Dị Thế Hoang Đảo Cầu Sinh Ký

Chương 4:




Vốn tưởng rằng khỉ cướp người, sói chặn đường đã là tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ rằng chúng nó còn có kỹ năng dung hợp võ hồn.
Lâm Ân ngồi bệt dưới đất, trơ mắt nhìn khỉ cưỡi lên người sói, hít sâu một hơi, đưa tay cho mình một bạt tai xác định không phải mắt cậu sai, là cái thế giới này sai, thì cuối cùng cậu khẳng định mình đã xuyên không thật.
Bình thường thì khỉ lấy đâu ra kỹ năng này?
Nhìn khỉ cưỡi sói từ từ thu hẹp vòng vây, Lâm Ân đứng thẳng dậy, giơ hai tay lên khẳng khái chịu chết: "Tao đầu hàng, tự tao lên xe."
Được chết dưới tay của đoàn kỵ binh khỉ này cũng xem như mình không uổng công tới thế giới này một chuyến.
Lâm Ân giơ tay đầu hàng tiến lại gần, vốn định lạnh lùng ngồi lên lưng sói, nhưng bầy khỉ này không giữ thể diện cho cậu, quăng cậu lên lưng sói, mặt hướng xuống dưới, cưỡi sói đi luôn.
Thế giới trước mắt bắt đầu lung lay, Lâm Ân cố nén cảm giác khó chịu, dốc hết sức quay đầu nhìn về phía biển, kêu to một tiếng: "Olly! Đừng bắt cá nữa! Ra đây cứu mạng!"
Cậu vẫn nhìn về phía biển, hi vọng Olly có thể nghe thấy tiếng kêu của mình, vọt khỏi mặt biển, tung cước đá khỉ, vung đấm đánh sói.
Nhưng lại không ngờ, tên Olly này vào trong nước cứ như viên sủi hòa tan, đã lâu thế rồi cũng không ngoi lên hít thở. Lâm Ân cũng nhịn không được mà nghi ngờ liệu hắn cũng không phải người.
Đến khi tiến vào rừng rậm, Olly cũng chưa ngoi đầu khỏi mặt biển, Lâm Ân lại hô một tiếng, không có đáp lại, cậu rốt cuộc bỏ vụ kêu gào, thầm nghĩ mình đã cố gắng hết sức.
Thử nghĩ theo chiều hướng xấu mà xem, nhỡ đâu Olly chết đuối rồi thì sao?
Cầu người không bằng cầu mình, vẫn phải dựa vào bản thân.
Thấy bờ cát đã biến thành bãi cỏ, Lâm Ân to gan suy đoàn bầy khỉ và sói này hẳn là không muốn ăn thịt mình, mà định mang mình đi đâu đó.
Vì thế cậu ngửa đầu nhìn về phía gò má của khỉ, lễ phép hỏi: "Mày muốn dẫn tao đi đâu?"
Kết quả anh khỉ rất chảnh, ai cũng ngó lơ, cơ bản không thèm nhìn cậu.
"Hello? Mày có nghe hiểu tiếng người không?" Lâm Ân lại hỏi liên tiếp vài câu, khỉ vẫn không để ý đến câu, cuối cùng cậu mới nhận ra một cách muộn màng ràng, dù bầy khỉ này nghe hiểu tiếng người cũng vô dụng.
Chúng nó không biết nói nha!
Đúng lúc Lâm Ân thở dài, cảm thấy mình đang phí thời gian, nước đổ đầu vịt thì sói đột nhiên tăng tốc.
Bọn chúng xuyên qua rừng rậm, đi vào thật sâu, có vài con khỉ nhảy khỏi người sói, túm dây leo tung người xuyên qua rừng cây, phát ra tiếng kêu kéc kéc, như đang truyền tin tức gì.
Lâm Ân khó nhọc ngẩng đầu, thấy đám rễ cây vốn đang đan quấn lấy nhau như sống lại, trong tiếng khỉ kêu dần dần lui ra, để lộ con đường bằng phẳng cho bọn họ đi qua.
Sau khi bọn họ đi qua, rễ cây lại trở về hình dạng ban đầu, mặt đất trống bằng phẳng xuất hiện trước mắt, sói và khỉ đều giảm tốc độ, nhắc nhở Lâm Ân rằng sắp đến đích.
Lại đi thêm một quãng, Lâm Ân cảm thấy bàn tay khỉ vẫn đè trên lưng không còn nữa, lập tức trượt từ trên lưng sói xuống, ngồi trên mặt đất.
Chạy như điên khắp quãng đường làm đầu gối cậu bị bụi gai và nhánh cây cứa phải, miệng vết thương chồng chéo, rớm máu truyền đến cảm giác đau đớn. Lâm Ân thử đứng lên, nhưng đứng được một nửa lại ngã ngồi xuống.
Đúng lúc cậu ngồi bệt trên đất hít một hơi thì nghe thấy một giọng nói kỳ quái: "Xem ra chúng mày cũng không mời khách của ta cho đàng hoàng."
Lâm Ân ngẩng đầu nhìn lại, thấy đàn sói và khỉ trước mặt vội vàng lui ra, để lộ một con cừu khoác áo da sói ngồi trên ghế màu vàng.
Một tia nắng xuyên qua kẽ lá trong rừng chiếu xuống đỉnh đầu nó, chiếu sáng vương tọa bằng vàng và bộ lông màu vàng của nó, trông ảo như một bức tượng bằng vàng.
Lâm Ân vô thức dụi dụi mắt, muốn xác định không phải mình nhìn lầm, nhưng đợi đến khi cậu buông tay, con cừu béo màu vàng ngồi trên vương tọa đã nhảy khỏi vương tọa của mình, bước bằng bốn cái móng cừu đi tới trước mặt cậu, phát ra những tiếng lộc cộc lộc cộc.
Miệng ba múi của con cừu lúc đóng lúc mở, giọng nói kỳ quái kia lại xuất hiện lần nữa.
"Buổi sáng tốt lành, người bạn xa lạ của ta."
Lâm Ân nhìn miệng nó, nghe cừu nói tiếng Trung cậu rất muốn không kinh ngạc như thế, nhưng làm thế nào cũng không làm được, chỉ đành trợn tròn mắt nhìn con cừu, muốn nhìn xem nó có phải người đội lốt cừu.
Nhưng lúc cậu nhìn chằm chằm vào cừu, cừu cũng nhìn cậu, tiến lại càng gần, thậm chí nhân lúc Lâm Ân còn đang trầm mặc, nó còn đi vòng quanh cậu hai vòng, dò xét cậu bốn phía không góc chết.
Sói và khỉ ở xung quanh đều lẳng lặng lùi xa hơn, trả mảnh đất trống này lại cho bọn họ.
Sau khi để bầu không khí trầm mặc tiếp tục thêm năm phút đồng hồ, quý ngài cừu rốt cuộc không chịu nổi, bước thêm một bước, đứng trước mặt Lâm Ân nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hỏi một câu vô cùng thấm thía của đời cừu:
"Ngươi biết nói tiếng người không?"
Đừng nói tên này là một thằng đần nhé?
Lâm Ân:?
Bị một con cừu chất vấn mình có biết tiếng người hay không, thật sự là quá đáng, Lâm Ân lâp tức hoàn hồn đáp: "Tôi đương nhiên biết nói tiếng người, cảm ơn."
Cừu vàng béo rõ ràng thở phào một hơi, trên mặt cừu của nó thậm chí còn nở nụ cười, gật gù đắc ý mà nói: "Thế thì tốt quá, lũ khỉ và sói này đều không biết nói, không ai buôn dưa lê với ta cả."
Lâm Ân muốn nói lại thôi, thầm nghĩ đây là vấn đề của mày, không phải vấn đề của sói và khỉ. Nhưng hiển nhiên, lời này cậu không thể nói, cậu chỉ gượng cười hai câu, miễn cưỡng tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Còn chưa kịp tự giới thiệu, ta tên là Sheeper, như ngươi chứng kiến, ta là một con cừu vàng. Hơn nữa tổ tiên của ta là cừu vàng được thần Mặt Trời Apollo nuôi dưỡng, là tùy tùng của thần."
Lâm Ân vừa nghe vừa tiêu hóa thông tin vừa tổng kết trong lòng rằng: con cừu này có ô dù.
Không chỉ thế, Sheeper còn ngẩng đầu lên nói bằng giọng kiêu ngạo cực kỳ:
"Hơn nữa ta còn là sói đầu đàn của bầy sói nơi này, trước mắt còn kiêm nhiệm vua của bầy khỉ."
"Hả?" Lâm Ân trừng mắt nhìn Sheeper, thấy mặt mũi nó có vẻ thành thật, không giống nói giỡn, đầu sói treo trên đầu cũng rất thật, sửng sốt hai giây bèn kịp phản ứng mà vỗ tay, còn khen ngợi cổ vũ một cách khá là thực lòng:
"Giỏi quá, giỏi quá!"
Chẳng phải chỉ là cừu làm sói đầu đàn và vua khỉ thôi sao, một thân kiêm nhiệm mấy chức vị vượt chủng tộc mà thôi, đã có nhân tài kiểu tổng hợp ứng dụng thì tất sẽ có "cừu tài" kiểu ứng dụng tổng hợp. Hơn nữa, nó còn có chỗ dựa là thần linh, con đường thăng tiến có thể xem như thẳng băng băng, không chướng ngại vật.
"Ngươi thì sao? Ngươi tên gì?"
Bởi Lâm Ân vỗ tay cổ vũ mà giọng Sheeper cũng ôn hòa hơn rất nhiều, lập tức nhìn cậu, mỉm cười kêu gọi:
"Hỡi người bạn phát sáng vượt biển mà tới của ta."
Lâm Ân dừng một lát, hắng giọng một cái mới đáp: "Tôi là Lâm Ân."
"Lâm Ân, tên này hình như hơi bình thường, nhưng mà không quan trọng. Ngươi từ thế giới bên ngoài tới, thế giới bên ngoài lúc này như thế nào rồi?"
Sheeper đứng trước mặt cậu bắt đầu kích động hẳn lên, chạy vòng quanh cậu và hỏi:
"Ngươi từng gặp Thần chưa?"
Thần chưa gặp, thần kinh gặp không ít.
Lâm Ân lắc đầu nói thật: "Chưa gặp bao giờ."
"Chưa gặp bao giờ?"
Sheeper sững sờ, đột ngột khựng lại, một cặp mắt cừu nhìn Lâm Ân từ đầu tới chân, nói với vẻ không tin: "Nhưng người ngươi phát sáng, đấy không phải được thần chiếu cố ư?"
Người được thần chiếu cố mới có thể gọi là anh hùng, Sheeper đánh giá dáng người gầy yếu của Lâm Ân, quả có khác xa so với anh hùng trong truyền thuyết, nhưng ban đêm cậu ta lại có thể phát sáng...
Rốt cuộc là đúng không đây?
Sheeper đắm chìm trong sự mâu thuẫn không nhịn được kêu be be hai tiếng, móng cừu bắt đầu đào bới mặt đất theo bản năng.
Thấy cặp mắt Sheeper nhìn mình lom lom, Lâm Ân cảm thấy có gì đó không ổn, cậu vô thức muốn hỏi vì sao phải đưa mình tới đây, nhưng vừa há miệng đã thấy cổ họng ngứa ngứa, lập tức ho khù khụ.
Sheeper vốn đang đứng trước mặt cậu sợ quá nhảy vọt về sau, ngay cả đàn sói đang nằm rạp trên mặt đất cũng đứng phắt dậy, không biết cậu bị làm sao.
Lâm Ân ho đến váng đầu hoa mắt, mặt mũi đỏ bừng, không thể ngừng nổi, cuối cùng cả cơ thể gần như nằm sấp xuống, ho ra một bãi máu.
Sheeper nhìn mà choáng váng, nó còn chưa kịp làm gì đâu, sao người này lại hộc máu? Nó cúi đầu xuống, kêu be be: "Lâm Ân?"
Ho một tràng xong, Lâm Ân cảm thấy mình thoải mái hơn chút, chậm rãi đứng thẳng dậy, khóe miệng còn dính máu nhìn nó: "Ông gọi khỉ và sói dẫn tôi tới làm gì?"
"Từ từ, trước tiên ngươi lau vết máu trên khóe miệng đi đã."
Sheeper nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, trong lòng có hơi mất mát, cảm thấy người này cũng không phải người mình muốn tìm.
Nó thấy hơi phiền muộn, lắc lắc đầu và đáp:
"Khỉ và sói nói với ta, ban đêm ngươi sẽ phát sáng, là kỳ tích của thần, vì vậy ta muốn gặp ngươi một lần."
Lâm Ân lau sạch vết máu trên khóe miệng, khẽ gật đầu đáp: "Thì ra là thế, nhưng tôi cũng không biết vì sao mình lại phát sáng."
Mình đã xuyên không rồi, có phát sáng nữa cũng chẳng có gì lạ.
Sheeper lại đi vòng quanh cậu hai vòng, đưa mũi về phía cậu hít hà, lông cừu vàng trên người bắt đầu sáng lên, chậm rãi nói:
"Ta ngửi được mùi vị của tử vong trên người ngươi, bóng đen của thần chết bao phủ lấy ngươi, ngươi chẳng bao lâu nữa sẽ chết."
"Cao thủ."
Lâm Ân giơ luôn ngón cái lên, con cừu này còn biết cả vọng, văn, vấn, thiết, khó trách có thể đội lên da sói, học chuột bú sữa mèo đổi mệnh, quả nhiên không tầm thường.
Sheeper lùi ra sau hai bước, kéo dài khoảng cách với cậu, nghiêng đầu nhìn Lâm Ân và hỏi:
"Thế nên là ngươi vì sao lại đến hòn đảo này?"
"Vì sao?" Lâm Ân nhíu mày giải thích:
"Tôi chỉ là bởi vì đi tàu gặp tai nạn mới trôi dạt tới đây, hoàn toàn không phải cố ý tới nơi này."
Chẳng lẽ trên hòn đảo này có thứ gì hút người ư?
Sheeper nhìn cậu, trầm mặc như đang tự hỏi điều gì.
Lâm Ân quan sát một lúc, cảm giác mình khó mà từ biểu cảm của một con cừu nhìn ra suy nghĩ trong đầu nó, bèn phủi quần áo mình nói:
"Nếu ông tìm tôi không có chuyện gì, tôi phải quay về đây."
Đã lâu thế rồi, nếu Olly không chết đuối dưới biển thì cũng nên ngoi lên bờ."
"Ngươi không biết ư?"
Cuối cùng Sheeper lên tiếng ngắt lời cậu:
"Có con người vì chữa bệnh cứu người mà cố tình tìm kiếm hòn đảo này, bởi trên hòn đảo này có một cây do vị thần y học Asclepius trồng, ăn lá cây của nó có thể chữa lành tất cả bệnh tật trên thế giới này."
Cừu vàng nhìn Lâm Ân:
"Nếu ngươi ăn lá cây của nó cũng có thể khỏi hẳn đó."
"Hả" Lâm Ân nghe thấy thế thì sững sờ, định hỏi ông đang nói đùa đấy à, thì đột nhiên chỉ nghe thấy phía không xa có tiếng khỉ kêu thảm thiết, đàn sói đang yên tĩnh cũng cảnh giác lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
Sắc mặt Sheeper lạnh đi, quay đầu nhìn về phía có tiếng động truyền tới:
"Vị khách đáng ghét tới rồi."
====
Lời tác giả:
Lâm Ân: Giờ có mà cá lên bờ nhảy múa tôi cũng không kinh ngạc.
Sheeper: Ngươi đừng có mà chết ở chỗ ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.