Khi nắm đấm khổng lồ chỉ còn cách Tứ Hoàng Tử chừng hai mươi trượng thì một giọng nói oai nghiêm vang lên mang theo uy áp vô tận:
"Đủ rồi Cự Linh Thần, đây là lãnh thổ của Vạn Nhật quốc ta. Năm xưa khi ta tách khỏi Thiên Đình chính Ngọc Hoàng Đế Quân đã ban cho ta vùng đất này làm nơi cư ngụ. Nay ngươi dám ra tay đánh con ta, phải chăng Thiên Đình đã không còn muốn giữ lời hứa khi xưa?"
Cự Linh Thần nghe thấy giọng nói kia động tác liền khựng lại ở giữa không trung. Trước mặt hắn là một thân ảnh cao lớn và sáng chói như mặt trời, kẻ này không ai khác chính là Nhật Hoàng của Vạn Nhật Thần Quốc.
"Ta thật cũng không muốn kinh động tới Nhật Hoàng bệ hạ. Nhưng con trai của ngài đã đả thương Thổ Địa Thần của quần đảo Phi Ngư, chính là xem thường Thiên điều cả gan làm loạn. Hắn nên được nhận lấy hình phạt thích đáng."
"Cự Linh Thần, ngươi nói mà quên đi ngươi đang đứng ở đâu sao? Hay ta phải nhắc lại ở đây là Nhân giới chứ không phải là Thiên Giới, đây là lãnh thổ của Vạn Nhật Thần Quốc chứ không phải Thiên Đình. Ở nơi này ta mới là người quyết định thứ gì đúng hoặc sai, chứ không phải một Thiên Tướng như ngươi. Chính Thiết Binh đã giết tôn nữ của ta trước, ta còn chưa lên Thiên Đình hỏi tội thì ngươi đã muốn trừng phạt con trai của ta sao?"
"Ta sẽ không nhắc lại lần nữa, cút về Thiên Đình đi Cự Linh Thần, hoặc ta hôm nay sẽ trảm Tiên."
Không khí liền lâm vào cảnh giương cung bạt kiếm, Cự Linh Thần biết rõ Nhật Hoàng không nói chơi, nhưng hắn là bên đuối lý trước nên cũng không quá tiện để nói chuyện. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi rồi phất nhẹ tay, từ bàn tay to lớn của hắn tỏa ra một cỗ hấp lực muốn mang đi Thiết Binh và Vân Lam đi.
Tứ Hoàng Tử đương nhiên không muốn để yên, nhưng khi đang muốn ngăn cản Cự Linh Thần mang cừu nhân đi thì Nhật Hoàng lại ngăn cản hắn:
"Đủ rồi Tát La, ngươi an phận đi. Ác quả hôm nay ngươi nhận lấy chính là cái giá cho hành vi trong quá khứ của ngươi. Các ngươi mỗi một người đang làm gì ta đều nhìn thấy. Nếu ngươi có gan làm chuyện xấu nhưng lại không có đảm lượng mà gánh lấy hậu quả thì tốt nhất nên tự dập tắt hồn hỏa mà tự sát đi. Con của ta sẽ không có những kẻ hèn nhát như vậy. Còn việc của Thảo Ly ta đã sớm biết, đây là kiếp nạn của nàng cũng là quả báo mà người làm phụ mẫu như các ngươi phải nhận. Nhưng nếu dám giết tôn nữ của ta thì Thiên Đình cũng nên đưa cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Ngươi tự về nhà mà suy nghĩ đi. Còn chuyện của Thảo Ly ta sẽ đích thân lên Thiên Đình một chuyến."
"Nhi thần đã rõ thưa phụ hoàng. Xin phụ hoàng hãy làm chủ cho Thảo Ly." - Tứ Hoàng Tử lúc này cũng chỉ có thể buông vũ khí mà ngoan ngoãn nghe Nhật Hoàng răn dạy.
Nhật Hoàng lúc nãy bỗng quay đầu nhìn về một phía phương xa, Lâm Bạch đang đứng cách đó hơn trăm dặm dùng Tử Đồng để quan sát liền thấy như Nhật Hoàng như nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
"Ngươi đã chịu về nhà rồi sao con trai của ta?" - một giọng nói uy nghiêm vang lên trong đầu hắn.
Sau đó Nhật Hoàng lại hóa thành từng vầng nhật quang bay đi mất.
Hinh Vô Song thấy Lâm Bạch sắc mặt không tốt liền hỏi:
"Sao rồi, Tứ Hoàng Tử có đánh lại Cự Linh Thần không?"
Lâm Bạch lắc đầu.
"Cự Linh Thần chính là Thiên Đình Thiên Tướng thành danh từ rất lâu rồi. Tứ Hoàng Tử ngay cả Độ Kiếp Cảnh còn chưa tới thì sao có thể là đối thủ."
Hinh Vô Song lại thắc mắc:
"Vậy bây giờ sao rồi? Không lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Tứ Hoàng Tử bị đánh bại."
"Chúng ta không cần phải làm gì cả. Nhật Hoàng đã tới, dù chỉ là một cái lực lượng hình chiếu của Nhật Hoàng mà thôi không phải bản thể, nhưng vẫn có thể quát lui được Cự Linh Thần."
"Nhật Hoàng?!" - Hinh Vô Song thật sự không tin việc này có thể kinh động tới Nhật Hoàng.
"Sao có thể chứ. Nhật Hoàng chính là chí tôn hoàng giả dù Tứ Hoàng Tử có chết đi thì Nhật Hoàng cùng lắm sẽ lên Thiên Đình hỏi tội chứ sao có thể động thân vì chuyện tranh chấp nhỏ nhoi như thế này?"
Lâm Bạch hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói:
"Hắn là vì ta mà tới."
Hinh Vô Song liền trầm mặc. Nàng biết quan hệ của Lâm Bạch với Vạn Nhật Thần Quốc không chỉ đơn giản là phức tạp không thôi, mà trong đó còn có vô số khúc mắt. Nhưng Nhật Hoàng tới tận bây giờ cũng chỉ công nhận mình hắn là Thái Tử dù có rất nhiều đứa con trai, việc này chứng tỏ trong mắt Nhật Hoàng thì giá trị của Lâm Bạch hơn xa so với anh em của y, hoặc nói hắn chỉ công nhận Huyết Nhật Thần Thể của Lâm Bạch.
Nhưng một nữ tử bình thường như nàng sao có thể biết Chí Tôn Giả như Nhật Hoàng nghĩ gì trong đầu. Nàng chỉ biết Vạn Nhật Thần Quốc có thù với nàng và nàng nhất định sẽ trả mối thù này bằng mọi giá. Trong mắt nàng lóe lên từng tia tàn nhẫn kín đáo, Lâm Bạch bây giờ tâm trạng khá phức tạp nên cũng không hề để ý tới nàng.
"Vậy... chúng ta vẫn không biết ai là người giật dây hai người Thiết Binh sao? Thật uổng công chờ đợi mà, Nhật Hoàng vậy mà lại xuất hiện, tên chủ mưu dù có mấy lá gan cũng không dám xuất hiện."
Hít sâu một hơi, đem Bất Động Minh Vương Thần Công vận một vòng chu thiên đi khắp cơ thể, mãi tới lúc này hắn mới thoát ra từ uy áp của Nhật Hoàng. Nhật Hoàng quá mạnh, chỉ cần một ánh mắt liền làm hắn mất cả ý chí chống cự, lần sau hắn phải cẩn thận hơn mới được.
"Cũng không hẳn là không có manh mối gì. Theo ta quan sát thì Cự Linh Thần đã sớm đợi sẵn ở đó, nhưng chỉ khi Thiết Binh bị đánh bại thì hắn mới xuất hiện. Mặc dù ta vẫn chưa nghĩ ra thứ gì có thể khiến một Thiên Tướng cam tâm tình nguyện che chở cho hai cái tiểu thần ở nhân gian, nhưng đây sẽ là một manh mối quan trọng."
" Bỏ đi sau này sẽ tính tiếp, chúng ta cũng nên về đảo Nhân Ngư nhận lấy Hồn Linh của Thảo Ly quận chúa mà đem về Địa Phủ rồi."
Hai người sau đó sóng vai nhau mà bay về đảo Nhân Ngư.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?