Dị Tủng

Chương 21: Cắt xác cho lợn ăn (2)




Hai tay Uông Đại Dũng vẫn còn run rẩy, Dạ Phàm Linh đẩy cửa đi vào, ông ngồi trên ghế hai chân mềm nhũn ra.
Dạ Phàm Linh ngồi cạnh Uông Đại Dũng hỏi: "Uông Đại Dũng, tại sao trong chuồng lợn nhà ông lại có thịt người?"
Uông Đại Dũng môi mấp máy nói: "Cảnh sát, sáng nay khi cho lợn ăn thì nhìn thấy."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Mấy ngày mà ông không phát hiện?"
Uông Đại Dũng nói mấy ngày trước ông vào thành phố gặp con gái đang học đại học trên đó.
Chỉ định ở đó chơi hai ngày rồi về, nhưng con gái Uông Giai Giai nhất định đòi ông phải ở lại thêm hai ngày nữa.
Uông Đại Dũng không nghĩ nhiều, dù sao trong nhà cũng không có việc gì.
Khi ông đi, còn đặc biệt khóa cửa chuồng, bỏ thêm một ít thức ăn rồi mới đi.
Tối hôm qua đón chuyến xe cuối cùng trở về nhà, tới nơi Uông Đại Dũng liền lăn ra giường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy....mới nhớ tới vẫn chưa cho lợn ăn, Uông Đại Dũng nghe thấy đám lợn kêu inh ỏi tranh giành thức ăn ở bên ngoài.
Uông Đại Dũng nói: "Sau đó cô cũng biết, cảnh sát thật không liên quan đến tôi. Tôi không biết tên đáng ghét nào lại ném thịt người vào chuồng lợn nhà tôi."
Dạ Phàm Linh ghi chép xong liền nói: "Được rồi, cứ vậy đã. Khi nào cần biết thêm chúng tôi sẽ tìm ông."
Tổ trọng án về tới văn phòng trời đã tối đen, Vũ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương đón xe bus rời đi trước.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Dạ Phàm Linh với Hoàng Tử Vi.
Dạ Phàm Linh hỏi: "Tổ trưởng Hoàng, cô không về sao?"
Hoàng Tử Vi: "Tối nay tôi sẽ ngủ lại đây, về nhà cũng không ngủ được."
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Vậy sao được, nếu cô không ngại thì đến nhà tôi đi. Tôi sống một mình, còn phòng trống."
Hoàng Tử Vi từ chối: "Vậy sao được."
Dạ Phàm Linh lôi kéo Hoàng Tử Vi ra khỏi văn phòng nói: "Tổ trưởng Hoàng khách sáo gì chứ, nếu cô không nghỉ ngơi tốt, làm sao ngày mai phá án."
Hai người một đường đi về nhà Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh lấy chìa khóa mở cửa.
Dạ Phàm Linh với Hoàng Tử Vi vào nhà, Dạ Phàm Linh hỏi: "Muốn uống gì không? Có coca với bia?"
Hoàng Tử Vi cười cười nói: "Tôi không khát, làm phiền cô rồi."
Dạ Phàm Linh: "Nói gì thế, tắm trước đi, tôi đi dọn giường cho cô."
Hoàng Tử Vi giữ tay cô lại nói: "Để tôi tự làm."
Sáng hôm sau, Dạ Phàm Linh thức dậy, gõ cửa phòng ngủ: "Tổ trưởng Hoàng, dậy thôi."
Sau vài tiếng gõ vẫn không thấy động tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên giường không còn bóng người, chăn được gấp gọn gàng.
Hoàng Tử Vi đứng sau lưng cô nói: "Tôi có làm bữa sáng, cùng ăn đi."
Dạ Phàm Linh đi tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thơm.
Hoàng Tử Vi ngồi đối diện với cô nói: "Thế nào?"
Dạ Phàm Linh ăn húp hai muỗng cháo gật đầu: "Ngon a, tay nghề tổ trưởng Hoàng rất giỏi."
Hoàng Tử Vi nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải phá án."
Văn phòng tổ trọng án.
Nghiệm thi những mảnh thịt với cái đầu của Lương Siêu.
Đầu bị người ta nhúng qua nước sôi, thịt được cắt thành những khối vuông.
Hung thủ móc mắt và cắt mất hai tai của Lương Siêu, sau đó ném cái đầu vào nồi nước sôi.
Tổng cộng có 72 miếng thịt, trong đó có 30 miếng đã bị lợn nhai qua.
DNA trên thịt trùng với cái đầu, cùng một người, hơn nữa 72 miếng thịt này là khu vực từ bụng của Lương Siêu trở xuống.
Một ngón tay giữa cũng được tìm thấy, trên ngón tay có một chiếc nhẫn.
Dạ Phàm Linh tháo nhẫn ra, bỏ vào một cái túi nhựa.
Tổ trọng án bắt đầu điều tra những người đã gặp Lương Siêu gần đây nhất.
Đầu tiên họ đến sở giao thông, các đồng chí cảnh sát giao thông đều lúng túng.
Đội trưởng thấy thành viên của tổ trọng án đến, lập tức gọi người đem trà nóng tới.
Hoàng Tử Vi nói: "Đội trưởng Long khách sáo rồi, chúng tôi đến muốn hỏi xem Lương Siêu gần đây đã tiếp xúc với ai?"
Long Bân gọi Dương Cương đến, họ có quan hệ rất tốt. Nói tới Lương Siêu, Dương Cương liền đỏ mắt.
Ngày hôm trước anh còn cùng với anh em tốt Lương Siêu đi uống rượu, hôm nay đã bị người ta giết chết.
Lương Siêu với Dương Cương là anh em thân thiết, có chuyện gì cũng nói với nhau.
Nhưng anh chàng Lương Siêu này, cứ thích giữ mấy thứ buồn phiền trong lòng.
Hôm trước Dương Cương cùng Lương Siêu đi đến quán Khách Lai Hương để ăn cơm uống rượu.
Lương Siêu uống hơi nhiều, nói mấy câu khi say.
Dương Cương tưởng anh uống say, chuẩn bị đỡ anh đi về.
Lương Siêu đẩy Dương Cương ra nói: "Cậu đừng đỡ mình, mình không muốn về nhà."
Dương Cương đỡ anh hỏi: "Anh em, cậu làm sao vậy?"
Gò má Lương Siêu có chút đỏ, anh kéo tay Dương Cương ói tại chỗ.
Dương Cương liền đưa Lương Siêu về đến cửa nhà, mở cửa là chị dâu Đường Đóa Đóa.
Đường Đóa Đóa nói: "Sao anh lại uống nhiều thế."
Dương Cương giao Lương Siêu lại cho Đường Đóa Đóa, sau khi cửa đóng lại, anh nghe thấy tiếng nói bên trong: "Lương Siêu nhìn xem thời gian này anh sống kiểu gì, anh suốt ngày ở ngoài uống rượu, còn bắt tôi dọn dẹp chiến trường của anh."
Quan hệ vợ chồng của Đường Đóa Đóa với Lương Siêu trước khi rất tốt, nhưng bây giờ tình cảm của cả hai đều rạn nứt.
Công việc của Lương Siêu ngày càng nhiều, rất ít thời gian bên cạnh Đường Đóa Đóa.
Đường Đóa Đóa dần trở nên thất vọng với Lương Siêu.
Sau khi Lương Siêu gặp chuyện, Đường Đóa Đóa cũng không thấy bóng dáng.
Dương Cương đập bàn nói: "Chị dâu tại sao có thể tuyệt tình như vậy, anh Lương đã xảy ra chuyện, còn chị ta thì biến đâu mất."
Đường Đóa Đóa mất tích, làm tổ trọng án nghi ngờ.
Tổ trọng án đi đến nhà Lương Siêu, hỏi thăm hàng xóm xung quanh.
Dì Đới nói: "Thì ra là cảnh sát, mấy cô muốn tìm Đường Đóa Đóa à? Trưa hôm nay tôi thấy cô ấy xách vali vội vàng đi đâu rồi."
Vũ Tân Nhu hỏi: "Dì à, dì có biết Đường Đóa Đóa đi đâu không?"
Dì Đới nói: "Tôi nhớ Đường Đóa Đóa thường hay đến quán trà đánh bài, còn có vài chị em tốt, mấy cô đi hỏi họ thử xem, có lẽ biết Đường Đóa Đóa đi đâu."
Vũ Tân Nhu gật đầu nói: "Cám ơn dì."
Sau khi tổ trọng án điều tra về quan hệ xã hội của Đường Đóa Đóa, cô ấy có ba người chị em tốt: Chung Quy, Hồ Nhất Phi, Vu Tiểu Phàm.
Chung Quy nói hai ngày nay Đường Đóa Đóa không tìm cô đánh bài, nhưng cô cảm thấy gần đây Đường Đóa Đóa rất lạ.
Đường Đóa Đóa không hay cười như trước kia, lại nhìn có vẻ ưu sầu.
Mỗi lần hỏi Đường Đóa Đóa, cô ấy đều lắc đầu nói mình không sao.
Vu Tiểu Phàm gặp Đường Đóa Đóa lần cuối lúc 2 giờ ngày hôm qua, Đường Đóa Đóa đến nói lời tạm biệt với cô.
Đường Đóa Đóa nói cô phải đi, cô không muốn sống ở thành phố này nữa.
Vu Tiểu Phàm hỏi sao cô ấy phải đi, Đường Đóa Đóa chỉ nói là cô thấy mệt mỏi với mọi thứ ở thành phố này.
Hồ Nhất Phi, một trong ba người nói, hôm qua Đường Đóa Đóa đến đánh bài với họ, có đem theo một cái rương.
Hồ Nhất Phi có quan hệ tốt nhất với Đường Đóa Đóa, hai người là bạn từ nhỏ.
Khi hỏi Hồ Nhất Phi về chuyện liên quan đến Đường Đóa Đóa, Hồ Nhất Phi nói gần đây Đường Đóa Đóa hay oán trách Lương Siêu.
Hồ Nhất Phi đều an ủi Đường Đóa Đóa: "Đóa Đóa, đừng nghĩ vậy. Lương Siêu là do bận làm việc, cậu đừng để trong lòng."
Đường Đóa Đóa lau nước mắt nói: "Lương Siêu, anh ta cả ngày không về nhà. Nhất Phi, mình cảm thấy anh ta có người khác bên ngoài."
Cô vừa nói vừa hét lên rằng cô muốn ly hôn với Lương Siêu, Hồ Nhất Phi liền khuyên cô.
Hồ Nhất Phi nhớ hôm qua Đường Đóa Đóa có gửi cho cô một tin nhắn, nhưng cô vẫn chưa xem. Liền lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn của Đường Đóa Đóa.
Đường Đóa Đóa: Nhất Phi, mình nghĩ thông rồi. Mình tạm thời không muốn ở Triều Dương, mình muốn đi du lịch giải khuây, đã đặt vé máy bay 4 giờ chiều mai.
Hồ Nhất Phi vội vàng đưa tin nhắn cho Dạ Phàm Linh xem, sau đó nói: "Cảnh sát, Đóa Đóa muốn đi du lịch, mấy cô nhanh tìm cô ấy."
Dạ Phàm Linh nhìn đồng hồ, còn 2 tiếng nữa là 4 giờ.
Tổ trọng án đến sân bay, chuẩn bị chặn Đường Đóa Đóa.
3 giờ 50 phút, Đường Đóa Đóa xuống taxi đi vào sân bay.
Hoàng Tử Vi phát hiện Đường Đóa Đóa, lập tức đuổi theo.
Đường Đóa Đóa nhìn thấy Hoàng Tử Vi liền sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Hoàng Tử Vi nhấc máy gọi: "Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh. Đường Đóa Đóa đang chạy về phía quảng trường Bầu Trời Xanh, nhanh đuổi theo."
Dạ Phàm Linh trả lời: "Đã rõ, đang chạy tới quảng trường Bầu Trời Xanh."
Phía trước có cảnh sát chặn lại, phía sau có cảnh sát đuổi theo, Đường Đóa Đóa chạy thở không ra hơi.
Khi cô sắp chạy đến trạm xe bus, nhìn trước nhìn sau, tưởng rằng đã thoát khỏi cảnh sát, chuẩn bị lên xe.
Dạ Phàm Linh từ sau đuổi tới, ngay lập tức túm lấy Đường Đóa Đóa.
Đường Đóa Đóa la lên: "Mấy người muốn làm gì!"
Dạ Phàm Linh nói: "Cảnh sát, theo chúng tôi về sở. Muốn hỏi cô vài thứ liên quan đến Lương Siêu."
Phòng thẩm vấn tổ trọng án.
Họ tên: Đường Đóa Đóa.
Tuổi: 27
Nơi sinh: quận Nam Ngạn, thành phố Triều Dương.
Nghề nghiệp: nhân viên cửa hàng mỹ phẩm.
Dạ Phàm Linh lấy cái túi đựng chiếc nhẫn ra nói: "Cô nhìn cho kỹ, đây có phải nhẫn của Lương Siêu không?"
Đường Đóa Đóa cầm nhẫn trong tay, duỗi tay ra so sánh.
Cô gật đầu nói: "Phải, đây là nhẫn cưới của chúng tôi. Xưa nay Lương Siêu chưa bao giờ tháo xuống, tại sao....."
Dạ Phàm Linh: "Đường Đóa Đóa, tôi phải nói một tin xấu cho cô biết, Lương Siêu chết rồi...."
Đường Đóa Đóa ôm đầu: "Không thể, tại sao chứ! Lương Siêu, anh đành lòng bỏ em vậy sao!"
Dạ Phàm Linh nói: "Tôi nghe từ bạn tốt Hồ Nhất Phi của cô, bảo rằng cô bất mãn Lương Siêu, còn muốn ly hôn với anh ta phải không?"
Nước mắt Đường Đóa Đóa rơi xuống: "Em có lỗi với anh, Lương Siêu...."
Sau khi công việc của Lương Siêu trở bên bận rộn hơn, Đường Đóa Đóa cảm thấy vị trí của cô trong lòng Lương Siêu càng thấp.
Đường Đóa Đóa bắt đầu lấy số tiền dành dụm nhiều năm, thậm chí ngay cả tiền học của con để đi đánh bài.
Lương Siêu nhiều lần đã nói với Đường Đóa Đóa, nhưng Đường Đóa Đóa càng xài tiền điên cuồng hơn.
Cô bắt đầu mua mỹ phẩm và quần áo cao cấp.
Đường Đóa Đóa muốn khợi dậy sự quan tâm của Lương Siêu đối với cô, nhưng ngược lại, Lương Siêu lại chẳng thèm để mắt tới.
Cô cảm thấy Lương Siêu đã hoàn toàn thất vọng với cô.
Hôm đó Lương Siêu uống say trở về, Đường Đóa Đóa thấy trên cổ tay anh có một vết cắt.
Đường Đóa Đóa đi tới hỏi: "Chồng, anh làm sao vậy?"
Lương Siêu nói: "Anh không sao, không cẩn thận bị thủy tinh làm xước."
Khi đó Đường Đóa Đóa tin lời nói của Dương Siêu, nhưng mỗi ngày Lương Siêu về nhà trên người đều có những vết thương khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.