Dị Tủng

Chương 101: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (62)




Võ Tân Nhu mở tài liệu trong laptop ra.
Bên trong tài liệu có một văn bản chủ đề: lữ trình Vu Trại.
Lữ trình Vu Trại nội dung như sau:
Tôi là Ngô Kim, đội trưởng đội thám hiểm khảo cổ Trung Quốc.
Nhiệm vụ lần này của chúng tôi, là đi đến Vu Trại Miêu Cương, tìm kiếm 12 con giáp, Long, Xà, Kê, đã bị thất lạc.
12 con giáp (Thập Nhi Cầm Tinh) chính là di vật văn hóa của Trung Quốc, bị 8 nước liên minh cướp đoạt khỏi Vườn Viên Minh.
Giết, đốt, cướp, giành giật.
Lịch sử vì thế mà tăng thêm màu sắc đen tối trong thời đại đó.
Chúng ta luôn có thể nhìn thấy trong sách lịch sử thời nay, có một tiêu đề như thế:
8 nước liên minh xâm lược.
Khi học về lịch sử đen tối.
Sẽ có người phỉ nhổ.
Phỉ nhổ chính quyền nhà Thanh hủ bại vô năng.
Nhưng khi nghĩ lại:
Chúng ta thực sự có sức mạnh để chống lại sao?
Đừng trách bản thân, có trách thì trách mình không đủ năng lực.
Vô lực phản kháng.
Chúng ta bị họ gọi là Đông Á Bệnh Phu.
Một câu nói đầy sự khinh bỉ.
Nói chúng ta hèn nhát bất lực.
Tin rằng nhiều người khi nghe thấy sẽ rất khó chịu.
Chúng ta thật sự hèn nhát sao?
Là không có tự tin, hay là tình nguyện tiếp nhận?
Nếu như vẫn còn dòng máu Trung Quốc chảy trong người.
Nên ghi nhớ lịch sử, nó cho chúng ta nhiều bài học sâu sắc.
Thời đại không ngừng thay đổi.
Lịch sử không cho chúng ta quên đi nỗi nhục quốc thể.
Nỗi nhục quốc thể là nỗi đau vĩnh viễn của chúng ta.
Chúng ta không được quên lịch sử, càng không thể giẫm lên vết xe đổ.
Phát triển chậm chính là chịu đòn, nên chỉ có thể làm đất nước trở nên mạnh mẽ.
Vườn Viên Minh cứ vậy bị bọn họ vô tình phá hủy.
Bao nhiêu văn hóa uyên thâm của Trung Quốc bị người nước ngoài thiêu hủy.
Một trận lửa cứ vậy mà thiêu rụi Vườn Viên Minh.
Người đang làm, trời đang nhìn.
Cái bị phá hủy không chỉ có Vườn Viên Minh, mà còn phá hủy cả tâm huyết của người xưa, càng là nỗi đau dày vò trong lòng người dân.
Vào lúc đó, chính quyền nhà Thanh vô năng, để các quốc gia khác có thể thừa thời cơ.
Người dân lúc đó đã mất niềm tin vào chính quyền nhà Thanh.
Một chính quyền không có sức mạnh bảo vệ người dân, thì làm sao tin tưởng?
Chính quyền nhà Thanh thi hành bế quan tỏa cảng, ngăn trở phát triển tư duy.
Cấm đối ngoại, tự nhốt đất nước trong một thế giới riêng.
Những quốc gia khác, càng nổi lên dã tâm với Trung Quốc.
Đưa đến cuộc chiến thuốc phiện sau đó.
Mọi người lấy việc buôn bán thuốc phiện để kiếm sống, khiến thương nhân nước ngoài kiếm rất nhiều lợi nhuận.
Người nước ngoài ngồi đếm tiền.
Trong lòng vui cười hớn hở: dân Trung Quốc đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!
Người dân tê liệt vì hút thuốc phiện.
Thuốc phiện trở thành cơm ngày 3 bữa.
Một ngày không hút, sẽ chịu không nổi.
Chúng ta có thể thấy:
Rất nhiều người cầm ống điếu rít từng hơi, phả ra rất nhìu vòng khói.
Hút vào chính là độc dược, phun ra là tiền.
Độc dược tràn ngập toàn bộ phổi, phổi biến thành màu đen, đều là do thuốc phiện gây ra.
Có người sắp chết, cũng không biết bản thân chết vì những khói thuốc lượn lờ của thuốc phiện.
Tâm lý đau khổ đưa đến đi tìm niềm vui trong chốc lát, nhưng lại nhắm mắt vĩnh viễn.
Người nước ngoài kiếm chính là tiền của người dân.
Họ ôm hết lợi ích, còn chúng ta là người bị hại.
Nhưng vào lúc đó, chúng ta vẫn đang u mê.
Kỳ thật, tê liệt không chỉ có cơ thể, mà còn có suy nghĩ.
Thứ đáng sợ nhất, không phải là chịu đau khổ về mặt thể xác, mà về mặt tinh thần.
Chính quyền nhà Thanh vô năng, người dân không phản kháng, để mặc các quốc gia khác xâu xé.
Lỗ Tấn tiên sinh vì sao bỏ y đi học văn.
Cho dù y thuật có thể cứu chữa cơ thể đau bệnh, nhưng lại không thể cứu được tư tưởng của con người.
Lỗ Tấn là muốn dùng ngòi bút.
Để thức tỉnh mọi người.
Để họ có thể thấy rõ hiện thực đang diễn ra trong xã hội.
Phải phải kháng!
Đứng lên! Nổi dậy!
Không thể làm nô lệ cho người khác.....
Khi Quốc Ca cất lên, đều nhắc nhở chúng ta.
Không được quên, không được hận.
Sự tê liệt của người dân, đã trở thành quán tính trong đầu họ.
Trong lúc nhất thời, không thể nào tiếp thu.
Hay là đang lên án tư tưởng truyền thống của chúng ta.
Di vật văn hóa ở Vườn Viên Minh bị thiệt hại một lượng lớn, 12 con giáp lại càng tổn thất nặng nề, toàn bộ đều bị những quốc gia khác lấy mất.
Trải qua nhiều năm, mặc dù đã tìm lại một số con giáp trở về vòng tay của đất nước. Thế nhưng, vẫn còn vài con giáp bị thất lạc ở bên ngoài.
Theo thông tin cục tình báo quốc gia, nói với chúng tôi là 12 con giáp xuất hiện tại Vu Trại Miêu Cương.
Tin tức nhận được, là những kẻ trộm mộ đã đào được Tý ở Vu Trại.
Bọn họ đem Tý ra để bán đấu giá.
Rất nhiều thương gia người nước ngoài đều có hứng thú với Tý, trả giá rất cao để mua được.
Trong đó có Đổng thị, chuyên gia thẩm định thị trường đồ cổ, cũng nhìn trúng Tý.
Anh ta muốn trả lại Tý cho Bảo tàng di vật văn hóa Trung Quốc.
Vừa bắt đầu, thương gia nước ngoài đều ra giá khá cao.
Ai cũng muốn có được 12 con giáp, dù sao cũng đã xem xét qua giá thị trường.
12 con giáp, mỗi con giáp đều sống động như thật.
Con giáp cầm tinh Tý được đặt phía trên kia, càng sống động hơn.
Thu hút sự chú ý của tất cả.
Mọi người đều muốn có.
Từng người đấu giá rất kịch liệt.
Cuối cùng, giới chuyên gia đồ cổ nước ta đã ra giá cao, để đấu giá Tý.
Sau khi giám định là đồ thật.
Hơn nữa mới khai quật không lâu.
Đối với đất nước, đây là bảo vật vô giá.
Con giáp cầm tinh Tý sau đó được đưa về Bảo tàng di tích văn hóa Trung Quốc.
Các đặc vụ CIA điều tra, làm sao mà mấy người trộm mộ lại có thể tìm thấy Tý.
CIA đang bí mật làm một số việc cho đất nước.
Còn liên quan đến việc đàm phán với nước khác, hoặc các nhiệm vụ cơ mật như bảo vệ......
Các đặc vụ đang âm thầm thẩm vấn kẻ trộm mộ.
Theo lời kẻ trộm mộ, Tý chính là vật mà họ đã trộm ra được.
Còn lại 3 món khác không thể lấy ra, độ khó thực sự rất cao, bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, lấy Tý ra cũng phải đánh cược cả mạng.
Chính phủ quyết định, cử một đoàn thám hiểm và đội khảo cổ đến Vu Trại Miêu Cương tìm hiểu.
Đoàn thám hiểm khảo cổ gồm 6 người:
Đội trưởng: Ngô Kim (đặc vụ CIA)
Đội viên: Chu Nghệ (nhà địa chất)
Đội viên: Lý Siêu (nhà khảo cổ)
Đội viên: Lâm Tiểu Phàm (đặc vụ CIA)
Đội viên: Đàm Tâm (bác sĩ)
Đội viên: Lưu Phong (đặc vụ CIA)
Chính phủ gửi ba đặc vụ đi cùng, vì muốn bảo vệ an toàn của những người khác.
Lần hành động bí mật này, chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại.
Nếu thất bại, vinh dự cao nhất mà đất nước dành tặng cho họ, là cái chết.
Nhiệm vụ bắt đầu vào mùa hè.
Đúng lúc nghỉ hè.
Vương Tiểu Tiểu là con trai của Lâm Tiểu Phàm với Ngô Kim.
Là con của hai đặc vụ.
Nhưng không phải là con ruột.
Vương Tiểu Tiểu là được họ nhận nuôi từ cô nhi viện.
Khi cậu bị đưa vào trại mồ côi, cậu chỉ biết mỗi tên mình là Vương Tiểu Tiểu.
Nhỏ con, thấp bé.
Vương Tiểu Tiểu không cao, gầy như một cây sào.
Suy dinh dưỡng và hốc hác.
Viện trưởng luôn phải dỗ dành để Vương Tiểu Tiểu vui vẻ hơn.
Cậu lắc đầu bỏ chạy.
Hạnh phúc là gì?
Cậu không biết.
Khi đó Vương Tiểu Tiểu là một cậu bé thu mình lại.
Không chơi cùng ai.
Không ai hiểu cậu đang nghĩ gì.
Cũng không cho người khác bước vào thế giới của mình.
Sống ở trong thế giới riêng của mình, không phải rất tốt sao?
Không tim không phổi, không thưởng không phạt.
Đóng kín trái tim.
Cậu luôn trốn trong phòng.
Cầm một cây viết chì, vẽ lung tung trên vở.
Vương Tiểu Tiểu vẽ hai người lớn nắm tay một đứa trẻ.
Tay nắm tay, tình cảm chính vậy mà được xích lại gần nhau hơn.
Trong lòng cậu cũng muốn một mái nhà.
Hơi ấm của gia đình là thế nào?
Mỗi khi vẽ, nước mắt đều rơi.
Mắt đỏ, tranh ướt.
Nước mắt rơi làm nhòe bức tranh.
Bức tranh cũng trở nên mờ nhạt.
Vương Tiểu Tiểu khóc một mình rất lâu.
Bạn vĩnh viễn sẽ không thể hiểu nỗi đau của người khác, nên làm sao biết người đó đau đến mức nào.
Vương Tiểu Tiểu chưa bao giờ nghĩ trời cao sẽ quan tâm đến mình.
Mang đến cho cậu một cuộc sống đầy đủ cha mẹ.
Lâm Tiểu Phàm lần đầu đã nhìn trúng Vương Tiểu Tiểu.
Vương Tiểu Tiểu không giống những đứa trẻ khác.
Những đứa bé khác đều dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô.
Hi vọng cô có thể đưa chúng đi.
Nhưng Vương Tiểu Tiểu không tranh không làm phiền, chỉ ngồi đó, một mình chơi đất sét.
Cậu đang nặn "gia đình".
Hai người lớn nắm tay một đứa bé.
Giống như một ngôi nhà.
Ba mẹ nắm tay cậu.
Trái tim bắt lấy trái tim.
Trái tim của gia đình là hướng về nhau, vậy là tốt rồi.
Lâm Tiểu Phàm vì thấy Vương Tiểu Tiểu nặn đất sét, nên mới chọn cậu.
Vương Tiểu Tiểu không nghĩ bản thân được chọn.
Khi cậu nắm tay Lâm Tiểu Phàm rời khỏi cô nhi viện.
Viện trưởng cô nhi viện còn nói chuyện với Lâm Tiểu Phàm: "Tiểu Tiểu nhờ cô chăm sóc, đứa nhỏ này rất hướng nội, cần phải dạy rất nhiều."
Lâm Tiểu Phàm cười, xoa đầu Vương Tiểu Tiểu nói: "Tôi biết, tôi sẽ kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé."
Từ khi Lâm Tiểu Phàm với Ngô Kim đưa cậu ra khỏi cô nhi viện, một khoảng thời gian dài.
Tính cách của cậu cũng dần dần thay đổi, vui vẻ hơn.
Lâm Tiểu Phàm với Ngô Kim dành cho cậu rất nhiều tình yêu.
Yêu, thật sự có thể thay đổi một con người.
Vương Tiểu Tiểu đã bắt đầu cười nhiều hơn, bắt đầu kết bạn ở trường.
Cậu xem cha mẹ như cha mẹ ruột của mình.
Vương Tiểu Tiểu có một trái tim nhân hậu, lòng biết ơn.
Ân tình nhỏ như giọt nước, nhưng phải báo đáp bằng cả con sông.
Cho dù rửa chân cho cha mẹ, hay phụ giúp bưng một tách trà nóng cũng tốt.
Công việc của Lâm Tiểu Phàm và Ngô Kim rất bận.
Nhưng họ vẫn không bỏ quên Vương Tiểu Tiểu.
Ngô Kim sẽ dành thời gian ở cạnh Vương Tiểu Tiểu, kể chuyện.
Nói về công việc của đặc vụ.
Không phải kể về người khác, mà kể về chính mình.
Đặc vụ là công việc lương cao, nhưng độ nguy hiểm cũng rất cao.
Nếu bất cẩn để lộ thân phận, tính mạng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí là chết.
Bọn họ từ nhỏ đã được huấn luyện ở cường độ cao, vượt qua mức chịu đựng của người bình thường.
Mỗi lần chiến thắng, đều là dùng tính mạng để đánh đổi.
Vương Tiểu Tiểu thầm nghĩ: muốn trở thành một đặc vụ giống cha mẹ.
Cậu chưa bao giờ nhắc đến công việc của cha mẹ, trước mặt bạn bè.
Bởi vì công việc của đặc vụ phải bảo mật.
Vương Tiểu Tiểu chưa từng nói với ai.
Mỗi lần có bạn học hỏi cậu: "Vương Tiểu Tiểu, ba mẹ cậu làm nghề gì?"
Vương Tiểu Tiểu nói: "Công việc của ba mẹ mình không thể nói được."
Bạn học tò mò: "Là gì, là gì thế? Nói cho tụi mình biết đi!!"
Vương Tiểu Tiểu lắc đầu nói: "Không nói cho mấy cậu biết, ba mình không cho nói, thì mình sẽ không nói!"
Bạn bè: "Ích kỷ!! Chơi không vui!"
Ngày nghỉ đầu tiên.
Vương Tiểu Tiểu về nhà, bỏ cặp sách xuống liền nghe thấy cha mẹ đang nói chuyện trong phòng.
Lâm Tiểu Phàm: "Lần này chúng ta phải đi rất lâu, chắc phải đưa con cho mẹ chồng trông giúp."
- --------------
Vườn Viên Minh: tên khác là Cung Điện Mùa Hè, một di tích lịch sử TQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.