Dị Tủng

Chương 56: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (17)




Nghe xong Vu bà bà nói, tổ trọng án ra ngoài.
Khi rời đi, Hoàng Tử Vi vẫn nhìn Dạ Phàm Linh.
Trong ánh mắt đầy sự lo lắng.
Lo lắng Dạ Phàm Linh không chịu nỗi đau đớn khi Vu bà bà thi pháp.
Lo lắng nghĩ: tôi không muốn nhìn em đau đớn, tôi tình nguyện người bị hạ cổ là tôi.
Nàng nói với Dạ Phàm Linh: "Tôi chờ cô, chờ cô đi ra, cô sẽ không sao."
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Tổ trưởng, nếu như không chờ được tôi, cô phải chăm sóc cho bản thân thật tốt."
Trong lời nói có chua xót cùng bất lực.
Nếu thật sự không còn gặp được nhau, tôi sẽ ghi nhớ, đã từng có một người xuất hiện trong đời tôi. Cám ơn cô, tổ trưởng Hoàng.
Hoàng Tử Vi không đành lòng nhìn Dạ Phàm Linh, nàng sợ sẽ mất đi.
Nàng hiểu rõ cảm giác của sự mất mát.
Hoàng Tử Vi đã từng là đội trưởng của "Bộ đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa".
Đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa gồm có ba người.
Ba người đều là những tài năng toàn diện, họ là những tinh anh được lựa chọn từ trại huấn luyện ma quỷ.
Toàn năng là gì, chính là cái gì cũng giỏi.
Trong mắt người khác, bộ đội đặc chủng lợi hại đến cỡ nào, vẻ vang đến cỡ nào.
Từng vượt qua biết bao mưa bom bão đạn, từng tận mắt nhìn thấy chiến trường đẫm máu, từng đạp lên xác chết của biết bao nhiêu người.
Từ nỗi sợ ban đầu, đến cuối cùng một mình một cõi.
Trải qua những ngày tháng đó, tâm trí đã được mài giũa.
Nhưng khi đối diện với Dạ Phàm Linh, tại sao trái tim của nàng lại yếu ớt đến vậy.
Hoàng Tử Vi bước ra ngoài, một mình đứng trong con hẻm, nhớ tới những ngày tháng còn trong bộ đội đặc chủng.
Một đoạn ký ức đầy bụi bặm, khi nhớ lại làm cảm xúc của nàng lẫn lộn.
Muốn bước vào bộ đội đặc chủng, đầu tiên phải tham gia trại huấn luyện ma quỷ.
Người có thể vượt qua được trại huấn luyện, mới được lựa chọn vào bộ đội đặc chủng.
Thời gian huấn luyện trong trại là một tháng, tại đây phải vượt qua tất cả các yêu cầu.
Đào tạo đầu tiên phải nói từ chạy 10km.
Tất nhiên huấn luyện là về mọi mặt: tố chất lâm lý, thể lực, bắn súng.......
Những bài kiểm tra tàn khốc, không kiên trì được chỉ đành im lặng rời khỏi trại.
Hoàng Tử Vi cắn răng chịu đựng, nàng luôn nói với mình: kiên trì sẽ có hi vọng, từ bỏ thì cái gì cũng không có.
Khoảng thời gian đó, nàng giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Trong tổ chức có quy định: trong lúc huấn luyện, không thể liên lạc với gia đình, phải toàn tâm toàn ý cho việc huấn luyện.
Không có gia đình thăm hỏi, không có cuộc gọi từ bạn bè, không có bất kỳ liên lạc gì với thế giới bên ngoài.
Cuộc sống giống như đang trên một sa mạc khô cằn, mỗi ngày chỉ có sự huấn luyện.
Ngày tháng qua, nàng không biết tại sao lại có thể vượt qua.
Hay là nàng may mắn hơn người khác sống sót qua muôn vàn khó khăn, vận khí tốt hơn người khác một chút.
80% thực lực + 20% may mắn.
Người có thể tiếp tục kiên trì, không tới 10 người.
10 người đứng dưới ánh nắng chói chang, huấn luyện viên đi xuống nói với họ:
Xin chào, 10 chiến binh, có thể đến được đây chứng tỏ mọi người đều có thực lực. Nhưng nếu muốn trở thành "Bộ đội đặc chủng Phượng Hoàng Lửa", thì mọi người phải trải qua cửa ải cuối cùng mà tôi đã chuẩn bị, cũng là cửa ải tàn khốc nhất.
Bảy người sẽ bị loại bỏ, chỉ giữ lại 3 người. Hơn nữa tham gia cửa ải cuối cùng, mọi người sẽ ký vào giấy chứng tử trên tay tôi, bởi vì sẽ phải chết. Tôi không thể đảm bảo tất cả đều hoàn hảo vô khuyết sống sót trở về, thế nên mời mọi người đồng ý kí giấy chứng tử.
Ai muốn bỏ cuộc, thì đi lên đứng cạnh tôi.
Có người lựa chọn tiếp tục, có người bỏ cuộc.
Có 4 người đã chọn bỏ cuộc, họ cởi mũ quân đội, đặt chúng lên các bậc thang dưới lá cờ đỏ.
Cờ đỏ phất phới trước gió.
Họ cúi đầu trước lá cờ, nói: "Xin lỗi, tôi lựa chọn từ bỏ. Tôi còn gia đình đang chờ, tôi còn trẻ, tôi vẫn chưa muốn chết...."
Nhìn lá cờ đỏ trước mắt, có bao nhiêu bất lực.
Đây là ước mơ của họ, nhưng ước mơ lại bị hiện thực đánh bại.
Bạn không thể vì giấc mơ của bản thân, mà chôn vùi mọi ký thác từ gia đình.
Một nữ quân nhân quỳ xuống trước lá cờ đỏ nói: "Tổ quốc ơi, tôi đến đây với tất cả quyết tâm, vì muốn chiến đấu cho đất nước. Nhưng tôi lại không thể đi đến cuối cùng, xin lỗi."
Nước mắt rơi, nữ quân nhân bên cạnh đỡ cô dậy.
Rời khỏi trại huấn luyện, họ ngồi vào xe quân đội để về nhà, họ đều khóc.
Một tháng qua, nỗi đau mà họ phải gánh chịu, còn nặng nề hơn những tội lỗi, mà họ phải gánh chịu trong cuộc sống bao nhiêu năm qua.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Các nữ quân nhân trên xe cất lên bài hát Quốc Ca, tiếng hát hòa vào nỗ lực của biết bao nhiêu người.
Mọi người đều nghe rõ những gì huấn luyện viên đã nói, huấn luyện viên đưa tờ giấy chứng tử cho Hoàng Tử Vi, nàng vẫn cầm bút quyết định đi tiếp.
Nàng đến trại huấn luyện bởi vì muốn trở thành bộ đội đặc chủng, nếu cứ thế trở về, chẳng lẽ mọi thứ đều vô ích.
Hoàng Tử Vi còn nhớ, tàn khốc nhất là trận chiến bánh xe sinh tử.
Kẻ mạnh thì thắng, người thua làm giặc.
Cuối cùng là phải PK lẫn nhau, kiểm tra các hạng mục năng lực. Chỉ cần một điểm không đạt, sẽ bị đối phương K.O.
Chiến thắng thường là đạp lên vô số người để đổi lấy.
Hoàng Tử Vi lọt vào top ba.
Ba người đều là tinh anh trong tinh anh.
Được huấn luyện, trải qua rất nhiều sinh tử.
Ở nơi đó, Hoàng Tử Vi đã mất đi một đàn em, trong một lần đấu súng với phần tử khủng bố.
Lần nữa nhớ lại, Hoàng Tử Vi cứ tưởng đấy chỉ là một giấc mơ.
Liệu giấc mơ có thể chân thực như vậy sao?
Nhớ tới cuộc đấu súng, Hoàng Tử Vi ở phía trước yểm trợ, chị em ở phía sau đang ẩn nấp cầm súng bắn tỉa.
Phần tử khủng bố vô cùng hung hãn, đã giết hơn 20 người. Hoàng Tử Vi cầm súng trong tay, hạ gục vài tên.
Khi không còn nhìn thấy kẻ địch, nàng quá sơ suất.
Bởi vì phía sau vẫn còn một tên.
Cảm giác được có người phía sau, Hoàng Tử Vi nghiêng người đá xoáy, làm tên khủng bố văng qua một bên. Khi hắn muốn đứng lên định giết nàng, thì "bằng", một tiếng súng xuyên qua huyệt thái dương của tên khủng bố ở phía sau nàng.
Chính là đồng đội Lê Na, một tay bắn tỉa đã cứu nàng.
Cuộc chiến kết thúc, ba người cùng nhau tập hợp chạy vào nhà cứu con tin.
Khi con tin được thả ra, Lê Na đạp trúng một quả mìn bọn khủng bố mai phục.
Thời gian phát nổ chỉ có 30 giây.
Lê Na biết đã đạp trúng cái gì, cô hét lên: "Chạy, chạy đi, không cần lo cho tôi."
Họ muốn tiến lên hỗ trợ, Lê Na ôm theo quả mìn chạy ra một bãi đất trống.
Sau đó là tiếng "ầm ầm" vang lên thật to.
Lê Na đã nổ tung cùng với quả mìn.
Nàng lắc đầu: "Xin lỗi, là tôi không đủ khả năng bảo vệ cậu."
Nhìn đội viên chết trước mặt mình, đó là chuyện Hoàng Tử Vi cảm thấy có lỗi nhất.
Sau sự cố đó, tiểu đội đặc chủng bị giải tán.
Ba người đã chết một, có hai thì còn gì là đội đặc chủng?
Sau khi tiểu đội đặc chủng bị giải tán, Hoàng Tử Vi được điều về tổ trọng án.
Cái chết của Lê Na, vẫn còn quanh quẩn trong đầu Hoàng Tử Vi.
Nàng thật sự không muốn Dạ Phàm Linh chết.
Điều này sẽ khiến nàng sống trong tội lỗi cả đời, vì đã không thể bảo vệ tốt thành viên của mình.
Hoàng Tử Vi nhìn vào con hẻm tối, thở dài nói: "Đừng rời đi....."
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Vu bà bà bày ra nến trắng, một bát nước và kim.
Lương Xảo Xảo tò mò đi với hỏi Vu bà bà: "Bà, bà sẽ thi pháp với chị ấy sao. Xảo Xảo có thể xem không?"
Vu bà bà nói họ: "Nhờ mấy cô đưa Xảo Xảo theo, con nít không nên nhìn mấy thứ này."
Võ Tân Nhu nắm tay Lương Xảo Xảo: "Xảo Xảo, ra ngoài chơi với tụi chị đi."
Xảo Xảo hiểu ý của Vu bà bà, cô bé nghe lời.
Lương Xảo Xảo rất ngoan gật đầu: "Chị, chúng ta chơi nhảy dây nha."
Dạ Phàm Linh lúc này đã bất tỉnh, nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng không còn chút máu, nhợt nhạt như một con búp bê giấy.
Vu bà bà tắt đèn, thắp ba cây nến trắng.
Trong bóng tối, ánh nến lập lòe.
Khi nến cháy được một lúc, bà lấy ra một loạt kim từ trong hộp dụng cụ.
Kim châm lớn nhỏ, đâm vào những huyệt vị khác nhau.
Vu bà bà đang sử dụng "Thuật Châm Cứu".
Bà muốn dùng châm cứu để thông qua các huyệt vị trên người Dạ Phàm Linh, ép cổ trùng ra.
Vu bà bà lấy kim rửa qua nước, rồi hung nóng trên lửa một lúc, sau đó đâm vào huyệt vị trên cơ thể Dạ Phàm Linh.
Mỗi lần châm vào một huyệt vị, lông mày Dạ Phàm Linh nhíu chặt, cắn môi gần như sắp rách.
Nàng cảm thấy cơ thể nóng như lửa thiêu, lúc thì lạnh như băng.
Lúc lạnh lúc nóng làm cơ thể nàng run rẩy đau đớn.
Vu bà bà nói với nàng: "Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng."
Dạ Phàm Linh nghe thấy lời Vu bà bà nói, nàng "vâng".
Vu bà bà đâm vào hơn trăm huyệt vị trên người Dạ Phàm Linh. Sau đó, Dạ Phàm Linh ói ra máu đen.
Bên trong máu đen có một con cổ trùng đang quằn quại. Cổ trùng giãy giụa một lúc, rồi nằm im.
Vu bà bà nhìn thấy cổ trùng chết, mới thở phào: "Cuối cùng cũng ép được nó ra."
Dù cổ trùng đã được ép ra khỏi cơ thể Dạ Phàm Linh, nhưng trong cơ thể nàng vẫn còn độc tố.
Vu bà bà chọn hơn trăm vị thuốc nấu lên, đó là thuốc giải độc cho Dạ Phàm Linh.
Thời gian nấu thuốc khoảng 2 đến 3 tiếng, thì dược liệu mới hoàn toàn được chiết xuất.
Trong đó đều là những loại thuốc có độc, dĩ độc trị độc.
Vu bà bà canh lửa trước nồi thuốc.
Hoàng Tử Vi đi tới nói: "Bà, để tôi, bà đi nghỉ chút đi."
Vu bà bà gật đầu: "Đúng là tuổi trẻ dồi dào sinh lực. Thuốc này cần phải nấu thêm nửa giờ, cô phải để ý."
Hoàng Tử Vi: "Được, tôi hiểu, thưa bà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.