Dị Giới Khâm Liệm Sư

Chương 76: Hắc Nhật Viêm Thể




Lâm Bạch có chút bất ngờ trước thực lực của Phương Khinh Di. Dù trước đó hắn từng giao thủ với nàng mấy lần vẫn chưa thấy nàng dốc toàn lực. Lại nhớ tới màn ôn nhu khiến người đỏ mặt tối hôm qua, nàng bây giờ như là hai người khác nhau.
Chẳng qua trận chiến này còn chưa kết thúc, hắn và Tứ Hoàng Tử còn đang bận giao đấu. Tứ Hoàng Tử hoàn toàn hơn hắn ở cấp độ tu vi, nhưng hắn lại có Huyết Nhật Thần Thể áp chế thể chất của Tứ Hoàng Tử. Hai người bây giờ lâm vào thế giằng co bất phân thắng bại, nhưng nhìn chung thì Tứ Hoàng Tử có vẻ nhỉn hơn Lâm Bạch một chút vì nãy giờ hắn cũng chỉ có thể bị động phòng thủ trước thế công như vũ bão của Tứ Hoàng Tử.
"Thất đệ ta biết ngươi Tiên Võ song tu, mau dốc toàn lực ứng phó đi. Nếu không đừng trách ta ra tay không lưu tình."
"Nếu ngươi đã yêu cầu thì ta sẽ dốc hết sức vậy. Ngươi cũng phải cẩn thận đó."
Nói rồi hắn một tay cầm thương, tay còn thì hắn khép năm ngón tay thành kính để trước ngực.
Sau lưng hắn một lần nữa hiện lên hư ảnh Huyết Nhật, nhưng bây giờ lại có thêm một tôn phật đà thể hình to lớn khuôn mặt hung dữ ngồi ở thế kiết già - đây chính là Bất Động Minh Vương trong truyền thuyết.
Sở dĩ Lâm Bạch sử dụng Bất Động Minh Vương Thần Công là vì công pháp này mang hơi thở của Phật Môn nhiều hơn là của Địa Phủ sẽ không có ai nghi ngờ xuất thân của hắn, uy lực của nó cũng cực kỳ mạnh mẽ thích hợp cho tình hình bây giờ.
Tứ Hoàng Tử vuốt nhẹ ria mép đánh giá hai cái hư ảnh sau lưng của Lâm Bạch rồi nói:
"Không ngờ ngươi lại sử dụng công pháp của Phật Môn, ta cứ tưởng ngươi sẽ phải sử dụng ra sức mạnh chân chính của Huyết Nhật Thần Thể. Xem ra ngươi đối với việc rèn luyện thần thể có chút bỏ bê, đã như vậy thì ta sẽ cho ngươi chứng kiến sức mạnh thật sự của các Nhật Thể."
"Cháy lên đi Hắc Nhật Viêm Thể của ta!!"
Cả người Tứ Hoàng Tử bùng lên ngọn lửa đen dữ dội sau lưng hắn cũng từ từ hình thành một hư ảnh mặt trời màu đen.
"Thất đệ, ta không biết những năm qua ngươi đã trải qua việc gì, nhưng ta biết bỏ bể tu luyện Huyết Nhật Thần Thể là sai lầm lớn nhất của ngươi."
Nói rồi hắn phi thẳng tới chỗ của Lâm Bạch hoành đao mãnh liệt chém xuống.
Lâm Bạch mắt thấy tất cả nhưng trong lòng hắn lại tĩnh lặn lạ thường, hắn cứ đứng yên đó bất động chờ đợi thế công của Tứ Hoàng Tử. Mãi tới khi đại đao của Tứ Hoàng Tử sắp chạm tới đỉnh đầu của hắn thì hắn mới nâng nhẹ thanh thương chuẩn xác đâm ra một thương vào cổ tay của Tứ Hoàng Tử.
Lực của một thương này bùng nổ như núi lửa, lại nhanh như thiểm điện khiến cho Tứ Hoàng Tử không cách nào né tránh, bị đâm cho hộ khẩu rách ra máu tươi tuôn trào. Dù vậy một đao như thái sơn áp đỉnh vẫn như cũ hướng đỉnh đầu của Lâm Bạch mà chém xuống.
Dưới hiệu ứng của Bất Động Minh Vương Thần Công tâm trí của Lâm Bạch đang ở trong trạng thái tĩnh lặng cực điểm. Dù thấy lưỡi đao đã ngay trước mắt hắn cũng chỉ lách nhẹ người tạo ra một khoảng trống giữa hắn và Tứ Hoàng Tử rồi nâng cán của Hàn Băng Long Thương lên chống đỡ.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ rằng, trong một cái sát na Hàn Băng Long Thương của hắn lại bị đại đao của Tứ Hoàng Tử chém đứt đoạn. Cũng không rõ là do đại đao của Tứ Hoàng Tử quá sắc bén hay là nhiệt lượng của Hắc Nhật Viêm Thể quá lớn, khiến cho Hàn Băng Long Thương vốn mang thuộc tính hàn gặp phải khắc tinh nên vỡ nát.
Lâm Bạch gặp kinh nhưng không hoảng, ngược lại hắn quăng đi hai phần đoạn thương rồi nhanh chân bước lên một bước áp sát cận thân sáu đó tặng cho Tứ Hoàng Tử hai quyền nặng nề vào bụng.
Thấy một đao của mình vì Lâm Bạch áp sát nên chém hụt, lại ăn phải hai quyền đau thấu xương Tứ Hoàng Tử liền tức giận. Hắn ném luôn đại đao của mình qua một bên trực tiếp cùng Lâm Bạch quyền đối quyền.
Phương Khinh Di lúc này từ xa chạy tới muốn hỗ trợ, nhưng lại thấy hai cái nam nhân đang đè nhau vật lộn tung ra từng quyền vào mặt nhau như hai đứa trẻ con đang đánh lộn. Khiến nàng nhất thời không biết phải làm sao.
"Đủ rồi, hai ngươi còn phải náo tới bao giờ nữa. Hai ngày nữa là đại thọ của phụ hoàng các ngươi muốn bị phụ hoàng chê cười sao?"
Người vừa nói là Trưởng Công Chúa, sự xuất hiện của nàng như làm rực rỡ cả một vùng trời. Thân hình yểu điệu nhưng vô cùng oai nghiêm đầu đội mũ miện như mặt trời, gương mặt tinh xảo siêu trần thoát tục. Đến cả Phương Khinh Di vốn rất tự tin vào nhan sắc của mình liền cảm thấy cũng có chút không bằng nàng.
Tứ Hoàng Tử nghe Trưởng Công Chúa nói như vậy liền mặc kệ Lâm Bạch đang còn muốn lao tới chỗ hắn, liền tung ra một cước đá bay. Sau đó hắn nghiêm túc đứng dậy chỉnh đốn trang phục hành lễ với Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa lúc này lại nhìn Phương Khinh Di rồi nói.
"Cởi mặt nạ ra."
Lời của nàng đầy ắp uy áp, không cho phép làm trái. Phương Khinh Di bất đắc dĩ phải đem cái mặt nạ tháo xuống lộ ra gương mặt tuyệt mĩ.
Trưởng Công Chúa bắt đầu đi một vòng xung quanh nàng đánh giá. Nhìn tổng thể thì Phương Khinh Di sở hữu tỷ lệ ba vòng vô cùng hoàn mỹ, khiến cho Trưởng Công Chúa cũng có chút ghen tỵ.
"Tốt, quả là một cái vưu vật hại nước hại dân. Chẳng trách sao Thất đệ lại mê mệt ngươi. Nhưng ngươi nhớ lấy, dù Nghịch Thiên Hội với chúng ta có quan hệ hợp tác nhưng không có nghĩa các ngươi được phép đặt chân vào Hoàng Cung. Chẳng qua nếu ngươi là thê thiếp của Thất đệ thì đã tính là người một nhà, ta cũng không làm khó ngươi nữa."
Sau đó nàng nhìn sang hai cái thị nữ thân cận của mình rồi nói:
"Mau mang Thất Hoàng Tử và Khinh Di cô nương đi thay y phục. Sau đó mang họ đến Long Đức điện gặp ta."
Lâm Bạch lúc này cũng đã thu hồi Bất Động Minh Vương thần công. Hắn phủi sơ dấu giày vừa bị Tứ Hoàng Tử đá bay còn ở trên ngực, hắn lườm Tứ Hoàng Tử thật sâu, sau đó mới tiến lại nắm lấy tay Phương Khinh Di hai người liền đi theo hai thị nữ vào sâu bên trong Hoàng Cung Vạn Nhật Thần Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.