uể oải thậm chí bệnh nặng sắp chết lập tức truyền ra khắp toàn đoàn thuyền.
Điều này cũng không kỳ quái, cái gọi là đồn đại đáng sợ chính là đạo lý này.
Mỗi người sau khi nghe được chuyện này đều không kìm nổi phát huy sức tưởng tượng của mình, thêm mắm đặm muối, lửa cháy đổ thêm dầu một đoạn, dường như không như thế thì không thể biểu hiện sự vĩ đại của bọn họ.
Tuy nhiên bất kể truyền nhiều quá hóa mơ hồ, tóm lại Tiếu Ân vì bảo hộ sự an toàn của mọi người đã biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ đại khái không sai.
Vì thế càng nhiều người gia nhập đội ngũ quỳ bái Tiếu Ân, không khí quỷ dị trong toàn bộ đoàn thuyền càng thêm nồng đậm.
Kỳ thật cũng chính là ở trên biển rộng tin tức không thông, buồn tẻ chán nản mà tràn ngập nguy cơ bất cứ lúc nào mới có thể phóng đại chuyện này đến vô hạn.
Nếu là bình thường trên đất bằng, dù cho Tiếu Ân thực sự bởi vậy mà mệt ngã cũng không có nhiều người cầu phúc cho hắn như vậy.
Đám ma pháp sư cũng nghe người thường trên thuyền của mình nói truyền tai nhau cũng biết chuyện này. Nhưng trong lòng bọn họ cũng kỳ quái vạn phần, Tiếu Ân các hạ thực sự vì vậy mà mệt ngã sao?
Tuy nhiên cho bọn họ mượn thêm mấy lá gan cũng không dám có kết luận lung tung, lại càng không dám đến chủ thuyền hỏi Tiếu Ân.
Dù sao chỉ bằng vào địa vị của bọn họ làm sao dám chất vấn cường giả cửu tinh đỉnh phong được xưng là đệ nhất Hoàng Kim Đại lục.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, cái gọi là thần linh không biết tên vẫn như trước không giáng lâm nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm nhận được. Năng lượng thần bí xung quanh thân thể dường như càng phát ra nồng đậm, ngay cả không khí dường như cũng trở thành thực chất, khiến hắn bất cứ lúc nào cũng cảm giác được hít thở không thông.
Thanh thế như vậy so với việc Nữ Thần Ánh Trăng ngày trước dường như còn lợi hại hơn vài phần.
Tuy nhiên kỳ quái chính là, nhiều người như vậy dường như cũng chỉ có một mình Tiếu Ân cảm ứng được thứ này.
Về phần những người còn lại, không chỉ có Bạch Toàn Phong và Jonathan, mà bất kỳ ma pháp sư bình thường nào đều không có cảm giác kỳ dị này.
Nếu không phải Tiếu Ân tự thân thể nghiệm trường hợp Nữ Thần giáng lâm, chỉ sợ lúc này hắn cũng không nghĩ ra điều gì.
Ngày thứ tư, Tiếu Ân rốt cục chịu đựng không nổi, ở trong phòng gọi Nhất Hào xuất hiện.
- Nhất Hào. Có thể suy đoán ra cái tên kia rốt cục giáng lâm vào lúc nào không?
Nhất Hào lắc đầu, nói:
- Tin tức có liên quan đến thần linh thật sự quá ít, căn bản không thể cho ra kết luận.
Tiếu Ân mặt nhăn mày nhó, tuy nhiên tin tức có liên quan đến thần linh bảo hắn đi đâu mà tìm đây?
Nhẹ thở dài, Tiếu Ân bi ai nói:
- Rốt cục là tên chết tiệt nào thế, hắn nghĩ cái gì? Nữ Thần Ánh Trăng kia không đến một ngày đã xuất hiện, hắn nhởn nhơ ba ngày còn không thấy bóng dáng. Đây rốt cuộc là giáng lâm hay là khó đẻ?
Nhất Hào ngơ ngác nhìn Tiếu Ân hồi lâu, dường như bị ý tưởng này của hắn làm chết ngất. Thật lâu sau, Nhất Hào đề nghị:
- Chủ nhân. Ngài còn nhớ rõ ngày trước làm thế nào ngài thu hoạch được Thần lực kết tinh trước khi khi Nữ Thần Ánh Trăng giáng lâm?
- Đương nhiên!
Tiếu Ân tức giận trừng mắt liếc nó một cái, theo sau linh cơ khẽ động. Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, nói:
- Đúng vậy. Thừa dịp thần linh này còn chưa giáng lâm, chúng ta kiếm một chút Thần lực kết tinh cũng không tồi.
Sau khi có mục tiêu phấn đấu, Tiếu Ân dẹp nỗi lo lắng trong lòng, lấy ra sáu vật phẩm không gian rỗng tuếch.
Ngày trước lúc trước khi Nữ Thần Ánh Trăng giáng lâm, loại năng lượng thần bí này tuy rằng nồng hậu nhưng không thể so với hiện tại cho nên Tiếu Ân nhất định phải chuẩn bị dư một số chai lọ mới được.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, rồi chậm rãi phun ra.
Theo luồng hơi không ngừng được hắn phun ra giống như là nhổ ra một ít phiền não lung tung trong lồng ngực, trong lòng hắn dần dần bình tĩnh giống như một đầm nước trong không chút dao động.
Một trăm phần trăm!
Rốt cục tinh thần ý thức của Tiếu Ân và Nhất Hào được liên hệ với nhau một trăm phần trăm.
Thời gian lại một lần bị ngừng lại, nhưng ngay lúc này năng lượng khổng lồ quanh quẩn thân thể Tiếu Ân ba ngày hôm nay giống như dòng lũ bị nhốt trong đập rốt cục tìm được lỗ hổng điên cuồng vọt vào trong cơ thể hắn.
Tiếu Ân nghẹn họng nhìn trân trối cảm thụ hết thảy chuyện này, hắn đã không có bất kỳ suy nghĩ gì. Bởi vì hắn thật sự không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Thân thể hắn bất ngờ biến thành một hắc động, đối với loại năng lượng thần kỳ này tới mà không chống cự. Thậm chí hắn còn giống như cá voi hút nước, liều mạng hút vào.
Quá trình này cũng không phải lấy ý chí của Tiếu Ân mà chuyển di. Nói cách khác, bất kể hắn làm như thế nào quá trình này là không thể khống chế cũng không thể ngừng được.
Thậm chí Tiếu Ân muốn làm suy yếu trình độ dung hợp với Nhất Hào để rời khỏi loại cảnh giới này cũng không được.
Không còn cách nào khác Tiếu Ân lẳng lặng cảm thụ hết thảy, trong lòng duy nhất cầu nguyện chính là cảnh giới thời gian đình chỉ nhanh một chút qua đi. Nếu không năng lượng như nước lũ bất ngờ bùng nổ này khẳng định khiến hắn hoàn toàn bị tiêu diệt.
Nhưng lời cầu nguyện của Tiếu Ân dường như không có tác dụng lớn. Trong cảm giác của hắn, dường như đã trôi qua ít nhất một phút đồng hồ. Dựa theo thời gian bình thường tính toán, loại cảnh giới này hẳn là đã trôi qua mới đúng. Nhưng hiện tại cảnh giới này lại đột nhiên trở nên vô cùng dài lâu căn bản không có dấu hiệu biến mất gì cả.
Ngược lại loại năng lượng cường đại mà thần bí gần như thành thực chất kia đã bị Tiếu Ân hút chỉ còn không được một nửa.
Thật sâu thở dài một hơi, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên nghĩ tới một câu nói nổi tiếng kiếp trước.
Cuộc sống giống như là cưỡng gian, nếu không thể phản kháng vậy thì nghĩ biện pháp để hưởng thụ. Kỳ thật chỉ cần đổi một cách nghĩ khác liền cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Cỗ năng lượng này tốt xấu cũng là chảy vào trong thân thể mình, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ là cầu mà còn không được ấy chứ.
Tiếu Ân ở trong cảnh giới này thêm một chút thời gian, cái loại năng lượng này mới bị hút được tám, chín phần mười, trên cơ bản không còn bao nhiêu. Mà lúc này, Tiếu Ân phát hiện dường như mình và Nhất Hào lại khôi phục bình thường. Nói cách khác, hắn có thể thoát khỏi loại cảnh giới thời gian đình chỉ này bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên cho tới tận lúc này, ngược lại Tiếu Ân không hề gấp như trước nữa.
Hắn lẳng lặng cảm ứng sự biến hóa năng lượng trong không gian. Chỉ chốc lát sau, trong lòng hắn lập tức nổi lên một dấu chấm hỏi thật to.
Tiếu Ân đã rõ ràng cảm ứng được cỗ năng lượng này đến tột cùng đến từ đâu. Đó chính là từ trong trăm chiến thuyền đủ loại kiểu dáng lượn lờ bay ra.
Mà càng làm cho Tiếu Ân kinh ngạc chính là nếu theo những nguồn năng lượng này đi xuống, trên cơ bản chính là theo trên người một số binh sĩ bình thường phát ra.
Ở trong vòng mười dặm, Tiếu Ân có thể cảm ứng được rõ ràng. Có ít nhất mấy ngàn người đang thành kính hướng về chủ thuyền cúng bái. Trên người bọn họ liền bay ra loại năng lượng rất nhỏ này.
Hơn nữa trong không khí tự nhiên mà có thêm một loại không khí vô cùng thích hợp khiến cho loại tình huống cúng bái này biến thành một chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Tiếu Ân cũng không biết điều này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn cũng không rõ ràng lắm ý nghĩ sâu xa trong đó. Nhưng loại chuyện này nếu là Hắc Long Vương nhìn thấy như vậy khẳng định sẽ hâm mộ không ngừng.
Đột nhiên, Tiếu Ân chú ý tới hắn không ngờ vẫn còn bảo trì trong loại cảnh giới thời gian đình chỉ này.
Dường như đã qua một đoạn thời gian không ngắn nhưng dường như hắn cũng không có đạt đến cực hạn.
Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân lập tức biết rõ nguyên do bên trong, đó chính là thân thể của hắn đang không ngừng hấp thu loại lực lượng thần bí xung quanh thân thể này. Mà loại lực lượng này trừ việc tiến vào thân thể hắn, còn cung cấp năng lượng cần thiết để hắn duy trì thời gian đình chỉ.
Vừa phát hiện điều này, trong lòng Tiếu Ân lập tức kích động vạn phần.
Nếu là vào lúc giao chiến với người khác cũng đạt được loại viện trợ này vậy thật sự không thể tốt hơn. Nhưng đáng tiếc là đó chẳng qua chỉ là một mơ ước viển vông mà thôi.
Suy nghĩ chậm rãi tập trung, Tiếu Ân rốt cục phát hiện loại năng lượng này được giấu ở nơi nào trong thân thể hắn.
Trong mi tâm Tiếu Ân có một nơi trống rỗng, lúc này loại năng lượng này an cư ở bên trong. Năng lượng như biển rộng mênh mông cũng không làm nơi này bị phá vỡ dường như nơi này có phạm vi vô cùng vô tận. Cho dù lại tiến thêm gấp mười, gấp trăm lần năng lượng ấy cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Không chỉ như vậy, Tiếu Ân còn phát hiện nơi ngưng tụ năng lượng ở mi tâm dường như đang thong thả biến hóa.
Tuy rằng hắn cũng không biết loại biến hóa này rốt cục là tốt hay xấu nhưng cảm giác loại biến hóa này lại vô cùng mãnh liệt.
Nếu thật sự muốn dùng một cảm giác để hình dung, như vậy giống như là cảm giác không khí không ngừng nén ép dần dần bị biến thành chất lỏng.
Đúng vậy, năng lượng trôi dạt trong không trung giống như sương mù tràn ngập trên biển, dần dần biến thành hơi nước. Tuy rằng thể tích thu lại thành rất nhỏ nhưng sức nặng lại không thể so sánh.
Mơ hồ, Tiếu Ân có một cảm giác như là ở mi tâm hắn đang ngưng luyện áp súc Thần lực kết tinh. Nhưng loại kết tinh này so với những loại kết tinh khác dường như có sự khác nhau.
Chỉ có điều đến tột cùng là khác nhau ở điểm nào thì Tiếu Ân lại không biết rõ ràng.
Rốt cục Tiếu Ân bỏ ý định tiếp tục thăm dò. Hắn thong thả rời khỏi cảnh giới này, chậm rãi mở hai mắt.
Bỗng nhiên, Tiếu Ân vốn đang ngồi xếp bằng trên giường nhảy dựng lên, giống như dưới mông có lò xo vậy. Đầu hắn hung hăng đập lên boong tàu trên đỉnh, sàn tàu kiên cố có pha thép bị mạnh mẽ húc lõm vào.
Cho dù là thể chất Tiếu Ân đặc biệt, lúc này mắt đầy ánh sao, đầu đau như muốn nứt.
Xoa xoa khối u nổi trên đầu, Tiếu Ân hung hăng nhìn vào Vô Danh mặt không chút thay đổi.
Không biết từ khi nào, Vô Danh cứ như vậy đứng trước giường Tiếu Ân.
Vừa mở mắt liền thấy được một đôi mắt to đen thui gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, đối với Tiếu Ân mà nói loại cảm giác này đã bao nhiêu năm không hưởng thụ tới.
Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, Tiếu Ân tức giận hỏi:
- Vô Danh tiên sinh. Ngài tới từ lúc nào?
- Vừa rồi.
- Vì sao ngài không báo một câu liền vào phòng người khác? Đây là một hành vi cực kỳ không lễ phép.
Tiếu Ân giận dữ kháng nghị nói.
Tuy nhiên nói thật hắn cũng không trông cậy vị này có thể hấp thu dạy bảo và tuân thủ luật pháp.
Nhưng lúc này đây Vô Danh lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta biết. Về sau gõ cửa trước khi vào.
Tiếu Ân ngẩn ra, quên cả đau đớn trên đầu. Hắn hồ nghi nhìn đối phương. Vị này thực sự là Vô Danh tiên sinh sao?
Vô Danh xoay người, chậm rãi đi đến cửa phòng, miệng chậm rãi nói:
- Ngươi, quả nhiên giống hắn.
Tiếu Ân mặt khẽ động, hỏi:
- Chờ một chút. Ngài nói ‘Hắn’ là ai vậy?
Bước chân Vô Danh ngừng lại, nói:
- Hắn giống như ngươi, đến từ nơi đó.
Trong lòng Tiếu Ân cuộn trào, hỏi:
- Hắn tới từ địa cầu?
- Địa cầu?
Thanh âm Vô Danh trở nên mờ ảo:
- Hóa ra địa phương đó được gọi là địa cầu sao?
Dứt lời, Vô Danh thở dài một tiếng, rốt cục một chân bước ra ngoài.
Đôi mắt Tiếu Ân bỗng co rút lại, Vô Danh cũng không mở cửa đi ra ngoài mà cứ như vậy đi qua cửa phòng đóng chặt. Trong lòng hắn cười khổ, Vô Danh nếu có loại năng lực này, như vậy hắn từng đáp ứng sẽ gõ cửa còn có ý nghĩa gì hay không?
Nghĩ tới một đoạn nói chuyện cuối cùng với Vô Danh, trong lòng Tiếu Ân rối bời.
‘Hắn’ trong miệng Vô Danh chẳng lẽ thật sự từ địa cầu tới?
Mơ hồ Tiếu Ân cảm thấy khẳng định có nơi nào sai lầm!
Con sóng một đợt lại một đợt gắt gao nối tiếp, vừa theo gió dựng lên đầu ngọn sóng tạo thành những đóa hoa cuồn cuộn rít gào rất mạnh vỗ vào thân thuyền. Một đợt chưa ngừng, đợt sau đã tới, chồng chất sóng bạc ngập trời, cảnh tượng nguy nga tráng lệ.
Đi trong biển rộng không có khả năng thủy chung gặp được ngày không mây.
Cho dù có sự trợ giúp của con mắt ma pháp, bọn họ đã tránh được rất nhiều đợt sóng hung hiểm nhưng vận may không có khả năng đi cùng với bọn họ từ đầu đến cuối.
Khi đi được hơn nửa thời gian, bọn họ rốt cục lần đầu tiên gặp sóng lớn.
Chỉ có điều dựa theo lời của Edward, con sóng lớn này khiến cho hơn nửa đám lính thiếu chút nữa sợ mất mật chẳng qua chỉ là một hồi lắc lư nhỏ trên biển rộng mà thôi. Căn bản không coi là trường hợp lớn gì.
Tuy rằng Tiếu Ân cực kỳ hiếu kỳ trường hợp lớn trong miệng lão đến tột cùng là sóng to gió lớn thế nào nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng cho bọn họ gặp được cảnh tượng như tận thế vậy.
Sau một hồi lắc lư, hết thảy khôi phục bình tĩnh.
Sóng gió biển rộng dần dần ngừng lại lộ ra mặt điểm xinh đẹp yên ả. Chỉ có điều lúc này đối với những chiến sĩ trong đất liền lần đầu nhìn thấy biển rộng mà nói, không ai còn có thể lên tiếng ca ngợi.
Mang theo sắc mặt tái nhợt, thân hình nửa sống nửa chết gian nan đi lên trên boong tàu, hơn một nửa số người đã hoàn toàn bị tê liệt.