Dị Thế Tà Quân

Chương 769: Các người không xứng




Bao nhiêu năm qua, Mai Tuyết Yên luôn luôn chú ý tới toàn cục. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng có ý định hủy diệt Tam Đại Thánh Địa.
Nói cho cùng, an nguy đại lục, thiên hạ chúng sinh, có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ là huyền thú thôi mà. Chúng ta bất quá là huyền thú mà thôi. Ngay cả khi nhân gian bị hủy diệt, trăm họ lầm than bởi dị tộc, kẻ nào dám tiến vào Thiên Phạt?
Nhiều năm trước vì lời hứa hư vô mờ mịt, vì thiên hạ chúng sinh, ta đã trả giá quá nhiều. Đổi lại được cái gì? Chúng ta Thiên Phạt lấy thân huyền thú vì nhân loại bảo vệ một bầu trời, vì sao lại không ngừng bị hãm hại, chém giết? Luôn gặp phải tình thế nguy hiểm sinh tử? Chúng ta một mực muốn cứu giúp nhân loại nhưng vì sao nhân loại lại muốn giết chúng ta?
Đúng, chúng ta muốn cứu vớt muôn dân thiên hạ. Nhưng bị thủ đoạn tồi tệ hãm hại lại chúng ta. Không từ một thủ đoạn nào giết hại chúng ta. Xâm phạm chúng ta. Vong ân bội nghĩa đối phó chúng ta. Vì sao chúng ta lại bị đãi ngộ như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?
Thế gian nói rằng, phàm là người đều có lương tâm. Thiên địa đều có công đạo. Nhưng những người này lương tâm ở đâu? Lúc chúng ta gặp bất công thì thiên địa công đạo ở đâu? Mai Tuyết Yên muốn điên cuồng. Trong lòng của nàng chỉ có ý nghĩ đó.
Chiến hữu ngày xưa của mình lại chèn ép mình dồn vào tuyệt cảnh, lấy tính mạng của huynh đệ uy hiếp mình, lấy tu vi chín vị Thánh Giả uy hiếp một Tôn Giả như mình. Đã từng vạn năm vinh nhục cùng nhau, từng kề vai chiến đấu. Mà bọn hắn lại hóa ra người như vậy?
- Ha ha ha, buồn cười, buồn cười.
Mai Tuyết Yên thê lương, thét vang, cười vang, bi ai, phẫn nộ, không cam lòng.
- Các ngươi không xứng.
Mai Tuyết Yên phẫn nộ rống to, ánh mắt sáng như điện, thế nhưng so với tia chớp trên bầu trời còn muốn sáng hơn. Nàng nhìn đám tám tên đang co rúm người lại, thân hình bay vút lên, hét lớn một tiếng
- Các ngươi! Không xứng.
- Mọi người phân công nhau lui lại, nàng ta số mệnh đã hết, mọi người không cần phải chiến đấu thêm nữa.
Trần Trùng luống cuống tay chân thoát khỏi một kiếm của Mai Tuyết Yên, cả người rung động liên hồi. Công lực Mai Tuyết Yên tựa như càng lúc càng tăng.
Trần Trùng liếc mắt nhìn lôi điện trên không sợ đến vỡ mật. Nếu trong chiến đấu lại gặp phải thiên kiếp thì hậu quả thế nào, đám Thánh Giả này hiểu rõ hơn ai hết.
Chạy? Nào có dễ như vậy. Đã lập mưu nhắm vào ta thì phải chịu hậu quả đi. Mai Tuyết Yên trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cười lạnh. Thân mình giống như điện quang cấp tốc chớp động, chợt lóe rồi tắt. Oanh, dưới thân pháp của nàng, đạo lôi điện thứ nhất đánh vào khoảng không, trên mặt đất, bụi quay cuồng, xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy. Trên trời lôi vân lóe lên, có tới ba đạo lôi điện cuồng mãnh trước sau đánh tới.
Mai Tuyết Yên ở một khắc này thân hình như quỷ mỵ chợt lóe biến mất, lúc xuất hiện đã đến trước mặt Vũ Thiên Hồn, trường kiếm phá không đâm thẳng tới.
Vũ Thiên Hồn huy động tối đa Ma Đao trong tay, toàn lực nhảy lùi lại. Dù là Thánh Giả tôn sư, hiện tại trên mặt cũng hiện rõ nỗi lo sợ không yên. Đối mặt với Mai Tuyết Yên, chính là chột dạ đuối lý, không sao phản kích được.
Huống chi còn có hai tầng thiên đia chi lực, tuy là Thánh Giả nhưng cũng khó đỡ nổi. Cho nên hắn chỉ còn cách trốn. Dùng hết tất cả lực lượng trốn. Nhưng Mai Tuyết Yên há lại có thể để cho hắn đào thoát? Cho dù là trước khi đột phá nhị cấp Tôn Giả, tốc độ của Mai Tuyết Yên cũng đã là đệ nhất thiên hạ. Huống chi hiện tại nàng đã là nhị cấp Thánh Giả. Tốc độ gia tăng so với trước còn hơn cả gấp đôi.
Thân thể của nàng nhoáng lên một cái như tia chớp đi tới phía sau Vũ Thiên Hồn, hung hăng đâm ra một kiếm, lợi kiếm nháy mắt hủy diệt huyền khí phòng ngự của Vũ Thiên Hồn, xuyên qua thân thể cứng rắn như thép của hắn, đâm sâu vào hậu tậm, nơi yếu hại của hắn. Một dòng máu tươi theo mũi kiếm xuyên thấu ra trước ngực Vũ Thiên Hồn bắn ra như tia chớp mang theo sắc thái tử vong rõ rệt.
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, truyền kình lực vào thân kiếm phát ra kiếm khí tung hoành ngang dọc trong cơ thể Vũ Thiên Hồn rồi phát nổ. Vũ Thiên Hồn thê lương quát to một tiếng, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, miệng phun đầy khối nội tạng bị vỡ nát.
Đúng lúc này trên bầu trời, ba đạo lôi điện trước sau hạ xuống. Mai Tuyết Yên thân hình cực nhanh tranh né, miễn cưỡng thoát được hai đạo. Nhưng vẫn bị một đạo lôi điện đánh trúng vai, xuyên thủng cả bả vai mềm mại làm một mảng da thịt cháy khô, mùi vị khét lẹt.
Nhưng thần sắc của nàng vẫn như cũ không biến đổi, thân hình chợt động, lóe lên rồi biến mất. Thậm chí cũng không thèm quay đầu nhìn kết cục của Vũ Thiên Hồn dưới thiên kiếp chi lực( NB: uy lực của thiên kiếp, mình thấy để nguyên hán việt nghe hào hùng hơn).
Mặt khác hai đạo lôi điện cũng theo Ma Đao của Vũ Thiên Hồn, hung hăng bổ xuống. Quang mang lóe lên rực rỡ, cả người Vũ Thiên Hồn đang đem nội tạng vỡ vụn bỏ trốn bị chém thành một khối than củi cháy đen. Hắn đột nhiên đình chỉ cước bộ, giật mình đứng nguyên tại chỗ, thân thể tứ phân ngũ liệt, rơi tứ tán trên mặt đất. Ngũ tạng biến thành tối đen như mực tản ra mùi thịt chín. Không ngờ là thần hồn câu diệt.
Một đời Thánh Giả oanh liệt, lại bị chết thảm như vậy. Thậm chí lúc sắp chết ngay cả một câu cũng không kịp để lại, liền biến thành thịt nhão trên đất.
Mặc kệ hắn khi còn sống kinh thiên động địa như thế nào, nhưng từ nay về sau, chỉ còn lại một khối thịt nhão trong đất mà thôi. Còn lại bảy tên Thánh Giả, rít lên âm thanh rút lui. Hiện tại Mai Tuyết Yên rõ ràng rơi vào trạng thái điên cuồng. Coi như đám người này buông tha cho mình, không hề đuổi giết như mong ước ban đầu, nhưng trong hai tầng lôi kiếp uy lực, nàng cũng là hữu tử vô sinh( NB:chỉ chết không thể sống). Cho dù không chết dưới lôi kiếp, nàng cũng phải chết dưới dược lực cắn trả cuồng mãnh này.
Bảy người đều là Thánh Giả, nhãn lực thuộc hạng cao minh. Tốc độ tăng lên như vậy, hiển nhiên vượt ra khỏi phạm trù thông thường. Đây rõ ràng là bí pháp tăng công lực bằng cách thương tổn bản thân.
Nhưng khi bị bí pháp cắn trả, cái giá cũng chỉ có thể là sinh mệnh mà thôi. Chỉ có hi sinh bản thân mới có thể tăng tiến khủng bố như thế. Về điểm này, bảy đại Thánh Giả hiểu rõ hơn ai hết.
Chẳng qua thật không nghĩ tới, truyền thuyết về Thiên Phạt hung thú lại là sự thật, có thể tạo ra sát chiêu khủng bố như vậy. Vừa rồi Mai Tuyết Yên trong nháy mắt tăng công lực lên hơn mười lần. Hiện giờ, Mai Tuyết Yên chắc chắn phải chết. Tất cả mọi người, ai cũng có cha sinh mẹ dưỡng, ai lại nguyện tuẫn táng theo người chết? Cho nên bảy đại Thánh Giả đều giở tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Cái gì gọi là phong độ, khí chất, tất cả đều là chó má, cho dù là Thánh Giả thì như thế nào, cũng đều giống nhau cả thôi, đều sợ chết.
Giờ phút này, trên trời, bảy đạo lôi điện to bằng nắm tay em bé hung hăng tụ tập, xoay quanh phía trên đỉnh đầu Mai Tuyết Yên đang trốn tránh nhưng vẫn chưa đánh xuống.
Mai Tuyết Yên bây giờ giống như làn khói dùng tốc độ cao nhất đuổi theo Yêu Kiếm Thánh Giả Thẩm Thanh Vân ở phía trước, khổng thể dừng lại, một kiếm chém ra như lôi đình bùng nổ. Đây có thể xem là một kiếm của sát thủ cường giả. Một kiếm huy hoàng không thể đón đỡ. Trên trời, sét cũng tùy thời đánh xuống.
Dưới sự liều mạng Mai Tuyết Yên, vốn công lực đã cao tuyệt, huống chi mỗi một kiếm lại còn manh theo Thiên kiếp đánh xuống. Uy lực khủng bố như vậy thì Thẩm Thanh Vân sao có thể ngăn cản.
Thẩm Thanh Vân cười lộ vẻ sầu thảm, tự biết mình không may mắn, không tránh né nữa, trường kiếm yêu dị trong tay đâm thẳng ra, hướng ngực trái Mai Tuyết Yên đâm tới. Nếu đã không thể sống được thì cùng chết.
Mai Tuyết Yên cũng không tránh né, nàng nghĩ mình chắc chắn phải chết, chỉ là trì hoãn chút thời gian sớm hay muộn mà thôi, cũng không khác nhau là mấy. Hai thanh trường kiếm tạo thành hai đường song song đâm thẳng về phía trái tim đối phương. Hai người đều mang nét mặt tuyệt vọng, điên cuồng.
Ngoài hắn ra, sáu vị Thánh Giả còn lại đã không còn thấy bóng dáng. Mai Tuyết Yên cho dù muốn đuổi theo cũng không có khả năng. Thẩm Thanh Vân, tên Thánh Giả cuối cùng này, nhất định phải chết dưới tay nàng. Một khi đã như vậy, không bằng một kiếm giết chết. Mặc dù cùng chết nhưng cũng có thể thoải mái chết, không phải chịu đau đớn vì đan dược cắn trả hoặc lôi kiếp đánh trúng.
Mai Tuyết Yên trong nháy mắt liền cười tươi, miệng lẩm bẩm:
- Mạc Tà, hi vọng cuối cùng của ta chính là muốn gặp chàng lần cuối.
Không, người ta yêu nhất. Hi vọng hãy chăm sóc bản thân cho tốt, không được để ta lo lắng, đừng làm ta vướng bận, nhưng mà cũng đừng nhớ ta, hãy quên ta đi.
Ngay lúc sinh tử này, Mai Tuyết Yên lại nhớ tới lần đầu tiên Quân Mạc Tà gặp mình ở Thiên Phạt, khi đó mình vẫn còn là một tiểu thú. Lại nghĩ tới mình cùng Quân Mạc Tà đồng hành ngàn dặm đường, hai người một đường chạy trốn, đuổi giết, rồi sau đó trốn ở dưới tuyết để chống lại cơn mệt mỏi. Những lúc đó... thật là những kỷ niệm đẹp. Mai Tuyết Yên trên mặt lại hiện lên một tia thẹn thùng, xấu hổ. Thật đúng là oan gia mà.
Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên tiếng thét dài tràn ngập lệ khí cuồng bạo, mang theo vô tận bi thương cùng đau đớn, ầm ầm vang lên
- Tuyết Yên.
Mai Tuyết Yên ánh mắt phát sáng lên, lóe lên vẻ vui mừng, trong lúc khẩn yếu này, nàng phát ra ý chí sinh tồn mảnh liệt, thân hình khẽ xoay một chút tránh được vết đâm nơi tim, chỗ yếu hại. Cho dù là phải chết, không có gì phải bàn cãi, ta cũng muốn nhìn chàng lần cuối bởi vì cái nhìn này chính là cái nhìn sinh ly tử biệt. Ta tình nguyện chết mang theo.
Khi yêu kiếm của Thẩm Thanh Vân đâm vào ngực Mai Tuyết Yên, mũi kiếm nháy mắt đã nhuộm đầy máu tươi, đâm xuyên thấu ra sau lưng Mai Tuyết Yên.
Cùng lúc đó, trường kiếm Mai Tuyết Yên hung hãn đâm vào ngay tim Thẩm Thanh Vân. Huyền khí của cả hai nhanh chóng hóa thành kiếm khí cuồng bạo bùng nổ trong cơ thể đối phương. Vô tận ánh chớp cũng chợt nổ vang ngay trên đỉnh đầu của cả hai người.
Sau đó hai người đồng thời vô lực bị bắn về hai phía ngược nhau. Trường kiếm từ ngực đối phương rút ra mang theo một dãy huyết châu.
Mai Tuyết Yên rơi xuống đất một tiếng bịch nặng nề, nhưng khi nàng vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, không để ý thương thế của bản thân, hai mắt thâm tình, nhìn về tiếng thét, trong mắt hiện lên một mảnh nhu tình và chờ đợi.
Mạc Tà... Ta thật hạnh phúc, rốt cục có thể gặp lại chàng một lần cuối. Mai Tuyết Yên ánh mắt sáng lên, nàng thậm chí còn dùng chút khi lực cuối cùng, vươn tay khẽ vuốt tóc...
Ta hi vọng luôn luôn là một Tuyết Yên đẹp nhất trong lòng Mạc Tà. Bộ dạng hiện tại của ta... nhất định rất xấu. Thực xin lỗi… ta không có thời gian... (DG: hix, hix, cảm động quá, ước gì...)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.