Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 282: Chiến trường cổ xưa




Quái nhỉ? Bây giờ thế nào?
Hoàng Minh nhớ lại lời Hàng Vô Ưu nói. Rõ ràng là Hàng Vô Ưu cũng chỉ có thể di chuyển trong bán kính năm trăm mét. Thế nhưng trong không gian rộng lớn thế này, Hoàng Minh không rõ là nên bắt đầu từ đâu. Hắn chậm rãi từng bước từng bước đi tới phía trước. Kì quái một điều, sát khí ở đây vô cùng kinh khủng, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào. Cứ thế Hoàng Minh chậm rãi tiến sâu vào bên trong. Càng đi hắn càng kinh hãi, mặt đất vậy mà rải rác vô số xương cốt. Nhiều nơi còn thây rõ đầu lâu. Hoàng Minh không phải là lần đâu tiên tiếp xúc với xương cốt người chết. Ở trong game online tại địa cầu, nơi nào hắn chả ghé qua rồi. Chạm rãi tiếp tục đi lên. Nơi này không ngờ rộng lớn đến thế. Hoàng Minh không biết là đã đi bao lâu, hắn biết rằng nhất định đã quá năm trăm mét là cái chắc rồi. Càng đi vào sâu bên trong, hắn càng thấy nhiều hài cốt hơn. Thậm chí có nơi sáu bảy bộ chồng chất lên nhau. Hoàng Minh hiếu kì vô cùng. Rốt cuộc nơi này là thế nào? Không hề có một sinh vật sống nào cả. Chỉ có hài cốt, hài cốt mà thôi. Hắn tiếp tục đi sâu hơn, không hề bị sát khí làm ảnh hưởng khiến cho lá gan hắn càng lớn, vừa đi vừa quan sát khắp nơi.
Một canh giờ sau, Hoàng Minh kinh ngạc phát hiện, trong đám xương cốt kia, không ngờ xuất hiện một đoạn xương cốt quái dị. Hắn cúi đầu ngắm nghía một hồi, một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn. Thiên sứ, đúng vậy, là cánh của thiên sứ. Hoàng Minh nghĩ đến đây, lập tức tăng tốc độ, cước bộ của hắn nhanh hơn rất nhiều, gần như vận dụng thân pháp nhanh chóng di chuyển. Không biết đã đạp qua bao nhiêu bộ xương trắng, hắn rốt cuộc đi tới một quả đồi. Bước chân không dừng lại, hắn tức tốc bước đến. Khi bước kên tới đỉnh đồi. Hoàng Minh ánh mắt chiếu xuống phía dưới. Đồng tử của hắn như co rút lại, miệng há ra phải nhét đc quả trứng gà. Cảnh tượng trước mắt hắn quá đáng sợ. Hoàng Minh đứng chết trân nhìn xuống phía dưới. Phía dưới không ngờ là hàng ngàn, hàng vạn xương trắng.
Hai mắt hắn chiếu ra xa xa, trong lòng khẳng định một chuyện. Đây có lẽ là một chiến trường tàn khốc. Hoàng Minh nhìn thấy vô số hài cốt, nhân loại có, thiên sứ có, yêu tộc có, cự nhân có... Hắn cắn răng nhớ tới câu chuyện mà Quách Võ kể. Ánh mắt đối chiếu vơi chiến trường này.
- Đây có lẽ là chiến trường ngàn năm trước chăng?
Hoàng Minh tự hỏi tự trả lời. Cước bộ lại tiến tới, hắn đi xuống phía dưới, bắt đầu tiến xuống quan sát.
Rắc rắc, Hoàng Minh đạp vỡ các đốt xương. Các đốt xương này không ngờ giòn tan, chỉ một bước chân đã vỡ vụn. Điều này có thể thấy, thời gian đã bào mòn đi toàn bộ năm tháng huy hoàng lịch sử. Các món vũ khí cũng rơi vào tình trạng như thế. Một số vũ khí miễn cưỡng còn sử dụng được. Thế nhưng Hoàng Minh không hề có chủ ý thu lấy bọn chúng. Hắn như một nhà thám hiểm, đi sâu vào một nơi vô cùng lạ lẫm. Những bộ hài cốt to như một tòa nhà, hẳn là của cự nhân tộc. Những hài cốt bé xíu lấp lánh, đây là của tinh linh bảo bảo. Những bộ hài cốt dài vô cùng, lại còn có cả trảo. Hoàng Minh tặc lưỡi. Không ngờ là Thần Long. Các loại chủng tộc đều xuất hiện. Hoàng Minh bất tri bất giác cứ đi như vậy đã tiến vào giữa chiến trường rồi. Ánh mắt hắn nhìn khắp nơi, trong lòng lại toát lên một chút gì đó khó chịu. Lại có chút bi thương vô cùng.
- Chiến tranh, chiến tranh không bao giờ là kết thúc!
Hoàng Minh lẩm bẩm trong miệng. Hắn vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ chính tuyến của mình. Nếu không có gì thay đổi, nhất định chín năm sau, Hắn sẽ phải dùng lực lượng của mình, đại chiến cùng Ma Vương. Một trận chiến nữa lại xảy ra. Không biết sẽ có bao nhiêu người lại ngã xuống. Bao nhiêu người sẽ đi vào dòng sông lịch sử này. Hoàng Minh cảm thán vô cùng. Hai mắt hắn đột nhiên nhắm lại, cả thân hình như hòa vào không gian thẻ lương.
Một phiến không gian khác. Nơi này hỏa diễm vô số. Khuôn viên trăm dặm đều là hỏa diễm. Hỏa diễm ngập trời, cháy hừng hực. Phía bên dưới không ngờ lại là nham thạch đỏ rực. Không khí nóng chảy dường như muốn hòa tan mọi vật. Nơi đây không ngờ là bên trong của một ngọn núi lửa. Ấy vậy mà trong không gian hỏa diễm kinh khủng ấy, một bóng dáng bé nhỏ đang xếp bằng ở trên một phiến đá. Phiến đá chỉ lớn bằng một cái mâm, vậy mà tại nơi hỏa diễm ngập trời này lại không hề bị tan chảy. Thân ảnh kia không hề có một tấm vải che thân. Toàn thân ánh lên một màu đỏ rực, mái tóc vàng tung bay, thân thể xếp bằng không ngờ tỏa ra một áp lực vô cùng.
Chính lúc này, hai đạo thần quang lóe lên, người này lập tức hét lớn. Thân thể tróc ra từng miếng da. Mỗi lớp da tróc ra lại ngay lập tức được tu bổ lại bằng một lớp da khác. Cứ như vậy đến mười hai lần. Người đó không ngờ chịu sự dày vò đau đớn như vậy những mười hai lần. Thế nhưng ánh mắt của y thủy chung vô cùng kiên định. Thiếu niên hét lớn một tiếng vang vọng:
- Niết bàn, lần này ta thật sự niết bàn chân chính rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.