Dị Giới Ký

Chương 72: Nỗi niềm vô tà




-“Đúng thế, ta đã tính trước được chuyện này rồi.”-Vô Tà gật đầu khẳng định lại lời mình, hắn không đi làm bác sĩ tâm lý thôi chứ nếu không liền hốt khẳm rồi, đoán tâm lý như thần luôn nà.
-“Vậy em yên tâm rồi.”-Thanh Nhi vỗ nhẹ bộ ngực nhỏ của mình-“Vậy sao anh không nói gì hết?”
-“Cần phải linh hồn Uyển Nhi rơi vào ngủ say mới có thể làm được.”-Vô Tà giải thích, rồi thở phào nói-“Em không nói sớm cho ta làm ta từ sáng giờ tốn bao nhiêu thời giờ suy nghĩ hai em có vấn đề gì cơ chứ.”
-“Thế anh nghĩ bọn em có vấn đề gì được.”-Thanh Nhi lên tiếng hỏi.
-“Mang thai.”-Vô Tà trả lời ngắn gọn-“Đây là điều khó xử lý nhất.”
-“Tại sao? Anh không thích bọn em nữa sao?”-Thanh Nhi đau lòng nói, con cái là kết tinh của tình yêu, mà Vô Tà lại không muốn có con điều này chứng minh hắn không muốn bị ràng buộc và không còn thích nàng và Uyển Nhi nữa.
-“Thấy ta giống vậy lắm sao?”-Vô Tà chặt nhẹ lên đầu Thanh Nhi một cái-“Cái này là giả thiết thôi. Khi một cơ thể hình thành trong cơ thể nàng, một trong người các nàng sẽ vô thức bám lên cơ thể đó chiệt tiêu đi sinh mệnh yếu ớt đang hình thành. Vậy con của ta và nàng chính là Uyển Nhi, hoặc nếu không phải vậy thì nàng chính là con của ta và Uyển Nhi.”
-“Chuyện này sẽ thật chứ?”-Thanh Nhi nghĩ đến chuyện giả thiết của Vô Tà thì run lên, chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc biến mất, người yêu liền trở thành phụ thân đây là điều khó khăn đối với cả hai người-“Vậy chúng ta dừng việc quan hệ lại đi, em không muốn điều đó xảy ra.”
-“A.”-Vô Tà mới giật mình nhận ra điều đó, dù cẩn thận phòng tránh nhưng không gì không thể xảy ra nếu cứ như thế này, chỉ có thể dừng lại hoàn toàn đánh đêm mới có thể chắc chắn được-“Thật sự phải dừng lại việc đó sao?”
-“Cần phải như vậy rồi.”-Thanh Nhi đau lòng nói-“Dù em không muốn chút nào nhưng em không muốn điều như anh nói xảy ra. Em chắc là nên quay lại với nhóm Vân Vận các nàng thôi.”
-“Vân Vận? Nàng ở chung với các em sao?”-Vô Tà ngạc nhiên.
-“À, em quên nói, nàng cùng với Yêu Nhiên tới Hắc Giáp vực rèn luyện, mà em thấy cả hai nàng đi tìm anh thì đúng hơn đó.”-Thanh Nhi bắt trước hành động khi gặp điều khó xử của Vô Tà mà bóp trán-“Yêu Nhiên mãi chưa thể thay đổi cách xưng hô với Vân muội được, điều này thật khó khi hai nàng rất nhanh liền trở thành tỉ muội của nhau.”
Vô Tà nghe mà có phần không tin vào mị lực của hắn, nếu thực mị lực hắn tốt như vậy thì đã chẳng FA, phải dùng tạm người nằm vùng để giải tỏa tâm lý muốn có gấu của mình.
-“Anh đang nghĩ gì mà cười thấy ghê vậy?”-Thanh Nhi vung tay trước mặt hắn để xem hắn còn ý thức không.
-“Chuyện không đâu thôi ấy mà.”-Vô Tà đưa tay lau nước dãi nơi khóe miệng đi. 
-“Chuyện không đâu? Sao em thấy đêm qua lúc em vào phòng anh cũng cười như thế?”-Thanh Nhi truy đến cùng.
-“Có sao?”-Vô Tà giật mình, hắn lúc đó chỉ ảo tưởng n.P trong truyền thuyết nên cười, nhưng chỉ thoáng chốc thôi mà, thế mà Thanh Nhi cũng nhìn thấy được điều đó.
-“Có, chắc chắn luôn.”-Thanh Nhi khẳng định nói.
-“Chắc em nhìn nhầm đó.”-Vô Tà tròng mắt khẽ đảo lập tức lái sang chuyện khác-“Em khi nào thì tính quay về?”
-“Chắc hôm nay liền rời đi luôn.”-Thanh Nhi quả nhiên bị Vô Tà bẻ lái khỏi con đường ban đầu.
-“Em mang theo Tuyết Nhi cùng đi luôn?”
-“Tại sao? Kế hoạch của anh chẳng phải cần tới Tuyết tỷ sao?”
-“Ây chà, ta đã nghĩ nhiều vấn đề này rồi, nếu tạo một thế lực vậy thì cần phải có tinh anh chứ. Ta muốn Tuyết Nhi kiến tạo một trận pháp tẩy tủy cấp một ở Thanh Xà phủ, lúc đó tuy không tốt bằng trận pháp mà anh dùng với các em nhưng tốt hơn nhiều so với bình thường chưa kể lại còn tăng mức độ trung thành nữa.”-Vô Tà giải thích một chút, lúc trước hắn có nghĩ vấn đề này nhưng để Tuyết Nhi đi một mình thì không ổn chút nào nếu chẳng may có ai nhìn thấy thì rắc rối to, giờ có Thanh Nhi đi về giao cho nàng liền tốt-“Lúc đưa nàng vào đây dùng phương pháp như của em cũng được vậy thì tiện hơn, nàng có thể vào trong nhẫn trữ vật được.”
-“Dạ, em hiểu rồi. Mà chuyện khi nãy anh vẫn chưa giải thích xong đâu đấy.”-Thanh Nhi cười nhẹ nói, cái này là Thanh Liên chỉ nàng, giả vờ như bị lái sang chuyện khác rồi cuối cùng chốt lại câu như thế.
-“Chuyện gì nhỉ? Sao ta không nhớ nhỉ?”-Chỉ tiếc Vô Tà mặt quá dày không thể áp dụng được mà thôi-“Ây za, già cả trí nhớ lẫn lộn cả rồi. A, chuyện của Nhược Lâm cũng xém quên đây này.”
-“Hứ!”-Biết không còn cách nào truy hỏi nụ cười kia nữa Thanh Nhi hứ một tiếng, nàng quyết định sẽ hỏi lại Diễm tỷ, người nắm rõ Vô Tà nhất trong số các nàng.
...
...
...
-“Ta thật sự xin lỗi.”-Vô Tà cảm thấy tinh thần hắn cực kỳ xa xút khi mà Nhược Lâm vẫn mang cái vẻ ngoài 16 cho dù hắn dùng cả trận pháp tăng tốc cao cấp.
-“Thôi không sao đâu anh.”-Nhược Lâm nhẹ nhàng an ủi hắn-“Anh đã cố gắng hết sức rồi còn gì nữa. Anh không cần khổ sở thế đâu.”
-“Không sao cả.”-Vô Tà chán nản đứng dậy.
-“Đúng rồi hôm nay là anh tập chung đấy, cũng sắp đến giờ rồi dó.”-Cơ Diễm lên tiếng nhắc nhở, vì nàng cảm thấy Vô Tà hắn thực sự quên mất luôn rồi và đồng thời nàng muốn tạm dời suy nghĩ của Vô Tà đi.
-“Nàng không nhắc ta quên mất.”-Vô Tà vỗ nhẹ trán một cái, thật sự hắn đau lòng quá mà quên béng đi luôn rồi. Vô Tà cũng không trần chừ nữa mà vội vã bắn nhanh đi, hắn có cảm giác phần thưởng lần này là một vật vô cùng quan trọng, ấy thế mà hắn lại xém quên đi mất. Một đường chạy như bay hắn tháo bỏ hết áp lực trên bản thân mà tiến tới nơi tập chung Ngũ cường.
Thấy thân ảnh Vô Tà biến mất khỏi tầm mắt, Nhược Lâm hướng về phía Cơ Diễm mà nói-“Diễm tỷ, tỷ khuyên hắn đừng để hắn đau lòng vì chuyện của ta nữa được không? Ta thấy chỉ có tỷ nói hắn mới nghe thôi.”
-“Muội vẫn chưa biết về hắn rồi.”-Cơ Diễm lắc đầu nói, ánh mắt nhìn xa xăm.
-“Tỷ cũng không nói được hắn sao?”
-“Không phải.”-Cơ Diễm khẽ lắc đầu-“Thứ hắn đau lòng không phải là vì muội, như hắn nói chỉ cần muội chính là muội không thay đổi thì hắn sẽ chẳng đau lòng gì cả. Thứ khiến hắn đau lòng là hắn dùng hai viên Thanh Liên Địa Tâm Đan hoả mà không thu được kết quả như ý muốn.”
-“Thanh Liên Địa Tâm Đan Hoả?”-Nhược Lâm nghe thấy có phần xa lạ-“Thanh Liên Địa Tâm hoả, dị hoả bảng xếp hạng thứ 19 ta đã nghe qua nhưng chưa nghe qua đan hoả. Hai thứ này liên quan đến nhau sao?”
-“Chỉ cần phục dụng một viên đan hoả, sau đó luyện hoá liền có thể sở hữu Thanh Liên Địa Tâm hoả, độ nguy hiểm rất thấp tỉ lệ thành công thì cực cao. Ta hỏi muội vậy có bao nhiêu là quý giá cơ chứ? Ta cũng đau lòng gần chết đây này. ”-Cơ Diễm càng nói càng đau lòng, trước đây lúc là Đan Đế dị hoả nàng đúng là không thiếu nhưng giờ nàng là kiếm linh nghèo rớt mồng tơi thì mặc dù dị hoả thứ 19 trên bảng cũng khiến nàng thấy đau lòng.
Nhược Lâm tuy không phải luyện dược sư nhưng kiến thức cơ bản thì vẫn biết, không chỉ luyện dược sư mà còn nhiều cường giả dung nhập dị hoả để tăng thực lực của bản thân lên. Nhưng dị hoả rất quý hiếm, một ngọn dị hoả chỉ có thể dung hợp với một người mà thôi, chưa kể đến quá trình dung nhập đầy nguy hiểm và đánh cược mạng sống nên nhiều người chùn bước không dám thử nghiệm qua. Mà đây theo như Cơ Diễm nói một viên đan hoả tương đương với hai ngọn dị hả đã thế lại còn tỉ lệ thành công cực cao, nếu có thứ tốt như thế liền vô số cường giả tranh đoạt vỡ đâu chảy máu. Vô Tà liền hướng nàng dùng tới hai viên. Nhược Lâm trong lòng cảm giác lẫn lộn cả lên, có chút hạnh phúc vì Vô Tà dùng hai viên đan hoả cho nàng, có chút cảm thấy phí phạm tiền của phá gia chi tử, lại có chút giận dữ vì hắn đau lòng vì của chứ không phải vì nàng.
...
...
...
-“Xin lỗi. Ta đến trễ!”-Vô Tà xin lỗi khi mà hắn tới thì tất cả bốn người khác trong ngũ cường đã có mặt chỉ thiếu mỗi hắn mà thôi.
-“Không sao cả, cũng chưa chính thức tới thời điểm mà.”-Hổ Kiền cười chậm rãi nói-“Được rồi, các ngươi đã tới đông đủ thì đi theo ta thôi. chắc các ngươi cũng đã biết ngũ cường liền có cơ hội tiến nhập Tàng Thư Các thử vận khí. Nếu đủ vận khí thì các ngươi có thể bắt được vật phẩm giúp các ngươi có vị trí tu luyện tốt trong học viện. Nên nhớ chỉ cần nắm đấm đủ lớn liền có thể chiếm được tài nguyên tốt nhất. Mọi mối quan hệ đều vô dụng.”-Cấu cuối lão đặc biệt hướng tới cháu gái mình là Hổ Gia, cô nàng chỉ hứ một tiếng không thèm để ý
Lão tới bên một bức vách gõ nhẹ lên mấy cái một thanh âm trầm thấp vang lên. Chợt một thông đạo tối đen xuất hiện trước mặt năm người Vô Tà-“Đi theo ta!”-Hướng năm người ra lệnh, Hổ Kiền dẫn đầu đi vào thông đạo tối đen, sau đó Hổ Gia với vẻ mặt tò mò cũng không chút do dự đi theo, theo đó là Ngô Hạo và hai người Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi và cuối cùng là Vô Tà lười biếng cất bước đi theo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.