Nhìn đám Cốt Long đang bay lượn lại nhìn Lâm Bạch đang ngồi chễm chệ trên bảo tọa sau lưng là vô số quỷ vật loạn vũ, Nhật Hoàng liền quát:
"Ngươi cùng Phong Đô Đế Quân có quan hệ gì?"
Lâm Bạch mắt không nhìn Nhật Hoàng, tay thì đang mân mê cái Tử Mai Giới Chỉ trong tay. Thứ này có nhiều công dụng hơn hắn nghĩ.
"Chỉ là một cái lực lượng hình chiếu thì có tư cách gì nói chuyện với ta?"
"Đợi bản thể của ngươi từ Thiên Đình trở về đi rồi hai ta hảo hảo bàn chuyện."
Nhật Hoàng nghe vậy cũng không muốn tiếp tục nhiều lời, một tay hắn chỉ lên trên cao. Ngay lập tức vô số nhiệt lượng được tập hợp lại thành một quả cầu khổng lồ, sau đó hắn đem quả cầu này ném mạnh tới chỗ Lâm Bạch đang ngồi.
Lâm Bạch nhìn quả cầu lửa đang lao tới liền cười nhạt.
"Là "Nhiệt" sao? Vậy ta sẽ đáp trả bằng "Lãnh". "
Chỉ thấy hắn há miệng thổi nhẹ một hơi, một cơn cuồng phong mang theo nhiệt độ cực thấp trực tiếp đồng hóa quả cầu lửa của Nhật Hoàng đem nó bốc hơi thành sương khói.
Nhật Hoàng híp mắt lại hắn dường như nhận ra điều gì đó, để xác định điều này hắn đưa tay chém mạnh vào trong không trung tạo ra một luồng hỏa kình tấn công Lâm Bạch.
"Lần này là "Hỏa" sao? Ta sẽ đáp lại bằng "Băng" vậy."
Một tay của Lâm Bạch bắt quyết, vô số hơi nước được tập hợp lại hóa thành một cái Băng Khiên khổng lồ cứng rắn chống lại hỏa kình của Nhật Hoàng.
"Huyết Nguyệt, ngươi dám cướp đoạt nhân quả rồi biến nó thành Tiên lực để sử dụng Pháp. Ngươi không sợ Thiên Khiển sao?"
Lâm Bạch thật sự là chán khi lại phải nghe câu hỏi này, hắn nhàn nhạt đáp.
"Ta... chính là Thiên Khiển."
~ Rắc ~
Từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt khổng lồ. Khe nứt bỗng mở ra lộ ra một cái nhãn cầu to lớn dữ tợn nhìn thẳng vào Nhật Hoàng.
Nhật Hoàng liền lẩm bẩm trong miệng.
"Thiên Nhãn?"
Tuy nhiên Lâm Bạch lại lắc đầu.
"Sai. Là Địa Ngục Nhãn."
Nhật Hoàng liền trừng mắt nhìn Lâm Bạch, nhưng ngay lập tức đem cuốn lấy vợ con của hắn rồi hóa thành một tia độn quang cấp tốc chạy tới Hoàng Cung Vạn Nhật Thần Quốc tìm chỗ trú ẩn.
Lâm Bạch cũng không ngăn cản Nhật Hoàng, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao.
"Thứ này chắc sẽ kinh động tới Thiên Đình."
*****
Ở một nơi xa xôi, nơi mà cả vạn giới đều hướng về, Thiên Đình.
Hai cái Thiên Tướng hớt hãi chạy vào Lăng Tiên Bảo Điện. Một người có đôi mắt rất to, người còn lại thì có đôi tai lớn như tai voi.
Hai thiên tướng này là Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.
"Báo!"
"Bẩm Ngọc Hoàng Đế Quân có kẻ cả gan làm loạn ở Nhân Gian hắn dùng đại pháp lực che kín tinh tú, nhật, nguyệt. Cả Nhân Gian bây giờ là một mảnh hắc ám vô số sinh linh đều đang hoảng loạn."
Cả Lăng Tiêu Bảo Điện nghe tin này liền xôn xao, vô số tiên thần bàn tán coi kẻ nào có gan to như vậy.
Một người thanh niên đầu đội mũ rồng, gương mặt thanh tú đang ngồi duyệt tấu chương ở trên đài ngọc nghe hai người nói vậy cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Các khanh không cần phải lo lắng, "vị kia" là người thừa kế của một người bạn cũ của ta, hắn đang muốn cùng ta đánh cờ mà thôi. Cũng không rõ sau khi "hắn" tọa hóa ức vạn năm lại có thể cho ta kinh hỉ nào nữa."
Người thanh niên này chính là vua của vạn giới - Thiên Đế - Ngọc Hoàng Đế Quân.
Ngài lại nhìn sang một thân ảnh đang ngồi quỳ trong đại điện nói.
"Nhật Hoàng ngươi đi về trước đi, con trai của ngươi đang muốn gặp ngươi đó. Chuyện của Thảo Ly ta sẽ xem xét và sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Nhật Hoàng nghe vậy liền cung kính hướng Thiên Đế bái lạy.
"Thần tạ ơn Ngọc Hoàng đã suy xét việc của Thảo Ly. Thần xin được về nhà trước để dạy dỗ lại nghịch tử dám làm loạn Nhân Gian."
Nói xong Nhật Hoàng liền hóa thành một dải độn quang cấp tốc bay về Nhân Gian.
Chúng tiên thần trong đại điện xôn xao.
"Hóa ra con trai của Nhật Hoàng là người làm loạn sao?"
Lại có người bấm tay tính toán.
"Chậc, kẻ này tuổi còn trẻ lại ngộ được hơn ba mươi cái Pháp. Hắn muốn tự mình kết thành Đạo Quả hay sao?"
Có người cười nói:
"Thời buổi Linh Khí sung túc, thiên kiêu xuất hiện liên tục như nấm mọc sau mưa. Vừa hay Thiên Đình thần vị còn khá nhiều chỗ trống, chi bằng lần lượt ban cho chúng thần chức sớm phục vụ Thiên Đình."
"..."
Trong khi chúng tiên thần đang sôi nổi bàn luận thì Ngọc Hoàng vẫn đang ung dung duyệt tấu chương. Tấu chương hôm nay nhiều lắm, ngài phải tranh thủ duyệt hết để còn kịp về ăn canh mà Tây Vương Mẫu nấu nữa.
Ngài lại thoáng nhìn về phía Nhân Gian, Thiên Nhãn ở nơi đó đã bị tạm thời thay thế bởi Địa Ngục Nhãn nên ngài cũng không nhìn thấy gì quá rõ ràng. Chẳng qua việc này cũng không làm khó được ngài, lòng chỉ động một ý niệm Địa Ngục Nhãn mà Lâm Bạch cực khổ tạo ra liền bị phá tan.
Nhân Gian theo đó khôi phục lại ánh sáng.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?