Dị Tủng

Chương 106: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (67)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi mọi người tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đầu rất đau.
Cảm nhận bốn phía hơi có ánh sáng xanh lục.
Tất cả mọi người không ai dám lộn xộn, hay nói chuyện.
Sợ chỉ cần sơ suất là sẽ gặp bất trắc.
Đèn pha trên đầu có thể chiếu một chút sáng.
Lý Siêu rọi đèn, nhìn thấy Mễ Hoa Đường.
Môi cô hơi mấp máy.
Cơ thể run bần bật.
Một người luôn bình tĩnh, tại sao lại có thể sợ hãi đến thế?
Mễ Hoa Đường có vẻ hơi căng thẳng, cuộn tròn trong góc.
Cô ôm hai chân mình, đang thầm nói gì đó.
Lý Siêu đi tới, ôm lấy cô, nói: "Em làm sao vậy? Từ khi tiến vào lăng mộ, em hoàn toàn không giống lúc trước."
Mễ Hoa Đường lắc đầu, không nói gì.
Trên thực tế, cô đã im lặng với Lý Siêu một thời gian dài.
Ánh đèn pha yếu ớt soi sáng khuôn mặt Ngô Kim.
Mễ Hoa Đường hơi giật mình.
Trong đầu lóe lên một ít hình ảnh vụn vỡ.
Một số khiến cô vui vẻ, một số khiến cô rơi nước mắt.
Hình ảnh chỉ vụt qua một cái.
Cô hình như nhớ ra gì đó, nhưng đầu đau.
Nhấn nhẹ đầu, cố gắng không nghĩ nữa, nhưng càng lúc càng đau.
Lý Siêu ôm nhẹ đầu cô, nói: "Làm sao, em đang nghĩ cái gì, đầu đau sao....."
Mễ Hoa Đường run rẩy chỉ tay vào balô.
Lý Siêu hiểu ý, từ trong balo của cô lấy ra một lọ thuốc.
Nhãn trên lọ: thuốc đau đầu.
Cô nhận lọ thuốc, vội vàng đổ ra 2 viên, uống một chút nước rồi lập tức nuốt thuốc vào.
Mễ Hoa Đường ho khan, cô bị sặc.
Lý Siêu vỗ vai cô, nói: "Em uống gấp vậy làm gì....."
Cô yếu ớt nói: "Bệnh cũ."
Anh đã ở chung với Mễ Hoa Đường một thời gian ngắn, nên biết cô có bệnh đau đầu.
Mễ Hoa Đường nói, cô từng bị tai nạn giao thông.
Dẫn đến mất trí nhớ.
Một phần trí nhớ đã mất đi.
Đầu luôn luôn bị đau.
Cô giảm thấy đầu đỡ hơn một chút, sau đó thì liếc nhìn Ngô Kim.
Anh ta là ai?
Tại sao trong tiềm thức của cô, lại có cảm giác liên quan đến mình.
Mễ Hoa Đường uống thuốc xong thì đứng lên.
Cảm giác Lý Siêu vẫn còn theo sau.
Cô lạnh lùng nói với Lý Siêu: "Đừng theo em."
Mễ Hoa Đường đi tới trước mặt Ngô Kim.
Ngô Kim đang uống nước.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Đội trưởng Ngô Kim, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Ngô Kim gật đầu: "Cô Mễ, cô muốn nói gì với tôi?"
Cô nói: "Tôi cũng không thể nói rõ, tôi có một cảm giác rất đặc biệt về anh, chúng ta trước đây đã từng gặp qua chưa?"
Ngô Kim lắc đầu, nói: "Không thể, trước đến nay tôi không hề quen cô."
Mễ Hoa Đường có vẻ hơi thất vọng, rời đi.
Lẽ nào do cô lo xa sao?
Tại sao cô lại có cảm giác với một người chỉ mới gặp nhau vài ngày?
Tất cả những điều này, Lý Siêu đều để vào mắt.
Anh nắm vai Mễ Hoa Đường nói: "Em bỏ rơi anh, để tới với đội trưởng Ngô Kim? Chẳng trách, những ngày gần đây em đối xử lạnh nhạt với anh như vậy. Em đừng quên, em là người phụ nữ của ai."
Mễ Hoa Đường lạnh nhạt nói: "Tùy anh nghĩ sao nghĩ, em với đội trưởng Ngô Kim không có gì."
Lý Siêu cười gằn nói: "Người ta đã có vợ, em còn muốn tiến tới với anh ta sao?"
Mễ Hoa Đường không muốn tranh cãi với anh, xoay người rời đi.
Mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Lưu Phong từ trong túi lấy ra một cây súng.
Trong lăng mộ tồn tại rất nhiều nguy hiểm.
Không thể biết được, phía sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Lưu Phong cầm súng, lắp đạn.
Mỗi cây súng của Lưu Phong đều đầy đạn.
Anh đưa cho mỗi người một cây, nói: "Mọi người một cây súng, để an toàn."
Đàm Tâm nhận súng, nói: "Cảm ơn."
Lưu Phong đưa súng cho tất cả.
Ngô Kim hỏi anh: "Lưu Phong, của cậu đâu?"
Lưu Phong cười lấy ra một cây dao quân dụng của Thụy Sĩ: "Tôi xài nó."
Cái này là dao quân dụng của Thụy Sĩ, Lưu Phong nhờ bạn mua giúp.
Xưa nay anh chưa từng sử dụng.
Nghĩ tới lần làm nhiệm vụ này, nên đem theo.
Anh là bác sĩ, nên mấy thứ làm tổn thương người này, anh không dám đụng vào.
Có một câu cửa miệng hay nói.
Có một khẩu súng để giữ mạng, cũng không sai.
Đàm Tâm cảm giác khẩu súng trên tay mình, chính là mạng súng của mình.
Vương Tiểu Tiểu vò đầu, bị ánh sáng xanh nhạt chiếu tới.
Dường như nó ở ngay trước mắt cậu, nhưng lại rất xa.
Cậu đi tới trước, muốn xem là cái gì.
Lâm Tiểu Phàm liền kéo tay cậu lại, nói: "Tiểu Tiểu, đừng đi lung tung."
Vương Tiểu Tiểu gật đầu: "Mẹ, chúng ta đi tìm ba."
Cậu không thể nói rõ, nhưng cảm giác rất lạ.
Ngô Kim bật hỏa chiết tử*, chiếu sáng xung quanh.
Có những thanh kiếm cổ trước mặt họ.
Lý Siêu lấy ra sơ đồ cấu trúc lăng mộ, lấy được từ tro cốt lính Nhật.
Anh nhìn sự phân bố vị trí trên sơ đồ.
Phía dưới đài tế là kiếm các.
Muốn ra khỏi kiếm các.
Lối ra ở đâu?
Lý Siêu thở phào nhẹ nhõm nói: "May mắn đây là Kiếm Các, chúng ta tạm thời an toàn."
Ngô Kim lắc đầu: "Đừng vội mừng."
Trên giá đều toàn là những thanh kiếm cổ.
Mỗi thanh kiếm đều được khắc tên người tạo ra nó.
Kiếm tỏa ra một luồng dương khí.
Yêu ma quỷ quái đều phải nhượng bộ tránh xa.
Chủ nhân của lăng mộ này, Hạ Lan tướng quân, là người thích sưu tầm kiếm.
Tổ tiên của ông đều là danh tướng.
Đã để lại rất nhiều thanh kiếm.
Đều là do hoàng đế ban thưởng.
Hạ Lan gìn giữ những thanh kiếm này.
Khi ông còn sống rất thích kiếm, nên khi mất, cũng đem kiếm chôn cùng.
Kiếm Các tỏa ra một mùi vị của sự cổ kính.
Nhiều thanh kiếm nổi tiếng được đặt trên giá gỗ được chạm khắc.
Thanh kiếm nổi tiếng được đặt ở vị trí trên cùng, là Trảm Yêu Khấp Huyết.
Thanh kiếm này toàn thân đều màu đỏ.
Nhìn gần thì màu đen, nhưng nhìn từ xa thì như một ngọn lửa.
Người bình thường nếu chạm vào thanh kiếm này, sẽ chết.
Yêu ma quỷ quái đụng đến sẽ tan thành mây khói.
Lý do có cái tên Trảm Yêu Khấp Huyết là:
Vào thời đại trước, có một thợ rèn, vợ của anh bị yêu quái giết chết.
Anh dồn hết thù hận để tạo ra thanh kiếm.
Người thợ rèn tuyên bố rằng, anh sẽ trao thanh kiếm này cho bất cứ ai, chỉ cần có thể trả thù giúp anh.
Ở hàng thứ hai, là thanh Hiểu Phong Tàn Nguyệt.
Hiểu Phong Tàn Nguyệt.
Nhìn gần, thanh kiếm có hình dáng mặt trăng lưỡi liềm đang nuốt chững lẫn nhau.
Khoảng khắc bạn chạm vào nó, giống như có một cơn gió lướt qua.
Tàn như nguyệt, nhanh như lôi.
Hiểu Phong Tàn Nguyệt không rõ được tạo ra ở đất nước nào.
Chủ yếu nghe đồn, nó được tạo ra bằng ma thuật.
Ma thuật kêu gọi thanh kiếm.
Đến không hình, đi không bóng.
Có người nói, nếu có nó trong tay, bạn có thể giết hàng trăm người.
Vương Tiểu Tiểu nhìn những thanh kiếm.
Cậu thấy một thanh kiếm có tên Yển Nguyệt Thanh Long.
Yển Nguyệt Thanh Long nghe nói, đây là thanh kiếm mà Quan Công thời tam quốc yêu thích.
Người cầm kiếm này trong tay, có thể chặt đầu và giết hàng ngàn quân.
Vị trí của những thanh kiếm này nói lên điều gì?
Thanh kiếm yêu thích của Quan Công....
Lý Siêu nghĩ, nói: "Thanh kiếm yêu thích của Hạ Lan tướng quân! Linh Tê Thần Kiếm!"
Truyền thuyết kể rằng, thanh kiếm yêu thích của Hạ Lan tướng quân là Linh Tê Thần Kiếm, thanh kiếm được hoàng đế ban tặng tổ tiên.
Linh Tê Thần Kiếm có hình dạng giống như mắt, mũi và tai.
Dường như cùng người tâm ý tương thông.
Có thể cùng chủ nhân của nó anh dũng chiến đấu.
Kiếm còn người còn, kiếm vong người mất.
Ở trong một Kiếm Các to thế này, muốn tìm thấy thanh Linh Tê Thần Kiếm không dễ.
Mọi người bắt đầu tìm Linh Tê Thần Kiếm trong hàng trăm thanh kiếm.
Họ thấy: Ngư Trường Kiếm, Du Long Kiếm, Long Ngâm Kiếm, Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm, Tứ Pháp Thanh Vân, Ngụy Vũ Thanh Hồng.....
Đàm Tâm đứng trước thanh kiếm Ngụy Vũ Thanh Hồng, cơ thể như cứng đờ.
Ánh mắt của anh nhìn thật kỹ Ngụy Vũ Thanh Hồng.
Nhìn một lúc, cảm thấy có chút chóng mặt.
Ngón tay của anh bất giác chạm vào thân kiếm.....
Máu chảy ra từ đầu ngón tay một cách khó hiểu.
Đàm Tâm sợ hãi la lên: "A a a.....tay tôi....."
Anh dùng băng gạc để cầm máu, nhưng máu chảy càng lúc càng nhanh.
Mễ Hoa Đường liền đi tới, dùng áo khoác che phủ Ngụy Vũ Thanh Hồng.
Đàm Tâm ôm đầu, nói: "Tại sao tôi lại thấy chóng mặt....."
Mễ Hoa Đường thở dài, nói: "Thật không ngờ thanh kiếm lợi hại như Ngụy Vũ Thanh Hồng lại có ở đây."
Ngụy Vũ Thanh Hồng là thượng cổ hung kiếm.
Vào ban ngày, nó phát ra ánh sáng màu đỏ.
Nếu như nhìn nó quá lâu, sẽ bị nó hút máu.
Lúc bắt đầu thì thấy chóng mặt, càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Nếu người trong lòng có tà niệm.
Có người nói rằng, nó có thể ở xa ngàn dặm chặt đầu người ta.
Khi ngón tay của Đàm Tâm chạm vào thanh Ngụy Vũ Thanh Hồng, nó liền muốn hút máu.
Khi Mễ Hoa Đường che phủ Ngụy Vũ Thanh Hồng, Đàm Tâm mới ngừng chảy máu.
Lưu Phong nói: "Kiếm này không thể lưu lại được, đồ hại người phải phá hủy."
Mễ Hoa Đường: "Muốn hủy cũng không dễ, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ngụy Vũ Thanh Hồng đã bị tôi dùng áo che lại, nên nó sẽ không cảm nhận được nữa."
Tìm hơn nửa khu Kiếm Các cũng không tìm ra Linh Tê Thần Kiếm.
Lâm Tiểu Phàm có chút thất vọng nói: "Có khi nào, vốn không có thanh kiếm đó."
Vương Tiểu Tiểu nói: "Mẹ, con tin nhất định sẽ tìm thấy."
Trên bàn ở giữa Kiếm Các có một cây Guzheng*.
Trên đàn tranh có một cuốn nhạc phổ: Cao Sơn Lưu Thủy.
Dường như, có một cô gái ngồi đây chơi đàn, khi lăng mộ xây dựng.
Cô ấy tấu lên bài "Cao Sơn Lưu Thủy" trong Kiếm Các, với nét mặt nghiêm túc.
Trong tiếng nhạc có sự tổn thương, có tình ý.
Toàn bộ đều đưa vào lăng mộ này.
Bên dưới Guzheng là một chân dung của một người đẹp.
Bức chân dung không còn nguyên vẹn.
Có thể nhìn thấy nỗi buồn ở đôi chân mày của người đẹp.
Tặng một bài hát cho người đã mất, được chôn cất trong lăng mộ này.
Trong chớp mắt cô ấy như nở nụ cười, phải chôn ở đây.
Họ đã tìm khắp nơi trong Kiếm Các.
Vẫn chưa tìm thấy thanh kiếm.
Ngô Kim đi đến bàn ở giữa.
Anh phát hiện dây đàn Guzheng đã bị đứt.
Trên nhạc phổ còn có một dòng chữ: không thể thoát khỏi cảm giác này, ta nhướng mày, nhưng lại canh cánh trong lòng.
Không lẽ là người thương của Hạ Lan tướng quân?
Lời nói thật buồn.
Ngô Kim chạm vào đàn, phát hiện bên trong đàn hình như có gì đó.
Anh mượn cây dao quân dụng của Lưu Phong.
Cầm trong tay cây dao quân dụng, tay hơi dùng sức, tách đàn ra làm hai.
Một thanh kiếm rơi ra: Linh Tê Thần Kiếm.
- ---------
hỏa chiết tử: là một dạng đuốc nhỏ, mở nắp thổi vào sẽ lên lửa. Mình ko rõ ở Việt Nam gọi là gì.

Guzheng: Việt Nam gọi là đàn tranh TQ, cấu tạo nhìn thì giống đàn tranh Việt Nam, nhưng âm thanh và dây đàn thì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.