Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 387: Anh hùng cứu mỹ nhân




Áo Li chính là vị trung niên giáo viên kia. Hắn tại Kiếm Thánh học viện chính là sử dụng thổ nguyên tố linh lực. Thổ nguyên tố linh lực sử dụng trong chiến đấu là vô cùng cường hãn, có thể công cùng có thể thủ. Áo Li hai mắt có chút sáng rực lên, có thể nói hắn để tâm nhất trong đám người khảo hạch này chính là Hoàng Minh. Một chiêu Thổ Lưu Bích của Hoàng Minh vô cùng mạnh mẽ, chính là có thổ nguyên tố thiên phú mới có thể sử dụng mạnh như vậy. Nếu tiểu tử đó sử dụng Thổ Nguyên tố linh lực tác dụng vào kiếm, hiển nhiên công kích chính là đáng sợ vô cùng.
- Thổ Nguyên tố sao? Chưa chắc đâu, ta thấy hắn chính là có Hỏa Nguyên tố linh lực tinh khiết đấy. Các ngươi còn nhớ một chiêu hỏa hệ kia của hắn chứ? Lị La ngươi nói xem ta nói có sai không?
Lập tức lại có một vị giáo viên khác lên tiếng. Lị La chính là nữ giáo viên đã nhắc nhở Hoàng Minh lúc tiến vào bí cảnh. Chỉ thấy Lị La cũng là mỉm cười, hai mắt tỏa ra sự cuồng nhiệt. Nàng chính là tận mắt thấy một chiêu hỏa hệ kia của Hoàng Minh, tâm tình như muốn nhảy dựng lên rồi.
- Áo Li, Lị La, lần này hai ngươi chỉ sợ phải cạnh tranh rồi!
Một vị giáo viên cười cười mà nói, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
- Các ngươi quên là hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý sao?
Một câu nói khác của vị giáo viên già nhất lên tiếng. Vị giáo viên này có mái tóc bạc trắng, ánh mắt đầy vẻ tinh quang. Hiển nhiên ngoài Ải Tác Tư thì lão chính là người có ảnh hưởng lớn nhất. Câu nói của lão chính là làm cho toàn bộ các giáo viên khác đều giật mình nhớ lại một màn Hoàng Minh thi triển trăn trối.
- Đúng là kiếm ý, sao ta có thể quên mất điều này chứ!
Một vị giáo viên nhẹ giọng lầm bẩm. Lập tức toàn bộ giáo viên đều nhìn về phía Ải Tác Tư, bọn hắn đều biết, học viên lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ sợ Ải Tác Tư chính là người đầu tiên tiến đến thu nhận. Ải Tác Tư lúc này trước ánh mắt của đám người thì mỉm cười mà nói:
- Đúng là ta muốn thu hắn!
Lúc này bên trong bí cảnh, khi hai thân ảnh thanh niên tóc tím cùng thiếu nữ tóc đỏ trúng phải công kích liền bị đánh rụng xuống phía dưới.
- Tỷ tỷ!
Một tiếng hô kinh hãi vang lên từ phía sau đoàn người. Chỉ thấy một thanh niên tóc đỏ hai mắt đã đỏ ngầu đầy tơ máu. Hắn gào lên trong nỗi sợ hãi tột cùng, vẻ mặt đầy sự thống khổ. Thế nhưng hắn lúc này bị một đám ám ảnh lang trong tay vây công, chỉ đến bản thân hắn mới miễn cưỡng phòng thủ mà thôi, không thể nào mà tiến tới phía trước được. Tiếng gào của thanh niên kia vang lên trong tai thiếu nữ. Nàng vô lực nằm trên đất, thân thể nhũn ra vô lực. Một đòn vừa rồi chính là linh hồn công kích. Nàng chỉ có thể cảm thấy đầu oc mình ong lên một tiếng, linh hồn run lên, toàn thân linh lực tán loạn, kinh mạch xoay chuyển, cả người vô lực mà rớt xuống phía dưới.
- Hết, hết thật sao?
Thiếu nữ tóc đỏ khó khăn mà nói. Trong đầu nàng lúc này chợt nhớ lại hình ảnh mà phụ mẫu tiễn đưa hai tỷ đệ nàng rời đi. Nàng còn nhớ rất rõ lời phụ thân nói:
- Nghiên Nghiên à, tới học viện nhất định phải khảo hạch thành công, mang lại vinh quang cho gia tộc ta. Hơn nữa nhớ chăm sóc cho Tiểu Nhất!
Mẫu thân nàng thì lại vừa khóc vừa chỉnh trang lại y phục cho nàng, không ngừng dặn dò nàng phải giữ sức khỏe. Nghiên Nghiên chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng vốn là mạnh mẽ, mãnh liệt không khác gì nam hài, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể biết khóc mà thôi. Nữ nhân rốt cục vẫn là nữ nhân, dẫu có mạnh mẽ đến mấy.
- Phụ mẫu, nữ nhi xin lỗi hai người!
Nghiên Nghiên nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt rơi xuống. Nàng đã cảm nhận được khí tức của đám Ám ảnh lang lao tới, nhất định chúng sẽ xé xác thân thể nàng. Nàng đã cam chịu số phận rồi.
Ầm ầm ầm. Những tiếng nổ vang lên, âm thanh lọt vào tai Nghiên Nghiên làm nàng sững sờ. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao nàng vẫn còn sống. Hai mắt nàng chậm rãi hé ra. Trước mắt nàng lúc này không ngờ lại có một thân ảnh. Thân ảnh này mặc y phục màu lam, mái tóc dài được buộc cao, tùy ý để gió thổi bay nhè nhẹ. Nghiên nghiên có chút sững sỡ, nàng rõ ràng thấy xung quanh vô số ám ảnh lang gầm gừ, thế nhưng không có một con nào dám lao vào. Bọn chúng dường như đang kiêng kị, rất kiêng kị.
- Không sao chứ?
Tiếng nói trầm ấm vang lên kéo Nghiên Nghiên về hiện thực. Là hắn sao? Nghiên Nghiên có chút kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt. Thật khó có thể tin hắn tại sao lại cứu nàng, tại sao lại có thể xuất hiện chấn nhiếp đám ám ảnh lang kia. Một bàn tay đặt lên trán nàng, Nghiên Nghiên kinh ngạc, chỉ thấy thanh niên kia đã đặt bàn tay lên trán của nàng, một dòng nhiệt lưu nhanh chóng tiến vào giúp nàng đả thông kinh mạch đang tán loạn, rất nhanh đã tốt hơn.
- Đứng dậy được chứ?
Bàn tay kia nhanh chóng chìa ra trước mặt nàng, Nghiên Nghiên lúc này không hiểu sao thân thể có một cảm giác kì lạ, ánh mắt nhìn vào bàn tay kia không tự chủ được mà giơ tay đặt vào.
- Tốt rồi, để ta lo chuyện này vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.