Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 4: Cốc




Giống như bị cậu nhìn đến phát bực, một nhánh cây đào đột nhiên lìa khỏi cành rớt xuống, chuẩn xác nện lên đầu cậu, sau đó trượt dài theo cái ót rơi vào sọt trên lưng cậu.
"A."
Dụ Trăn giơ tay che chỗ bị nện đau, xoay đầu nhìn cái sọt đằng sau, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể thấy một góc nón của bộ đồ ngủ.
Cành cây này đang tốt lành sao tự nhiên lại gãy ngang nhỉ.
Cậu càng nghĩ càng không hiểu nổi, dứt khoát xoay người dỡ sọt xuống. Cậu khom lưng nhặt nhánh hoa nằm giữa đống củi lên, lại ngửa đầu nhìn cây đào, muốn tìm xem cành nào bị gãy, nhưng trước mắt cậu chỉ có mấy cành cây trụi lủi.
Gió Bắc mang theo hơi lạnh thổi qua.
Dụ Trăn nắm nhánh hoa, đứng dưới cây đào xơ xác, mắt mở trừng trừng như một thằng ngốc.
Hoa, hoa đâu?
Cậu cúi đầu nhìn nhánh hoa trong tay, lại ngửa đầu nhìn cây hoa đào trụi lủi, mắt sắc phát hiện một phần nhánh cây chỗ cao nhất bị đứt một khúc, lòng run lên, trong đầu toát ra các loại suy đoán thần thần quái quái, khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, cũng không dám ở lâu, xách sọt lên chạy về đường nhỏ xuống núi.
Sống yên ổn không được mấy ngày, Dụ Trăn lại bắt đầu nằm mơ.
Nội dung giấc mơ cậu vẫn không nhớ được như trước, còn đầu óc thì càng ngày càng mịt mờ, tệ hơn nữa là tật xấu tay chân lạnh lẽo biến mất đã lâu cũng ngóc đầu dậy theo cảnh trong mơ.
Lại là một ngày mặt trời rực rỡ. Cậu mang quầng thâm mắt đen thui ngồi trước ngạch cửa cao cao gặm bánh bao nhân rau, ăn mà không biết mùi vị gì, tầm mắt vô thức di chuyển, dịch tới nhánh đào vẫn nở hoa rực rỡ ngoài cửa, yết hầu khô khốc, ăn không vô nữa.
Đã qua một tuần, cái nhánh hoa đào kỳ quái này vẫn nở rộ, hoa trên cành không héo không tàn, cực kỳ tươi tốt, còn cậu thì càng ngày càng tiều tụy giống như khúc gỗ mục.
Quá kỳ quái.
Cậu đặt bánh bao lên ghế đẩu sau cánh cửa, đứng dậy nhặt nhánh hoa lên. Cậu duỗi tay ngắt một cánh hoa chà xát, nước hoa chảy ra dính đầy cả tay.
Cánh hoa bình thường sao có thể vê ra nhiều nước như thế.
Tư duy trì độn, mùi hoa tràn ngập, khứu giác đánh thức vị giác, cậu ma xui quỷ khiến liếm nước hoa dính trên tay, sau đó vị ngọt khuếch tán, đại não hỗn loạn đột nhiên thanh tĩnh.
Hả?
Cậu sững người, ý thức như thức tỉnh khỏi giấc mộng, không dám tin nhìn tay của mình, lại nhìn nhánh hoa đào lúc này trông có vẻ rất ngon lành, cậu kinh hoảng vứt nhánh đào đi, điên cuồng chà xát tay.
Chuyện gì đã xảy ra? Cậu lại cảm thấy chất lỏng của hoa đào ăn rất ngon, thậm chí còn sinh ra ảo giác quỷ dị hoa đào có vị chocolate.
Không ổn, nhất định có chỗ nào đó có vấn đề.
【 Tiểu Trăn, trên đời này có vài thứ không phải con không tin thì nó không tồn tại, chờ ngày nào đó ông nội đi rồi, con sẽ hiểu. 】
【 Bình An châu này con nhất định phải luôn mang theo bên người, đừng làm mất, hiểu chưa? 】
Trong đầu đột nhiên hiện lên lời ông nội từng hay nhắc nhở, động tác chùi tay của cậu dừng lại, tốc độ tim đập dần nhanh hơn.
Hiện tượng tay chân lạnh lẽo, đầu óc mờ mịt, mất ngủ mơ nhiều dường như đều xuất hiện sau khi cậu đốt Bình An châu, mà những hiện tượng hay ảo giác gần đây đều không thể giải thích bằng khoa học.
Bác sĩ đã nói, báo cáo kiểm tra cho thấy thân thể cậu hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhìn nhánh đào trên mặt đất hoa vẫn nở rộ, vị ngọt lành trên đầu lưỡi vẫn không tán đi, cậu nắm chặt tay, cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo khi chất lỏng chảy qua dần khôi phục độ ấm, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Xong rồi, cậu tự nói với mình, trừng phạt vì không nghe lời ông nội tới rồi.
Một chiếc siêu xe màu đen điệu thấp đang chạy trên con đường không quá bằng phẳng, tốc độ chậm chạp hoàn toàn có lỗi với tính năng của nó.
"Chú Ông, chú chạy chậm thôi, thân thể của anh hai còn chưa tốt, không chịu được xóc nảy."
Ân Nhạc lần thứ năm mở miệng nhắc nhở, Ông Tây Bình ngồi ghế lái nghe xong thật sự rất bất lực.
"Tiểu thiếu gia, chậm chút nữa là tắt máy luôn rồi."
Ân Nhạc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chầm chậm lui về sau, ý thức được bản thân lại phát ngốc, cậu khô cằn cười cười che dấu xấu hổ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Ân Viêm ngồi một mình ở ghế sau, không được tự nhiên mà xê dịch mông.
Vốn dĩ cậu cũng muốn ngồi phía sau, nhưng, nhưng gần đây anh hai quá mức im lặng, việc này làm anh hai trở nên kì quái, cậu luôn cảm thấy anh hai bây giờ lại có thêm khí chất "Tiên nhân" "Không dính khói lửa phàm tục", khiến cậu có cảm giác cứ đến gần anh hai cũng là một loại mạo phạm.
Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau tai nạn xe anh hai không những gầy một vòng lớn mà tính tình còn thay đổi rất nhiều, ngay cả diện mạo cũng không giống trước cho lắm.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng tròng mắt và màu tóc lại đen hơn, màu môi cũng từ đỏ sậm không khỏe mạnh ban đầu, từ từ biến thành một loại nhạt màu chọc người vô thức nhìn chằm chằm.
Có lẽ là do gầy đi, nên đường nét khuôn mặt càng hiện rõ, làn da tốt hơn, ngay cả chiều cao cũng tăng lên.
Cái này có giống bị thương nặng mới khỏi đâu, rõ ràng là ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.
Ân Viêm trong kính chiếu hậu vốn đang nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên thu hồi tầm mắt, giương mắt nhìn lên.
Hai anh em đối mắt thông qua kính chiếu hậu, Ân Nhạc sửng sốt, vội thu hồi tầm nhìn.
"Có chuyện gì vậy?"
Ân Viêm không có biểu cảm, giơ tay sờ sờ mặt mình, hỏi: "Bây giờ mặt anh trắng nhợt không có huyết sắc rất khó coi phải không?"
Ngón tay thon dài tái nhợt khớp xương rõ ràng chạm vào mặt, rõ ràng là hình ảnh rất đẹp, nhưng Ân Nhạc đột nhiên cảm thấy khổ sở.
"Không có không có, anh hai vẫn đẹp trai lắm lắm.".
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Cậu lắc mạnh đầu, cảm thấy bản thân quả thực là bị ma chướng. Người gầy đi thì đường nét khuôn mặt tất nhiên sẽ rõ ràng hơn, bệnh nặng ở suốt trong bệnh viện một thời gian dài thì da sẽ trắng ra, màu tóc và mắt sẽ càng sâu sắc hơn.
Mỗi ngày ăn cơm dinh dưỡng, lại bị buộc nằm cả ngày trên giường, tĩnh dưỡng như vậy, làn da không tốt lên mới kỳ quái.
Còn về chiều cao, trước kia anh hai hay cong lưng, cho nên không phát hiện, bây giờ bác sĩ dặn dò nên lúc nào cũng thẳng sống lưng, tất nhiên trông cao hơn trước.
Gì mà phẫu thuật thẩm mỹ hay không phẫu thuật thẩm mỹ, anh hai ruột nhà mình, đẹp trai là gien di truyền đó, phẫu thuật cái gì mà phẫu thuật.
Vứt mấy ý nghĩ lung tung rối loạn ra khỏi đầu, khoảng cách xa lạ trong lòng Ân Nhạc vô thức biến mất. Cậu dứt khoát xoay người bám vào chỗ dựa, thoải mái hào phóng đánh giá anh hai nhà mình, phấn khởi khen: "Vẫn là ánh mắt của mẹ tốt, áo khoác mới này mặc vào cực kỳ đẹp trai luôn, còn đẹp hơn mấy cái áo trước kia anh mua."
Ân Viêm phối hợp túm lại vạt áo khoác, không nói gì.
Tầm mắt Ân Nhạc theo động tác của hắn rơi vào trên tay hắn, sau đó lại dịch lên, cố định ở mái tóc dài của hắn, mặc dù cậu thấy nó bình thường hơn kiểu tóc trước đây của anh hai, nhưng nhìn tóc đen mềm mại tùy ý xõa xuống như thế càng đẹp mắt hơn. Nhớ tới sở thích của anh hai, lấy lòng nói: "Anh, tóc anh có phải nên cắt rồi không, đợi lúc về thành phố B, chúng ta cùng đi cắt tóc nha?"
"Tiểu thiếu gia ngồi xuống, sắp lên sườn núi rồi."
Ông Tây Bình lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện thân thiết của hai anh em, Ân Viêm không đáp lại yêu cầu của Ân Nhạc, chỉ dặn dò: "Ngồi vững."
"Dạ."
Ân Nhạc lên tiếng, ngoan ngoãn quay người lại ngồi đàng hoàng, còn điều chỉnh đai an toàn, ngoan đến kỳ lạ.
Sườn núi cũng không dài, rất nhanh đã đi lên, phía trước xuất hiện một con đường đất nhỏ hẹp.
"Đi thẳng."
Ân Viêm mở miệng, điều chỉnh một chút dáng ngồi.
Ân Nhạc cảm thấy bản thân lại bị ma chướng, không hiểu sao cậu lại có cảm giác anh hai đang khẩn trương, rõ ràng anh hai vẫn không có biểu cảm gì, bộ dáng bình tĩnh trầm ổn thế kia mà.
Đường đất có chút quanh co, càng chạy vào trong rừng cây càng dày đặc, mặt đường cũng càng hẹp dần.
Giữa đường xuất hiện một khu vực có cây cối gãy rạp, Ân Nhạc nhìn qua, vui vẻ trên mặt biến mất, mím chặt môi.
Ông Tây Bình cũng nghiêng đầu nhìn bên kia một cái, sau đó đạp chân ga tăng tốc độ chạy qua khu vực này.
Đạo quan đã gần ngay trước mắt, Ân Viêm nhìn cũng không thèm nhìn hiện trường tai nạn, tầm mắt trước sau đều nhìn phía trước, tròng mắt đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của đạo quan, trừ cái đó ra, không dung gì khác.
Ô tô dừng lại bên hông đạo quan, rất lễ phép không chắn cửa.
Ân Nhạc lớn đến bây giờ còn chưa thấy qua một cánh cửa hư hỏng và ngôi nhà mục nát như thế. Tầm mắt cậu đảo qua khe hở của cái cửa đã mục và mái ngói đơn sơ, trái tim nhỏ run lên, đột nhiên có chút chột dạ.
Trong não bổ của cậu, chị dâu tương lai đã cứu anh hai là một cô gái giản dị thanh tú trên người mang theo khí chất ấm áp. Tuy rằng chỗ ở đơn giản, nhưng trước cửa là mảnh đất trồng đầy hoa, sau nhà là con suối trong lành, không nhiễm bụi trần, cả người đều là hơi thở của tự nhiên.
Cậu cảm thấy chỉ có cô gái như vậy mới xứng đôi với anh hai, mới có thể làm anh hai bị Hàn Nhã tổn thương lạc đường biết quay đầu, vừa gặp đã yêu, hiểu rõ chân lý của tình yêu là sự ấm áp và cứu rỗi, chứ không phải dối trá lừa gạt và tuyệt vọng chờ đợi không kỳ hạn.
"Tiểu thiếu gia, não bổ là bệnh, phải trị. Cảnh sát không phải đã nói rồi sao, cứu đại thiếu gia một thằng nhóc ở đạo quan. Còn suối trong và đồng hoa, mỗi ngày ít xem phim thần tượng, đọc thêm sách đi."
Ông Tây Bình vô tình chọc nát ảo tưởng của Ân Nhạc, cởi đai an toàn xuống xe.
Ân Nhạc hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân không tự giác nói ra hình ảnh cảm thấy thẹn trong lúc não bổ, mặt đỏ lên, vội quay đầu nhìn về ghế sau muốn giải thích, lại phát hiện ghế sau không có ai, anh hai nhà cậu sau khi bị ta nạn luôn trầm ổn đã đi mất bóng.
Ây da? Người đâu? Xe không phải mới vừa dừng lại ư?
Cậu mờ mịt nghiêng người, sau đó nhìn thấy thân ảnh đẹp trai làm người chân mềm của anh hai nhà mình đang đứng trước cửa đạo quan.
Trong đạo quan.
Dụ Trăn ngồi trước bàn gỗ cổ xưa, ngón tay lạnh lẽo siết chặt, nhấp nhấp đôi môi hoàn toàn không có cảm giác, rũ mắt nhìn về phía chén cháo hoa đào đang bốc khói, thở sâu, giơ tay lên sờ thành chén.
Không có thời gian cũng không có tinh lực nghĩ đến mấy thứ kỳ quái kia, còn tiếp tục chịu lạnh như vậy, cậu hoài nghi bản thân vốn đang sống sờ sờ sẽ bị đông chết.
Cốc cốc cốc.
Ngón tay sờ thành chén bỗng dừng lại, cậu nghi hoặc chớp mắt, lắc lắc đầu.
Sao lại có tiếng đập cửa, lại là ảo giác?
Cốc, cốc, cốc.
Mùi cháo hoa đào bay lên, tư duy bị đông lạnh bắt đầu chuyển động.
Cậu ngơ ngác vài giây, cuối cùng ý thức được tiếng gõ cửa là từ ngoài cửa lớn truyền đến, không phải ảo giác. Cậu vội vàng đứng dậy, tùy tay gãi gãi mái tóc vẫn chưa chải, kéo kéo đồ ngủ rộng thùng thình trên người, xoay người bước nhanh ra cửa.
Thật là kỳ quái, bình thường mấy năm cũng không thấy có người tới cửa đạo quan, hôm nay thế mà có người gõ cửa, mặt trời mọc từ hướng Tây à.
"Đến đây, chờ một lát."
Cậu cao giọng nói một câu, miễn cho khách chờ sốt ruột, tay vừa sờ lên vòng tay đồng trên cửa.
Một hương vị mát lạnh nhàn nhạt xuyên qua khe cửa chui vào mũi, động tác kéo cửa bỗng dừng lại, bị hương vị kỳ quái này dọa, đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng.
Gần đây gặp quá nhiều chuyện kỳ quái, núi sâu rừng rậm dễ xảy ra chuyện, nếu hiện tại đang gõ cửa không phải người, mà là......
Cốc.
Ván cửa hé ra một khe nhỏ lại truyền đến tiếng gõ, sau đó một ngón tay thon dài tái nhợt vói vào, nắm lấy ván cửa, nhẹ nhàng dùng sức, chậm rãi đẩy cửa ra.
Đối phương không dùng quá nhiều lực, nhưng Dụ Trăn lại không có sức phản kháng, hoặc là nói, cậu lúc này hoàn toàn không có tâm tư phản kháng.
Cậu nhìn bàn tay tái nhợt trên cửa, ký ức về tai nạn đêm đó và việc xác chết vùng dậy nhanh chóng hòa làm một, cậu không tự giác lui về phía sau một bước, hai mắt trừng lớn, hàm răng bắt đầu run lên, dù hoảng sợ nhưng mắt vẫn cố nhìn ra phía sau ván cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Về ấn tượng đầu tiên.
Nội tâm Dụ Trăn OS: Quỷ tới rồi, cứu mạng!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.