Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 702: Đại Chiến 2




Chiến sĩ của Thiên Sát Điện tổn thất trầm trọng, từng người không cam lòng ngã xuống trong vũng máu. Chiến hữu lần lượt ngã xuống càng kích thích những người còn sống sót. Có tên chiến sĩ Thiên Sát Điện bị trường đao đâm thủng bụng, vậy nhưng hắn vẫn kiên trì ôm chặt lấy đối thủ, dùng sức cắn thật mạnh yết hầu của đối phương, hoàn toàn dùng cách đồng quy vu tận. Tiếng vũ khí cùng tiếng kêu gào ầm ĩ, tiếng la hét thất thanh hoàn toàn tạo thành một hồi chiến đấu thảm trọng.
Trên trời không ngừng có thân ảnh rơi xuống, trận chiến giữa ba trăm tinh anh đệ tử cùng bốn trăm nguyên anh kì cường giả của huyết ma tộc cũng căng thẳng không kém một chút nào. Liên tiếp các loại năng lượng vang lên tiếng nổ ầm ầm, cuốn theo đó chính là từng cỗ thi thể rơi xuống.
Bên chiến trường của Thập tứ đại đội trưởng cũng là vô cùng gian nan cùng nguy hiểm kịch liệt.
Hai lão già này của huyết ma tộc như mãnh hổ trong bầy sói. Liên tục chiến kĩ nổ tung, huyết vụ phủ đầy trời. Hoàng Vân phun ra một búng máu, trên người hắn đã có không ít những vết thương. Máu tươi thấm đẫm Bạch bào. Lão già đang chiến đấu cùng Bạch đội liên tục huy động Đoạn Xích vung vẩy đến đáng sợ. Mỗi lần tung ra đoạn xích lại đánh bay một người. Không có cách nào khác, thực lực hai bên quá chênh lệch, không phải là có thể so sánh. Ở bên kia Hắc đội cũng rơi vào tình trạng tương tự, thậm chí là còn có phần thảm hại hơn. Bởi vì lão già bên này lưới hái quá mức quỷ dị. Mỗi chiêu đánh ra đều mang theo độc vụ cùng xuất huyết. Mạnh mẽ như Hoàng Hùng cũng bị lưỡi hái kia cào trúng, một vết rách kéo ngang hông làm máu tươi như suối phun ra.
- Một đám giun dế, toàn bộ chết hết đi!
Hoàng Hùng bị trọng thương lập tức kiến Vẫn Tinh kiếm trận bị phá vỡ. Lão già cầm lưới hái nhanh chóng nắm bắt thời cơ quát lên, tiếng quát rít như tiếng ma quỷ khiến người ta nghe được mà sởn tóc gáy.
- Hoàng Hùng!
- Hùng Ca!
- Đội trưởng!
Tiếng kêu thất thanh của những người khác vang lên. Hoàng Hùng cảm giác như thời gian chạy chậm đi vô số lần. Samehada trong tay hắn đang không ngừng vùng vẫy, dường như nó cũng không cam lòng khi thua trận. Ánh mắt Hoàng Hùng nhìn về những huynh đệ tỷ muội đá cùng hắn chinh chiến bao lâu qua, trong lòng cảm thấy nuối tiếc cùng không cam lòng. Cái lưỡi hái kia đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, cái lưỡi hái này như tử thần, một khi trảm xuốg hoàn toàn có thể cứa đứt đầu của hắn.
Nhưng lúc này, lưỡi hái đang chuẩn bị chém xuống cổ của Hoàng Hùng thì một đạo âm thanh quanh quẩn vang khắp đất trời:
- Ma tộc từ ngày hôm nay, sẽ không còn!
Lời vừa dứt, ong ong ong!
Một luồng uy áp khủng bố xuất hiện trong không gian thiên địa này khiến cho toàn bộ người tại đây không một cai có thể nhúc nhích. Trên mặt mỗi người đều là một vẻ kinh hãi tột độ. Thân thể của bọn hắn vậy mà bị một thứ sức mạnh không rõ áp chế đến huyết khí đông cứng lại. Chiến trường từ trong hỗn loạn chết chóc lập tức rơi vào tĩnh lặng đến không thể ngờ.
- Chuyện gì đang xảy ra!
Sa Vẫn Đặc thân thể cứng đờ, vẻ mặt hắn lúc này đã co rút lại. Lực lượng thần bí này từ đâu xuất hiện, giọng nói kia từ đâu xuất hiện. Vậy mà hắn, một siêu cấp cường giả độ kiếp kì hậu kì vậy mà không thể hoạt động, hoàn toàn bị áp chế, điều này làm sao có thể xảy ra, làm sao có thể xảy ra a!
Sa Vẫn Đặc muốn gầm lên, linh lực huyết dịch trong cơ thể như muốn điên loạn, hắn muốn phá bỏ trói buộc kia, phá vỡ lực nghiên áp đang đè áp hắn không thể cử động.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Sa Vẫn Đặc cảm nhận rõ ràng toàn thân hắn như bị một toà Thái Sơn siêu cấp khổng lồ đè xuống. Lưng của Sa Vẫn Đặc đã cúi gấp xuống tận ngang người, mô hôi trên trán hắn ròng ròng chảy xuống, hắn thật sự đã khiếp sợ, tột độ khiếp sợ.
Đến cả Sa Vẫn Đặc còn như vậy, hai lão già kia cùng toàn bộ tinh anh của Huyết ma tộc làm sao có thể chịu đựng đây.
- Kẻ nào, là kẻ nào a!
Sa Vẫn Đặc không cam lòng gầm thét trong nội tâm của hắn. Hắn không có cách nào phát ra tiếng gầm rú, bởi vì từng đoạn xương trên ngừoi hắn đnag chậm rãi gãy thành từng đoạn nhỏ. Hai hàm răng của hắn từ lúc nào đã nghiến chặt đến chảy máu.
Lúc này từ phía xa xa, rốt cuộc bốn thân ảnh lăng không mà hướng phía bên này đi tới. Thập tứ đại đội trưởng cùng toàn bộ chiến sĩ tinh anh đệ tử, ngoại môn đệ tử đều không bị uy áp kia ảnh hưởng. Lúc này ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chằm chằm phía trên trời xa xa đang bay đến.
- Ta có nghe nhầm không, giọng nói này!
Hoàng Vân toàn thân run run, hai mắt đỏ rực tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng. Hắn quay về phía Hoàng Hùng nhìn tới lập tức cũng thấy được vẻ mặt dại ra của Hoàng Hùng. Chẳng lẽ hắn cũng nhận ra rồi, giọng nói mang theo uy nghiêm ấy, giọng nói của một vị kia, hắn chắc chắn không có nhớ lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.