Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 65: Tông pháp xử trí




Theo dòng linh khí chảy ngược, cây con từ từ lớn lên, dần không cần Dụ Trăn dẫn dắt đã có thể tự chủ hấp thu linh khí từ bốn phía.
Dụ Trăn thừa cơ này thu tay lại, dùng linh khí nâng nó lên không trung, tay vừa động lấy từ bảo tháp ra một chậu gốm. Cậu do dự một chút, không dùng tức nhưỡng, mà chỉ lấy thổ nhưỡng bình thường đổ gần phân nửa chậu gốm, sau đó thuận tay rót một giọt Vô Ngân Thủy vào.
Chậu hoa và thổ nhưỡng đều đã chuẩn bị xong, cậu đứng lên, lần nữa dẫn hồn chỉ dẫn cây con từ từ bay lại đây.
"Cây cối không thể sinh trưởng mà không có đất, bây giờ tôi muốn gieo cậu xuống, cậu đừng giãy giụa, hiểu không?"
Cây con tựa như nghe hiểu lời cậu, lay lay lá cây, chủ động đáp xuống chậu hoa.
Dụ Trăn vội lấy ra công cụ trước kia Ân Viêm giúp cậu mua lại từ người ông nông dân chuyên trồng hoa, cẩn thận đào hố trồng cây con xuống.
Nháy mắt khi cắm rễ, linh khí trong viện lại lần nữa chấn động, thậm chí có một hai luồng kim quang mang theo linh khí bay tới, dung nhập vào trong cơ thể cây con.
Cây con thích ý duỗi dài cành lá, cảm kích cọ cọ tay Dụ Trăn. Nó thu lại hơi thở trên người, bắt đầu nghỉ ngơi chuyên tâm hấp thu chất dinh dưỡng của thổ nhưỡng và Vô Ngân Thủy.
Dụ Trăn sờ sờ lá cây của nó, lại lấy Vô Ngân Thủy ra cẩn nhận nhỏ một giọt vào rồi dặn dò: "Bây giờ cậu vẫn còn rất yếu, linh khí vừa hấp thu quá lớn, sắp tới tốt nhất là không nên mù quáng tiếp tục hấp thu lực lượng, nếu không thân thể này sẽ không chịu nổi."
Cây con lại lay lay lá cây, oán khí bị linh khí cọ rửa đã giảm đi rất nhiều, bây giờ chỉ lộ ra một mặt ôn hòa thân thiết.
Dụ Trăn nở nụ cười, khom lưng ôm chậu gốm lên, cẩn thận dùng linh khí bao nó lại, tránh cho nó bị linh khí chưa ổn định từ bốn phía va chạm.
Viên Tuệ đại sư và Phong lão nhận được tin tức lập tức chạy đến. Trên đường đi còn không quên phân phó người xem chừng viện của Vương Đạt Nghĩa, cũng khẩn cấp mở ra trận pháp phòng hộ gần tiểu viện của Dụ Trăn, ổn định lại khí tức nơi này, tránh động tĩnh tụ hồn khiến các tu sĩ không rõ chân tướng khác để ý.
Chờ họ chạy tới tiểu viện, theo tiểu tu sĩ vào cửa hết thảy đã gió êm sóng lặng.
Dụ Trăn ôm chậu gốm ngồi trên xích đu, thấy họ vào lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Tiểu Trăn, cậu nói chuyện tà tu có điều kỳ lạ, là đã phát hiện cái gì rồi?" Phong lão sốt ruột hỏi, cũng chưa chú ý tới cây con trong tay cậu.
Dụ Trăn đẩy nhẹ chậu gốm, trả lời: "Chuyện này các vị có thể hỏi cậu ấy. Vừa nãy cháu miễn cưỡng dùng Đạo Chủng tụ lại hồn phách tu sĩ ở nơi này, bây giờ cậu ấy đã hình thành ý thức, có thể giao lưu đơn giản."
Lúc này Phong lão mới chú ý tới chậu gốm trong tay cậu, tầm mắt dừng trên cái cây có linh khí trôi nổi xung quanh, ngơ ngác hỏi: "Cậu...... đem vị tà, vị tu sĩ kia biến thành cái dạng này?"
"Cháu chỉ cho cậu ấy một vật dẫn để gởi gắm linh hồn, đợi khi nào hồn phách cậu ấy hoàn toàn tụ lại, đoạt lại khí vận, về sau muốn trở thành quỷ tu cũng được, muốn vào luân hồi cũng được, thân thể cây cối này không trở ngại cậu ấy." Ngược lại có phần giúp ích.
Dụ Trăn giải thích đơn giản.
Lúc họ nói chuyện với nhau, Viên Tuệ đại sư đã tinh tế cảm ứng trạng thái cây con, lúc này nhịn không được niệm câu phật hiệu: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, Dụ tiểu hữu là người đại thiện."
Nói đoạn, ông đưa tay nhận lấy chậu gốm, lần Phật châu trong tay, thấp niệm vài câu kinh Phật rồi bức ra một sợi công đức kim quang bao trùm lấy cây con. Đồng thời, Phật châu rời tay, bay lên phía trên chậu gốm, kim quang lóe sáng.
Cây con giãn ra cành lá, có vẻ như được kim quang chiếu vào thật sự rất thoải mái.
"Đa tạ Viên Tuệ đại sư."
Một giọng nói thanh nhuận của phái nam đột nhiên truyền ra từ cây con, Dụ Trăn sửng sốt, qua hai giây mới phản ứng lại người nói chuyện này hẳn là "tà tu" bị hại kia.
Thân là người gieo giống cây con, trước đó cậu chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được một chút cảm xúc của đối phương, không thể tự do nói chuyện với nhau. Thật không ngờ, Viên Tuệ đại sư vừa ra tay là có thể làm cây con "mở miệng". Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Lúc cậu tìm lại lời nói, Viên Tuệ đại sư đã hỏi rõ ràng cây con, cũng biết tà tu bị hại này tên là Nguyên Diễm.
Nhắc tới chân tướng bị hại, giọng Nguyên Diễm trầm xuống, nhanh chóng kể lại chuyện ngày đó.
Thì ra vào ngày xảy ra chuyện, Nguyên Diễm bởi vì có việc nên chuẩn bị đến nói lời tạm biệt với Viên Tuệ đại sư.
Trên đường đến viện của Viên Tuệ đại sư, cậu ta đụng phải Vương Đạt Nghĩa một mình ngồi xe lăn ở trong trang giải sầu. Cậu ta nghĩ dù sao đối phương cũng là trưởng bối thế là chủ động đến chào hỏi một câu. Mà Vương Đạt Nghĩa kia cũng rất thân thiết nói chuyện với cậu ta, nghe đến cậu ta phải đi, còn nói muốn đưa cậu ta một ít thứ.
Nguyên Diễm không có công không dám nhận lộc, kiên trì chối từ không nhận, Vương Đạt Nghĩa cũng không cưỡng ép, nói vài câu tiếc nuối rồi từ bỏ. Lúc sau Nguyên Diễm cáo từ chuẩn bị rời đi, Vương Đạt Nghĩa đầu tiên là gật đầu, sau đó lại khó xử mở miệng, tỏ vẻ trợ thủ của lão cũng không biết đi đâu, bây giờ còn chưa tới đón lão về viện, hy vọng Nguyên Diễm có thể đưa lão trở về.
Đây vốn chỉ là việc nhỏ, hơn nữa trưởng bối đã tự mình mở miệng nên Nguyên Diễm cũng gật đầu đồng ý, sau đó cậu ta đẩy Vương Đạt Nghĩa về viện.
"Kết quả sau khi vào viện, cũng không biết lão ta sử dụng tà pháp gì, nhanh chóng áp chế tu vi của tôi, kiềm chế tay chân của tôi, còn đặt một cái pháp khí kỳ quái lên người tôi. Sau đó tôi không biết gì nữa, chờ đến khi thanh tỉnh lại, tôi đã đầy người sát khí, bị nhốt ở trong tiểu viện này."
Nguyên Diễm nói đến đây thì dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Tối hôm qua, ý thức của tôi có một khoảng thanh tỉnh ngắn ngủi, tôi dùng một cái pháp bảo bàng thân cuối cùng để ngăn chặn sát khí, muốn tìm người cầu cứu, kết quả một người trung niên mập mạp đột nhiên xuất hiện động thủ với tôi. Sau khi tôi chết, gã có ý dùng chân hỏa thiêu hủy hồn phách của tôi, tôi không cam lòng, nên buông bỏ phần lớn hồn phách, nhân lúc gã vội vàng không kịp kiểm tra thì để lại một tia oán khí, hy vọng có người phát hiện chân tướng, giúp tôi giải oan."
Cây con nói đến đây bèn nhích lại gần Dụ Trăn, thân mật cảm kích theo bản năng.
Khi Phong lão nghe thấy tên Vương Đạt Nghĩa đã sớm trầm mặc, lúc này nghe hết toàn bộ quá trình, càng tàn nhẫn cắn chặt hàm răng. Ông hỏi thêm: "Vẻ ngoài của gã trung niên mập mạp kia thế nào? Có gì đặc biệt không?"
Cây con trả lời: "Bên ngoài rất hiền lành, mù một con mắt, giống Vương Đạt Nghĩa."
Giống Vương Đạt Nghĩa? Nói vậy, đó căn bản chính là Vương Đạt Nghĩa!
Phong lão tức muốn sùi bọt mép, linh khí trên người kích động. Ông tức giận nói: "Hay cho một tên sắp chết, hay cho một tên biết sai thì sửa! Lão lại lừa chúng ta vài chục năm! Thật là sư môn bất hạnh! Cũng trách ta già cả mắt mờ! Nguyên tiểu tu sĩ, lão hủ này sẽ giúp cậu lấy lại công đạo!"
Nói xong bèn xoay người chạy tới viện của Vương Đạt Nghĩa.
Viên Tuệ đại sư thấy ông không bình tĩnh như thế, khẽ nhíu mày, linh khí trên tay hơi động, Phật châu lại lần nữa lên không, lần này trực tiếp phóng lớn bao phủ toàn bộ sơn trang. Linh khí bốn phía bắt đầu điên cuồng trào ra, sương mù ở giữa núi dần tụ lại rồi bay tới sơn trang, một tầng hào quang phủ đầy lá bùa màu vàng nhạt bỗng xuất hiện, lấy Phật châu làm tâm từ từ khuếch tán ra ngoài, bao lấy toàn bộ sơn trang.
Trong trang một mảnh sương trắng, hoàn toàn không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài trang.
"Hộ sơn đại trận?" Nguyên Diễm kinh ngạc thốt lên, ngữ khí mơ hồ kích động.
Viên Tuệ đại sư lại nói một câu phật hiệu, giao chậu gốm cho Dụ Trăn, khom lưng hành một cái Phật lễ và nói: "Làm phiền Dụ tiểu hữu giúp chăm sóc Nguyên Diễm một lúc, đợi lão nạp rửa sạch nghiệp chướng lại đến đón cậu ấy."
Dụ Trăn vội nghiêng người tránh khỏi lễ của ông, cậu ôm lấy chậu gốm gật đầu đồng ý.
Viên Tuệ đại sư vội vàng chạy đi, Dụ Trăn cùng cây con trong chậu gốm mắt to trừng mắt nhỏ, lại không tiện trực tiếp gọi Hư Vô ra liên hệ với Ân Viêm, vì thế cậu uyển chuyển hỏi: "Cậu muốn đi xem không?"
Không có Viên Tuệ đại sư giúp đỡ, Nguyên Diễm lại biến thành bộ dáng có miệng không thể nói. Cậu ta nghe vậy cũng chỉ là lắc lắc cành lá, chỉ là động tác hơi vội vàng.
Xem ra là rất muốn đi xem náo nhiệt.
Dụ Trăn liếc mắt sang hướng viện của Vương Đạt Nghĩa, sờ sờ tháp bạch ngọc chứa Ma Cô trên cổ tay, cất bước đi đến bên kia.
Động tĩnh của hộ sơn đại trận lớn như thế, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn thấy.
Tu sĩ bên trong trang đều bị kinh động, lúc ra cửa thấy môn nhân của Viên Tuệ đại sư đồng thời chạy tới viện của Vương Đạt Nghĩa, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn, trong lòng cả kinh. Sau khi bắt chuyện hỏi nhau nhưng không có kết quả, bèn tụ tập tốp năm tốp ba chạy theo.
Dụ Trăn xen lẫn trong đám tu sĩ xem náo nhiệt, vừa đến gần viện của Vương Đạt Nghĩa đã thấy Phong lão nổi giận đùng đùng vọt ra từ cửa viện mở rộng, trong tay còn nắm một con rối nhỏ, có vẻ là không bắt được.
"Để lão chạy!" Phong lão giơ con rối trong tay lên, linh khí sắc bén vây nó lại, quát hỏi: "Vương Đạt Nghĩa đi đâu!"
Con rối kinh sợ lắc đầu, đột nhiên kịch liệt giãy giụa, rồi"bùm" một tiếng tự bạo.
Tay Phong lão bị vụ nổ làm bị thương, lại không rảnh quan tâm. Ông ném con rối xuống đất, nhìn về phía Viên Tuệ đại sư đến sau một bước: "Ông mở hộ sơn đại trận, trước đó cũng phái người trông chừng viện của Vương Đạt Nghĩa, chắc lão vẫn còn trong trang chưa chạy đi xa, lục soát!"
Viên Tuệ đại sư gật đầu, nhìn các tu sĩ xem náo nhiệt chung quanh, rót linh khí vào giọng nói: "Tà tu chân chính đã bắt được, là Vương Đạt Nghĩa ở trong viện này. Bây giờ lão trốn ở trong trang, còn mời các vị đến đại điện tập hợp, chớ có tự mình hành động, để tránh bị Vương Đạt Nghĩa chui chỗ trống."
Chúng tu sĩ ồ lên.
Vương Đạt Nghĩa là tà tu? Cái người có gương mặt hiền từ kia lại là tà tu?
Dụ Trăn không ngờ cho dù có Ân Viêm lại đây nhìn, Vương Đạt Nghĩa kia vẫn chạy được. Cậu nhíu mày vừa mới chuẩn bị đến đại điện, đã nghe thấy Ân Viêm truyền âm nhập mật.
【Dưới gốc cổ thụ viện phía Nam, "Vương Đạt Nghĩa" bị tôi vây ở chỗ đó. 】
Dụ Trăn giật mình, mắt thấy mọi người đã bắt đầu theo lời dặn dò của Viên Tuệ đại sư đến đại điện, vội cất bước ra ngoài tìm Viên Tuệ đại sư và Phong lão: "Trước đó khi tụ hồn cháu sợ Ân Viêm nhìn ra không đúng, nên nói anh ấy về viện của tụi cháu trước, bây giờ Vương Đạt Nghĩa chạy trốn, cháu sợ lão chó cùng rứt giậu đến người thường cũng tổn thương nên muốn trở về gặp Ân Viêm, chậu gốm này......"
"Ta giúp cậu trông giữ trước." Phong lão áp xuống tức giận nhận lấy chậu gốm, nghĩ nghĩ, lại gọi Bác Tu tới, nói thêm: "Đừng đơn độc hành động, để Bác Tu cùng đi với cậu."
Viên Tuệ đại sư cũng gọi Thích Thanh Nguyên đang sắp xếp người lục soát tới, để hắn cùng Dụ Trăn đi một chuyến.
Dụ Trăn không từ chối, một hàng ba người nghịch dòng người vội vàng đi tới viện phía Nam. Dụ Trăn vẫn luôn chuyên tâm nghe Ân Viêm truyền âm nhập mật, cho nên một đường không nói chuyện, trầm mặc bước nhanh.
Bác Tu thấy thế còn tưởng cậu đang lo lắng, bèn mở miệng trấn an: "Tiểu Trăn cháu đừng vội, hộ sơn đại trận này có tác dụng ức chế nhất định với tà vật, ngài Ân lại rất thông tuệ, sẽ không có việc gì."
Dụ Trăn hoàn hồn, gật gật đầu, vẫn không nói chuyện.
Bác Tu thấy cậu tâm thần không yên như thế, suy đoán cậu thật sự có tình cảm với Ân Viêm, hắn hơi thổn thức, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu Trăn, đừng trách chú Tu lắm miệng. Nếu cháu quyết định sẽ ở bên ngài Ân thì tốt nhất vẫn nên lộ ra một ít về thân phận của cháu cho cậu ấy biết, cứ giấu diếm như vậy không phải kế lâu dài."
Đây thật sự là lời nói xuất phát từ đáy lòng, Dụ Trăn vừa vặn nghe xong Ân Viêm giao phó, nghe vậy cảm thấy rất ấm áp. Cậu gật đầu, đáp: "Cháu biết. Lần này cháu dẫn anh ấy tới sơn trang là định để anh ấy tự phát hiện chút chuyện trước để lót đường cho sau này, chờ lần này bình an về nhà, cháu sẽ nói với anh ấy."
Vẻ mặt Bác Tu dịu xuống, nói thêm: "Vậy là tốt rồi. Nếu có chỗ khó xử, chú và Phong lão cũng có thể giúp cháu giải thích."
"Cám ơn chú Tu."
Hai người kết thúc đối thoại, tiếp tục lên đường. Thích Thanh Nguyên bước phía sau họ một bước, tầm mắt qua lại trên người họ sau đó rơi xuống viện phía nam.
Mấy người vừa rẽ vào viện phía Nam, lập tức thấy một người trung niên mập mạp nửa mù cả người bao trùm trong hắc khí đang đứng dưới cây cổ thụ ven tường, tựa như muốn phá tan kết giới rời đi. Ở bên chân gã cách đó không xa, một người cả người đầy máu nằm đó, sống chết không rõ.
Dụ Trăn liếc mắt một cái đã nhận ra người nằm trên mặt đất là Ân Viêm, thấy hắn cả người đầy máu, đầu óc cậu nháy mắt nổ tung, quên sạch dặn dò trước đó Ân Viêm đã truyền âm nhập mật. Cậu không nghĩ gì đã phóng nhanh đến bên kia, sốt ruột gọi: "Ân Viêm!"
Bác Tu và Thích Thanh Nguyên cũng kinh hãi, một người nghe thấy động tĩnh thì hung thần ác sát xông tới chỗ Vương Đạt Nghĩa, một người khác thì vội vàng gọi điện thoại kêu người, đồng thời mở kết giới phòng hộ cho Dụ Trăn với Ân Viêm.
"Hai đứa nhóc cũng dám đến bắt ta, nạp mạng đi!" Vẻ mặt Vương Đạt Nghĩa dữ tợn, sát khí trên người bùng nổ, đột nhiên rút ra một cái roi dài đỏ như máu, xông tới chỗ Bác Tu!
"Luyện Hồn Tiên?!"
*Tiên là roi í, tại đang nói tên nên tui để nguyên văn.
Bác Tu kinh hãi, vội né tránh một kích này, nói với Dụ Trăn đã bế Ân Viêm lên: "Tiểu Trăn đi mau! Mang ngài Ân rời khỏi đây trước, cậu ấy bị thương, cẩn thận sát khí nhân cơ hội nhập thể!"
"Vậy nơi này nhờ chú Tu." Mặt Dụ Trăn căng chặt, hai tay đều run rẩy. Cậu dùng linh khí nâng Ân Viêm lên, mang hắn chạy đến viện của Phong lão đối diện cầu hình vòm, rời xa sát khí.
Sau khi xác định họ đã an toàn, Thích Thanh Nguyên lập tức thu hồi kết giới, cũng xông lên trước đấu với Vương Đạt Nghĩa.
Viện phía Nam trong lúc nhất thời sát khí và linh khí hỗn loạn một mảnh, cành lá cổ thụ bên cạnh rơi rụng tán loạn, trên đất cát bay đá chạy, huyền huyễn còn hơn cả trong phim.
Một lúc sau, Viên Tuệ đại sư và Phong lão nhận được tin vội vàng mang người đuổi tới. Phong lão nhìn thấy Vương Đạt Nghĩa bản trẻ tuổi, nhớ tới bộ dáng già nua suy yếu mấy ngày trước của lão, trong lòng quả thực hận cực, lại thấy trên người lão sát khí nồng đến gần như hình thành thực thể, gương mặt ông hoàn toàn trầm xuống. Tay ông vừa động, lấy ra một cái phất trần rồi phát động linh khí, tiến lên bức Bác Tu và Thích Thanh Nguyên lui xuống, một mình đối chiến với Vương Đạt Nghĩa.
Viên Tuệ đại sư thấy thế vội phất tay thả ra một cái kết giới phòng hộ ngăn cách sát khí, sau đó lấy ra một chuỗi Phật châu thật dài, ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu phát động hộ sơn đại trận.
Ngoài trận mây mù di động, trong trận đồ án lá bùa bắt đầu sáng lên từng đợt, bao phủ lấy sơn trang.
Tại viện Phong lão, Dụ Trăn vốn đang sốt ruột xem xét miệng vết thương của Ân Viêm, trong nháy mắt khi kim quang chụp xuống, thân thể cậu chấn động. Linh khí trên người bỗng dưng kích động, cậu phun ra một ngụm máu, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
"Dụ Trăn!"
Ân Viêm vội ngồi dậy phất tay đóng lại cửa viện, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Dụ Trăn. Hắn cho cậu nuốt một viên thuốc trước, sau đó dùng linh khí ngăn cách cậu và kim quang của hộ sơn đại trận, hắn cau mày, ngửa đầu nhìn đại trận, ánh mắt nặng nề.
Ngàn tính vạn tính, hắn lại không suy xét đến chuyện Tu Chân giới hiện giờ lại còn có một đại trận trấn tà có uy lực như thế, hơn nữa thật sự có người có thể thành công phát động.
Không thể ở lâu, Dụ Trăn gánh không nổi.
Dụ Trăn miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, nắm lấy cánh tay hắn, suy yếu hỏi: "Em...... em làm sao vậy, người em đau quá...... Ân Viêm, thương thế của anh......"
Trước đó Ân Viêm từng dùng truyền âm nhập mật nói với cậu, định giả thành bị thương để rời khỏi sơn trang trước. Vương Đạt Nghĩa thật sự đã bị hắn bắt lấy khóa vào không gian giới tử, còn Trâu Thành Cảnh thì không tìm được, có vẻ đã được Vương Đạt Nghĩa đưa đi trước, "Vương Đạt Nghĩa" tàn sát bừa bãi bên ngoài kia là giả, chỉ là con rối dùng để lừa gạt đám người Viên Tuệ đại sư mà thôi.
Nhưng mùi máu tươi vừa nãy cậu ngửi được tuyệt đối là thật, Ân Viêm thật sự làm bản thân bị thương.
"Đừng nói chuyện."
Ân Viêm giúp cậu lau vệt máu đen bên khóe môi, sau đó vung tay lên hủy vết máu trên mặt đất. Hắn nhìn mây mù trôi nổi ngoài trận, đột nhiên giơ tay che khuất hai mắt Dụ Trăn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, ngủ một giấc mọi chuyện đều qua."
Linh khí ấm áp mạnh mẽ trào tới, ý thức Dụ Trăn bắt đầu trở nên mông lung, đau đớn trên người cũng biến mất một ít. Cậu mạnh mẽ chống đỡ, gọi: "Ân Viêm...... em không......"
"Ngoan, ngủ đi."
Môi bị hôn một cái, linh khí ấm áp đột nhiên bay đến chỗ mầm nhỏ héo rũ trong đan điền, lông mi Dụ Trăn run lên, ý thức hoàn toàn rời xa.
Thích Thanh Nguyên đang được sư phụ hộ pháp bỗng cảm giác được gì đó, nghiêng đầu nhìn sang viện của Phong lão.
"Thanh Nguyên, chuyên tâm." Viên Tuệ đại sư mở miệng nhắc nhở.
Thích Thanh Nguyên hoàn hồn, thấy sát khí trên người Vương Đạt Nghĩa lại lần nữa bùng nổ, vội rũ mắt tĩnh tâm, chuyên tâm làm pháp.
Quanh thân ấm áp, ý thức Dụ Trăn chìm nổi. Trong lúc hoảng hốt bỗng phát hiện bản thân đã biến thành một mạt sương mù mát lạnh trôi nổi giữa núi non, bồi hồi bên ngoài cái lồng đang phát ra kim quang, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình ảnh bên trong.
Bên trong có sương mù màu đen đang điên cuồng kích động, tà vật dữ tợn rít gào trong sương đen, vung cái roi đỏ như máu trong tay lên, hung ác khiến người ta sợ hãi.
Thật giống.
Cậu nhịn không được dời tầm mắt lên người các tu sĩ đang tụ lại bên nhau lòng đầy căm phẫn thảo phạt tà vật, không hiểu sao lại phát ra cảm khái như vậy.
Thật giống. Họ đều muốn trừ ma, họ đều muốn giết ta, còn ngươi?
Ngươi sẽ giết ta sao? Ngươi tiếp cận ta...... lại là vì cái gì?
Giao đấu càng ngày càng kịch liệt, lão giả đang đánh nhau với tà vật cánh tay đã bị thương, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Không tốt! Lão mất đi lý trí, muốn tự bạo!"
Ông lão hô to, vừa ra hiệu mọi người lui về phía sau vừa nói: "Vây lão lại! Dùng trận pháp! Không thể để lão cứ chết như vậy được, công pháp của lão có dị, có thể che giấu bản chất tà tu, cần phải đào bí mật đó ra!"
Cần phải đào bí mật đó ra.
Ý thức vốn đã dần dần đi xa đột nhiên rõ ràng, tu sĩ mặc áo sơmi quần dài tóc ngắn bỗng biến thành đám người đại năng tiên trưởng trường bào tóc dài, tay cầm các loại pháp khí. Mà cậu lại thay tà vật đang vung roi kia, như là một tên hề bị lột hết quần áo một mình đứng ở phía đối lập mọi người, xụi lơ trên mặt đất, bị người dẫn sát khí toàn thân ra.
"Ngươi thân là tà vật, lại vọng tưởng đánh cắp pháp bảo của chính đạo để thành tiên, thật là không biết tự lượng sức mình, buồn cười đến cực điểm!"
"Nói! An Hồn Linh và Khóa Sát Khấu là ngươi đoạt lấy từ chỗ nào! Ngươi che giấu sát khí của bản thân xâm nhập nơi này, lại có mục đích gì!"
"Một tên phế vật bị trục xuất khỏi sư môn như ngươi, tại sao có thể cầm ngọc bài ra vào của Vấn Thiên Tông ta! Là ai cho ngươi cái này!"
"Giết y!"
"Giết y!"
"Giết!"
Không, y không có đánh cắp pháp bảo chính đạo, An Hồn Linh và Khóa Sát Khấu là sư phụ cho, công pháp tu luyện cũng là sư phụ đưa, y không có trộm đồ, không có! Ngọc bài Vấn Thiên Tông cái gì, đó rõ ràng là ngọc bài hộ thân sư phụ cho y, lại có quan hệ gì với Vấn Thiên Tông!
Xâm nhập nơi này? Tại sao y phải như thế? Nơi này là sư phụ dẫn y tới, hôm nay y chỉ muốn ra cửa chuẩn bị một phần lễ vật sinh thần cho sư phụ mà thôi.
Ai muốn giết y? Ai dám giết y! Mệnh này là sư phụ cứu, trên đời này trừ sư phụ ra, ai cũng đừng nghĩ giết y! Tất cả mọi người đều có tư cách mắng y là tà vật, chỉ có người Vấn Thiên Tông tuyệt đối không thể! Chỉ có Vấn Thiên Tông hại y ra nông nỗi như thế này thì tuyệt đối không thể!
Giết đám tu sĩ ra vẻ đạo mạo này, giết đám ngụy quân tử khẩu phật tâm xà này, giết bọn họ, không thể để sư phụ biết y có quá khứ như vậy.
Có người thân mặc đệ tử phục Vấn Thiên Tông vọt tới trước mặt y, căm phẫn chỉ vào y nói gì đó. Y siết chặt hai tay, trái tim bị sát khí kích động, lý trí tràn ngập nguy cơ.
"Tông chủ tới!"
"Tông chủ! Chúng ta phát hiện một tà vật lấy cắp pháp bảo tông môn!"
"Tông chủ, hôm nay là lễ mừng sinh thần của ngài, tà vật này lại dám nhân cơ hội lẻn vào, thật sự đáng chết!
"Tông chủ, chúng ta sẽ xử lý y!"
Đám người chung quanh đột nhiên xôn xao, ríu rít mà hướng về một người nói gì đó, hoàn toàn không có uy phong của đại năng tiên trưởng, giống như là con nít gặp phải lão sư dạy học.
"Tà vật cái gì."
Giọng nói lành lạnh vang lên từ xa tới gần, y đầu tiên là sửng sốt, sau đó tâm thần rung mạnh, không dám tin tưởng mà ngửa đầu nhìn sang.
Có người thân mặc áo bào trắng viền vàng bước chậm xuống từ đám mây, hơi thở nội liễm, nhưng dù là ai cũng không thể bỏ qua sự cường đại của hắn.
"Y là đồ đệ của bản tôn, các ngươi đều nên tôn xưng một tiếng sư tổ."
Người tới lập tức đi đến trước mặt y, khom lưng vuốt nhẹ mặt y. Người nọ áp xuống sát khí toàn thân y trước, sau đó xoay người che chở y ở phía sau. Đối mặt với đám đại năng tiên trưởng đang bày ra vẻ mặt không dám tin kia, hắn vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh, lời nói lại như sấm sét vang bên tai.
"Từ hôm nay trở đi, còn ai dám gọi Ngọc Trinh một tiếng tà vật, tông pháp xử trí."
Một mảnh ồ lên, y ngơ ngác ngửa đầu nhìn thân ảnh trước mặt rõ ràng cực kỳ quen thuộc, giờ phút này lại cảm thấy hết sức xa xôi. Tầm mắt y từ từ dời xuống, dừng trên áo bào trắng viền vàng xa lạ trên người hắn, ngón tay gần như là run rẩy mà với qua, xốc lên vạt trường bào.
Hai chữ "Vấn Thiên" cổ xưa uy nghiêm rõ ràng đập vào mắt, y lại lần nữa ngửa đầu, vành mắt đỏ hồng, bàn tay siết chặt.
"Tông chủ sao?" Y khàn giọng mở miệng, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
Người đưa lưng về phía y lại nghe được rõ ràng, thân ảnh khựng lại, quay đầu nhìn sang.
"Ngươi là ai? Ngươi lại là gì của Vấn Thiên Tông?"
Người đưa lưng về phía y không nói gì, chỉ xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay đến.
"Không, ngươi đừng chạm vào ta." Y né tránh tay hắn, cả cõi lòng đều là cảm giác mộng hoàng lương hoang đường. Y nhìn thẳng vào mắt hắn, hàm răng cắn chặt đến bật máu, nặng nề hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Là ân nhân cứu mạng? Là trưởng giả thiện tâm? Là sư phụ tốt nhất thế gian này, hay là...... đầu sỏ gây tội hại y lưu lạc đến tận đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.