Dị Tủng

Chương 102: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (63)




Vương Tiểu Tiểu nhìn cha mẹ nói chuyện qua khe cửa.
Trong lòng nghĩ: tại sao ngày nào họ cũng bận rộn như vậy, thậm chí cả nghỉ hè cũng phải đưa mình đến nhà bà nội....
Bà nội đối với cậu rất tốt, nhưng Vương Tiểu Tiểu vẫn mong tình yêu thương của cha mẹ.
Cậu không đòi hỏi nhiều, chỉ mong cha mẹ có thể ở cạnh mình nhiều hơn.
Trong phòng có tiếng cãi vã.
Ngô Kim có vẻ hơi kích động, lớn tiếng với Lâm Tiểu Phàm: "Tiểu Tiểu cuối cùng cũng được nghỉ hè, tại sao chúng ta không giao nhiệm vụ này cho người khác, còn chúng ta thì ở bên con trong kỳ nghỉ này."
Làm cha của một đứa con, anh ấy cảm thấy có lỗi.
Bình thường vào chủ nhật.
Vương Tiểu Tiểu đều ở nhà bà nội.
Bà nội trước giờ chưa từng xem Vương Tiểu Tiểu là người ngoài, mặc dù biết cậu chỉ là con nuôi.
Ngô Kim với Lâm Tiểu Phàm đều duy trì hệ tư tưởng "gia đình DINK"(1).
Điều này làm bà nội rất lo lắng.
Vẫn luôn khuyên họ sinh con.
Ngô Kim với Lâm Tiểu Phàm dĩ nhiên là không muốn, vì thể đã đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé.
Bà hỏi họ, tại sao không chịu sinh con.
Lâm Tiểu Phàm nói: "Sinh con quá đau, con với Ngô Kim vẫn còn trẻ, tuổi trẻ nên muốn phấn đấu."
Ngô Kim nói: "Con cũng không muốn Tiểu Phàm vì sinh con mà chịu đau."
Bà nội không hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ.
Thế này không phải là đoạn hậu sao?
Tụi nó không muốn, thì cũng không có cách gì, cũng không thể ép....
Hiện tại có Vương Tiểu Tiểu, bà nội cũng đỡ lo hơn nhiều.
Vương Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện.
Tuổi còn nhỏ, thế nhưng thường xuyên giúp bà nội vài việc có thể làm.
Chân của bà lâu lâu sẽ tái phát bệnh phong thấp.
Mỗi khi đến mùa mưa, thì sẽ bệnh.
Vương Tiểu Tiểu đều bóp chân cho bà nội.
Ai cũng thích suy bụng ta ra bụng người.
Bà nội mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho Vương Tiểu Tiểu.
Thậm chí, còn giết con gà mẹ rất lâu không nỡ giết, hầm lên để cho Vương Tiểu Tiểu ăn vặt.
Vương Tiểu Tiểu nghĩ tới bà nội....
Nước mắt liền rưng rưng.
Vào giao thừa năm ngoái.
Nhà nhà đều ăn tết đoàn viện.
Còn cha mẹ thì đi làm nhiệm vụ.
Đêm giao thừa hoa tuyết rơi muộn.
Vương Tiểu Tiểu bên cửa sổ, nhìn những bông tuyết rơi lên tay.
Bên ngoài, có vài đứa bé đang chơi pháo hoa.
Pháo hoa bắn lên bầu trời, đủ loại màu sắc.
Đôi khi nó bay lượn như một con rồng, đôi khi nó xoay tròn như một điệu múa.
Pháo hoa cũng chỉ là vẻ đẹp nhất thời, chớp mắt đã tan.
Những đứa bé đốt pháo hoa trên tuyết, nắm tay nhau, ai cũng cười vui vẻ.
Một vài đứa bé nắn những quả bóng tuyết, ném chúng vào mặt bạn bè.
Cậu ném một cái, tớ ném một cái.
Khuôn mặt ai cũng phủ đầy tuyết.
Tiếng cười nói vui vẻ.
Nhưng nó lại khuấy động phần mềm yếu nhất trong trái tim Vương Tiểu Tiểu.
Khoảng khắc Vương Tiểu Tiểu bắt một bông tuyết.
Cảm xúc lạnh giá ở đầu ngón tay.
Cậu mới nhận ra, hôm nay là giao thừa.
Bà nội cầm một chén sủi cảo nóng trong tay, nói: "Tiểu Tiểu, tới ăn sủi cảo."
Vương Tiểu Tiểu đáp: "Dạ."
Bên ngoài là tiếng cười nói.
Trên tivi đang chiếu Gala mừng năm mới.
Bà nội vừa ăn sủi cảo vừa xem tivi.
Vương Tiểu Tiểu lại không thấy vui.
Đũa cũng không động.
Cứ ngồi đó thẫn thờ.
Mãi đến khi bà nội gắp thêm sủi cảo cho cậu, nói: "Tiểu Tiểu, mau ăn đi cháu. Đi học nhiều, làm cháu gầy đi rồi."
Vương Tiểu Tiểu gật đầu nói: "Bà nội cũng ăn đi ạ."
Bà nội lắc đầu nói: "Cháu ăn nhiều chút, đang tuổi lớn."
Đêm giao thừa đó cứ như vẫn ở trước mắt.
Mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản.
Vương Tiểu Tiểu vẫn còn nhớ.
Nghĩ tới lòng tốt của bà nội, lại nghe thấy âm thanh trong phòng truyền ra.....
Lâm Tiểu Phàm kiên trì nói: "Không được, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, giao cho người khác, tổ chức không yên tâm..."
Ngô Kim thở dài.
Vài ngày trước, anh đã hứa với Tiểu Tiểu là đến công viên giải trí chơi.
Mà ngày mai lại phải đi đến Vu Trại Miêu Cương.
Lời hứa của anh, lại làm Tiểu Tiểu thất vọng.
Ngô Kim có cảm giác, không tròn bổn phận làm cha.
Vương Tiểu Tiểu không biết lúc nào, chạy từ ngoài vào, kéo tay Ngô Kim.
Cậu cần xin Ngô Kim: "Ba, cho con đi cùng đi. Tiểu Tiểu đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho ba mẹ."
Cậu ở ngoài cửa nghe thấy họ nói chuyện.
Nhưng lại không thể đưa cậu theo.
Đưa cậu theo, nguy hiểm sẽ tăng thêm, lại thêm trách nhiệm.
Bọn họ là cha mẹ, không thể để con cái mạo hiểm mạng sống.
Lâm Tiểu Phàm liền bác bỏ ý kiến của Vương Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, con không thể đi. Cha mẹ đi làm nhiệm vụ, rất nguy hiểm, không phải đi chơi."
Vương Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Ba, mẹ. Trước đến nay chưa từng đưa Tiểu Tiểu đi chơi, lần này cho con theo với."
Ngô Kim lắc đầu: "Tiểu Tiểu, ba có lỗi với con. Chúng ta không thể dẫn con theo."
Vương Tiểu Tiểu cúi đầu, thất vọng đi ra ngoài.
Nhìn cha mẹ thu dọn hành lý.
Ngày mai...họ phải đi rồi....
Vương Tiểu Tiểu lại giam mình trong phòng.
Chỉ khi ở một mình, cậu mới có được giây phút bình yên trong lòng.
Nước mắt vô thức chảy xuống.
Cậu đi tới trước bàn học.
Trên bàn có một quyển nhật ký.
Viết nhật ký, là một thói quen nhỏ của Vương Tiểu Tiểu.
Ngày nào cậu cũng viết.
Vương Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế, cậu cầm viết, viết xuống:
Năm 200x, tháng 2 ngày 12.
Tiết trời: âm u.
Ba, mẹ.
Tại sao hai người không đưa con đi chơi một lần?
Thành phố Bắc Kinh.
Năm 200x, tháng 2 ngày 13.
Lâm Tiểu Phàm với Ngô Kim, cầm hành lý trong tay, chuẩn bị từ nhà đi ra sân bay Bắc Kinh để tập hợp.
Hai người chuẩn bị đi, Vương Tiểu Tiểu liền chạy tới kéo tay Ngô Kim.
Ngô Kim xoa đầu cậu, nói: "Con trai, ngoan ở nhà chơi với bà nội, chờ cha mẹ về."
Vương Tiểu Tiểu dùng sức lắc đầu nói: "Ba đừng đi, nếu đi thì đưa con theo với. con muốn ở cùng ba mẹ. Chúng ta là người một nhà mà."
Chúng ta là người một nhà.
Một câu nói vô ý làm Ngô Kim xúc động.
Ánh mắt của Vương Tiểu Tiểu tràn đầy khát khao.
Ngô Kim ôm Vương Tiểu Tiểu nói: "Tiểu Phàm, chúng ta đưa con theo nha."
Lâm Tiểu Phàm nhéo nhéo cái mũi của Vương Tiểu Tiểu: "Thật hết cách với hai cha con, Tiểu Tiểu phải nghe lời ba mẹ, không được chạy lung tung."
Vương Tiểu Tiểu gật đầu: "Con nhất định sẽ nghe lời mẹ."
Ngô Kim nhìn đồng hồ nói: "Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi."
9 giờ 15 phút.
Cả nhà đi tới sân bay Bắc Kinh.
Sân bay rất đông, rất nhiều ánh mắt.
Để không bị lộ kế hoạch hành động lần này.
Tổ chức đã sớm sắp xếp cho họ một chuyên cơ đặc biệt.
Các thành viên khác cũng đã lên máy bay, họ là những người còn lại.
Ngô Kim ôm con trai và nắm tay vợ lên máy bay.
Trên máy bay có một thành viên tên: Mễ Hoa Đường.
Mễ Hoa Đường là một tay trộm mộ già đời, ai cũng gọi cô là "đội trưởng Mạc Kim".
Cái danh đội trưởng Mạc Kim không phải hư danh.
Mễ Hoa Đường có một lá bùa, được truyền lại từ tổ tiên.
Mạc Kim Phù là bảo bối của đội trưởng Mojin.
Nó là một lá bùa màu vàng được thêu bằng chỉ vàng.
Trên bùa có khắc một chữ "Mạc Kim".
Đội trưởng Mạc Kim cũng hiểu một ít về <16 chữ phong thủy>.
Nhắc tới phong thủy, cũng là trò khá kỳ lạ.
Vào thời cổ đại, các thầy phong thủy luôn tính toán nơi đặt kho báu rất chính xác.
Vùng đất trù phú sẽ có con ếch nhảy ra.
Biểu thị cho điềm lành.
Hung địa sẽ có chuyện quỷ quái.
Ngôi mộ lần này họ đến cũng không nhỏ.
Ngôi mộ ở gần Vu Trại Miêu Cương, là mộ của một lãnh chúa thời đó.
Mộ lãnh chúa tất nhiên là có khí thế.
Theo sách ghi chép, lãnh chúa thời xưa là một người lính nghèo, nhưng may mắn được người của Vu Trại Miêu Cương cứu giúp.
Nhưng lãnh chúa vẫn bị quân địch ám sát.
Năm ấy xảy ra một cuộc chiến.
Nhật Bản lần thứ 2 xâm lược Trung Quốc.
Hỏa lực hai bên ngang nhau.
Người Nhật Bản cực kỳ tàn nhẫn, gặp người giết người, thấy xác là nghiền nát.
Những cái xác bị chiến xa của Nhật nghiền nát dưới bánh xe.
Vừa giẫm đạp vừa hát.
Đó là Quốc Ca của bọn họ
Miệng người Nhật Bản cứ phun ra: "Sakura, Sakura....."
Giai điệu du dương là thế.
Nhưng trong lòng thì rất vui sướng.
Bọn họ cảm thấy, đây là một cách để trút giận.
Rất nhiều người Nhật bắn chết đàn ông, hãm hiếp và sát hại phụ nữ, thậm chí là cả người già.
Những người già đều kêu la khi trải qua những cảnh tưởng tàn bạo.
Tùng Điền Tiểu Dã Tử(2) tức giận hét lên: "Bagayalu!!" (3)
Vì không bắt được lãnh chúa.
Nên Tùng Điền Tiểu Dã Tử liền chửi đám thuộc cấp là một lũ rác rưởi.
Gã nắm lấy một vài bàn tay dưới chân mình.
Tiếp tục hành hạ họ với những cách tàn bạo nhất.
Ngay cả đứa bé, bọn họ đều không tha, toàn bộ đem thổ táng.
Những đứa bé đang khóc trong vòng tay của những người phụ nữ.
Ý nghĩa là, đám ma quỷ này đang muốn giết chết nó.
Thổ táng:
Đào một cái hố to, rồi kêu người ta nhảy xuống.
Chôn sống.
Tùng Điền Tiểu Dã Tử đã làm ra những hành động vô đạo đức, hắn còn dùng tính mạng của người dân Vu Trại để uy hiếp lãnh chúa.
Đôi bên đánh nhau theo kiểu du kích.
Địch ngoài sáng, lãnh chúa ở trong tối.
Tùng Điền Tiểu Dã Tử cảm thấy tất cả đều là một đám phế vật, không đáng tin.
Gã quyết định tự mình giết lãnh chúa.
Lợi dụng tính mạng của người dân Vu Trại dụ lãnh tướng ra.
Lãnh tướng đã đến, nhưng ông không nhu nhược.
Tùng Điền Tiểu Dã Tử nói với giọng Hán ngữ không lưu loát: "Ngươi, lãnh chúa, cùng ta, quyết chiến sống chết một lần."
Lãnh chúa với Tùng Điền Tiểu Dã Tử bắt đầu đánh nhau.
Ông chặt đứt cánh tay của Tùng Điền Tiểu Dã Tử.
Tùng Điền Tiểu Dã Tử vung tay lên, nói: "Bagayalu, giết nó."
Binh lính Nhật Bản phía sau ào tới, bắt đầu nả súng vào lãnh chúa.
Lãnh chúa liều mạng chiến đấu, vì muốn bảo vệ tính mạng của người dân Vu Trại.
Cuối cùng, ông ngã xuống trong một vũng máu.
Quân viện trợ của lãnh chúa đã tới, đánh lui quân Nhật.
Bọn họ phát hiện, trong tay ông vẫn nắm chặt cây đao.
Trên đao vẫn còn máu từ cánh tay của Tùng Điền Tiểu Dã Tử.
Là một vị tướng.
Ông luôn nhớ, phải bảo vệ sự an toàn của người dân.
Không quên ý định ban đầu.
Chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng.
Người đời sau, xây lăng mộ để tưởng nhớ ông.
An táng dựa theo phong thủy.
Mảnh đất đặt lăng mộ của lãnh chúa, theo phong thủy "Long Phượng Trình Tường".
Địa thế giống như một con Phượng bay thẳng vào núi.
Địa mạch bên dưới chính là lăng mộ lãnh chúa.
Làm cách nào để vào được lăng mộ, phong thủy trong lăng mộ là gì, có ẩn giấu cơ quan nào.
Lần này, Lý Siêu đặc biệt mời một người đầy kinh nghiệm như Mễ Hoa Đường, là muốn đảm bảo chuyến đi lần này sẽ không mất mát.
- -------------
(1)Gia đình DINK: là một thuật ngữ về lối sống bắt nguồn từ Châu Âu và Hoa Kỳ vào những năm 1950 và du nhập vào Châu Á vào những năm 1980. Nó được phiên âm từ DINK trong tiếng Anh, và nó cũng được dịch là Dingkezu, hoặc gia đình ĐINK. DINK là từ viết tắt của cụm từ "Dual (or Double) Income, No Kids", có nghĩa là các cặp vợ chồng "lương gấp đôi, không có con". Chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
(2) Tùng Điền Tiểu Dã Tử: phiên âm tiếng Nhật là Matsuda Monoko hay Matsuda Onoko gì đó mình ko rõ. Tất nhiên là vì ko rành sử TQ.
(3) Bagayalu: khốn nạn, tệ hại, đồ khốn nạn. Ý nghĩa ban đầu là một người đàn ông trong làng, và nó được sử dụng để mô tả một người thô tục vô học. Theo ý nghĩa trên Baidu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.