Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 103: Về Làng




Ba anh em Ân Gia cùng Tiểu Lang cuối cùng cũng quyết định quay trở về ngôi làng nhỏ của họ.
Bây giờ đám người đang tiến hành bái tế thổ địa, sơn thần vì đã ban cho họ một chuyến săn sung túc và an toàn.
"Tiểu Lang đệ mau khấn theo ta bảo."
"Tạ ơn sơn thần thổ địa đã bảo hộ cho con suốt chuyến săn này."
Tiểu Lang liền lặp lại:
"Tạ ơn sơn thần thổ địa đã bảo hộ cho con suốt chuyến săn này."
"Cho con những gì tốt nhất của rừng sâu."
"Cho con những gì tốt nhất của rừng sâu."
"Mưa thuận gió hòa, sản vật sung túc."
"Mưa thuận gió hòa, sản vật sung túc."
"Con xin nhận lấy ơn này."
"Con xin nhận lấy ơn này."
" Ở đây tế bái cùng cúng kiến, xin sơn thần cùng thổ địa nhận lòng thành này."
" Ở đây tế bái cùng cúng kiến, xin sơn thần cùng thổ địa nhận lòng thành này."
Sau đó bốn người quỳ xuống trước ba cây nhang đã được đốt sẵn đang cắm xuống mắt đất mà vái ba cái. Họ còn chuẩn bị một con thỏ béo đã được nướng sẵn cùng một ít muối cùng gạo xem như là vật tế.
Tế bái xong cả bốn người liền thu dọn đồ đạc và thịt thú rừng đã săn được mấy ngày qua vào một cái bọc cỏ gai lớn. Da, răng và những thứ bán được giá cao đều được họ xử lý và tách riêng ra, còn đám thịt rừng này là đem về cho dân làng.
Ân Như Cố thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi liền nói:
"Đi thôi, dân làng và lão ngoan đầu đang chờ chúng ta ở nhà đó."
Cả bốn người liền cười nói vỗ vai nhau như muốn giải tỏa những áp lực trong suốt những ngày qua. Kể từ lúc họ biết Sơn Vương đã vào kì sinh sản có thể chạy ra bìa rừng để qua ngọn núi khác bất kỳ lúc nào thì luôn ở trạng thái cảnh giác. Bất kỳ tiếng động nào liền có thể khiến họ căng cứng như dây đàn sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu và bỏ chạy.
Nhưng cũng may mấy ngày qua không chỉ không gặp Sơn Vương mà còn thu thập được kha khá, đống thịt rừng này đem về xông khói thì cũng có thể ăn được mấy tháng liền. Điều này đồng nghĩa họ cũng không phải vào rừng mạo hiểm nữa.
Tiểu Lang bây giờ cũng rất vui, nó vui vì giúp được ba anh em Ân thị. Lại càng vui hơn khi sắp tới sẽ không lo về việc thiếu thịt ăn nữa, nó tính mang một ít thịt thỏ cho Chùy lão cùng Cúc lão bản. Hai người họ từ nhỏ đã chăm sóc và cưu mang cho nó nhiều nhất. Nhất là tài năng nấu nướng của Cúc lão bản là nhất lưu của vùng này, nó thật muốn ăn thịt thỏ nướng mà được chính tay nàng làm ra.
Tuy nhiên khi mọi người đang cười nói vui vẻ, đi dọc theo đường mòn để trở về làng thì Tiểu Lang lại cảm giác ở phía sau lưng như có ai đang theo dõi.
Nó liền quay đầu nhìn, một cái nữ hài cũng tầm 5,6 tuổi mặc một bộ quần áo hoa lệ đang gặm một cái đùi thỏ miệng thì lem luốc dầu mỡ.
Nữ hài thấy Tiểu Lang nhìn liền giật mình lập tức nấp vào sau một gốc cây.
Tiểu Lang liền hiếu kỳ liền chạy lại gốc cây đó xem thử.
"Tiểu Lang đệ chạy đi đâu đó?" - Ba anh em Ân gia lên tiếng hỏi.
"Đệ thấy có ai đó ở sau gốc cây này. Là một cái nữ hài nhà phú hộ."
Ba anh em Ân gia nghe vậy liền như liên tưởng đến việc gì đó. Họ liền máu chóng chạy lại nắm tay Tiểu Lang rồi kéo đi ra xa.
Sau khi rời khỏi chỗ kia một đoạn khá xa thì Ân Như Hải mới nói nhỏ:
"Có phải đệ thấy đó là một nữ hài tầm 5,6 tuổi mặc một bộ xiêm y màu trắng thêu hoa lan rất đẹp đúng không?"
Tiểu Lang liền gật đầu.
Ân Như Sơn nghe vậy liền nói:
"Đó là Sơn Thần của núi này. Nàng tên Hồ Linh Ly, dân làng đi vào núi cũng rất hay gặp phải nàng. Là nàng đã bảo hộ dân làng chúng ta suốt mấy chục năm qua."
"Ra nàng là Hồ Linh Ly..."
Truyền thuyết về Hồ Linh Ly đương nhiên Tiểu Lang cũng từng nghe dân làng kể qua. Nhưng đây là lần đầu nó nhìn thấy nàng nên chưa liên tưởng tới.
"Hóa ra trên đời này tiên thần là có thật."
Ân Như Cố nghe vậy liền xoa đầu nó cười bảo:
"Đương nhiên là có thật rồi. Theo lời phụ thân của ta từng bảo, trên đời còn có các vị tu sĩ có thể hô mưa gọi gió, chân đạp phi kiếm bay lượn khắp bầu trời tiêu dao tự tại."
Tiểu Lang liền thắc mắc:
"Tu sĩ sao? Họ là tiên nhân sao?"
"Không, họ không phải là tiên nhân. Họ chỉ đang tu tiên mà thôi, họ là những người học phép thuật. Khi họ tu luyện tới đại thành liền có thể phi thăng thành tiên."
Tiểu Lang nghe vậy lại hỏi:
"Nếu vậy họ so với Tướng Quân của Võ Việt quốc chúng ta thì sao?"
Ân Như Cố nghe vậy liền hơi trầm ngâm suy nghĩ. Nơi mà bốn người đang đứng đây là lãnh thổ của Võ Việt Quốc, từ cái tên đã thấy quốc gia này là một cái quốc gia trọng võ hơn văn. Hầu như già trẻ lớn bé ở đây đều biết một ít võ thuật. Nhất là chiến công, chiến tích của các vị Tướng Quân của quốc còn được lưu truyền khắp nơi như là truyện cổ tích.
"Một vị Nhất TinhTướng Quân liền có thể một đao chẻ núi làm đôi. Nhưng còn về tu sĩ thì có thể gọi sấm, gọi sét, thủy hỏa các loại thuật pháp. Ta cũng không rõ lắm nhưng có vẻ là Tướng Quân lợi hại hơn."
Tiểu Lang liền hai mắt tỏa sáng miệng nói lớn:
"Đệ biết ngay mà, tương lại để sẽ trở thành một kiếm khách mạnh mẽ cũng sẽ trở thành một Tướng Quân vĩ đại."
Ba anh em Ân gia liền cười to. Khi còn nhỏ ba người họ cũng từng có hoài bão như Tiểu Lang vậy, nhưng khi lớn họ mới biết để trở thành Tướng Quân của Võ quốc có bao nhiêu khó khắn. Cần phải khổ luyện liên tục cùng cơ duyên lẫn nghị lực khổng lồ mới có thể đủ sức để gánh vác hai chữ Tướng Quân.
Không nói đâu xa, phụ thân của họ đã khổ luyện võ thuật hơn năm mươi năm cũng chỉ có thể nhận chức đô úy mà thôi, còn cách Tướng Quân tới sáu bậc quân hàm.
*******
"Chùy lão, con về rồi!"
"Tiểu Lang đó à? Lần này đi vào rừng săn có thuận lời không?"
"Cũng được ạ, các ca ca của Ân gia giúp đỡ con rất nhiều. Đây là ít thịt thỏ nè, mong Chùy lão nhận cho."
Nói rồi Tiểu Lang lấy ra hai con thỏ mập đưa cho Chùy lão.
Chùy lão nhận lấy thịt thỏ cũng rất vui.
"Chậc, đã lâu rồi ta không ăn thịt thỏ. Tối nay có thể đổi khẩu vị rồi."
"Mà nè Tiểu Lang, ngươi tiện mang mớ dao này về cho Cúc lão bản. Nàng nhờ ta mài đống dao này từ hôm qua, nay ngươi đã về tiện thể mang về cho nàng luôn."
"Vâng ạ."
Tiểu lang liền nhận lấy một rổ dao đầy đủ các loại từ dao phay chặt xương tới dao nhỏ lóc thịt. Có tầm mười tám loại dao đủ loại kích cỡ và kiểu dáng, Tiểu Lang cũng đã sớm quen nhìn đám dao này. Nó còn từng được Cúc lão bản đích thân dạy nấu ăn qua, nhưng nó dù làm cách nào cũng không nấu được ngon như Cúc lão bản.
Từ hàng rèn của Chùy lão đi thẳng về phía cửa thôn cỡ ba mươi bước là đến tửu quán của Cúc lão bản, đây cũng là nhà của nó.
"Cúc a di, Tiểu Lang đã về rồi đây."
Cúc lão bản tên đầy đủ là Cúc Kim Hương, là một cái phụ nữ trung niên, gương mặt dù không quá xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng dễ nhìn. Nàng đang mặc một bộ xiêm y màu tím, tay đang lướt nhẹ trên bàn tính phát ra từng tiếng "cạch cạch". Có lẽ nàng đang tính toán chi thu của ngày hôm nay.
Thấy Tiểu Lang về, Cúc Kim Hương liền chạy lại ôm chặt nó vào lòng.
"Ôi, sói con của ta. Đã về rồi sao? Làm nương nhớ gần chết đi mà. Đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng có đi theo đám thợ săn lỗ mãng đó vào rừng liều mạng làm cái gì. Có nương ở đây bao ngươi ăn ở, dù sau này ngươi lấy vợ sinh con nương cũng lo được. Lỡ ngươi có mệnh hệ gì thì ngươi bảo ta sống làm sao?"
Nói rồi Cúc Kim Hoa bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nàng dù không phải mẹ ruột của đứa nhỏ này, nhưng nàng đã nuôi nó lớn tới bây giờ. Tình cảm của hai người đã không khác gì mẹ con ruột thịt.
Tiểu Lang liền vỗ vỗ vai Cúc Kim Hoa cười nói:
"A di đừng lo, Tiểu Lang mệnh lớn không chết được đâu. A di nhìn nè con đem một ít thịt rừng về cho người."
Nó liền bỏ cái bao vải gai ở sau lưng xuống, trong đó là ba con thỏ rừng cùng một cái đùi hươu lớn.
Cúc Kim Hoa thoáng nhìn cũng hơi bất ngờ.
"Xem ra lần này các ngươi đi săn cũng được nhiều đồ hơn bình thường đó."
"Được rồi để đó đi, một lát nương sẽ đem một con thỏ đem nướng còn một con đem đi nấu cháo bồi bổ cho ngươi. Mới mấy ngày không gặp thôi mà đã đen với gầy đi một vòng, thật tội nghiệp sói con của ta."
Tiểu Lang nghe vậy cũng chỉ gãi đầu cười hì hì.
"A di, lần này vào rừng con có gặp Hồ Linh Ly đó."
"Là Sơn Thần? Chậc, xem ra các ngươi lần đã trúng mánh đậm được Sơn Thần bảo hộ. Bảo sao lần này thu được nhiều đồ thế. Chỉ một ít thịt rừng chia cho ngươi mà đã nhiều thế này rồi."
"Mà Tiểu Lang này, ngươi mau đi tắm đi. Ngươi thúi quá, nương ôm ngươi còn bị thúi lây sang đây."
"A, con xin lỗi."
Cúc Kim Hương lại cười hiền từ nói:
"Ở trong bếp có sẵn nước nóng ấy, đem một ít rồi bỏ vào lu pha nước ấm rồi tắm. Chứ đừng dùng nước lạnh, không khéo lại bị cảm đấy."
Tiểu Lang liền đáp:
"Con biết rồi, a di đừng lo."
Nó sau đó liền đi vào bếp múc một thùng nước nóng rồi đổ vào lu nước sau nhà rồi bắt đầu tắm rửa.
Cúc Kim Hương lúc này bỗng để ý tới cây kiếm nhỏ của Tiểu Lang. Nhìn chuôi kiếm khác ba chữ "Trảm Cẩu Kiếm" nàng liền nhịn không được mà phì cười.
"Tên nhóc này thiệt khiến người ta cười chết mất.... Chùy lão chắc cũng phải đau lòng lắm đây!"
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.