Dị Tủng

Chương 62: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (23)




Tổ trọng án vừa bước vào nhà Vu bà bà, mẹ của Lương Xảo Xảo liền cầm chổi, điên cuồng đánh về phía họ.
Lương Xảo Xảo muốn kéo mẹ, nhưng mẹ quá khỏe.
Cô bé khóc lên: "Mẹ, đừng đánh mấy chị...."
Thấy cô sắp đánh trúng Hoàng Tử Vi, Dạ Phàm Linh nhanh chóng chặn cây chổi, một chiêu cầm nả thủ, khóa tay cô ngược về sau.
Cô bị đau kêu lên: "Đau...."
Vu bà bà thấy ấn đường cô đen thui, không cần nghĩ cũng biết có chuyện.
Bà cầm kiếm gỗ đào, lấy ra lá bùa Thiên Lôi chú, niệm chú.
Lá bùa được dán lên trán cô, Vu bà bà niệm: "Phá!"
Chỉ thấy đầu cô bốc lên một làn khói xanh, sau khi khói tan hết, cô gã xuống.
Tổ trọng án đỡ cô lên ghế salong.
Vu bà bà thở dài nói: "Trúng tà, cô ấy cũng bị trúng tà rồi."
Dạ Phàm Linh không hiểu, hỏi Vu bà bà: "Bà, rốt cuộc có chuyện gì?"
Mấy ngày trước, cha mẹ của Lương Xảo Xảo trở về Phong Đô.
Việc đầu tiên là đến thăm Xảo Xảo.
Nhìn thấy cha mẹ, Xảo Xảo tất nhiên rất vui, cha mẹ bảo muốn đưa Lương Xảo Xảo theo cùng.
Lương Xảo Xảo không nỡ rời xa Vu bà bà, cô bé muốn ở thêm vài ngày, cha mẹ liền đồng ý.
Trong mấy ngày này, cha của Lương Xảo Xảo, Lương Hạo, đã gặp một đạo sĩ khi đi về nhà.
Đạo sĩ đó bày sạp ở trong một con hẻm, nói là xem quẻ không lấy tiền.
Lương Hạo tò mò nên xem.
Đạo sĩ thấy ấn đường của anh đen kịt, liền tính toán nói: "Đại nạn sắp tới, sợ là tránh không thoát....."
Lương Hạo: "Nói bậy gì đó, tôi không tin."
Nghe đạo sĩ nói xong, Lương Hạo cơ bản không để trong lòng.
Ngày hôm sau chuyện lạ liền xảy ra, khi Lương Hạo đi chợ mua đồ ăn, thì trên đường gặp phải một con mèo hoang.
Đôi mắt mèo phát ra ánh sáng màu xanh lục, dường như mang theo oán niệm.
Con mèo cứ nhìn chằm chằm Lương Hạo, Lương Hạo thấy con mèo đang cản đường, anh xua đuổi.
Nhưng dù la hét kiểu gì, con mèo vẫn không di chuyển.
Lương Hạo không thể làm gì khác, liền đá con mèo văng qua một bên. Khi con mèo bị đá văng, nó liền điên cuồng nhảy lên cắn vào cổ anh.
Anh bị đau, ném con mèo xuống đất, vết mèo cắn càng đau hơn.
Lương Hạo ôm cổ, té xỉu trên đường.
Anh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc điều trị vết thương, đồng thời nói anh đừng chạm vào.
Từ khi bị con mèo cắn, Lương Hạo thấy cơ thể nhẹ hẫng, cả ngày đều nằm trên giường chẳng muốn nhúc nhích.
Không biết mình bị gì, Lương Hạo cảm thấy kì lạ.
Khi anh soi gương, phát hiện vết thương trên cổ lan rộng hơn, mặt anh cũng biến thành mặt mèo.
Lương Hạo không dám ra ngoài, cả ngày trốn trong chăn.
Lương Xảo Xảo gọi anh: "Ba, ra ngoài chơi với con đi."
Lương Hạo: "Ba không khỏe, con tìm mẹ đi chơi đi."
Lương Xảo Xảo không vui đi ra ngoài, Lương Hạo càng lúc càng thèm cá.
Anh lè lưỡi liếm liếm: đi đâu tìm cá?
Chống lại sự thèm muốn ăn cá, tới nửa đêm anh rời giường đi tới tủ lạnh tìm cá.
Khi Lương Hạo thấy cá trong tủ lạnh, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài.
Cầm lấy con cá cắn, răng của anh cũng biến thành răng mèo.
"Meo..meo...meo..."
Con mèo kia lại xuất hiện.
Lương Hạo xoay người, con mèo hoang nhìn anh!
Anh sợ hãi lùi về sau, mèo hoang càng lúc tiến càng gần.
Lương Hạo sợ sệt nói: "Đừng...đừng qua đây...."
Mèo hoang cắn đứt một miếng thịt trên mặt anh.
Lương Hạo hét lên "A.....a...."
Mèo hoang ngậm miếng thịt của anh, rồi bỏ chạy.
Người nhà bị tiếng la của Lương Hạo đánh thức.
Mẹ của Lương Xảo Xảo, Ngụy Tiểu Hồng, nghe thấy trước tiên.
Ngụy Tiểu Hồng chạy tới, thì Lương Hạo đã chết.
Cơ thể của anh lạnh ngắt nằm trên đất, mặt bị xé làm ba.
Máu me đầy mặt, hai tròng mắt rơi ra.
Vu bà bà thấy xác chết của Lương Hạo, nói: "Có thể ai đó đã hạ chú lên con mèo, rồi ra lệnh con mèo yểm bùa lên người Lương Hạo."
Sau đó, Vu bà bà lấy ra một lá bùa Thiên Lôi chú.
Theo lời niệm của Vu bà bà, bầu trời tạo ra một ngọn lửa.
Thần chú rơi thẳng lên xác Lương Hạo, Lương Hạo biến thành một con mèo chết.
Người đang sống, khi chết lại biến thành mèo.
Vu bà bà nói: "Người này rất tinh thông quy luật biến hóa, ai muốn hại Lương Hạo?"
Lương Xảo Xảo thấy cha biến thành một con mèo chết.
Cô bé khóc ầm lên, ôm xác con mèo: "Ba...ba....."
Lương Xảo Xảo thấy, hình như trong miệng con mèo ngậm một cái gì đó.
Cô bé lấy nó ra, là một lá bùa.
Trên lá bùa viết: Chết!
Dạ Phàm Linh có hứng thú với lá bùa, liền hỏi Vu bà bà: "Bà, có thể cho tôi mượn xem lá bùa không?"
Vu bà bà: "Lá bùa ở trong hủ tro cốt, cô cứ xem..."
Lương Xảo Xảo đang ôm hủ tro cốt, Dạ Phàm Linh nói: "Xảo Xảo, chị có thể nhìn qua chút không?"
Cô bé gật đầu, đưa cho Dạ Phàm Linh.
Lương Xảo Xảo che mặt, chạy ra khỏi nhà.
Bây giờ cha mẹ đều trở thành như vậy, đả kích tâm lý quá lớn đối với một cô bé.
Võ tân Nhu nắm tay Lương Xảo Xảo, an ủi: "Xảo Xảo, đừng buồn. Chị nói chuyện với em nhé."
Lương Xảo Xảo lau nước mắt: "Cảm ơn chị Tân Nhu."
Võ Tân Nhu cùng Xảo Xảo nói chuyện, nói ra hết bi thương trong lòng, Xảo Xảo thấy khá hơn rất nhiều.
Dạ Phàm Linh mở nắp hủ tro, quả nhiên nhìn thấy lá bùa.
Chữ "Chết" trên lá bùa, làm Dạ Phàm Linh chú ý.
Nàng lẩm bẩm: "Rất giống với nét chữ của hung thủ."
Hoàng Tử Vi đi tới, cũng nhìn vào lá bùa, nói: "Nếu suy đoán không nhầm, thì đây là chữ viết của hung thủ. Đặc biệt là chữ 'chết' kia, chắc là cùng một người."
Dạ Phàm Linh: "Tại sao hắn lại giết Lương Hạo? Họ có quan hệ gì?"
Hoàng Tử Vi: "Vậy phải tìm ra động cơ gây án."
Vu bà và nghe họ phân tích, nói: "Nghe nói, mấy người muốn đi tới Vu Trại Miêu Cương."
Hung thủ biết làm hình nhân nguyền rủa, hạ độc, biến huyễn chi thuật. Những pháp chú này chỉ có người trong Vu Trại Miêu Cương sử dụng.
Vu bà bà thở dài nói: "Không ngờ Vu Trại lại có người ác đến vậy, thật sự làm trái lời dạy tổ tiên...."
Hoàng Tử Vi nói với Vu bà bà về cái chết của Mạnh Tín.
Vu bà bà nghĩ, nói: "Mấy người nói là cổ hút máu."
Cổ hút máu được con người nuôi.
Nó có thể ăn thịt uống máu người và động vật.
Chỉ cần ngửi thấy mùi máu, cổ hút máu sẽ thông qua "mệnh lệnh" của người thi cổ, hút máu của người đó, rồi ăn sạch.
Ăn xong thì chỉ còn lại bộ xương.
Loại cổ này rất thích máu, cần phải mỗi ngày cho uống máu.
Khả năng sinh sản mạnh mẽ, cổ mẫu uống máu xong sẽ sinh ra hàng chục, thậm chí hàng trăm con.
Ngụy Tiểu Hồng, mẹ của Lương Xảo Xảo tỉnh lại.
Ngụy Tiểu Hồng xoa cái đầu đau nhức: "Con cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ."
Vu bà bà nói: "Tiểu Hồng, con trúng tà rồi. Bà đã thi pháp, nên tạm thời thì ổn."
Ngụy Tiểu Hồng nắm áo của Vu bà bà khóc: "Bà, con mơ thấy Lương Hạo biến thành một con mèo, anh ấy nói với con...anh ấy nói....anh ấy chết rất thê thảm...rất thê thảm..."
Trong mộng, Lương Hạo đã biến thành con mèo hoang ngày đó.
Cơ thể anh thối rữa, nhưng miệng anh vẫn cử động.
Nhấp máy môi nói với cô: "Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, anh chết rất thảm, cơ thể đều thối rữa....."
Anh duỗi móng mèo về phía Ngụy Tiểu Hồng, Ngụy Tiểu Hồng nhìn thấy cơ thể anh thối rữa hoàn toàn.
Các cơ quan thối rữa đang chảy máu, máu lan tràn đến chân cô.
Một vũng máu đỏ làm Ngụy Tiểu Hồng chói mắt.
Lương Hạo đuổi theo Ngụy Tiểu Hồng, Ngụy Tiểu Hồng vừa chạy vừa nói: "Đừng theo tôi....đừng...."
Lúc này Ngụy Tiểu Hồng giật mình tỉnh dậy, sợ hãi nói với Vu bà bà.
Tổ trọng án chuẩn bị đi đến Vu Trại Miêu Cương, Vu bà bà quyết định đi cùng họ.
Đường đi đến Vu Trại Miêu Cương nguy hiểm tầng tầng, lộ trình phải mất nửa tháng.
Vu bà bà lo lắng người sử dụng chú nguyền, có thể tiếp tục hại mẹ con họ.
Trước khi đi, bà đưa cho Ngụy Tiểu Hồng một túi gấm: "Tiểu Hồng, trong này có ba lá bùa. Con đem nó nghiền thành bột, pha vào nước, bảo vệ khỏi tà chú."
Ngụy Tiểu Hồng gật đầu: "Cám ơn Vu bà bà."
Ba ngày sau, Ngụy Tiểu Hồng với Lương Xảo Xảo mời thầy phong thủy xem đất, an táng Lương Hạo.
Khi họ rời khỏi, con mèo hoang kia đứng trên mộ Lương Hạo.
Mèo hoang mở to đôi mắt nhìn mộ Lương Hạo, dường như không hài lòng.
Nó há miệng cắn trái táo trên mâm cúng, trước mộ Lương Hạo.
Ba ngày đi đường, họ vẫn ngồi trên tàu.
Bởi vì kinh phí không đủ, tổ trọng án cân nhắc đến chi tiêu, nên lựa chọn đi tàu hỏa.
Tổ trọng án đang thảo luận về hành trình.
Dạ Phàm Linh mở bản đồ Trung Quốc, chỉ vào Tây Tạng.
Nàng ho khan hai tiếng: "Chúng ta phải đi qua ba thành phố, sau đó vượt ba ngọn núi lớn, một cái hồ, mới đến Vu Trại Miêu Cương."
Hoàng Tử Vi: "Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị vài thứ....."
Theo Vu bà bà nói, Vu Trại Miêu Cương ở ngay lối vào Tây Tạng.
Khác biệt khí hậu, nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Đó là lý do, người bình thường rất ít đến vùng cao nguyên.
Họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, là cảnh sát, tất nhiên phải chấp nhận mọi thứ.
Không biết một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, nên phải tính tới tình huống xấu nhất.
Dạ Phàm Linh nhìn phong cảnh bên ngoài, Hoàng Tử Vi đưa nàng một chai nước: "Tôi thấy cả ngày cô không ngủ, không mệt sao? Uống chút nước đi."
Nàng gật đầu nhận chai nước, mở nắp, uống một chút, nói: "Tôi không ngủ được, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện."
Hoàng Tử Vi: "Nghĩ nhiều càng phiền, chi bằng đừng nghĩ nữa."
Dạ Phàm Linh cười: "Cô nói đúng, có nghĩ nhiều cũng vô ích."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.