Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 22: Mồi nhử




Nhưng cũng phải nói thật, chuyện này kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của đoàn thuyền trong biển rộng. Bởi vì phàm là người nằm xuống đều là chiến sĩ trong đất liền, căn bản không ai trông cậy bọn họ có thể tham gia hải chiến. Chỉ cần bọn họ trong thời gian trên biển này không vì say tàu nôn mửa mà chết cũng đã xem như thành công vượt qua cửa ải khó khăn thứ nhất.
May mắn duy nhất là cũng không có ma pháp sư gia nhập hàng ngũ của bọn họ. Bởi vì có ma pháp vòng bảo hộ, chỉ cần là ma pháp sư chính thức có năng lực chống cự tuyệt đối đối với hoàn cảnh ác liệt, đám dũng sĩ thân thể cường tráng không thể lý giải nổi.
Khi trải qua đợt sóng này, trong phòng Tiếu Ân tập trung mấy người đầu lĩnh. Trong đó thậm chí còn có một người mới.
Đây là một người có làn da rám nắng, khiến người chú ý nhất là trên mặt hắn, lông mi thô đậm như bụi gai phía dưới một đôi mắt lóng lánh màu xám.
Đây là Ruisi - cường giả bát tinh đến từ đại lục phía Nam. Hắn cũng không phải là nửa đường mới gia nhập mà đã lên chiến thuyền thứ nhất ngay từ ngày đầu.
Nhiệm vụ của hắn là sử dụng dược phẩm nào đó phối hợp ma pháp tận lực che giấu sự có mặt của đoàn thuyền, không cho ma thú trong biển sâu bị dụ dỗ ra.
Vị cường giả đến từ đại lục phía Nam này mang một tia sợ hãi và xa cách mơ hồ đối với Tiếu Ân.
Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái, Jonathan đã nói rồi nếu là ở chung lâu ngày hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng mà hôm nay đề xuất gặp mặt lại là vị cường giả bát tinh này.
Khi nhân số đến đông đủ, Ruisi vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Các vị. Bão táp hôm nay không bình thường.
Đám người Tiếu Ân hơi ngây người ra. Người này thật là một người nôn nóng, tuy vậy lại hợp khẩu vị Tiếu Ân.
Jonathan tràn đầy đồng cảm nói:
- Đúng vậy. Lúc này bão táp thật sự quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ ngay cả một số ma pháp sư bậc thấp cũng chịu không nổi.
Ruisi sửng sốt, cười khổ nói:
- Jonathan các hạ, ta nói là trận bão táp hôm nay xuất hiện có vẻ đột ngột.
Sắc mặt Jonathan hơi đổi, hỏi:
- Ý ngài là sau lưng có người phá rối?
Ruisi do dự một lát, bình tĩnh nói:
- Ta cũng không dám xác định tuy nhiên trong lòng thủy chung có chút bất an.
Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua trên mặt mọi người một lượt, nói:
- Thuyền trưởng Edward. Ngài hiểu biết về biển rộng hơn xa so với chúng ta. Như vậy ngài xem trận bão táp này có gì cổ quái hay không?
Edward trầm ngâm một lát, đắn đo nói:
- Thưa các ngài! Ở trên biển rộng, thời tiết biến hóa là hết sức bình thường. Từ khi chúng ta rời bến đến giờ mới gặp một cơn bão táp kỳ thật đã được coi là rất may mắn.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng hơi chút nhẹ nhõm. Duy chỉ có Ruisi là sắc mặt lại có chút rối rắm, hiển nhiên trong lòng hắn có chút lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, giọng điệu của Edward lại chuyển, nói:
- Tuy nhiên, dựa theo hơn mười năm kinh nghiệm đi biển của ta kỳ thật cũng không có đoán trước hôm nay sẽ có bão táp lớn như vậy.
Vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng, nói:
- Cường độ của bão táp đã vượt rất xa so với mức độ cao nhất ta đoán trước.
Đám người Tiếu Ân trong lòng hơi chút nặng nề. Thật lâu sau, Tiếu Ân mỉm cười nói:
- Ruisi các hạ, ngài có phát hiện gì sao?
Ruisi lắc lắc đầu, nói:
- Ta không thể khẳng định.
Trong lòng Tiếu Ân thoáng có chút bất mãn tuy nhiên cũng có chút tán thưởng đối với sự cẩn thận của Ruisi.
- Thuyền trưởng Edward. Ý của ngài là có người làm điều mờ ám ở trong cơn bão này?
Tiếu Ân buột miệng hỏi.
Edward cười khổ không ngừng, nói:
- Tiếu Ân các hạ tôn kính, xin tha thứ! Ta cũng không phải là một ma pháp sư cho nên căn bản không thể đưa ra đề nghị gì cho ngài.
Tiếu Ân hơi nhăn mày, nhìn về Ruisi nói:
- Nếu ngài đi tới nơi này hẳn là có đề nghị rồi. Không ngại nói cho mọi người nghe chứ?
Lúc này Ruisi mới ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn Tiếu Ân.
Hắn biết trong đoàn thuyền này tuy rằng hầu hết thời gian là do Edward ra lệnh, nhưng người chân chính có quyền quyết định chính là Tiếu Ân.
Tuy rằng đây là điển hình người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề nhưng trên thế giới này lại có vẻ tự nhiên như vậy.
- Tiếu Ân các hạ. Ngài có năng lực ảo thuật cường đại, ta đề nghị rút một bộ phận chiến hạm do ngài phụ trách tăng cường ảo thuật tạo thành một đoàn thuyền nữa.
Hai hàng lông mày Tiếu Ân khẽ nhíu, hắn lập tức hiểu rõ. Vị cường giả đến từ đại lục phía Nam này, tuy rằng luôn miệng nói không xác định, không nắm chắc nhưng trong lòng hắn sợ là đã sớm liên hệ trận bão táp này với các pháp sư da đen.
Có lẽ trận bão táp này chính là do các pháp sư da đen thi pháp, là một phương pháp muốn bức đám người Tiếu Ân ra.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:
- Ta hiểu rồi. Ngài muốn tạo mồi nhử sau đó một lưới tóm gọn đám pháp sư da đen.
- Không. Ta muốn coi đó là mồi nhử, bám trụ hành động của đám pháp sư da đen khiến cho hạm đội chân chính được bình an đến đại lục người da đen.
Ruisi trang nghiêm nói.
Hai hàng lông mày Tiếu Ân khẽ giương lên, cười nói:
- Ruisi các hạ. Xem ra ngài vẫn không đủ tin tưởng về sức chiến đấu của hạm đội chúng ta.
Ruisi lắc đầu, bình thản nói:
- Tiếu Ân các hạ! Ta tin tưởng lực lượng của ngài. Sau khi ngài chế tạo ra quyển trục thuộc tính kết giới ảo thuật này, ta nghĩ không còn ai dám hoài nghi thực lực của ngài.
Trong mắt hắn không có bất kỳ vẻ gì khác, tiếp tục nói:
- Ta tin tưởng bất kể đám pháp sư da đen có bao nhiêu người đều không chiếm được bất kỳ ưu thế nào trước mặt ngài. Nhưng nơi đây là trên biển cả, nếu có hai vị cường giả cửu tinh giao chiến, như vậy hạm đội chúng ta còn có thể giữ được bao nhiêu con thuyền đây?
Mọi người đều yên lặng, Edward với Burn tuy rằng đồng ý mười hai vạn phần với lời nói của Ruisi, nhưng trước mặt Tiếu Ân bọn họ không dám tự tiện quyết định.
Tiếu Ân chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền hỏi:
- Ngài tính lưu lại bao nhiêu thuyền, như thế nào phân phối nhân viên của hai hạm đội?
Tinh thần Ruisi rung lên, hắn thế nào cũng không thể tưởng được Tiếu Ân không ngờ lại nói như vậy.
Hắn còn tưởng rằng đây là một người tuổi trẻ khí thịnh, rất khó nghe ý kiến người khác. Hiện giờ xem ra chỉ sợ không giống so với lời đồn đại.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Có thể phân ra bao nhiêu con thuyền làm mồi thì còn phải xem thực lực của ngài.
Hai mắt Bạch Toàn Phong bỗng nhiên trợn lên, khí thế trên người hắn chợt bốc lên. Nhưng còn không đợi khí thế hắn tản ra, Tiếu Ân đã giơ tay nhẹ nhàng vỗ trên vai hắn. Ngay sau đó, khí thế trên người Bạch Toàn Phong lập tức tiêu tan giống như chưa từng xuất hiện qua.
Jonathan và Ruisi tự nhiên có thể cảm ứng được sự biến hóa của Tiếu Ân và Bạch Toàn Phong nhưng hai người còn lại thì không được.
Burn là kỵ sĩ ma thú còn hơi chút phát hiện, mà Edward căn bản không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Tiếu Ân bình tĩnh nhìn Ruisi, không chút nổi nóng về lời nói vừa rồi. Hắn chỉ bình tĩnh hỏi:
- Ngươi hy vọng ta có thực lực thế nào?
Ruisi hơi cúi đầu, nói:
- Ngài nghiên cứu ảo thuật, cảnh giới đã đến đỉnh. Nếu ngài có thể đem năm chiếc thuyền phóng ra uy thế hơn trăm chiến thuyền như vậy ta nghĩ có thể dễ dàng khiến cho đoàn thuyền tới đại lục người da đen.
Tiếu Ân hơi chút trầm ngâm, nói:
- Không thành vấn đề. Chỉ cần cho ta năm chiếc thuyền, ta nắm chắc làm ra hình ảnh hơn trăm chiến thuyền. Tuy nhiên những hình ảnh này không có khả năng là thật, nếu bị công kích chỉ sợ sẽ bại lộ ra.
Trên mặt Ruisi lộ ra một tia mỉm cười, nói:
- Điều này rất đơn giản, chỉ cần một vòng bảo hộ phạm vi khổng lồ là có thể giải quyết vấn đề.
Đám người Tiếu Ân hơi hơi sững người, sau đó đều đồng ý. Biện pháp này quả thật là một ý kiến hay.
Chỉ cần vòng phòng ngự kia có thể bao trùm cả đoàn thuyền do ảo thuật biến ra, như vậy căn bản không cần lo lắng đến vấn đề bại lộ.
Trên mặt Jonathan lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Tiếu Ân các hạ. Trên chiếc thuyền lớn sau chúng ta có một cái thuyền ma pháp được ma pháp công hội cố ý chuẩn bị trận pháp phòng ngự siêu cấp. Chỉ cần khởi động đủ để tạo ra một vòng phòng ngự bao phủ phạm vi khoảng năm dặm.
Ruisi đột nhiên quay đầu, hỏi:
- Jonathan các hạ. Ma pháp trận đồ này trừ năng lực phòng ngự ra còn có công năng gì khác không?
Jonathan không chút do dự nói:
- Đương nhiên nếu gặp phải tình huống nguy cấp, ma pháp trận đồ này cũng có thể dùng như truyền tống trận. Một lần có thể truyền tống hơn một ngàn người đến một siêu cấp ma pháp truyền tống trận được Tổng công hội cố ý chuẩn bị.
- Một lần truyền tống hơn một ngàn người?
Ruisi cười mà không cười nói:
- Đây là truyền tống trận chỉ truyền tống một lần sao?
- Phải.
Jonathan không chút giấu diếm nói:
- Nếu không phải là truyền tống trận chỉ dùng một lần thì làm sao có thể một lần truyền tống hơn một ngàn người đây!
Tiếu Ân yên lặng nghe, lcú này đột nhiên than thở một tiếng, nói:
- Hơn một người chính là tổng cộng số ma pháp sư trên mỗi thuyền sao?
Jonathan do dự một chút, nói:
- Phải.
Tuy nhiên hắn lập tức nhìn Edward và Burn sắc mặt không tốt, nói:
- Về phần vị trí hai vị Thống Soái, chúng ta có thể giữ lại.
Edward và Burn nhìn nhau, bọn họ đều không nói gì. Nếu nói trong lòng không oán giận là tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu là vì vậy mà trách cứ ma pháp công hội vậy cũng không phải bọn họ có tư cách làm được.
Ở trong mắt hai người bọn họ đồng thời nổi lên một tia cay đắng.
Trong lòng đám ma pháp sư này, tính mạng bọn họ quả nhiên giống như con sâu cái kiến, bất cứ lúc nào đều có thể vứt bỏ.
Hơi hơi lắc đầu, Tiếu Ân rốt cục nói:
- Được rồi, vậy chia đoàn thuyền làm hai. Đội thứ nhất sử dụng quyển trục ảo thuật thuộc tính kết giới dẫn đầu đi tới đại lục người da đen. Về phần đội kia dùng năm chiến thuyền làm mồi, ta phóng thích ảo thuật, Jonathan các hạ phụ trách phòng ngự. Tranh thủ có thể hấp dẫn đến càng nhiều pháp sư quân địch càng tốt.
Trên mặt Ruisi rốt cục lộ ra một tia tươi cười như trút gánh nặng. Hắn thành khẩn nói:
- Tiếu Ân các hạ. Rất cảm ơn sự tín nhiệm của ngài.
Tiếu Ân khẽ gật đầu nói:
- Ruisi các hạ. Xin ngài bàn bạc hành động với thuyền trưởng Edward một chút, chọn cụ thể con thuyền.
Ruisi trầm trọng lên tiếng:
- Tiếu Ân các hạ. Vậy phiền ngài lại chế thêm một quyển trục nữa. Không, tốt nhất là hai quyển trục.
- Hai?
Tiếu Ân kinh ngạc hỏi:
- Vì sao phải chuẩn bị hai quyển trục?
Ruisi cười khổ nói:
- Có hai quyển trục đương nhiên là chuẩn bị tốt không lo lắng.
Tiếu Ân kinh ngạc cười, lắc lắc đầu, dưới ánh mắt có chút xấu hổ của Ruisi, nói:
- Có ta đi theo còn cần hai quyển trục sao?
Ruisi ngẩn ra, lập tức lớn tiếng nói:
- Tiếu Ân các hạ! Thân phận ngài tôn quý, có lẽ do ta đến làm mồi nhử thôi.
- Không cần!
Tiếu Ân nghiêng người dựa vào trên tấm da thú thoải mái sau lưng, nhàn nhã nói:
- Không cùng đám pháp sư da đen này giao thủ một lần, chẳng phải làm cho bọn họ rất thất vọng sao.
Ruisi còn muốn khuyên nữa nhưng vừa đối mắt với Tiếu Ân, dũng khí vừa dâng lên giống như bị châm đâm phá, lại hạ xuống.
Hắn cảm thấy rùng mình, lập tức nhớ tới đủ loại lời đồn đại có liên quan đến Tiếu Ân. Tuy nói trong những lời đồn này chưa chắc chính xác toàn bộ, nhưng chỉ cần có được một nửa như vậy cũng đủ để làm cho người ta nhìn vào với cặp mắt khác.
Thanh âm Tiếu Ân nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong phòng:
- Sau khi phân chia đội ngũ, Bạch Toàn Phong, ngươi theo thuyền trưởng Edward đi trước. Ruisi các hạ, Jonathan các hạ và ta ở lại đây gặp đám pháp sư da đen, xem bọn họ có thể cuộn lên bao nhiêu sóng gió trên biển rộng.
Ruisi nhìn Tiếu Ân một cái thật sâu, rốt cục đứng lên cung kính hành lễ.
Nhưng mà trong con mắt khi hắn cúi đầu có một loại hào quang kỳ dị không thể làm biến mất.
Chuyện mấy ma pháp sư quyết định, bất kể là không thể tin đến cỡ nào cũng không phải là hai người Edward và Burn có tư cách và năng lực thay đổi.
Tuy nhiên khi phân phối cụ thể, vẫn là Edward đưa ra ý kiến. Lão để lại năm chiến thuyền tốc độ nhanh nhất, lực phòng ngự mạnh nhất mà thủy thủ ít nhất.
Thay lời nói khác, kỳ thật hắn đã quyết định. Cho dù năm còn thuyền này toàn bộ chìm, tuy thương vong không đến vạn người, nhưng đối với ba mươi vạn đại quân thì tổn thất này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sau nửa ngày ngắn ngủi, hai đội thuyền cũng đã phân ra. Dưới sự tọa trấn của Bạch Toàn Phong, Edward chỉ huy tuyệt đại bộ phận chiến hạm tiếp tục đi tới phía trước.
Mà năm chiến hạm thì thoát ly đại bộ đội, lẻ loi ở lại chỗ cũ.
Đám người Tiếu Ân, Vô Danh đã dời vị trí, đi tới trên ma pháp thuyền theo lời Jonathan.
Nhìn ma thú kỵ sĩ Burn kiên trì ở lại, trong lòng Tiếu Ân có chút kinh ngạc. Xem ra trong đám quý tộc này vẫn còn một số người có huyết tính.
Dần dần, khi một chiếc cuối cùng trong năm chiến thuyền thoát khỏi kết giới thuộc tính ảo thuật, Tiếu Ân vung tay lên. Một quyển trục từ trong tay hắn chợt bay ra, tự động xé rách trên không trung giống như vô số con bướm bay tán loạn hạ xuống mặt biển.
Theo sau, từng con thuyền thật lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt biển.
Sau khi mọi người trên thuyền đều ngẩn ra, vẻ mặt từng người một đều không kìm nổi có chút thay đổi.
Sau khi Tiếu Ân chế tạo quyển trục kết giới thuộc tính ảo thuật, ai cũng biết trình độ ảo thuật của hắn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực (đỉnh cao).
Nhưng khi Tiếu Ân một lần nữa sử dụng một quyển trục biến hóa ra hơn trăm chiến hạm, mọi người mới hiểu được hóa ra thành tựu của hắn về ảo thuật chỉ sợ đã xứng danh thứ nhất thiên hạ.
Chỉ tính riêng biến hóa ra hơn trăm chiến thuyền lớn như vậy cũng đã là một chuyện cực giỏi rồi.
Nhưng giờ phút này tất cả những chiến hạm Tiếu Ân biến hóa ra không ngờ là phục chế trăm phần trăm những chiến hạm rời đi.
Bất kể là kiểu dáng hay độ lớn nhỏ của chiến hạm, thậm chí nhân viên và phù điêu tinh tế khắc trên chiến hạm không ngờ không có gì khác nhau.
Xa xa, thậm chí còn truyền đến các tiết mục chiến sĩ ngẫu hứng biểu diễn, và từng đợt tiếng hoan hô vang dội như sấm.
Nếu không phải người ở đây biết toàn bộ đoàn thuyền đã phân làm hai, hơn nữa lại tận mắt nhìn thấy Tiếu Ân thi pháp, như vậy thật đúng là cho rằng đám người bọn mình đã về tới giữa đoàn thuyền.
Một tên thủy thủ trên chủ thuyền đội năm chiếc thuyền đang vẫy lá cờ tươi đẹp. Sau một lát, hai chiếc thuyền lớn ở phía trước tản ra hai bên lộ ra một đường thẳng.
Tên thủy thủ trên đỉnh vẫy cờ ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới tiếp tục bắt đầu chỉ huy. Không nghĩ tới mỗi một cái mệnh lệnh sau, thuyền chiến hai bên lập tức chấp hành phối hợp ăn ý vạn phần với chủ thuyền làm người ta vỗ tay khen ngợi.
Hai mắt Burn trợn tròn, hắn giơ tay chỉ về phía trước hồi lâu không nói được một câu.
Tiếu Ân rất có hảo cảm đối với người đàn ông có huyết tính hiếm thấy trong quý tộc này, hắn cười hỏi:
- Bá tước đại nhân, ngài làm sao vậy?
Burn cố gắng, kéo kéo da mắt mấy cái, nói:
- Vừa rồi ta không nhìn lầm chứ? Tiếu Ân các hạ, những con thuyền này thật sự là hư ảo sao?
- Đương nhiên!
Trong lòng Tiếu Ân âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại khiêm tốn nói:
- Thời gian cấp bách, nếu có cái gì sơ hở xin vui lòng chỉ ra.
Burn lắc mạnh đầu, ánh mắt nhìn Tiếu Ân tràn ngập kính nể, bộ dạng quả thực như đang nhìn thần linh. Thật lâu sau hắn mới thốt lời từ đáy lòng:
- Ngài thật sự là quá tài ba, chế tạo chiến hạm hư ảo không ngờ cũng có thể xem hiểu cờ hiệu, hiểu được phối hợp với chúng ta. Ngài thật sự là ma pháp sư vĩ đại nhất trên đời.
Tiếu Ân nao nao, hắn và Jonathan, Ruisi lúc này mới chú ý tới sự biến hóa của chiến hạm xung quanh.
Nhìn đoàn thuyền đều nhịp, muôn hình vạn trạng như là một thể, trong lòng mỗi người đều nổi lên một cảm giác cổ quái.
Đoàn thuyền do ảo thuật bày ra không ngờ còn uy phong hơn đoàn thuyền chân chính vài phần.
Hơn nữa đến khi bọn họ hiểu được ý tứ của Burn cũng không khỏi hơi chút biến sắc.
Đoàn thuyền do ảo thuật biến ra này không ngờ có thể hiểu cờ hiệu, và phối hợp cùng với năm chiến hạm chân chính tạo thành cảnh tượng có khí thế hùng vĩ như vậy. Đây thực sự là do ảo thuật làm ra sao?
Ít nhất, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua trên thế giới này có con thuyền ảo thuật có thể hiểu cờ hiệu và phối hợp.
Trong lúc nhất thời, đám người bọn họ nhìn về Tiếu Ân trong ánh mắt mang theo một tia cổ quái.
Tuy nhiên nghĩ đến thanh danh hiển hách của Tiếu Ân, bọn họ lập tức thoải mái. Nếu không phải có thực lực người thường không thể với tới, Tiếu Ân làm thế nào có thể giành được uy danh như thế.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bọn họ ngược lại bình tĩnh.
Tiếu Ân âm thầm lau mồ hôi lạnh trên đầu, lúc này quả thật là làm quá mức!
Nhất Hào vội vàng nói:
- So sánh với chương trình trí năng chân chính còn kém rất xa, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Bề ngoài hắn không chút thay đổi, ngược lại hơi hơi gật đầu giống như vô cùng vừa lòng ảo thuật của mình. Dường như hết thảy mọi thứ này đều là đương nhiên, nếu không như vậy không đủ để thể hiện sự cường đại của chính mình. Nhưng là vừa xoay lưng vào trong phòng mình, hắn liền lập tức gọi Nhất Hào ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.