Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 68: Thần nói, phải có ánh sáng




Thân thể của Tiếu Ân khẽ động bán thần vực lực lượng của hắn quả thực rất mạnh, nhờ vào lôi điện màu tím trong đó thậm chí còn có thể đối kháng thần vực chân chính. Nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc, rõ ràng nhìn thấy đối phương đã phóng ra thần vực lại còn muốn mạnh mẽ tiến vào.
Có thể làm như vậy trừ phi là tồn tại càng hùng mạnh hơn so với thần linh bậc trung. Thí dụ như Dike Stan cho nên mới dám khống chế quảng trường phi hành trực tiếp tiến vào trong thần quốc của Nuo Weijia. Ðó chính là bởi vì trên quảng trường phi hành này có lực lượng của linh hồn tương khắc, cho nên mới có thể không chút nào e dè tiến vào trong đó.
Mà Tiếu Ân ngay cả thần hỏa cũng chưa châm, như vậy va chạm mấy cái với thần vực còn không có vấn đề, nhưng nếu như tiến vào thần vực của đối phương thì không hắn đỡ nổi.
Dù sao, hắn còn không có thần vực thuộc về chính mình, không thể chống lại đối phương ở toàn bộ các phía.
Trước mắt một mảnh màu đen nồng đậm, hơn nữa có xu hướng dần dần thực chẩt.
Gặp phải dấu hiệu quỷ dị như thế, cho dù là Tiếu Ân cũng không dám khinh thường sơ suất. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, thật cẩn thận quan sát nhất cử nhất động (mỗi một cử chỉ hành động) của đối phương.
Chỉ có điều, khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là, mặc dù sương mù dày đặc ở trên người Nuo Weijia có xu thế càng ngày càng thịnh, nhưng uy năng trong đó dường như cũng không có bao nhiều biến hóa, dường như từ đầu đến cuối đến bảo trì nắng lượng nhất định. Nếu như không phải Tiếu Ân có thể xác định đối phương cũng không phải là thi triển ảo thuật gì, đồng thời có thể rõ ràng cảm ứng được khí tức khủng bố kia của đối phưong vẫn như trước lưu lại ở trong màn sương đen, hắn thậm chí phải hoài nghi thần linh hắc ám hệ này có phải đã sớm kim thiền thoát xác mà đi rồi không.
Tia chớp màu tím trong hư không cũng không bởi vì hắc khí đột nhiên xuất hiện ở nơi này mà đình trệ, một lát sau, tia chớp màu tím lác đác xuất hiện ở nơi này, bất kể là quanh người Tiếu Ân hay là bên trong hắc khí đều có không ít điện quang, hơn nữa có xu thế càng lúc càng lớn.
Tiếu Ân sắc mặt âm tình bất định cảm ứng biến hóa trong hắc khí, hắn đột nhiên biến sắc, không cần nghĩ ngợi duỗi vung tay lên, điện quang màu tím kịch liệt tấn công tới giống như không cần tiến chỉ trong phút chốc đã nổ tung hoàn toàn trong hắc khí.
Hắc khí vốn có vẻ không gì phá nổi trong khoảnh khắc này toàn bộ cũng đã biến thành công trình bã đậu, tất cả quỷ khí âm trầm nháy mắt tiêu tan toàn bộ, không ngờ không lưu lại một chút nào.
Trong ánh mắt của Tiếu Ân hiện lên vẻ hối hận, hắn vốn có tự tin cực lớn đối với ảo thuật của mình, nhưng lúc này mới hiểu được, trình độ ảo thuật của vi thần linh hắc ám hệ này lại cao minh hơn rất nhiều so với hắn.
Bản thể của Nuo Weijia đã sớm chạy trốn không biểt tung tích, lại lưu lại hình ảnh giá hư ảo này để lừa gạt mình.
Trong lòng hắn vô cũng hối hận, nếu như ngay từ đầu liền sử dụng bán thần vực lực lượng thử vạ cham một chút, như vậy thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra loại chuyện này.
Khép hờ hai mắt, sau khi cảm ứng một chút, Tiếu Ân đã phát hiện một đạo khí tức mơ hồ đang bay về phía xa, ngay trong khoảng thời gian hắn trì hoãn này cũng đã mất đi tung tích.
Cười lạnh một tiếng, trong tay Tiếu Ân khẽ động, Tị Thủy Châu đã xuất hiện ở trên tay của hắn, một giọt chất lỏng ngưng bạch như ngọc từ trên Tị Thủy Châu chậm rãi nhỏ xuống khi giọt chất lỏng này tiếp xúc tới cỗ năng lượng mờ mịt mà Tiếu Ân cảm ứng được thì lập tức sinh ra biến hóa về chất.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một đường dài (trường tuyến) lấp lánh, bắt đầu từ một điểm thăng tắp thông về phía xa.
Trên mặt của Tiếu Ân lập tức hiện lên vẻ vui mừng, thân thể của hắn khẽ động, lại một lần nữa hóa thành một đạo hào quang màu tím đuổi theo nhanh như bay.
Nhưng ngay khi Tiếu Ân theo đường dài dần dần gia tăng tốc độ, đồng thời một lần nữa cảm ứng được khí tức của Nuo Weijia ở phía trước, thì đột nhiên trước măt tối sầm lại, không ngờ rơi vào trong một mảnh tối đen.
Áp lực vô cùng vô tận giống như máy nghiền đất đè ép về phía Tiếu Ân dường như là muốn hoàn toàn nghiến nát hắn trong nháy mắt.
Thần vực, đây là thần vực chân chính, chính là lực lượng thần vực hùng mạnh của Nuo Weijia đủ để chống lại Dike Stan.
Tất cả trước mắt đều là giơ tay không thấy năm ngón, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mạ thôi, sau đó liền biến thành một biển máu trong biển máu này, tinh thần ý niệm của Tiếu Ân thậm chí đã không thể sử dụng bán thần vực lực lượng của hắn, lại càng giống như đã chịu vô số lôi kéo, rốt cuộc khó có thể triển khai hết sức.
Vô số thanh âm thê lương bi thảm quanh quẩn ở trong biển máu này, loại thanh âm tràn đầy u oán và bi phẫn này đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải sởn tóc gáy.
Thế giới huyết sắc càng ngày càng đậm, dường như đã lan tràn tới giới hạn của trời đất.
Lực lượng ãn mòn, lực lượng của thanh âm, lực lượng đè ép, tất cả những lực lượng này đều khiên Tiếu Ân rơi vào trong một loại hoàn cảnh dị thường khốn khổ.
Ðồng thời, ở trong huyết sắc mơ hồ có thể nhìn thẩy một đám đuờng cong màu đen lớn bằng ngón tay cái.
Những đường cong này di chuyển linh hoạt giống như cá chạch ở trong bùn, lại giống như những sợi dây thừng lớn, chặt chẽ bó buộc Tiếu Ân.
Tiếu Ân giận dữ trong lòng, bán thần vực lực lượng của hắn đột nhiên mở ra, khuếch tán ra với một loại lực lượng trước này chưa từng có.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, bất kể lực Ịượng của mình khuếch tán tới trình độ nào, dường như đều không thể phá vỡ thế giới huyết sắc của đối phương.
Ðến tận lúc này, Tiếu Ân mới chính thức hiểu được, thì ra chênh lệch giữa bán thẩn vực và thần vực còn phải vượt rất xa so với dự tính của mình.
Bán thần vực chín thuộc tính của hắn ở bên trong chống lại chính diện, bởi vì tất cả thuộc tính có được đến là cấp bậc nghịch thiên, cho nên còn miễn cưỡng chống lại một phần thần vực của đối phương.
Nhưng sau khi mình rơi vào cạm bẫy thần vực của đối phương tỉ mỉ bố trí, còn muốn thoát ra khó khăn sẽ không giống nhau.
Áp lực bốn phía càng lúc càng lớn, gần như khiến cho Tiếu Ân có cảm giác hít thở không thông
Hắn lập tức hiểu được, đây là thần vực của Nuo Weijia di chuyển, muốn dồn mình vào chỗ chệt.
Nhung mà giờ phút này, hắn lại trở nên bình tĩnh, bán thần vực trên người bắt đầu chậm rãi có chuyển biến, trên bán thần vực vốn không có một chút thuộc tính chỉ có lực lượng hùng mạnh tồn tại đã chậm rãi xuất hiện một đám quang điểm màu tím.
Trong khoảnh khắc quang điểm màu tím xuất hiện, tất cả áp lực gây cho Tiếu Ân đều không cánh mà bay.
Bất kể là màu đen của bóng tối, haylà màu đỏ của máu đến không thể tạo thành áp lực gì đối với hắn nữa, dường như hinh lôi thiểm điện (sấm sét tia chớp) màu tím này có thể làm biến mất tất cả mọi thứ của thế gian.
Nhưng kinh lôi thiểm điện của Tiếu Ân mặc dù hùng mạnh, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân hắn an toàn ở trong này, nếu muốn thoát thân mà ra, trừ phi là hắn tự bạo bán thân vực, tiêu hao tất cả lực lượng lôi điện.
Không đến ranh giới sống chết, Tiếu Ân tuyệt đối không có khả năng làm ra lựa chọn này.
Từ sau khi Tiếu Ân bình tĩnh trở lại, tinh thần của hắn đã không còn chút dao động nào.
Hắn có một loại dự cám mơ hồ, trừ phi bán thần vực của mình cũng tấn thăng đến trình độ thần vực, nếu không căn bản là đừng nghĩ không phải trả giá mà an toàn thoát thân.
Chậm rãi, hắn cẩn thận quan sát bốn phía.
Không gian này cho hắn cảm giác giống như một hải dương cực lớn, mà bản thân hắn lại là một con cả nhỏ trong hải dương, bất kể hắn di chuyển như thể nào đều không thể nhìn thấy cuối. Chẳng qua điều duy nhất khiến hắn an tâm chính là, bán thần vực lực lượng của hắn đồng dạng hùng mạnh, đủ để bảo đảm hắn an toàn ở trong này.
Hơn nữa hắn tin tưởng, sau khi Nuo Weijia được chứng kiến kinh lôi thiểm điện vừa rồi, khẳng định đã tiếp thu giáo huấn, cũng không dám đến trêu chọc mình nữa. Nếu không hắn thực sự tự bạo bán thần vực, như vậy thần vực của Nuo Weijia cũng đồng dạng biến thành một mớ hỗn loạn vỡ nát.
Hai mắt hơi nhắm lại, Tiếu Ân đã hoàn toàn tĩnh tâm lại, cứ như vậy ngồi ở trong hải dương màu đỏ, dường như chẳng quan tâm tới ngoại giới nữa.
Chỉ là, ở trên người hắn, chín loại thuộc tính hợp thành một kia lại đang vội vã chuyển biến với một loại tốc độ cực nhanh.
Tất cả những việc này đều che dấu ở dưới bán thần vực lực lượng, cho dù là Nuo Weijia đang vây hăn ở trong đó cũng không phát hiện chút nào.
Một đoàn huyết sắc hắc đình chỉ di động, chậm rãi yên lặng, sau đó, trong một khối của màn sương đen này hiện ra thân hình của Nuo Weijia.
Khi Tiếu Ân càng đuổi càng gần, hắn bị bức bách làm ra quyết định được ăn cả ngã về không cùng loại với liều mạng này
Bởi vì hắn vô cũng hiểu rõ, ở trong hoàn cảnh này, nếu như giao phong giằng co với Tiếu Ân, như vậy đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một việc bất lợi nhất.
Chi cần nhìn bổn phía liên tục không ngừng xuất hiện lôi điện màu tím là có thể tưởng tượng kêt quả cuối cùng như thế nào.
Nhưng tốc độ của đổi phưong cực nhanh, không ngờ giống như những lôi điện màu tím này, đã đạt tới tốc độ gần như không thể tin nổi, khiến hắn thủy chung không thể thoát được.
Tới giờ khắc này, Nuo Weijia đã không còn đường lựa chọn, nếu như không thể khiến Tiếu Ân ngừng lại, như vậy hắn thực có khả năng ngã xuống ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể bất chấp nguy hiểm, thậm chí còn dung nhập bản thể của hắn và kiện thượng cổ ma khí kia vào trong thần vực, chặt chẽ vây khốn Tiếu Ân mạnh mẽ lao vào.
Nhưng bất kể hắn phóng thích uy năng của thần vực như thếnào, phát huy đủ loại khủng bố trong thần vực tới cực điểm ra sao, lại vẫn như trước không thể tạo thành thương tồn gì cho Tiếu Ân.
May mắn chính là, bán thần vực lực lượng của Tiếu Ân mặc dù hùng mạnh, lại cũng không có cách nào đột phá siêu cường thần vực mà hắn đã sử dụng tất cả bản lĩnh, thậm chí còn không tiếc vận dụng thượng cổ ma khí mới hình thành được. Cuối cùng, tiểu tử này vẫn là ngừng công kích, từ bỏ việc chống cự co rút bán thần vực lực lượng thành một đoàn.
Bản thể của hắn khôi phục nguyên trạng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn đoàn huyết sắc hắc vụ trước mặt.
Ở trong đoạn huyết sắc hắc vụ này đang phong ấn người dũng mãnh nhất không phải cấp thần linh mà hãn từng chứng kiến.
Một khi nghĩ tới uy năng của Tiếu Ân nắm giữ, ngay cả là hắn cũng trở nên nghĩ lại phát sợ.
Ðặc biệt lậ loại bán thần vực lực lượng hùng mạnh đến cưc điểm kia, càng khiến người ta sinh ra một loại ý niệm không thể kháng cư, cho dù hắn đã là thần linh của hắc ám hệ cũng không có ngoại lệ.
Hẳn thậm chí còn đang hoài nghi, nếu như không phải dựa vào uy năng của thượng cổ ma khí, hăn cũng không có khả năng vậy khốn đối phương
Một kẻ thù hùng mạnh như thế, nếu như sau khi hắn thực sự tấn thăng thần linh, thì sẽ đạt tới trình độ như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Nur) Weijia xoay chuyển trăm nghìn ý nghĩ, chẳng qua hắn đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể thả Tiếu Ân đi ra, ngay cả một chút cơ hội cũng không có khả năng cho hắn.
Quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn đi tới trên một khối đá màu đen kỳ dị khác, ở nơi này ngược lại không lo công kích của tia chớp màu tím.
Hắn ngưng tụ tất cả thần lực, sử dụng tất cả bản lãnh, cuối cùng xuyên qua không gian khủng bố này lấy được một tia liên hệ với quốc gia của hắn chẳng qua hắn cũng không dùng năng lượng hữu hạn trong tay để khống chế toàn bộ quốc gia, mà thông tri cho tất cả tín đồ còn sót lại rời khỏi quốc gia của hắn, hơn nữa đợi hắn ngày sau triệu tập.
Những tín đồ vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, sau khi một lần nữa cảm ứng được vinh quang của chủ nhân, lập tức thay đổi thái độ toàn lực phá vây mà đi.
Mặc dù tin đồ của Odin Lage có được thực lực hùng mạnh hơn xa bợn họ, nhưng ở trận con số nhân khẩu khủng bố, vẫn như trước đã trốn ra gần hai mươi triệu tín đồ nòng cốt, những tín đồ này chính là căn cơ cuối cùng của hắn để sau này Ðông Sơn tái khởi.
Ngoại trừ việc đó ra, Nuo Weijia hao tổn tâm cơ đem tất cả thần niệm liên hệ tới trên thần điện Thiên Không.
Bởi vì hắn nếu muốn rời khỏi hoàn cảnh khủng bố này, như vậy nhất định phải có một tọa độ rõ ràng ở ngoại giới. Nếu không có như thế, hắn bất kể như thế nào cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.
Sau khi xác định tốt tọa độ, hắn lấy ra tất cả trân quý, bố trí một truyền tống trận hùng mạnh nhất, đưa vào liên hệ với thần điện Thiện Không, rốt cuộc từ trong thế giới khủng bố này thoát thân mà ra.
Chỉ có điều sau khi hắn hoàn tất cả những việc này đã qua hon một tháng.
Ầm...ầm...
Năng lượng quang minh tinh khiết liên tục không ngừng giống như đạn pháo đánh về phía thần điện Thiên Không giữa không trung kia.
Dưới sự bố trí của Dike Stan, đối với thần điện Thiên Không phải bảo trì một lực công kích hùng mạnh, lực công kích này phải liên miện không đủ, không thể có chút gián đoạn.
Như vậy mới có khả năng khiến cho năng lượng tích tụ trong thần điện Thiên Không liên tục tiêu hao, cuối cùng khẳng định sẽ có một ngày tiêu hao hết.
Chằng qua rốt cuộc đến ngày nào mới dừng lại, vậy đã không phải mọi người có thể xác định rồi.
Nuo Weijia dù sao cũng là một vị thần linh bậc trung, thần điện Thiên Không tòa thành phòng ngự cuối cùng của hắn, tư nhiên không có khả năng dễ dàng bị công phá như vậy.
Mặc dù trong đó có mấy vị hồng y trưởng lão đề nghị, xin giáo hoàng bệ hạ sử dùng thần thánh quyền trượng tới gỉai quyết vấn đề này.
Khi thảo phạt dị thần của nhiều thế hệ, mỗi khi đến lúc này, đều là thời điểm giáo hoàng sử dụng thần thánh quyền trượng. Nhưng lúc này rõ ràng không giống, bất kể là Dike Stan, hay là dẫn đường giáo chủ Habib Hey của giáo hoàng bệ hạ đều không hề đề cập tới việc này.
Dựa theo cách nói của bọn họ, giáo hoàng bệ hạ đổi với thực lực của bon họ cũng không hài lòng, hơn nữa bệ hạ vừa mới tiếp thu thần thánh quyền trượng không bao lâu, lúc này còn không thể phát huy toan bộ uy năng của quyền trượng Dưới tình huống như vậy, nếu như cố ý sử dụng quyền. trượng mà không thể đánh tan thần điện Thiên Không, thì sẽ tạo thành ánh hưởng tồi tệ không thể gánh vác.
Ảnh hưởng này không ai có thể gánh vác, đừng nới là những hồng y trưởng lão như bọn họ, cho dù là mười vạn hồng y giáo chủ đương nhiệm cũng tế tư cũng không dám gánh vác trách nhiệm của thất bại này.
Cho nên sau đó, cũng không còn ai đề cập đến khả năng để giáo hoàng bệ hạ ra tay.
Về phần ý kiến kinh động Odin Lage thần vuơng bệ hạ, mượn thần lực của người đến đánh vỡ thần điện Thiên Không hắc ám này cũng không có ai đề cập
Dù sao, Nuo Weijia chẳng qua chỉ lậ một thần linh hắc ám hệ bậc trung nếu như vì đối phó người này mà sử dụng một phần trăm thần lực, như vậy thể diện của thần vương bệ hạ ở đâu?
Cho nên những người này thảo luận hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chậm rãi ổn định, đều đặn đánh vào Thiên Không thần điện này.
Dù sao đối với thần linh mà nói, thứ không thiếu nhất chính là thời gian. Chi cần bọn họ có thể xóa bỏ Nuo Weijia, như bật kể là tiêu phí thời gian một ngày, hay là thơi gian một trăm năm, đòi với Odin Lage thần vương bệ hạ mà nói, đều không có gì khác nhau.
Sau khi trải qua hơn hai mươi ngày điên cuồng tấn công, độ phòng ngự của thần điện Thiên Không dường như hơi giảm xuống một chút.
Đây là một tin tức vô cùng tốt, thành lũy phòng ngự giống như loại trình độ này, một khi đã xuất hiện lực phòng ngự giảm xuống một chút, như vậy chỉ cần có thể tiếp tục bảo trì lực đả kích, thì năng lực phòng ngự của đối phương sẽ giảm xuống giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, mặc dù quá trình này có lẽ tiến hành hơn mười năm, nhưng so với không nhìn thấy chút hy vọng nào cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Chỉ có điều, Dike Stan và Habib Hey sau khi nhận được tin tức tốt này lại không có biểu tình gì là vui mừng.
Ở trong lòng của bọn họ, thậm chí còn có hy vọng thời gian càng kéo dài càng tốt.
Bơi vì căn cứ phân tích, Tiếu Ân cũng không phải là bị người nào bắt đi, mà là chính hắn rời đi, cho nên mong mỏi duy nhất của bọn họ chính là Tiếu An có thê trở về nhanh một chút.
Cũng chỉ có như thế, bọn họ mới có thể hướng về phía các phương diện báo các kết quả, nếu không chỉ riêng trách phạt của thần vương bệ hạ cũng đã không phải bọn họ có thê thừa nhận.
Chỉ là bọn họ cũng không biết, Tiếu Ân lúc này đã bị nhốt ở trong một chỗ huyết hải đầy trời.
Một ngày kia, dưới sự dẫn dắt của mười vị hồng y trưởng lão, một vạn ma pháp võ sĩ, một ngàn chiến sĩ bán nhân mã (người thân ngựa) và một trăm người khổng lồ Titan giao tiếp với người phụ trách quân đội tấn công.
Bọn họ bao vây thần điện Thiên Không vào trung tâm, các loại năng lương thuộc tính mãnh liệt kia giống như bão tố công kích lên trên thần điện Thiên Không
Mà bức chắn màu đen (hắc sắc hình chướng) xoay quanh thần điện kia đã ảm đảm hơn một chút so với ngày đầu tiên.
Mặc dù mức độ cũng không rất lớn, mà mọi người cũng biết dưới loại tình huống như vậy không có khả năng một lần đã xong, nhưng là tín đồ thành kính nhất, bọn họ vẫn không chút do dự tới chấp hành mệnh lệnh của thần chiến tranh Dike Stan.
Với thực lực của bọn họ, muốn bảo trì cường độ tấn công cả ngày cũng không phải là vấn đề gì lớn, hơn nữa mười ngày xoay vòng một lần cũng đủ để bọn họ phục hồi sức chiến đấu đến trạng thái đỉnh phong rồi.
Nhưng ngay sau khi bọn họ duy trì ổn định tần suất tiến hành phóng thích ma pháp, thì bức chắn màu đen như thể vĩnh viễn cũng sẽ không biến hóa kia lại đột nhiên di động.
Khí thế khổng lồ mà mãnh liệt mênh mông trong nháy mắt từ trong thần điện Thiên Không bạo phát ra tất cả tín đồ quang minh vây quanh thần điện đều không nghĩ đến điểm này. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, bọn họ cũng đã bị cỗ ma khí đột nhiên tuôn ra này cuốn vào bên trong.
Mấy tiếng hét lớn sắc bén từ trong ma khí màu đen truyền ra, trong ma khí không ngừng bốc lên kia tràn đây một cỗ năng lượng ăn mòn.
Tất cả ma pháp võ sĩ, bán nhân mã mà cũng thủ, còn có người khổng lồ Titan đều thống khổ kêu lên, bất kể trên người của họn họ mặc cái gì cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của cỗ ma khí này. Chậm rãi, thân thể của bọn họ đang không ngừng hóa khí, biến thành chất dinh dưỡng mới trong ma khí, cung cấp năng lượng dư thừa cho ma khí
Vô số âm thanh gào khóc thảm thiết duy trì rất lâu, chỉ có mười lão nhân trên người lóe lên hào quang màu vàng liều mạng lao ra.
Hào quang lóe lên trên người bọn họ chính là thần lực của Odin Lage thần vương bệ hạ.
Mặc dù tất cả hồng y đại giáo chủ và các hồng y trưởng lão thần sử vè hưu đều có được năng lực và quyền sử dụng thần lực, nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ (không còn cách nào) thì bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không sử dụng loại năng lực này.
Nhưng tới giờ phút này, bọn họ đã bất chấp.
Ở trong ma khí màu đen khủng bố kia mang theo không ngờ là một huyết hải (biển máu).
Trong mảnh huyết hải vô biên vô hạn kia có vô tận oán linh, hơn một vạn tín đồ quang minh đã đạt cảnh giới truyền kỳ và ngụy thần mặc áo giáp ma pháp, không ngờ căn bản là không thể chống đỡ sự xâm nhập của huyết hải này.
Không lâu sau, đại đội vạn người uy phong lẫm lẫm ban đầu đã bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả một chút tro cốt cũng không lưu lại.
Ở dưới loại tình huống này, mười vị hồng y trưởng lão lĩnh quân kia rốt cuộc bất chấp mọi thứ, bọn họ không hẹn mà cũng sử dụng thần lực phong tồn (đóng kín đề bảo tồn) trong cơ thể, đồng thời cũng chạy trốn.
Dưới sự gia trì của thần lực, bọn họ liều mạng chạy trốn về phía quảng trường phi hành.
Cũng chỉ có quảng trường phi hành cực lờn, tràn đầy lực lượng thần thánh của Odin Lage, chuyên cung cấp trong chiến tranh của các thần linh, mới có thể chông đỡ được huyết hải khủng bố đến cực điểm này.
Thanh âm của kèn chiển tranh lại vang lên lần nữa, chẳng qua lúc này cũng không phải tổ chức quân đội xuất chinh, mà khoảnh khắc này hạ lệnh cố thủ.
Tin tức của mười vị trưởng lão mang đến sau khi trờở về đã chấn động mọi người. Dike Stan lập tức khởi động lưới phòng ngư (phòng ngự võng) của quảng trường phi hành, cuối cùng đã ngăn cản ma khí đầy trời tấn công mà đến kia ở bên ngoài.
Nhưng đến khoảnh khắc này, hắn không ngờ phát hiện, cỗ ma khí này không giống bình thường, sau khi hoàn toàn vây quanh lưới phòng ngự, không ngờ đã sử dụng phương thức nào đó cấm có tất cả các con đường liên hệ của bọn họ với ngoại giới.
Cho dù là liên hệ của bọn họ với thần linh cũng đồng dạng bị chặt đứt.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Odin Lage thần vương, nhưng lại căn bản không cách nào liên lạc, ma lực hùng mạnh không thể tin nổi bậc này, khiến tắt cả mọi người rơi vào biến sắc.
Huyết hải ở bên ngoài quảng trường không ngừng sôi trào, sau khi trải qua suốt một năm vây khốn, lực lượng quang minh thần thánh tinh khiết ẩn chứa trong quảng trường phi hành đã suy yếu tới mức độ nguy hiểm.
Tất cả mọi người đều biệt, vòng năng lượng bảo hộ trên quảng trường phi hành bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu hao gần như không còn, khi đó bọn họ phải đối mặt chính là vị thượng cổ ma quái biến dị này.
Sóng lớn màu đỏ càn quét toàn bộ thần quốc, cắn nuốt vào trong đó tất cả thi thể tinh huyết còn sót lại và toàn bộ linh hồn chưa được tinh lọc, khiến cho ở chỗ sâu trong huyết hải lại nhiều thêm một cỗ uy năng hùng mạnh.
Nuo Weijia cũng biết rõ đạo lý đêm dài lắm mộng, sau khi tiêu hao gần như không còn tuyệt đại đa số năng lượng của quang trưởng phi hành, hắn rốt cuộc làm ra đợt tấn công cuối cùng.
Nhìn vòng bảo hộ lung lay sắp đổ kia, tất cả tùy tùng đều quỳ xuống, chẳng qua người được bọn họ cầu nguyện cũng không phải là thần vương bệ hạ tôn quý, mà là giáo hoàng bệ hạ vẫn ẩn nấp ở trong quang tháp chưa từng xuất hiện qua.
Bọn họ hy vọng giáo hoàng bệ hạ có thể thi triển thần thông nào đó một mình rời đi, không để Odin Lage thân vương bệ hạ vĩ đại hổ thẹn.
Dike Stan và Habỉb Hey liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cùng cười khổ.
Dike Stan thở đài nói:
- Sơ xuất quá, yên ổn hòa bình máy trăm vạn năm đã khiến ta sơ xuất quá.
Habib Hey mỉm cười gật đầu, nói:
- Cũng may giáo hoàng bệ hạ không ở trong này, nếu không chúng ta thật khó chịu nổi trách nhiệm này. Thần vương phù hộ, hy vọng giáo hoàng bệ hạ có thể an toàn quay về thần quốc.
Dike Stan nói:
- Hy vọng như thế.
Chậm rãi, ở trên người hắn nổi lên năng lượng hùng mạnh, sau đó, trên người mỗi một tnrởng lão, mỗi một ma pháp võ sĩ, mỗi một tín đồ đều nổi lên một mảnh năng lượng quang minh tinh khiết, ánh mắt của bọn họ gắt gao tập trung ở trên vòng bảo hộ quang minh tinh khiết sắp tan vỡ.
Không khí trong sân cực kỳ ngưng trọng, mỗi người đến chuẩn bị một đòn cuổi cùng.
Nhưng ngay tại giờ phút này...
Một thanh âm ngân nga, quen thuộc, an bình mà lại tràn đầy lực lượng đột nhiên vang vọng toàn bộ thần quốc.
- Thần nói, phải có ánh sáng...
Một mảnh an bình không có thanh âm gì.
Giương mắt nhìn lên, ngoại trừ hắc ám xám đen không có bất luận màu sắc gì.
Tiếu Ân lẳng lặng ngồi tại chỗ, từ sau khi rơi vào trong không gian quỷ dị này, hắn ngay cả một chút di động cũng không có.
Rất nhiều chuyện cũ giống như mây khói thoáng qua trong đầu hắn, không chỉ có từ khi hắn bắt đầu học tập ma pháp, ngay cả những việc đã trải qua trong kiếp trước của hắn cũng nhớ lại từng chuyện một.
Trong mơ hồ, Tiếu Ân không ngờ lại có một loại cảm giác như vậy, đó chính là hắn lúc này đang trong một loại trạng thái đứng trước một cửa ải vô cùng quan trọng.
Nếu như có thể vượt qua được của ải này, như vậy ngày sau chính là một mảnh bằng phẳng, thậm chí là trời cao biển rộng mặc chim bay.
Nhưng nếu như dừng lại trước cửa ải này, như vậy ngày sau còn muốn tiếp tục đột phá, đó chính là khó như lên trời.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Tiếu Ân thậm chí còn có một chút may mắn mơ hồ, nếu không phải ở trong hoàn cảnh gần như là hoàn toàn phong bế này, mình bất kể như thế nào cũng không có khả năng chuyên tâm, một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện đã qua của mình giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Tiếu Ân cứ như vậy đắm chìm trong hồi ức, đem toàn bộ thể xác và tinh thần đến hoàn toàn đầu nhập trong đó.
Mỗi một lần nhớ lại, đều nhận thức thêm một phần đối với những chuyện của ngày trước, dường như là từ trong đó ngộ ra một chút đạo lý mới.
Chính gọi là ôn cho biết mới, tất cả đạo lý của thời gian, thực ra đều ẩn dấu ở trong những chuyện bình thường nhất.
Ở hai kiếp, mỗi người mà hắn chứng kiến qua, từ trong mắt của một người nhìn thấy ánh mắt, tầm nhìn và tin tức, đều khiến hắn có một loại cảm xúc mới. Hắn dường như có thể tùy tâm sở dục (làm theo ý mình) trở thành người mà hắn đã chứng kiến đi thể nghiệm nhân sinh của người khác.
Một đôi mắt từ trong đầu của hắn hiện lên, hắn dường như đã đọc hiểu ngàn loại, vạn loại hàm nghĩa mà đôi mắt này đại biểu.
Hắn dường như là có vô số thể nghiệm đối với cuộc sống khác nhau, do đó có một loại cảm ngộ hoàn toàn mới đối với nhân sinh.
Mỗi một loại người đều có cách sống thuộc về chính mình, bất kể là nông dân làm việc mỗi ngày, hay là quý tộc không có việc gì, bất kề là tín đồ hắc ám, hay là tín đồ quang minh, tất cả những việc bọn họ làm đều là một loại lựa chọn cuộc sống mà thôi.
Chẳng qua, cũng không phải tất cả mọi người đều làm được theo ý mình mà thôi.
Cũng biết qua bao nhiều thời gian, Tiếu Ân cũng không phát hiện, chín thuộc tính của hắn đang bất tri bất giác sinh ra thay đổi kỳ dị.
Loại thay đổi này có quan hệ sâu đậm với cảm ngộ tư tưởng của hắn, lý giải của hắn đối với cuộc sống càng thêm tinh tế tỉ mỉ, loại chuyển biến này lại càng nhanh. Nếu như hắn nửa đường gặp phải sự tình khó có thể tiêu tan, như vậy chuyển hoán của bán thần vực sẽ trì trệ không tiến.
Đây là một loại tích lũy, quá trình tích lũy và quan sát đối với kinh nghiệm dĩ vãng
Thời gian, ở khoảnh khắc này đã biến chậm, hắn đã tiến vào trong một loại cảnh giới huyền diệu khó lường.
Nhưng khác với trước kia, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hẳn dường như không ngờ có thể không chế sự trôi qua của thời gian.
Mặc dù hắn không có khả năng giống như trước kia khiến thời gian hoàn toàn dừng lại, nhưng ở trong này, hắn lại có thể không chế tốc độ trôi qua của thời gian xung quanh người hắn.
Hai, bốn lần, tám lần...
Theo nhận thức đối với hết thảy thế gian càng ngày càng khắc sâu, khống chế của Tiếu Ân đối với biến hóa của thời gian cũng càng ngày càng thuần thục.
Cuối cùng, khi Tiếu Ân đối với tất cả những việc đã qua có cảm xúc khắc sâu mới, trong lòng hắn mới có một loại cảm giác bừng tinh đại ngộ.
Thì ra là thế...
Khoảnh khắc khi hắn cuối cùng có lĩnh ngộ mà mở hai mắt ra, rõ ràng cảm ứng được, biến hóa của năng lượng xung quạnh người hắn.
Chín loại thuộc tính chất chồng vẫn như trước quay xung quanh hắn hình thành một không gian phong bế tuyệt đối, khi tất cả mọi thứ của ngoại giới đều không thể xâm nhập vào bên trong
Nhưng chín loại thuộc tính này cũng có biến hóa cực lớn, những thuộc tính này cũng không còn là năng lượng đơn thuần nữa, mà đã dung nhập một loại cảm tình hoặc là một loại năng kỳ dị nào đó.
Cho hắn cảm giác, đây dường như chính là quy tắc.
Đúng vậy, bán thẩn vực chín đại thuộc tính của hắn đã thay đổi, bên trong mỗi một loại thuộc tính đều bao hàm biến hóa kỳ dị nào đó.
Mơ hồ, hắn dường như biểt,bán thần vực chín đại thuộc tính đã tự động chuyển hóa thành thần tính ở mới điểm hắn bế quan.
Quá trình này nếu như ở dưới tình huống bình thường không có tám mươi một trăm năm cố gắng thì đừng nghĩ đến. Nhứưg Tiếu Ân ở trong hoàn cảnh phong bế này, lại hiểu biết thật sâu tình cảnh của mình, nếu như không thể vượt qua một cửa này, như vậy đợi hắn chính là tử vong.
Dưới tình huống như vậy, bất cứ người nào chỉ cần còn có một chút muốn sống đều sẽ kích phát ra tiềm năng lớn nhât, tập trung tất cả hy vọng vào trong đó.
Hơn nữa, ở trong thân thể của Tiếu Ân còn có một máy tính siêu cắp vĩ đại.
Nhất Hào mặc dù không có nhân tính, nhưng những thứ mà hắn thu nhận sử dụng thì Tiếu An tuyệt đối không thể bằng được.
Cho nên khi Tiếu Ân nhớ lại ký ức, mẩy chỗ nhớ lại điển hình thực ra đều không phải là ký ức của hắn, mà là từ trong kho ký ức của Nhất Hào chọn lựa ra.
Hơn nữa giai đoạn cuối cùng, hắn có thể thay đổi thời gian trôi qua trong cảnh giới thần kỳ, đối với chuyển biến của thuộc tính và thần tính càng có thêm trợ giúp lớn khó có thể tưởng tượng
Cứ như vậy, hắn chỉ sử dụng thời gian nửa năm cũng đã hoàn thành toàn bộ quá trình chuyển biến từ thuộc tính thành thần tính, loại tốc độ này tuyệt đối là đệ nhất nhân từ trước đến nay.
Hắn lắng lặng cảm ứng tất cả năng lượng ở trong thân thể của mình.
Năng lượng vong linh hệ dường như đã mất đi loại cảm giác âm phong quỷ khí này, nhưng ngược lại có vẻ mờ ảo âm nhu, giống như ở trong ký ức của hắn, cảm giác của Ryder đã gây ra cho hắn. Khóe miệng cua Tiếu Ân nổi lên một tia cười khổ.
Vong linh hệ của người ta có thể chuyển biến thành công kích hùng mạnh và thuộc tính hăc ám, nhưng năng lượng vong linh hệ của hắn lại chuyển biến thành thuộc tính nói dối và lừa gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.