Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 541: Không thể đánh




Tường gió như một bức tường kiên cố nhất trên thế gian, lúc này chặn toàn bộ công kích của Ma Vương, hoàn toàn khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
- Lợi hại, vẫn chính là một chiêu này!
Tông Thanh Phong gật đầu. Ngay sau đó Túc Đa gập người, Trường Côn trong tay đã vang lên ong ong. Tống Thanh Phong cùng Quách Võ cũng lập tức tế ra vũ khí. Vũ khí của Quách Võ là Cửu Tinh liên châu màu xám, còn Tống Thanh Phong thì là vô số trường kiếm đoản kiếm từ trong không gian giới chỉ bay ra.
Ba người cầm đầu hướng Ma Vương mà đánh tới. Mặc dù tu vi không cùng một đẳng cấp, thế nhưng quả thực không còn cách nào khác.
- Giết!
Hoàng Minh gầm lên, mái tóc vàng của hắn sau khi biến thân xayda quả thực là bắt mắt. Trong thức hải của hắn, Gekkouga nhập thể cũng gầm lên, Kurama cửu vĩ cũng là bùng nổ. Hoàng Minh hai tay Quỷ Kiếm cùng Thần Kiếm đi sau mà tới trước.
- Dịch Chuyển tức thời!
Hoàng Minh biến mất, ngay sau đó có mặt phía sau Ma Vương.
- Song Thần Quỷ trảm!
Hai thanh Quỷ Kiếm Cùng Thần kiếm lập tức chém tới. Keng keng keng keng, bốn tiếng như cương thiết va chạm vang lên. Hoàng Minh sợ hãi, Ma Vương vậy mà một tay đỡ lấy bốn nhát chém của hắn. Điều này có thể sao, nên nhớ Quỷ Kiếm cùng Thần kiếm chưa từng thất bại qua, gặp vật gì đều có thể chém vật ấy.
- Hừ, một con kiến hôi!
Ma Vương hai tay nhấc lên, Hoàng Minh lập tức bị đánh một đòn. Chỉ nghe ầm một tiếng, một khúc gỗ bị đánh cho nát bấy, mảnh vụn cháy xém rơi xuống mặt đất. Hoàng Minh may mắn trốn thoát một kiếp.
- Ma Vương, nhận lấy cái chết!
Túc Đa gầm lên, trường côn trong tay hoá thành ba mươi sáu đạo bóng ảnh khủng bố, nhắm tới Đỉnh đầu Ma Vương. Tống Thanh Phong cũng không chịu yếu thế, mấy trăm thanh Trường Kiếm phá không mà lao tới, ghim chặt người của Ma Vương.
- Cửu Tinh liên châu, khoá!
Quách Võ hét lớn, chín viên cầu màu xám đen này hợp thành một trận kì quái bao phủ không gian xung quanh Ma Vương. Đối với công kích của ba người, Ma Vương không một chút để ý, vẫn là đứng đó đợi cho côn ảnh cùng phi kiếm chỉ còn sát thân hình của hắn mười phân thì gầm lên:
- Cút!
Tiếng gầm có lực chấn nhiếp vô cùng. Không gian xung quanh Ma Vương vặn vẹo, vô số lốc xoáy cùng hoả diễm xoắn vào nhau. Trường côn cùng phi kiếm bị đánh bật ra, ngay cả Cửu Tinh liên châu của Quách Võ ở xa cũng bị đánh cho vỡ vụn ba cái. Túc Đa, Tống Thanh Phong cùng Quách võ bị một đòn quái dị này phản phệ. Cả ba toàn thân không còn khí lực rớt xuống mặt đât.
- Đón lấy ba vị tiền bối!
Chu Du hét lên, lập tức từ phía sau hắn một thân ảnh như tia chớp phóng tới tốc độ cực nhanh đỡ lấy thân hình từng người một. Đến lúc hạ xuống mặt đất an toàn mọi người mới có thể nhìn thấy, đó chính là một con chó có hai cánh trên lưng. Hạo Thiên Khuyển, đã rất lâu rồi Chu Du chưa từng cho nó lộ ra bên ngoài.
- Đánh đi!
Hàn Tín lúc này cũng không nghĩ nhiều được như vậy, sư phụ của hắn không muốn tham gia chuyện này. Ngày người phi thăng cũng không còn xa. Thế nhưng Hàn Tín hắn phải quản chuyện này, không chỉ Hoàng Minh là huynh đệ mà hắn ưa thích. Mà đây còn là chuyện tồn vong của nhân tộc.
- Hàn Tín, Còn có ta!
Dương Quá hét lên, Đại kiếm trong tay cũng rung động. Hai người dẫn đầu, một đoàn người võ lực mạnh mẽ như Việt Anh, Chu Du, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi, Triệu Vân, Đoàn Dự, Lôi Ân, Hắc Lỗ, Hàn Tiên, Thất Dạ, Cửu Võ, Lãng Hưng cũng tiến tới.
Ma Vương đứng ở đó, dường như không có chuyện gì có thể làm hắn lo lắng.
- Kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi, cho dù cho các ngươi vạn năm nữa, các ngươi cũng không có cơ hội!
Ma Vương nói đến đây, hai tay lại một lần nữa bẻ cong không gian, hàng loạt vết nứt không gian cứ thế    xuất hiện đơn giản. Mấy trăm hoả cầu xuất hiện bất thình lình. Hoàng Minh sợ hãi gầm lên:
- Không được, mau lui lại!
Nhưng đã quá trễ, khoảng cách của đám người đã rất gần. Hoàng Minh sử dụng Quang Ảnh thân pháp đến tận cùng, cố gắng lao từ dưới lên. Thế nhưng vẫn là không kịp.
Ầm ầm ầm ầm. Những tiếng nổ khủng bố như chém vào tâm can của Hoàng Minh. Mỗi tiếng nổ như một nhát kiếm mạnh mẽ nhất đâm vào trái tim hắn. Từng người, từng người rơi xuống, toàn thân máu me nhuộm đỏ. Hoàng Minh như điên dại, đón lấy từng người một.
Còn chưa giao phong, toàn bộ bị nghiền ép. Ma Vương cao cao tại thượng không hề có một chút lo lắng nào. Một mặt an nhàn như xem hài kịch ở bên dưới. Không một kẻ nào có thể để cho hắn coi vào mắt. Hắn khi h thường ra tay giết đám người này.
Hoàng Minh nước mắt đã chảy dài ướt đẫm trên khuôn mặt. Trong đám người có đến sáu người thoi thóp chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, có thể ra đi bất cứ khi nào.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
- Đậu thần, đúng rồi, còn có đậu thần!
Hoàng Minh lúc này nhanh chóng lấy ra từ trong ba lô sáu hạt đầu thần. Trời đất phù hộ, chính là vừa đủ sáu viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.