Đi Trong Sương Mù

Chương 23: Nếu vậy, nạn nhân đầu tiên là ai?




ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 23.
"Nếu vậy, người bị hại đầu tiên là ai?"
Tín Túc năn nỉ ỉ ôi lãnh đạo trực tiếp suốt mười phút, ký kết đủ loại hiệp ước bất bình đẳng, cuối cùng, đối phương mới chịu đồng ý không bắt cậu chạy phạt 3000 mét. Ngắt điện thoại, cậu dùng vận tốc ánh sáng chạy đến Cục Công an thành phố đi làm.
Sau đó, cậu mới biết chuyện hôm qua Lâm Tái Xuyên đến nhà Hình Chiêu, phát hiện manh mối.
Cậu rũ mắt nhìn nữ sinh trong ảnh chụp.
Thời gian chụp ảnh hẳn là vào ban đêm. Gương mặt nữ sinh không rõ lắm. So sánh thông tin cũng không thu được gì. Cảnh sát đến giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô gái này.
Nếu suy đoán của Tín Túc là chính xác, quan hệ bất thường của Hứa Ấu Nghi và Lưu Tĩnh nhất định có Hình Chiêu ở giữa dẫn mối.
Lâm Tái Xuyên đứng giữa phòng họp, trên người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh sẫm, nói, "Hình Chiêu nhậm chức ở trường học đã nhiều năm. Lưu Tĩnh nhiều khả năng không phải muc tiêu đầu tiên của ông ta. Nếu vậy, nạn nhân đầu tiên là ai?"
Tín Túc nghe vậy nghiêng đầu suy nghĩ, vươn ngón trỏ mân mê một vòng bên vành tai, động tác hơi ngừng lại, mất một lúc mới nhận ra mái tóc dài của mình mấy hôm trước khi nhậm chức đã cắt rồi, không xoắn tóc được. Cậu ho khẽ một tiếng, thấy không ai phát hiện, lại vờ như không có việc gì, bỏ tay xuống.
Trịnh Trị Quốc nói: "Nhiều năm như vậy, nữ sinh tốt nghiệp trường trung học Thịnh Tài cũng phải mấy chục nghìn. Nếu chỉ tìm không mục đích chỉ sợ không khác tìm kim đáy biển".
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc: "Hạ Tranh, cậu đi sàng lọc một chút. Các nữ sinh phù hợp điều kiện từ sau khi Hình Chiêu nhậm chức, hoàn cảnh gia đình khó khăn, đặc biệt là những người có người thân bị bệnh cần chăm sóc, hoặc là có cha hoặc mẹ qua đời, điều kiện bên ngoài xuất chúng, thành tích học tập tốt, sau khi tốt nghiệp không học đại học, hiện vẫn sống ở thành phố Phù Tụ".
Hạ Tranh vừa nghe liền thấy đau đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng là công trình lớn!"
Hình Chiêu nhậm chức hơn mười năm, đã dạy hàng ngàn, hàng vạn học sinh. Nhưng sàng lọc phù hợp với toàn bộ điều kiện theo yêu cầu của Lâm Tái Xuyên thế mà cũng chỉ còn chưa đến một trăm.
Hạ Tranh so sánh từng người trên danh sách, đột nhiên sắc mặt kì lạ không nói nên lời, ngẩng đầu từ phía sau máy vi tính, hỏi: "Đội trưởng Lâm, đã... qua đời có tính không?"
"Qua đời?" Lâm Tái Xuyên nhíu mày, trực giác thấy không đúng lắm, "Học sinh lớn nhất của Hình Chiêu chắc hẳn cũng hai mươi mấy tuổi, sao lại qua đời?"
"Đây, người tên Tiết Văn Thiến, 22 tuổi, tốt nghiệp trung học Thịnh Tài, qua đời hai năm trước".
"Nguyên nhân là tử vong ngoài ý muốn do rơi xuống nước. Có điều, đồn công an phụ trách khu vực đó lúc ấy không điều tra rõ nguyên nhân cụ thể dẫn tới vụ việc phát sinh ngoài ý muốn, cho nên cũng rất có khả năng là nhảy xuống hồ tự sát".
"Điểm kì lạ là, khi còn sống, điều kiện kinh tế của cô ấy rất khá, cơ bản không có áp lực sinh hoạt. Cha cô ấy bốn năm trước ốm bệnh qua đời. Tiết Văn Thiến vẫn luôn sinh sống một mình, đi làm ở một công ty tư nhân... Theo lý thuyết, cô ấy không có lý do gì phải tự sát".
Tín Túc lúc này chen vào một câu: "Chúng ta cũng từng cảm thấy Lưu Tĩnh không có lý do tự sát".
Lâm Tái Xuyên giương mắt hỏi: "Có tiền sử bệnh tâm thần không?"
"Không có," Hạ Tranh nghe vậy bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch, tìm tư liệu y tế của cô, sau đó, vẻ mặt đầy bất ngờ, "Nhưng mà... năm 21 tuổi, cô ấy từng phá thai! Hơn nữa, sau đó còn phẫu thuật thắt ống dẫn trứng".
Hệ thống của cảnh sát cơ bản có thể đọc được thông tin các cuộc phẫu thuật hoặc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện công lập. Tiết Văn Thiến mang thai ba tháng đến bệnh viện Nhân dân 2 thực hiện thủ thuật lấy thai, chưa đầy hai tháng sau lại đi thắt ống dẫn trứng.
Chương Phỉ nghe xong nhíu chặt hai chân mày, trong lòng có sự đồng cảm của phụ nữ nên thấy rất khó chịu, "Tôi cảm giác cô ấy không giống có bạn trai. Bắt cô ấy phá thai, sau đó còn vì loại đàn ông đểu giả triệt sản? Hoặc là Tiết Văn Thiến này chỉ có đầu óc yêu đương, không thèm để ý sức khỏe của bản thân... Hoặc là, cô ấy không phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà, không phải nói cô ấy sống độc thân nhiều năm à?"
Nghe đồng sự trao đổi, Tín Túc như thể nghĩ đến gì đó, đuôi chân mày hơi nhướn lên, đưa tay mở khóa di động trên bàn làm việc, ngón tay gõ mấy chữ trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn.
Hạ Tranh thở dài: "Hiện giờ người cũng chết rồi, không cách nào gọi cô ấy tới hỏi thăm một chút. Tôi sao lưu hồ sơ cô ấy trước đã vậy".
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Hạ Tranh tiếp tục vùi đầu tra cứu thông tin tư liệu, một tay chống cằm, lật từng tờ hồ sơ học sinh. Lúc lâu sau, đột nhiên nhỏ giọng thì thầm, "Lý Tử Viện......"
"Kỳ thật, Lý Tử Viện cũng phù hợp yêu cầu."
Chương Phỉ nghe tên này rất quen tai, sau đó nhớ tới: "Lý Tử Viện không phải chị gái của Lý Tử Sung đó à? Tôi nhớ rõ cô ấy từng tới Cục Công an thành phố chúng ta".
Hạ Tranh gật đầu một cái: "Cha mẹ Lý Tử Viện đều qua đời từ sớm. Từ nhỏ, cô ấy cùng em trai sinh sống cùng nhau. Mặc dù thành tích học tập rất tốt nhưng sau khi tốt nghiệp trung học lại bỏ học, làm công ở một cửa hàng bán cơm, nuôi sống bản thân cùng em trai".
"Sau đó, cô ấy gặp con trưởng của tập đoàn họ Lục, Lục Văn Trạch. Hai người hẹn hò, kết hôn. Cô ấy bay thẳng lên cành cao, biến thành phượng hoàng. Đúng là phiên bản đời thật của cô bé lọ lem và hoàng tử bạch mã".
Tín Túc trong lòng "hừ" một tiếng.
Lúc ấy, cậu đã đồng ý với Lý Tử Viện sẽ không để cô ấy liên lụy vào vụ án của Hình Chiêu.
Nhưng nếu Cục Công an thành phố chủ động tra được đến cô, cậu cũng không đủ tốt bụng che giấu hộ cô. Cậu mở miệng, giọng lười biếng: "Tôi không thân với Lý Tử Viện nhưng có biết một chút về phu nhân nhà họ Lục. Nếu có yêu cầu, tôi có thể giúp bóng gió thăm hỏi một chút tin tức".
Hạ Tranh: "........."
Hạ Tranh không biết người này có phải đang cố ý khoe khoang gì không. Nhưng cậu không có chứng cứ.
Lâm Tái Xuyên đang viết hồ sơ vụ án Trương Minh Hoa, còn có thể một lúc làm hai việc, nghe trao đổi của mấy người trong văn phòng không sót chữ nào. Lúc này, anh ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn cậu: "Có phải cậu đã gặp Lý Tử Viện từ sớm rồi không?"
Tín Túc vẻ mặt mờ mịt, biểu cảm vô tội: "Không có."
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chằm chằm trong hai giây, thu hồi tầm mắt, "Trước mắt cần tránh kinh động người khác, tập hợp tất cả liên hệ có thể có lại, sắp xếp theo thứ tự thời gian nhập học từ xa đến gần, tư liệu điều tra càng kỹ càng, tỉ mỉ càng tốt.
Hạ Tranh: "Rõ!"
Tín Túc nằm bò trên bàn, dùng máy tính che khuất đầu mình, lén bĩu môi.
Người quá thông minh cũng không khiến người khác thích.
Từ lúc Lâm Tái Xuyên nghi ngờ cậu biết "nội tình", đoán chừng anh đã suy đoán ra được rất nhiều việc.
12 giờ trưa, các cảnh sát hình sự xuống căng-tin ăn cơm trưa. Tín Túc cũng xuống lấy cơm hộp của mình nên đi xuống cầu thang cùng các đồng sự.
Trên đường, Chương Phỉ vẻ mặt yêu mến nhìn cậu: "Nhóc con bảo bối, sao hôm nay cậu lại đến muộn? Tháng này đã là lần thứ ba rồi. Phải viết bản kiểm điểm đấy nhé!"
Nói đến chuyện này, đầu Tín Túc nổi đầy gân xanh, mũi hừ một tiếng: "Đội trưởng Lâm lừa tôi. Nói với tôi là hôm nay không cần quẹt thẻ".
Chương Phỉ phụt cười thành tiếng: "Vậy nhất định là cậu đã chọc giận đội trưởng Lâm trước".
Tín Túc nghĩ nghĩ, rạng sáng một giờ còn điện thoại quấy rầy người khác, bắt họ nửa đêm đến quán bar đón một con ma men; hơn nữa, thái độ con ma men này còn không biết sửa sai...
Dường như đúng là rất tức giận.
"........." Tín Túc giống một con mèo Ba Tư tự bế, ỉu xìu nói: "Vâng. Tan làm hôm nay còn phải viết kiểm điểm".
Chương Phỉ nói giọng đầy từng trải, "Việc này quá đơn giản, lên mạng chép một bản là được rồi. Đây là quy định trong Cục. Chỉ cần nộp lên là được. Đội trưởng Lâm nhất định sẽ không làm khó cậu".
Tín Túc cảm giác đã nửa đời không viết chữ, kết quả vừa đi làm một tuần đã phải viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ.
*
* *
Lúc cậu trở lại, văn phòng đội điều tra hình sự không có người. Cậu đứng ở cửa nghĩ nghĩ, xách theo cơm hộp, đi vào văn phòng Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên đúng là đang ở bên trong. Trên bàn là một bát mỳ bò ngâm nước sôi. Một tay anh cầm bút máy, không biết đang kí tên cho văn kiện gì.
Lâm Tái Xuyên thấy cậu đi vào, giọng bình tĩnh, nói: "Sao cậu lại vào đây?"
Tín Túc dịch bát mỳ ăn liền sang một bên, sau đó, đặt hộp cơm của mình lên bàn, đôi mắt xinh đẹp cong cong vừa thâm tình, vừa chân thành, nói: "Đêm qua phạm sai lầm, còn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của đội trưởng, bồi thường cho anh một hộp cơm trưa dinh dưỡng phong phú".
Lâm Tái Xuyên mặt vô cảm nhìn cậu.
Lại bắt đầu đưa đẩy, không phải vẻ say khướt để lộ bản tính không nói tiếng người đêm qua.
Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn hộp cơm giá trị bốn con số, thản nhiên nói: "Tôi chưa đói. Cậu muốn ăn thì đến bàn bên cạnh kia ngồi ăn đi".
Tín Túc như điếc, duỗi tay mở túi đựng hộp cơm, "Đặc sản của nhà hàng này là món vây cá. Tôi rất thích ăn món này nên mua hai suất. Anh nếm thử xem".
Lâm Tái Xuyên luôn nhượng bộ đủ kiểu đối với Tín Túc mà Tín Túc lại là người vô cùng am hiểu tranh thủ cơ hội được đà lấn tới.
Cuối cùng vẫn là hai người ăn cùng nhau.
Có điều, Lâm Tái Xuyên không phải người có khẩu vị kén chọn như Tín Túc. Trong miệng anh, hộp cơm một nghìn đồng hay mười đồng thật ra cũng không khác gì nhau.
Lâm Tái Xuyên bỏ hộp đựng cơm hộp vào thùng rác. Tín Túc dùng khăn ướt lau xong ngón tay, quen thuộc lấy ra chăn gối in hình vũ trụ từ ngăn tủ của anh, thư thái nằm xuống sô pha, sau đó rất lễ phép nói: "Đội trưởng, tôi ngủ trưa một chút, sẽ không quấy rầy anh làm việc".
Lâm Tái Xuyên "Ừm" một tiếng, mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm che.
Tín Túc vừa nhắm mắt không lâu, di động trong túi rung lên.
Cậu cau mày lấy di động ra, lặng yên không tiếng động liếc mắt nhìn Lâm Tái Xuyên ngồi gần đó, sau đó đeo tai nghe nhận điện thoại.
"Thứ cậu bảo tôi đi tra thấy rồi. Lưu Tĩnh đúng là giải phẫu ở một bệnh viện tư nhân. Là phá thai".
"Tôi còn giúp cậu tìm được video giám sát ở bệnh viện lúc đó. Cô ấy đi một mình. Đoán chừng Hứa Ấu Nghi không biết chuyện này".
"Ngoài ra, đề cử của Hứa Ninh Viễn bị hủy bỏ. Vụ án Hứa Ấu Nghi trên mạng ảnh hưởng vô cùng ác liệt. Sau khi biết quan hệ cha con của hai người này, đường dây nóng khiếu nại tỉnh Z bị các bạn trên mạng nhiệt tình gọi liên tục. Đề cử tên ông ta bị triệt hạ trực tiếp. Nỗ nỗ lực lực xây dựng hình tượng suốt mấy năm, đúng là giỏ tre múc nước công dã tràng".
"Về phần bên Bò cạp Sa mạc, tạm thời còn chưa có động tĩnh gì nhưng khẳng định là không đáp vào đường dây của Hứa Ninh Viễn nữa. Biết mấy cậu đang tìm, trong thời gian ngắn, Hứa Ninh Viễn cũng không dám trở lại Phù Tụ".
Tín Túc nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên tai nghe, sau đó cắt đứt điện thoại.
Một giờ bốn mươi lăm phút, Lâm Tái Xuyên đứng dậy khỏi bàn làm việc kê cạnh đó, đi đến trước mặt Tín Túc.
Tín Túc ngủ không hề nhúc nhích. Bởi vì sô pha không đủ dài nên cậu chỉ có thể co hai đùi lại, nhìn có vẻ hơi tội nghiệp. Lúc cậu không cười, đường nét trên mặt thật ra vô cùng sắc bén, giống một miếng băng mỏng trong suốt, sắc bén, xinh đẹp, lạnh băng.
Gương mặt cậu thậm chí còn thấp thoáng lộ ra vẻ yêu dị tà khí.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn cậu một lúc, hơi chạm nhẹ vào bả vai cậu: "Chuẩn bị vào làm rồi".
Trong họng Tín Túc mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng động, trở mình trên sô pha, không tỉnh.
Lâm Tái Xuyên cũng không quản cậu nhiều, kéo rèm ra để ánh nắng bên ngoài vào phòng, quay người ra khỏi phòng.
Ngay lúc anh vừa chuẩn bị đóng cửa lại, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Tín Túc nói rõ ràng.
"Nửa năm trước, Lưu Tĩnh từng phá thai ở bệnh viện tư nhân. Nếu không có gì bất ngờ, cái thai này là của Hứa Ấu Nghi".
"Hình Chiêu và Lưu Tĩnh có quan hệ, tôi có thể khẳng định điểm này. Nhưng trước mắt chưa có chứng cứ thực tế, chỉ có thể cho anh một phương hướng để điều tra".
"Chồng Lý Tử Viện, Lục Văn Trạch, rất có thể biết nội tình gì đó. Nhưng ông ta không nhất định sẽ mở miệng với cảnh sát. Nhà tôi cùng nhà họ Lục không qua lại buôn bán nên trong chuyện này, tôi khả năng không giúp được gì. Nhưng anh có thể thử tiếp xúc với Lý Tử Viện một chút xem sao".
"Ngoài ra, anh đoán không sai. Lưu Tĩnh không phải người bị hại đầu tiên trong tay thủ hạ của Hình Chiêu. Số lượng nạn nhân chỉ sợ khó có thể tưởng tượng. Đây là một chuỗi "buôn bán đen" đem lại lợi nhuận rất lớn.
Hết chương 23
Đến chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.