Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 657: Tiến về thành trì 1




Thanh niên thuyền trưởng mặt đầy hắc tuyến, không nhịn được mà nói:
- Các người làm thế có ý gì, lại muốn đánh nhau sao?
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không ai nói lời nào đều như quá quen thuộc ngước mắt lên trời như muốn nhìn xuyên qua chiến hạm mà thấy từng đám mây xanh.
- Lục Phi ca, trước không cần để ý, thử một viên Uẩn Tích đan của đệ đi!
Một thanh niên mặc trường sam màu vàng, dáng dấp mảnh khảnh mang theo nụ cười tươi rói đi tới. Người này cười lên thật sự làm người khác cảm thấy chân thật cùng hoà hợp. Mái tóc buộc sau đầu, khuôn mặt thanh tú. Hắn lại chính là Tiểu Ngư Nhi.
Trong tay Tiểu Ngư Nhi vung tới, một viên đan dược màu vàng nhỏ như hạt đậu bay về hướng thanh niên gọi là Lục Phi kia. Lục Phi bàn tay nhẹ nhàng đón được đan dược màu vàng. Không có một chút do dự đưa lên miệng mà nuốt. Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, một mùi thơm nồng mang theo một tia nhàn nhạt nguyên tố phong hệ thuộc tính tràn ra khắp cơ thể làm người ta cảm thấy thoải mái không thôi.
- Ái za, đan dược lần này quả thực nồng đậm Phong nguyên tố thuộc tính, không được rồi, ta muốn lập tức bế quan cảm ngộ a!
Một con yêu thú hình thù quái lạ giống như tuần lộc, trên đầu mang một chiếc mũ hộp màu đỏ cực kì bắt mắt lên tiếng. Nó nhảy xuống ghế, di chuyển y hệt một nhân loại băng băng tiến về một gian phòng đóng cửa lại.
- Ta cũng cảm thấy khí tức Phong Nguyên tố nồng đậm, lên đi cảm ngộ một chút!
Một mĩ nữ tóc đen thả ngang vai cũng mỉm cười đứng lên. Nàng mặc một bộ y phục màu đen bó sát, mỗi một cử động đều làm cho dáng người ngạo nhân hiển lộ quả thực khiến nam nhân khó có thể bình tĩnh được. Phất mái tóc nhẹ nhàng một cái, đôi chân dài miên man cũng hướng tới một căn phòng khác đi vào.
- Tiểu Ngư Nhi, đan dược thật tốt, ta cũng muốn đi cảm ngộ a!
Một thanh niên có vẻ hèn mọn hắc hắc cười vỗ vai Tiểu Ngư Nhi một cái. Cái mũi dài của hắn quả thực càng làm cho vẻ hèn mọn lúc này thêm vài phần tà mị. Nói một câu cảm kích cũng liền rời đi.
- Côn Lô đâu rồi?
Lục Phi nhìn lại trong phòng, lúc này ở lại đại sảnh chiến hạm chỉ còn mấy người, bất giác lên tiếng hỏi.
- Hắn cùng Lệnh Hồ Xung ở cuối chiến hạm trao đổi kiếm kĩ cùng lĩnh ngộ rồi!
Một thanh niên có mái tóc vàng óng mượt lên tiếng, cánh tay nâng lên một món đồ vật như đồ hút nhả ra làn khói mờ ảo. Trên người khoắc một bộ y phục tách rời. Toàn thân bó sát màu đen càng làm cho hắn có mười phần quý phái.
- Thuyền trưởng, nửa năm nữa chúng ta có thể về tới Hàm Long cảng, ngươi có muốn tham gia thi đấu tranh cử tiến về Vị diện chiến trường không?
Trong phòng một mĩ nữ từ đầu đến cuối vốn ngồi yên bỗng nhiên lên tiếng. Mĩ nữ này một thân váy ngắn làm lộ ra làn da hơi ngăm. Thế nhưng càng như vậy càng làm nàng đầy phần dã tính. Kèm theo mái tóc ngắn màu vàng, khuôn mặt thiên sứ, vóc dáng ma quỷ càng làm nam nhân sục sôi. Tiếng nói thanh thuý đầy phần mị hoặc hướng về Lục Phi mà hỏi.
Lục Phi ngồi xuống ghế dài bên cạnh Tiểu Ngư Nhi cười hì hì mà nói:
- Tất nhiên tham gia, ngoài việc giúp hai vị huynh đệ Tiểu Ngư Nhi cùng Lệnh Hồ Xung tìm kiếm huynh đệ của họ. Ta cũng muốn một lần gặp cái đám kia Phi Linh tộc a!
- Tốt, vậy đến lúc đó chúng ta đều tham gia!
Ngồi ở ngoài cùng một âm thanh quỷ dị vang lên, một bóng người có mái tóc xoăn tiến vào đại sảnh nói. Người này xuất hiện quả thực muốn doạ người, bởi vì hắn không có da thịt..
Một mảnh thảo nguyên rộng lớn tràn đầy sức sống, thế nhưng lúc này lại có vô số yêu thú cùng dã thú sợ hãi nằm rạp run rẩy dưới mặt đất. Bọn nó đang sợ hãi cùng cực, bởi vì một loại khí tức khủng bố đang từ xa bay tới áp bức toàn bộ sinh linh phía dưới.
Vút, một bóng trắng lướt nhanh với tốc độ khó tin mà qua. Bóng trắng này cực kì bắt mắt, nếu có thể nhìn thấy liền sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì nó chính là một đầu Bạch Phi Mã. Lúc này Bạch Phi Mã lướt nhanh trên bầu trời, tốc độ cực nhanh rõ ràng là đã thi triển gần như toàn lực. Hai cánh huy động liên tục, mỗi một lần vung cánh đều để lại phía sau một luồng phong nhận bắt mắt.
- Thánh họ, con trùng kia thật là quá phận. Còn chỉ là giao long lại dám đối với ta điên cuồng truy đuổi. Nếu mà Đoàn chổng vó ở đây, Thanh Long chấn áp làm sao có chuyện ta phải chạy trốn thế này.
Trên lưng Bạch Phi Mã, một thanh niên dáng người mập mạp không ngừng phi phi chửi lớn, vẻ mặt vô cùng không cam lòng.
- Còn không phải do chàng sao? Đang yên đang lành lại cướp đi Long Nê quả của nó!
Một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi trên vai thanh niên mập mạp lúc này chu môi lên mà nói. Thanh niên mập mạp lại cười hắc hắc, vẻ mặt muốn có bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện.
- Vũ đại ca, chúng ta liệu có thể chạy thoát sao?
Phía sau thanh niên kia là một đám thiếu niên. Đám thiếu niên này trên mặt đầy vẻ lo sợ, thế nhưng lại càng có hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.