Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 40: Công ty




Edit: Dĩm
Sau khi cùng nhau gọi ra đạo hào Thanh Hư Tử, mọi người ăn ý giữ im lặng.
Người đàn ông trung niên nho nhã nhìn Phong Nguyên, chần chờ nói: "Phong tiền bối, đây......"
Phong Nguyên cau mày lắc đầu, hơi trầm ngâm: "Chuyện này tạm thời dừng ở đây, để ta xử lý. Mặc dù trận pháp cao ốc đã bị phá, nhưng vẫn có ảnh hưởng còn sót lại, giải quyết vấn đề này trước, bảo đảm hộ gia đình an toàn."
Người đàn ông nho nhã gật đầu, thức thời không nói đến đề tài Thanh Hư này nữa.
Tại chung cư. Sau khi chân chạm đất, Dụ Trăn lập tức vọt vào phòng tắm dùng nước nóng tắm sạch lần nữa, sau đó vùi đầu nhét mình vào trong chăn.
Ân Viêm đứng ở mép giường nhìn mái tóc ướt đẫm của cậu, hắn cúi người vươn tay đặt đầu cậu, giúp cậu hong khô tóc. Hắn hỏi: "Muốn uống một ly sữa nóng rồi ngủ tiếp hay không?"
Dụ Trăn lắc đầu, xoay người nhìn hắn cười cười: "Tôi không có việc gì, mau ngủ đi, đã khuya lắm rồi."
Nói xong bản thân nhắm hai mắt lại, làm ra dáng vẻ buồn ngủ.
Ân Viêm cảm ứng được cảm xúc ghét bỏ và bất lực truyền đến từ nội tâm cậu, nhìn sắc mặt rõ ràng không ổn lại phải cố làm như không có việc gì của cậu. Hắn rũ mắt, xốc chăn nằm xuống giường, sau đó vươn cánh tay ôm cậu vào trong ngực, vuốt nhẹ sống lưng cậu.
"Tôi thật sự không......" Dụ Trăn giãy giụa, lui người về sau.
"Cậu là tàn hồn, hồn thể bị ảnh hưởng, chứng mất hồn có khả năng sẽ xuất hiện." Ân Viêm không buông ra, ấn đầu vào ngực mình, thấp giọng nói: "Cậu rất lạnh, tôi giúp cậu sưởi ấm."
Dụ Trăn sửng sốt, lắc đầu nói: "Nhưng tôi cũng không......"
Nói đến một nửa mới phản ứng lại ý của hắn, cậu ngưng giãy giụa. Nhìn đường cong xương quai xanh lộ ra bên ngoài áo ngủ của hắn, cảm nhận được độ ấm trên người hắn truyền đến, sự sợ hãi và cảm giác tràn đầy tội ác sau khi "giết người" dần vơi đi.
"...... Đúng, tôi lạnh."
Cậu cúi đầu, thử vươn tay chậm rãi ôm lấy eo Ân Viêm, phát hiện đối phương cũng không từ chối. Vì thế cậu yên tâm thả lỏng thân thể, khảm bản thân vào trong ngực hắn. Cậu tựa trán vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Ngũ cảm nhạy bén giúp cậu nghe được rõ ràng tiếng tim đập trầm ổn của Ân Viêm.
Thật tốt, cậu vô thức siết chặt cánh tay. Có người này ở bên cạnh, thật sự quá tốt.
Nếu có thể mãi mãi cùng hắn ở bên nhau, nếu......
"Cảm ơn anh." Cậu lẩm bẩm, sau khi ý thức thả lỏng, cảm giác buồn ngủ từ từ chiếm lĩnh, "Ngủ ngon."
Ân Viêm nhẹ nhàng vỗ sống lưng cậu, cảm nhận được cậu từ từ thả lỏng, hắn cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cậu.
"Ngủ ngon."
Một đêm mộng đẹp đến hừng đông, Dụ Trăn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là đường cong xương quai xanh và hõm cổ xinh đẹp, tầm mắt cậu hướng lên trên, độ cung nhô lên của hầu kết như đang dụ dỗ người cắn nó. Cậu dời tầm mắt xuống, một mảnh ngực rắn chắc xinh đẹp bị áo cổ áo ngủ che lại, cậu bất mãn, đầu chôn xuống, ý đồ dùng cái trán cọ cổ áo ra.
"Tỉnh?"
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lành lạnh, cái trán dựa vào ngực cảm nhận được chấn động rất nhỏ, sau đó phía sau lưng bị vỗ nhẹ, thân thể bị nâng lên.
"Rời giường ăn bữa sáng."
Ân Viêm bình tĩnh ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo ngủ bị cọ loạn, xốc chăn xuống giường đi thẳng vào toilet.
Dụ Trăn ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, tầm mắt không chịu khống chế rơi từ đường cong bả vai rộng lớn xuống phần eo của hắn, sau đó trượt xuống...... Đường cong cái mông thật là đẹp mắt, sờ lên chắc chắc rất thoải mái.
Rầm.
Cửa toilet đóng lại, cũng chặn mất cảnh đẹp.
Khoan đã, cảnh đẹp?
Dụ Trăn bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng hồn, cậu trợn mắt choáng váng một lúc, sau đó bỗng ý thức được một chuyện, run rẩy xốc chăn lên nhìn hạ thân của mình. Trên quần ngủ mơ hồ có một chút ẩm ướt, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt mơ thấy tối hôm qua. Trái tim cậu run lên, lao xuống giường chạy sang phòng tắm ở phòng khách cách vách.
Đàn ông mà, lâu rồi không phát tiết, ngẫu nhiên mộng xuân như vậy rất bình thường. Dụ Trăn đã thành niên rất nhiều năm, còn chưa đến mức bởi vì một chút phản ứng sinh lý nho nhỏ mà chuyện bé xé ra to.
Nhưng người trong mơ trước kia luôn là khuôn mặt mơ hồ không rõ giới tính, đột nhiên đổi thành người quen nào đó sớm chiều ở chung...... Hơn nữa, vừa nãy cậu còn vô thức phát hoa si với người quen kia......
Cốc cốc.
Cửa phòng tắm bị gõ, giọng Ân Viêm ở ngoài cửa vang lên: "Sao ở trong đó lâu như vậy? Bữa sáng đã làm xong, ra ăn đi."
Dụ Trăn túm chặt quần, chợt nhớ đối phương không thấy mình thì mới buông ra. Cậu cố gắng điều chỉnh giọng như bình thường mới trả lời: "Tới, tới ngay. Tôi, tôi hơi táo bón."
Vừa nói xong thì ngu luôn. Cậu chịu không được tát miệng mình một cái, tự giác thấy mất mặt mà bưng kín mặt.
Xong rồi xong rồi xong rồi, cậu tìm lý do gì mà không được, lại nói mình bị táo bón, muốn chết muốn chết.
Ân Viêm bên ngoài trầm mặc đầy quỷ dị, sau đó dùng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh như thường nói: "Trong bảo tháp có một ít đan dược thường dùng, nếu cậu không thoải mái, có thể dùng một chút."
Mặt và lỗ tai Dụ Trăn đỏ bừng, không dám loạn "trấn định" nữa. Cậu nâng cao giọng hàm hồ đáp lại rồi vươn tay dùng sức ấn nút xả nước, muốn dùng tiếng nước giảm bớt chút xấu hổ.
Sau khi có tiếng nước, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Ân Viêm.
Dụ Trăn buông tay che mặt ra, nhìn mình trong gương, thấy bản thân hai má phiếm đỏ mắt lóng lánh ánh nước, dáng vẻ vừa làm chuyện xấu xong. Cậu vội khom lưng tát nước vào mặt, trong lòng như có con thỏ, hoàn toàn không bình tĩnh được.
Khi ăn bữa sáng, Dụ Trăn ngồi vị trí cách Ân Viêm xa nhất, toàn bộ quá trình đều vùi đầu ăn, không nói lời nào cũng không thèm nhìn người.
Ân Viêm cảm ứng được cảm xúc loạn cào cào trong lòng cậu, đoán cậu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý từ chuyện tối qua. Hắn lựa lời nói: "Hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, bên công trường tôi......"
"Được!" Dụ Trăn vội vàng gật đầu, tầm mắt không cẩn thận tiếp xúc với hắn, lại xoạt một cái chôn đầu xuống, hai ba miếng đã nhét xong bữa sáng vào trong miệng. Cậu đứng dậy nghiêng người nói: "Thuận buồm xuôi gió, tôi, tôi vào chuyển bồn, tạm biệt."
Nói xong liền xoay người chạy vào trong chuyển bồn.
...... Có thể đẩy xuống, ở nhà với cậu.
Nửa câu còn lại Ân Viêm còn chưa kịp nói đã phải nuốt xuống, nhìn bữa sáng còn thừa một nửa trước mặt mình, lại nhìn bên Dụ Trăn đã sạch sẽ. Hắn hết muốn ăn, buông bộ đồ dùng đứng dậy đi tới cạnh chuyển bồn.
"Dụ Trăn, tôi......"
"Thuận buồm xuôi gió! Nếu bận quá giữa trưa không thể trở lại ăn cơm cũng không sao!"
"......"
Ân Viêm ngậm miệng, nhớ tới hành vi cưỡng bách Dụ Trăn "giết người" quá phận của mình tối hôm qua. Hắn hơi nhắm mắt, gọi Hư Vô ra, dặn dò nó trông chừng Dụ Trăn rồi mới rời đi.
Sau khi xác định Ân Viêm đã rời đi, Dụ Trăn mới thả lỏng thân thể căng chặt, không màng hình tượng nằm bẹp xuống tức nhưỡng.
Nên làm gì bây giờ? Cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với Ân Viêm nữa.
Ân Viêm đối xử với cậu tốt như vậy, giúp cậu tu luyện, chăm sóc áo cơm cuộc sống hàng ngày cho cậu, cho cậu công việc để làm. Kết quả cậu lại nổi lên tâm tư không thuần khiết như vậy với Ân Viêm, còn dùng ánh mắt chiếm tiện nghi của đối phương.
Lòng lang dạ sói.
Cậu phỉ nhổ mình một câu, rồi uể oải bò dậy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay. Cậu càng nhìn càng thấy nhẫn đẹp, càng nhìn càng thấy Ân Viêm cũng rất đẹp, đẹp đẹp đẹp, trong lòng có chút mừng thầm.
Đã lãnh chứng rồi, bây giờ cậu với Ân Viêm chính là chồng chồng hợp pháp.
Cậu hài lòng vuốt nhẫn, cười ngây ngô một hồi, sau đó đột nhiên phản ứng bản thân đang suy nghĩ cái gì. Cậu than nhẹ một tiếng ôm đầu ngã xuống tức nhưỡng, hận không thể đập đầu xuống đất.
Không đúng không đúng, sao cậu có thể vui vẻ như thế, vấn đề bây giờ chẳng lẽ không phải lỡ như Ân Viêm phát hiện cậu nổi lên lòng xấu, rất có thể sẽ ly hôn với cậu để giữ khoảng cách, giảm bớt lui tới sao?
Nói không chừng còn chán ghét cậu, cảm thấy cậu không biết tốt xấu......
Không được! Không thể như vậy! Cậu không muốn tách khỏi Ân Viêm! Càng không muốn bị Ân Viêm chán ghét!
Cậu đột nhiên bật dậy, mím môi, nhăn mặt giống như đứa bệnh thần kinh. Cậu đứng lên nhìn quanh chuyển bồn tựa như mỗi ngóc ngách đều lộ ra hơi thở của Ân Viêm, cậu xoay người, không chút do dự rời đi.
Một đường lái xe đến dưới chân núi vùng ngoại thành, cậu vùi đầu leo núi. Đến khi đứng trước mặt Sơn Thần thì cả người cậu đã đầy mồ hôi, tay chống lên thân cây thở hồng hộc: "Ông, ông nội từng nói với ta, Sơn Thần và Thổ Địa Thần đều phụ trách một vùng đất, có thể, có thể cảm ứng được sinh lão bệnh tử nhân duyên và con nối dõi của người sống tại vùng mình phụ trách, ngươi, ngươi nhìn ta xem......"
Cổ thụ điên cuồng cự tuyệt đung đưa không ngừng.
"Ở đây ta cũng chỉ quen biết ngươi, ngươi không giúp ta, ta, ta sẽ chết ở chỗ này của ngươi!" Dụ Trăn ngồi bẹp xuống đất ôm lấy thân cây, khó có khi vô lại.
Cổ thụ sầu đến mức lá cây cũng sắp trụi hết, bèn dứt khoát giả chết.
"Nghe nói da Sơn Thần là tài liệu tốt nhất để luyện khí, ta cảm thấy luyện khí chơi rất vui, muốn học một chút." Dụ Trăn dán mặt lên thân cây, hai tay "dịu dàng" vuốt ve vỏ cây, ý vị không rõ.
Cổ thụ run lên, bắt đầu điên cuồng thả nhánh cây. Lần này là thật sự nhánh cây, đập lên đầu rất đau.
Dụ Trăn mặc kệ, ôm thân nó bất động bắt chước giả chết.
Một người một cây cùng nhau giằng co.
Một phút, hai phút, năm phút...... Nửa tiếng trôi qua, Dụ Trăn không nhịn được nữa, bắt đầu vùi đầu móc vỏ cây.
Cổ thụ quả thực bị cậu phiền chết, cuối cùng nó cũng không thể nhịn được nữa phiến lá đầu cành chậm rì rì rơi xuống trước mặt cậu.
Mắt Dụ Trăn sáng lên, vội vươn tay ra đón. Kết quả khi lá cây tiếp xúc với đầu ngón tay cậu thì lập tức hóa thành tro tàn rồi biến mất. Cậu sửng sốt hỏi: "Đây là có ý gì?"
Cổ thụ không có động tĩnh, cũng không đưa ra bất kỳ hướng dẫn gì.
"Ý là...... Công dã tràng sao?"
Cổ thụ nhẹ nhàng lắc lắc lá cây, thế mà có chút hương vị dịu dàng trấn an.
Trái tim Dụ Trăn nặng nề.
"Tiểu tu sĩ, ngươi đừng làm khó dễ Sơn Thần đại nhân nữa, ngài chỉ có thể cảm ứng được vận mệnh phàm nhân, tính không ra tương lai của tu sĩ. Nhân duyên của ngươi, do Thiên Đạo quản."
Một giọng nói trẻ con đột nhiên phát ra từ trên cây. Dụ Trăn ngửa đầu nhìn lên, liền thấy một con sóc béo ngồi xổm trên cành khô của cổ thụ. Nó cúi đầu nhìn cậu, thấy cậu nhìn lên đây, còn nhân tính hóa mà phất phất tay, miệng khẽ nhúc nhích.
"Trở về đi, thay vì giao nhân duyên cho người khác, còn không bằng tự mình nắm chắc."
Con sóc này Dụ Trăn có biết. Ngày đó lúc bắt linh thỏ, đối phương từng đi theo phía sau cậu xem náo nhiệt, là một con lão yêu quái khai trí đã lâu.
Đầu óc bị chuyện tình cảm mụ mị của Dụ Trăn dần bình tĩnh lại, nhớ tới thân phận tu sĩ của mình, sờ sờ vỏ cây bị mình móc ra. Cậu cảm thấy áy náy bèn độ chút công đức qua: "Xin lỗi, ta tùy hứng rồi."
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn con sóc, cười cười: "Cảm ơn ngươi, lần sau lại đến tìm ngươi chơi."
Sóc giật giật bộ râu, móc ra một quả hạch ném cho cậu, rồi xoay người theo cành khô cổ thụ chui vào trong rừng biến mất.
Lạch cạch, cổ thụ lại thả một nhánh cây xuống rơi vào trong ngực cậu, rồi hóa thành một đóa nguyệt quý còn vươn sương sớm.
"Cảm ơn ngươi đã an ủi." Dụ Trăn thưởng thức nguyệt quý, lại nhẹ nhàng sờ sờ thân cây. Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, sau khi nói lời tạm biệt thì xoay người xuống núi.
Không muốn về nhà ăn cơm, cũng không muốn ăn cơm bên ngoài. Muốn đến công trường tìm Ân Viêm, nhưng lại có chút do dự.
Dụ Trăn lái xe lang thang không có mục tiêu quanh thành phố B, bất tri bất giác, lại chạy đến cao ốc Bác Lực.
So với sát khí vờn quanh ngày hôm qua, hôm nay cao ốc Bác Lực thoạt nhìn sáng ngời hơn bình thường nhiều, mặc dù vẫn có chút cảm giác không thoải mái, nhưng lại rất nhỏ. Một lượng ít này có thể gây chuyện xui xẻo nho nhỏ cho hộ gia đình, nhưng sẽ không khiến người vô tội chết thảm.
Cậu dừng xe ven đường, dựa vào tay lái nhìn sang cửa cao ốc, vô thức nhìn chằm chằm hộ gia đình ra ra vào vào. Đột nhiên cậu nghĩ đến một chuyện, mày cau lại, rồi ngồi thẳng dậy khởi động ô tô.
Lần này cậu lại không do dự, một đường vững vàng chạy đến công trường, sau khi đi vào mới nhớ vẫn chưa gọi điện hỏi Ân Viêm ở đâu. Cậu vội dừng bước móc di động gọi cho người kia.
Lát sau mới có người nghe điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Ân Viêm truyền đến: "Sao vậy?"
"Anh ở đâu?" Cậu hỏi, bước chân đi vào công trường, nhanh chóng nói: "Tôi vừa mới đến cao ốc Bác Lực một chuyến, nhớ tới một chuyện. Ngày hôm qua anh nói tên đạo sĩ kia mượn thọ mệnh và số phận của mấy hộ gia đình, người đã qua đời trước không nhắc tới, nhưng những người còn sống thì phải làm sao? Ví dụ như Trì Nam, anh ta bị mượn số phận và thọ mệnh......"
"Cậu đến công trường?" Bên kia điện thoại, Ân Viêm đột nhiên hỏi.
Dụ Trăn dừng bước, nhìn máy móc cỡ lớn đột nhiên vận chuyển phía trước. Cậu xoay người đi sang một góc an tĩnh mới trả lời: "Ừ, anh ở đâu? Sao tôi đi mấy chỗ rồi vẫn không gặp anh? Đi ăn cơm rồi sao?"
Điện thoại bên kia yên lặng một lúc, Ân Viêm trả lời: "Tôi ở công ty, cậu không thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu sao?"
Dụ Trăn: "......"
Tin nhắn cái gì, thư ngắn cái gì, phía trước đó đầu óc của cậu bị đứt mạch, sao có thể chú ý tới tin nhắn.
"Tới công ty, tôi dẫn cậu đi ăn cơm trưa." Ân Viêm từ im lặng của cậu nhận được đáp án, nên mở miệng nói thêm.
Giọng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng có lẽ là do giọng của tình nhân nghe vào tai nên Dụ Trăn cảm thấy trong giọng hắn còn mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chiều.
Tai Dụ Trăn hơi nóng lên, đè tiểu tâm tư hơi ngóc đầu của mình xuống. Cậu cúi đầu ngoan ngoãn đáp một tiếng, chuẩn bị cúp điện thoại.
"Cậu có lái xe không? Nếu không lái tôi đến đón cậu." Ân Viêm bổ sung một câu.
Nếu hai người là chồng chồng thật sự, vậy thì Ân Viêm chắc chắn chính là ông chồng nhị thập tứ hiếu tốt nhất hoàn mỹ nhất trên đời này!
Nhìn xem tri kỷ thế cơ mà!
Chồng.
Dụ Trăn đột nhiên ho một tiếng, lỗ tai và mặt đỏ bừng. Cậu nhanh chóng nói: "Không cần."
Nói xong cậu cúp điện thoại nhét vào trong túi, nhìn quanh vài vòng giả vờ như đang ngắm phong cảnh. Tầm mắt nhìn đến công nhân bận rộn chung quanh, mới phản ứng lại hành vi hiện tại của mình là lạy ông tôi ở bụi này và ngu đần đến mức nào. Cậu khẽ ho một tiếng, khuôn mặt cứng đờ xoay người đi nhanh ra cổng công trường.
Lên xe, thắt kỹ đai an toàn. Lúc mở chức năng hướng dẫn đường đi thì cậu mới nhớ một chuyện cực kỳ quan trọng.
Nói...... Công ty Ân Viêm nói, là ở đâu?
Kết hôn với Ân Viêm đã lâu, mà cậu chỉ biết Ân gia rất có tiền nhưng vẫn không biết công ty Ân gia tên gì.
......
............
Mặt cậu lại đỏ lên, lần này là do chột dạ và xấu hổ. Cậu ngượng ngùng không dám gọi điện thoại hỏi Ân Viêm, vì thế cậu mở trình duyệt di động ra, nhập tên Ân Hòa Tường vào, tìm kiếm.
Thông thường, các công ty tương đối lớn và chủ của công ty đó đều sẽ có bộ bách khoa nhân vật trên internet. Cậu, cậu tìm hiểu trước một chút, lỡ như tìm không được thì lại hỏi Ân Nhạc.
Một đống tin tức nhảy ra, phần lớn có quan hệ đến việc kinh doanh. Tin mới nhất là Ân Hòa Tường làm chủ tịch Cẩm Giang, đi đâu tham gia hội nghị gì, ở hội nghị phát biểu dự án gì. Còn cả vị lãnh đạo nào tham dự và biểu đạt cái nhìn thế nào với ông.
Cẩm Giang.
Dụ Trăn trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi xác nhận không phải người trùng tên trùng họ, cậu choáng váng.
Cậu chỉ biết Ân gia hình như kinh doanh địa ốc, trong tay Cừu Phi Thiến còn có công ty mỹ phẩm, nhưng cậu cũng không biết, công ty Ân gia lại là Cẩm Giang!
Hoa Quốc nhiều thành thị lớn lớn bé bé như thế, gần như trong mỗi một thành thị khá lớn đều sẽ có một cái quảng trường hoặc trung tâm thương mại hay là khu giải trí theo chủ đề mang tên Cẩm Giang.
Tỉnh H đương nhiên cũng có, lúc Dụ Trăn học đại học thường xuyên ngồi xe ngang đó, nhưng chưa từng đi vào. Bởi vì tiền tiêu bên trong đó tuyệt đối không phải một đứa nghèo rớt mồng tơi như cậu có thể gánh nổi.
"......"
Cậu siết chặt di động, nuốt nuốt nước miếng, khẽ nới lỏng khăn quàng cổ. Ngón tay cậu run rẩy nhập vào tên Cừu Phi Thiến, tìm kiếm.
Lại có một đống tin tức nhảy ra, lần này cậu không click mở tin tức đầu tiên, mà mở phần giới thiệu nhân vật phía dưới.
Cừu Phi Thiến, chủ tịch kiêm CEO tập đoàn Tường Phi, sinh ngày X tháng X năm 19XX tại thành phố B. Tốt nghiệp đại học XX ở Trung Quốc...... Cùng năm 19XX sáng lập tập đoàn Tường Phi, chủ yếu kinh doanh vật dụng hàng ngày, sau đó khai phá thị trường mỹ phẩm cao cấp dưới nhãn hiệu Thiến Nhạc......
Tường Phi, Thiến Nhạc......
Dụ Trăn chậm rãi buông di động, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trăm triệu không ngờ tới, Cừu Phi Thiến mỗi ngày ở trước mặt cậu trình diễn tiết mục gà bay chó sủa dạy dỗ con trai cùng với Ân Hòa Tường không có cảm giác tồn tại mấy, cư nhiên lại là nhân vật lợi hại như vậy.
Làm sao bây giờ, cảm giác chênh lệch giữa bản thân với Ân Viêm lại càng lớn.
Không đúng không đúng, thật ra Ân Viêm cũng đâu phải Ân Viêm kia. Bản thân anh ấy cũng không phải thiếu gia có tiền gì đó, chỉ là một mạt tàn......
Cậu đột nhiên nhớ tới không gian giới tử chỉ đi qua một lần và thói quen người bề trên hiển lộ trong lúc vô tình của Ân Viêm, cậu siết chặt di động.
Không phải thiếu gia.
Cậu đột nhiên vô cùng xác định, cũng vô cùng ủ rũ.
Lúc Ân Viêm ở Tu Chân giới chắc không phải thiếu gia, mà còn lợi hại hơn cả "lão gia", chính là cái loại đại lão gia có thể tùy ý sai khiến thiếu gia ấy.
Xong rồi, cậu lại thích một người lợi hại như vậy, đời này còn có hi vọng theo đuổi được đối phương sao?
Cậu nằm bò trên tay lái, bả vai sụp xuống vài giây, đột nhiên bật dậy như được tiêm máu gà. Cậu nhanh chóng khởi động ô tô, chuyển tay lái ——đều là tàn hồn, đắt rẻ sang hèn gì chứ!
Ông nội từng nói, đời này cậu là mệnh độc thân, đúng, tình huống tệ nhất bất quá là độc thân thôi. Vậy, vậy dứt khoát thử xem sao, nếu không thử, làm sao biết được kết quả cuối cùng chứ.
Hơn nữa cậu với Ân Viêm vận mệnh tương liên, còn phải dây dưa thật lâu để bổ toàn hồn phách. Thời gian dài như thế, có câu gần quan được ban lộc, chỉ cần công phu đủ thâm sâu, cậu không tin chày sắt không thể mài thành kim thêu!
Một đường tự mình cổ vũ mà chạy đến cao ốc tổng bộ Cẩm Giang. Sau khi dừng xe, cậu sửa sang đầu tóc rồi xuống xe, bước lên bậc thang đi vào của chính, sau đó lại đứng hình lần nữa.
Nói xem...... Ân Viêm ở tầng mấy?
Cậu không có thẻ làm việc, quầy lễ tân mắt sắc đã chú ý tới cậu, làm tốt chuẩn bị đăng ký thông tin chuyến thăm của cậu. Bảo vệ ở cửa cũng như có như không nhìn cậu, chà xát bộ đàm trong tay.
Ngũ cảm mẫn cảm khiến Dụ Trăn nhanh chóng chú ý tới tầm mắt bọn họ, không hiểu sao cảm thấy bản thân giống một con ếch bị lột phơi thây trước tầm nhìn của công chúng. Cậu trấn an bản thân rồi nhìn họ cười nhẹ, sau đó xoay người đi đến khu nghỉ ngơi bên trái quầy lễ tân tìm vị trí ngồi xuống, lấy di động ra gọi cho Ân Viêm.
Lễ tân dời tầm mắt nhưng bảo vệ vẫn chưa.
Sau một lúc, lễ tân bưng ly nước đặt trước mặt cậu, rồi lễ phép cười nhẹ với cậu.
Tố chất của nhân viên Cẩm Giang đúng là không chê vào đâu được.
Cậu thấp giọng nói cảm ơn, vừa vặn bên kia bắt máy. Cậu vội nghiêng đầu hỏi Ân Viêm tầng lầu cụ thể.
"Cậu tới rồi?"
"Ừ, ở sảnh lớn."
"Chờ tôi xuống."
Ân Viêm nói xong liền cúp điện thoại. Dụ Trăn buông di động, lễ tân đúng lúc tiến lên, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ngài muốn tìm ai? Tôi có thể giúp ngài liên hệ, tránh chờ đợi lâu."
"Cảm ơn, không cần đâu, người tôi tìm đang xuống đây." Dụ Trăn nói cảm ơn lần nữa, nhận thấy bảo vệ sau lưng vẫn còn đang nhìn mình, cảm thấy không được tự nhiên.
Sao thế nhỉ? Nhìn cậu rất rất khả nghi sao? Sao bảo vệ cứ nhìn cậu mãi vậy?
Cứ miên man suy nghĩ một lúc, thang máy chuyên dụng bỗng mở ra. Ân Viêm bước nhanh ra, trên cánh tay còn đắp áo khoác với khăn quàng cổ. Tầm mắt hắn tinh chuẩn rơi xuống trên người Dụ Trăn, hai chân hơi khựng lại, sau đó bước càng nhanh hơn.
Dụ Trăn không hiểu sao có chút khẩn trương, vội vàng đứng lên, giống như học sinh tiểu học gặp thầy giáo. Cậu kéo kéo vạt áo lại kéo kéo tay áo, chợt nhìn thấy bùn đất trên quần áo, thân thể cậu cứng ngắc.
Không xong, trước đó cậu chạy lên núi tìm Sơn Thần chơi một lúc, cọ một thân đầy bùn đất, sau đó quên về thay quần áo.
"Sao lại thành như vậy?"
Ân Viêm đến gần cậu, vươn tay gỡ khăn quàng cổ của cậu ra, sau đó cực kỳ tự nhiên tháo nút áo khoác của cậu.
"Tôi, tôi đi tìm Sơn Thần chơi." Dụ Trăn quẫn bách muốn chết, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bảo vệ vẫn nhìn chằm chằm mình. Cậu vội phối hợp cởi áo khoác dơ ra, không dám ngẩng đầu nhìn mặt Ân Viêm.
Mới vừa phát hiện tâm tư của mình thì lại mang một thân lôi thôi xuất hiện trước mặt Ân Viêm, còn bày ra trước công chúng nữa. Thật sự quá mất mặt.
Hơn nữa hiện tại Ân Viêm mới vừa tiến vào tổng công ty, đang là thời điểm cần thiết lập hình tượng để tạo uy tín. Kết quả cậu lại mang dáng vẻ thế này chạy tới tìm hắn, quả thực không xong.
"Xin lỗi, tôi không chú ý."
Cậu ảo não xin lỗi, trên người đột nhiên ấm áp. Ân Viêm lấy áo khoác của hắn khoác lên vai cậu, rồi ra hiệu cậu đưa tay: "Bên ngoài lạnh, mặc áo vào đi. Tôi đặt nhà hàng Nhật rồi, trước đó không phải cậu nói muốn ăn sushi sao?"
Khi khoác áo, hai tay Ân Viêm gần như vòng qua ôm cậu vào ngực hắn, Dụ Trăn sửng sốt, ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn. Lúc tầm mắt chạm vào ánh mắt hắn, trong lòng cậu nhảy dựng, hơi hoảng loạn cúi đầu kéo khăn quàng cổ. Cậu xì xụp chôn cả khuôn mặt mình vào trong, chỉ để đôi mắt ra bên ngoài, nín thở không nói lời nào.
Động tác Ân Viêm khựng lại, rũ mắt nhìn cậu, tầm mắt đảo qua khe hở của khăn quàng cổ thấy gương mặt và lỗ tai đỏ ửng của cậu. Hắn nhẹ cong khóe miệng, rồi vươn tay gõ trán cậu một cái, giống như hầu hạ con nít kéo tay cậu giúp cậu mặc áo. Hắn nói: "Bây giờ biết xấu hổ rồi sao? Ra ngoài chơi rồi cọ một thân đầy bùn đất trở về, xấu hổ hay không?"
Nói xong hắn quét mắt qua lễ tân và bảo vệ đang trợn to mắt trong sảnh, nói tiếp: "Các vị đừng nhìn chằm chằm em ấy nữa, da mặt em ấy mỏng."
Dứt lời bèn giúp Dụ Trăn cài lại nút, thuận thế nắm lấy tay cậu. Một tay hắn dắt người một tay cầm áo khoác dơ của Dụ Trăn, trên người chỉ mặc một cái áo len đã rời đi.
Lễ tân và các nhân viên an ninh: "......"
Chòi mé, hình như bọn họ đã thấy cái gì không nên thấy rồi!
- ------------
Hahaha, dài gần phân nửa bài báo cáo thực tập của tui rồi =)))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.