Đi Trong Sương Mù

Chương 7: Khứu giác đáng sợ




ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
Truyện được đăng tải miễn phí tại thanhdauquan.blogspot.com
*
* *
Chương 7
Khứu giác đáng sợ
Không phải Trần Chí Lâm.
Con ngươi Lâm Tái Xuyên hơi co lại.
Mặc dù trong lòng anh đã sớm có suy đoán nào đó, khi nghe chính miệng Lưu Tĩnh nói ra những lời này, anh vẫn thấy bất ngờ ngoài ý muốn.
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng, hỏi dồn dập: "Không phải Trần Chí Lâm, vậy người đó là ai?"
Lưu Tĩnh bám chặt lấy cánh tay Lâm Tái Xuyên, móng tay gần như muốn đâm vào da thịt anh. Trước mắt cô không ngừng thấp thoáng hiện lên hình ảnh ngày hôm đó. Hình ảnh càng ngày càng mơ hồ, cho tới tận lúc bóng đêm và màu máu dần bao phủ hết hình bóng mọi người.
Cô thì thào: "Đó là con quái vật không nhìn thấy".
Lâm Tái Xuyên nhanh chóng phản ứng với lời cô nói.
"Quái vật không nhìn thấy" là chỉ người không trực tiếp xuất hiện trong tầm nhìn của cảnh sát sao?
Trong đầu Lâm Tái Xuyên lập tức hiện lên mấy phỏng đoán, hỏi: "Người đó tên là gì?"
"........." Môi Lưu Tĩnh giật giật, đột nhiên như bị phát bệnh nào đó, từng giọt nước mắt nhanh chóng tràn khỏi bờ mi, chỉ trong chớp mắt, nước mắt đã lã chã đầy mặt, không hở ra một chữ.
Trên người cô gái nhỏ này dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật không nói nên lời. Những bí mật này như đang cắn nuốt cơ thể cô và trở thành vật ký sinh trong tinh thần cô. Ở nơi âm u không ai biết đến, nó đang trắng trợn gậm nhấm cơ thể và linh hồn cô.
Ngón tay Lưu Tĩnh nắm chặt thành nắm đấm không ngừng run rẩy, ngực phập phồng dữ dội, ngửa đầu về sau, trong cổ họng phát ra tiếng rít.
Nhớ đến bác sĩ từng nói lúc Lưu Tĩnh mới nhập viện, cảm xúc không kiểm soát được, sụp đổ đến suýt nữa không hít thở được, mặt Lâm Tái Xuyên biến sắc. Anh đứng dậy, rảo bước ra khỏi phòng, gọi lớn, "Bác sĩ!"
Bác sĩ phụ trách Lưu Tĩnh nghe tiếng gọi chạy đến rất nhanh, đặt người bệnh nằm thẳng trên giường, tiêm thuốc an thần vào cánh tay, đeo mặt nạ ô xy cho cô.
Đến tận khi tình hình Lưu Tĩnh ổn định lại, rơi vào hôn mê sâu, bác sĩ mới thở dài, xoay người nói: "Tình hình sức khỏe người bệnh không tốt lắm, không chịu được kích thích quá lớn. Cảnh sát Lâm hôm nay tốt nhất là quay về đi thôi".
Lâm Tái Xuyên biết trạng thái tinh thần Lưu Tĩnh không tốt nhưng anh không ngờ lại tới trình độ này. Anh hơi gật đầu, "Gây thêm phiền toái cho bác sĩ rồi".
Bác sĩ nói khách sáo: "Phối hợp với công tác của đồng chí cảnh sát là việc đương nhiên. Có điều, nhiều khả năng người bệnh trong thời gian ngắn tới đây không thể tiếp thu thẩm vấn".
Lưu Tĩnh không thể tỉnh lại trong chốc lát. Lâm Tái Xuyên cũng không thể luôn chờ tại bệnh viện nên anh để lại trên bàn một dãy số và một tờ giấy: "Đây là cách liên hệ với tôi. Nếu sau khi cô ấy tỉnh lại có gì muốn nói với tôi, nhờ anh bảo cô ấy gọi theo số này. Cảnh sát Phù Tụ sẽ cố gắng hết sức điều tra chân tướng của vụ án".
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Tái Xuyên lái xe tới Cục Công an thành phố.
Hơn một nửa cảnh sát trong đội đã bị Lâm Tái Xuyên phân công ra ngoài điều tra thăm hỏi, trong văn phòng chỉ còn mấy người đang xử lý một ít hồ sơ lúc trước.
Thế mà đồng nghiệp mới Tín Túc đang chống cằm, ngồi xếp gỗ, vẻ mặt nhàm chán.
Vốn lúc đầu Lâm Tái Xuyên nghĩ mình nhìn nhầm, lại nhìn lại một lần.
Trên bàn làm việc của người này đúng là đang bày mấy khối gỗ xếp hình, là loại đồ chơi màu sắc rực rỡ kích thích trí não trẻ em.
"............" Lâm Tái Xuyên thật sự thấy hơi khó tin, đi vào văn phòng, "Cậu đang làm gì vậy?"
Tín Túc nâng mặt, cười với anh: "Đang đợi anh về".
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên ngẩn ra một chút: "Chờ tôi?"
Tín Túc nhìn anh: "Đúng vậy. Về án tử của Trương Minh Hoa, tôi có một phỏng đoán. Là suy đoán cá nhân, không nhất định là đúng. Tôi muốn nghe đánh giá của đôi trưởng Lâm".
Lâm Tái Xuyên: "Nói đi."
"Tôi luôn cảm thấy án tử này có nhiều chỗ rất không hợp lý, có cảm giác rất không tự nhiên". Tín Túc cầm khối xếp gỗ cuối cùng, đặt lên đỉnh kim tự tháp, "Sau đó tôi phát hiện nguyên nhân của việc này có thể vì có một miếng ghép trong trò xếp hình đang bị giấu đi. Vì thế, chúng ta có thể nhìn ra tổng thể chung nhưng lại không ghép được thành đáp án chính xác".
Lâm Tái Xuyên không đánh giá, đưa tay kéo một chiếc ghế, ngồi xuống.
"Vụ án này, Cục Công an thành phố hiện đều chưa tra được manh mối gì. Dựa vào trình độ của cảnh sát bên phân cục lại càng không thể có tiến triển gì. Trước mắt, chứng cứ liên quan thiếu vô cùng. Cho dù bọn họ từng phát sinh xung đột tay chân, chỉ cần ba người họ không phải người đẩy nạn nhân xuống cầu thang, theo nguyên tắc còn nghi vấn thì có lợi cho bị cáo, nguyên nhân tử vong cuối cùng vẫn sẽ kết luận là Trương Minh Hoa tử vong ngoài ý muốn".
"Khi ấy không có máy theo dõi, không có nhân chứng, không ai biết Trương Minh Hoa chết thế nào. Báo cáo kiểm tra thi thể không kết luận được nguyên nhân tử vong. Nhìn thế nào cũng thấy đây là một vụ án treo. Nếu vậy, ba nghi cáo lúc trước vì sao phải vội vàng muốn dùng một triệu để hòa giải với người nhà người bị hại? Bọn họ muốn che giấu điều gì?"
Tín Túc dùng thanh gỗ xếp hình khẽ gõ gõ lên mặt bàn, nói rành mạch: "Điểm thứ hai, rõ ràng Trần Chí Lâm nói thích Lưu Tĩnh cho nên mới xảy ra án mạng Trương Minh Hoa. Nhưng khi tiếp thu thẩm vấn ở Cục Công an thành phố, Trần Chí Lâm lại vô cùng thờ ơ với Lưu Tĩnh. Giống như có hai nhân cách khác biệt".
"Ba là, bên người Lưu Tĩnh có một người có ham muốn khống chế và chiếm hữu rất mạnh nên cô ấy không dám ở bên người mình thích. Mà người này có vẻ không phải là Trần Chí Lâm".
Tín Túc lại cầm lên một khối gỗ xếp mới, đong đưa hai cái: "Cho nên tôi giả định là có một người gọi là X. Người này có thể cũng tham gia vào án tử của Trương Minh Hoa, là người thứ tư chúng ta chưa phát hiện ra. Nhưng do rất nhiều nguyên nhân, người này muốn tên của mình không xuất hiện trong danh sách nghi cáo, không muốn xuất hiện trong tầm nhìn của cảnh sát. Cho nên, người này đã tìm một kẻ đồng lõa làm người chịu tội thay".
"Có lẽ gia đình X rất giàu có. X nói với người chịu tội thay là án tử này cùng lắm sẽ được phán là tử vong ngoài ý muốn. Trương Minh Hoa tự mình ngã xuống cầu thang, không người làm chứng, cũng không có camera giám sát, X sẽ dùng tiền để giải quyết riêng với người nhà Trương Minh Hoa. Mọi người đến thẩm vấn ở Cục Công an chỉ cần giữ miệng như bưng, cả quá trình không nhắc đến X, sau này, X sẽ cho bọn họ chỗ tốt".
"Trong kế hoạch ban đầu của X, người này sẽ bỏ ra một triệu để hòa giải với gia đình người bị hại, cảnh sát biết thời biết thế hủy bỏ việc lập án. Chuyện này cứ thế mà lặng yên không một tiếng động trôi qua. Cuộc sống của X vẫn như cũ, không hề có vết bẩn".
Nói xong từ cuối cùng, Tín Túc thành công nhét thanh gỗ mới kia vào hình kim tự tháp sẵn có trên bàn, môi cong cong ý cười: "Nếu vậy lập tức có thể giải thích được lý do Trần Chí Lâm thờ ơ với Lưu Tĩnh là vì cậu ta không phải người đầu trò mà chỉ là người bị lôi ra chịu tội thay. Mà người X này mới là con rắn độc thật sự ở bên cạnh Lưu Tĩnh".
"Nhưng người này không ngờ kế hoạch "mai danh ẩn tích" của mình lại không thành công. Vụ án này không chỉ không chìm xuống đáy biển như X mong muốn mà còn bị Cục Công an thành phố tiếp nhận điều tra, ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn".
Nói xong, Tín Túc quay đầu nhìn phía Lâm Tái Xuyên, "A, giả định này nghe có vẻ rất trừu tượng nhưng đây là giải thích hợp lý duy nhất tôi có thể nghĩ đến".
Lâm Tái Xuyên không nói lời nào, nhìn ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của đối phương.
Trong nháy mắt ấy, anh ý thức được người trước mặt này cực kỳ thông minh và có một loại khứu giác đáng sợ đối với suy luận tội phạm.
Đúng vậy. Thật sự tồn tại một người X như vậy. Đây là điều Lâm Tái Xuyên biết được từ miệng Lưu Tĩnh...
Con quái vật không thể nhìn thấy.
Nhưng Tín Túc chỉ dựa vào điểm khác thường của một vài việc nhỏ không đáng kể rút ra được đáp án.
Lâm Tái Xuyên chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, sau đó khẽ nói: "Không trừu tượng".
Tín Túc ngẩn ra: "Gì cơ?"
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Cậu đoán không sai. Đúng là có người thứ tư hiện đang bị giấu đi".
Trên quần áo người bị hại có dấu chân của ba người. Ba người này nhất định có liên quan tới án kiện nhưng họ chỉ là đao phủ. Chủ mưu chân chính lại được giấu ở phía sau, được mọi người "bảo vệ" kín kẽ.
Lúc này, các cảnh sát ra ngoài thăm hỏi cũng đều trở lại. Tin tức họ mang về không có gì khác - Các bạn học ở trong phòng lúc ấy đều trăm miệng một lời kiên quyết khẳng định đi theo Trương Minh Hoa chỉ có ba người Trần Chí Lâm. Lý do đưa ra đều có sự nhất trí cao, như là cùng nhau học một "bản thảo trả lời".
Lâm Tái Xuyên giơ tay xoa xoa giữa hai chân mày một chút. Dưới ánh mắt tò mò của Tín Túc, anh đứng dậy, nói lớn tiếng hơn một chút: "Sáng nay, tôi đến bệnh viện dò hỏi Lưu Tĩnh. Cô ấy cung cấp một manh mối vô cùng quan trọng - Không phải Trần Chí Lâm".
Lão Sa nhất thời nghe không hiểu lời này: "Không phải Trần Chí Lâm? Có ý gì? Không phải cậu ta dẫn người đi đánh Trương Minh Hoa à?"
Lâm Tái Xuyên không giải thích nhiều, chuyển đoạn ghi hình lúc đó phát trên máy tính.
Sau khi xem xong đoạn video, cả văn phòng lặng ngắt như tờ.
Ý Lưu Tĩnh là... Chủ mưu vụ án này không phải Trần Chí Lâm.
Người đầu tiên đứng lên dẫn người đi đánh Trương Minh Hoa, không phải Trần Chí Lâm.
Nhưng theo những gì các nghi phạm khác nói, Trần Chí Lâm là chủ mưu của vụ việc này. Bản thân cậu ta cũng thừa nhận trước mặt cảnh sát.
"Nếu nói như vậy, lúc ấy hẳn là bốn người đi ra ngoài?" Mặt Chương Phỉ đầy vẻ không thể tưởng tượng, nói: "Sao có thể... Chẳng lẽ toàn bộ học sinh trong khối đều đang nói dối?"
Toàn bộ học sinh ở quán karaoke lúc ấy đều đã tới Cục Công an thành phố làm ghi chép, hoặc cảnh sát tới thăm tận nhà. Đáp án nhận được đều rất thống nhất - Là ba người Trần Chí Lâm, La Quân, Quách Hải Nghiệp.
Trên quần áo Trương Minh Hoa đúng là có dấu vết ba người này để lại.
Nhưng nếu lời Lưu Tĩnh nói là sự thật thì điều này có nghĩa là toàn bộ học sinh khối 12 đều đang nói dối trước mặt cảnh sát!
Chương Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười trề môi, cảm giác cột sống sau lưng lạnh vù vù, "Không, không thể nào..."
"Nếu thật sự có một con quái vật người thường không nhìn thấy", Lâm Tái Xuyên trầm giọng, nói kiên định, "Trách nhiệm của chúng ta chính là tóm được con quái vật này. Toàn bộ phỏng đoán trước đây của chúng ta đều phải bỏ đi viết lại".
Da đầu Hạ Tranh tê dại: "Không đúng. Vậy rốt cuộc lai lịch con quái vât kia là gì mà khiến tất cả bạn học trong khối làm giả chứng cứ cho? Là ép buộc hay dụ dỗ bằng lợi ích? Ngày đó xảy ra mạng người, mấy đứa trẻ nhãi ranh đó đúng thật là không biết sợ à?"
"Không có gì phải sợ." Một giọng nam ung dung bất ngờ vang lên.
Hoàn cảnh bầu không khí trong cả văn phòng đều đang khẩn trương cao độ, có thể phát ra giọng điệu lười biếng thế này, chỉ có một người là Tín Túc. Chương Phỉ lập tức quay đầu, trừng mắt với cậu.
Tín Túc nói: "Kể cả cảnh sát, không ai biết nguyên nhân tử vong thật sự của Trương Minh Hoa. Mấy người học sinh kia đương nhiên càng không biết. Có thể họ căn bản không ý thức được đây là một vụ án mạng, chỉ nghĩ là tử vong ngoài ý muốn cho nên không có gánh nặng tâm lý. Thâm chí, họ còn nói dối trước mặt cảnh sát. Làm anh hùng bảo vệ bạn học khiến bọn họ có cảm giác kích thích".
Nói xong, Tín Túc liếc mắt nhìn Lâm Tái Xuyên, môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không lên tiếng.
Mỗi khi lo lắng, Chương Phỉ đều không nhịn được mà muốn cắn móng tay. Nhìn màu da trong suốt xinh đẹp của Tín Túc, cô lại nhịn xuống. Thế nên, cô lại càng thấy lo âu, hỏi: "Vậy ta nên làm gì bây giờ? Nhất định người thứ tư cũng có mặt trong phòng. Có cần thẩm vấn lại ba người Trần Chí Lâm không?"
Hạ Tranh nghi ngờ nói: "Nhưng vì gì mà người này lại muốn làm như vậy? Không có đạo lý. Nếu là sự cố ngoài ý muốn, kể cả người này có thừa nhận cũng không phải việc gì lớn. Dù sao mấy vết thương ngoài da cũng không bị xử lý gì, nhiều nhất chỉ là bồi thường dân sự. Nếu thật sự là cố ý giết người, cuối cùng đồng bọn nhất định sẽ khai ra thủ phạm chính. Dù sao mức hình phạt của thủ phạm chính và đồng phạm cũng rất khác nhau".
Lâm Tái Xuyên nhìn Hạ Tranh, thản nhiên nói: "Cho nên, động cơ khiến cậu ta làm chuyện này là gì?"
Tín Túc nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích. Bởi vì trong thời gian này, người này không thể có bất kì tai tiếng gì. Gia đình có thể một lúc bỏ ra một triệu thì hẳn không giàu cũng phải sang. Tính toàn bộ trong khối lớp 12 cũng không có mấy người như vậy. Phái mấy người đi thăm dò đi. Tôi cũng cung cấp thêm một thông tin bên lề, cha Hứa Ấu Nghi gần đây có kế hoạch tranh cử làm người đại diện cho một tổ chức từ thiện cấp quốc gia, rất được chú ý. Lúc này nếu tuôn ra việc con trai duy nhất của ông ta là nghi phạm cố ý giết người, cho dù còn chưa kết luận, chỉ lời bàn tán của tin đồn bóng gió này cũng đủ khiến ông ta lao đao".
Lượng tin tức trong lời vừa rồi quá lớn, các cảnh sát khác nhất thời không theo kịp tiết tấu nói chuyện của Tín Túc.
Chỉ có Lâm Tái Xuyên nghe hiểu.
Tất cả manh mối trong nháy mắt đều xâu thành một vòng tròn.
Trên người Tín Túc giống như có một loại sắc bén trời sinh, dù là cảnh sát lão luyện có kinh nghiệm phong phú cũng không có được. Hoặc là nói là bản năng phân tích tội phạm.
Hết chương 7
Đến chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.