Khuôn mặt đầy máu từng bước một đến gần họ, theo bản năng họ muốn lùi về sau.
Khi họ quay đầu, trong nháy mắt đã ở vách núi Đoạn Bối Sơn.
Họ bịt tai, nhưng máu vẫn chảy.
Những ngón tay họ đều là máu, người dân sợ hãi, bắt đầu lăn lộn dưới đất che kín tai.
Muốn chạy.
Họ chạy được hai bước, trong đầu họ liền hiện lên khuôn mặt những đứa trẻ từng bị họ ăn.
Họ quay đầu, phát hiện bản thân đang đứng cheo leo trên đỉnh Đoạn Bối Sơn.
Những đứa trẻ toàn thân dính máu tiến lên.
Bức ép họ phải lùi lại.
Sau đó là tiếng hét "a.....".
Họ rơi xuống núi, chết thảm ở dưới chân núi.
Người chết mở to hai mắt, hai tay đặt lên các phiến đá.
Tư thế khác nhau
Có người nằm sấp, có người gục đầu, có người gãy chân đau tới chết.
Sau ba tiếng.
Có người dân tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, họ nhìn thấy sân khấu kịch đã biến mất.
Các nghệ sĩ hí kịch như biến mất giữa không trung, người dân tìm khắp nơi cũng không thấy.
Ở nơi dựng sân khấu, có người nhìn thấy một mảnh giấy.
Ăn thịt người, ăn thịt người, xã hội ăn thịt người.
Một xã hội kinh khủng tới mức, con người ăn thịt nhau không nhả xương.
Chuyện xảy ra, lòng người hoang mang.
Sáng hôm sau, người dân đi tới Bách Tử Miếu thắp nhang.
Một phụ nữ sau khi dâng hương, cô ngước nhìn tượng Phật.
Mắt tượng Phật chảy máu, người phụ nữ hết hồn bỏ chạy.
Tin đồn nổi lên:
Tượng Phật vì những việc thôn dân đã làm, nên đã chảy huyết lệ, muốn dạy cho họ một bài học.
Cái chết chỉ là mới bắt đầu.
Không lâu sau đó, Đoạn Bối Sơn sụp ngay phần giữa, tách ra.
Thiên tai nhân họa ập tới, lúc đó hàng trăm người đã chết.
Họ đều rơi xuống núi chết.
Có người chết, ngay cả xương cũng không tìm thấy. Bởi vì xác của họ đã bị đất đá vùi lấp.
Dì Đoàn cho biết, lúc đó dì phát hiện hai cô bé chết dưới Đoạn Bối Sơn.
Cũng thật đúng lúc, hôm đó tâm trạng tốt nên dì Đoàn đưa Hoan Hoan đi dạo.
Đi tới vách núi Đoạn Bối Sơn, dì nhìn thấy trên một cành cây, tại sao lại có những mảnh quần áo treo lủng lẳng?
Nhìn xung quanh, trên cành cây còn có cả máu.
Dì Đoàn nghĩ: không lẽ có người té núi?
Nhìn kỹ trên vách núi, ai đó làm rơi một cái bật lửa.
Bên cạnh bật lửa còn có một mẩu thuốc lá.
Dì Đoàn dắt Hoan Hoan đến phía dưới núi nhìn, hai cô bé chết đã lâu.
Nhìn quần áo của họ, rõ ràng không phải người trong thôn.
Họ là ai?
Dì nhắm mắt lại, nói: "Thiện tai, thiện tai, mong yên nghỉ."
Dì Đoàn đi tới đồn cảnh sát gần nhất báo án, cảnh sát cũng chỉ nói qua loa vài câu sẽ điều tra.
Bọn họ căn bản không điều tra, bởi vì...vụ án này không có manh mối.
Lực lượng cảnh sát tùy ý tìm lý do, "hai cô gái không cẩn thận té xuống núi", để kết án.
Dì Đoàn cũng nhiều lần tìm tới cảnh sát, nói trên vách núi có máu, còn có bật lửa tàn thuốc.
Vì vậy, chứng minh hai cô bé không phải té chết.
Cảnh sát lắc đầu nói: "Thật không phải, chúng tôi không thể quản."
Mỗi lần nghĩ tới đây, dì Đoàn liền cảm thấy có chút đau lòng.
Hung thủ vẫn ung dung bên ngoài, xác của hai cô gái vẫn còn lạnh.
Dì Đoàn đi tới dưới vách núi, một mình an táng cho hai cô gái.
Dì đơn giản dùng đá để làm một ngôi mộ.
Không biết tên họ, nên dì khắc trên bia "nơi hai cô gái đã mất".
Sự việc trải qua khoảng 1 tuần, dì Đoàn mua nhang đèn cho hai cô gái.
Trước khi đi, hình như có một bóng đen đang nhìn dì.
Dì Đoàn cảm thấy, thân hình có chút giống người trong thôn.
Cụ thể là ai thì dì không nói được, dì Đoàn vội vàng bỏ đi.
Dì vẫn chưa đi xa, trốn cách ngôi mộ không xa.
Cái bóng đen kia rất nhanh đi ra, dì Đoàn nhìn thấy là Vương Lôi Tử trong thôn.
Vương Lôi tử có hơi xấu xí, mặt trái của hắn có vết sẹo.
Hắn bước khập khễnh đến trước mộ hai cô gái.
Hắn nhìn vào mộ đá, cười hèn hạ: "Tôi thật muốn xem hai người đẹp cỡ nào."
Vương Lôi tử nói xong liền di chuyển những cục đá, sau khi lấy hết đá ra hắn nhìn thấy xác của hai cô gái.
Đối với Vương Lôi Tử, cả đời hắn chưa từng nhìn thấy phụ nữ. Phụ nữ trong thôn ghét bỏ hắn vì xấu xí, cơ bản không thèm đến gần hắn.
Nhìn hai cái xác, Vương Lôi Tử nổi lên ý ham muốn.
Vương Lôi Tử khiêng hai cái xác về nhà mình.
Ngày thứ 4.
Người dân đến vách núi, hình thấy bóng dáng của hai cô gái lướt qua.
Tưởng là du khách lạc đường.
Người đó bước tới vỗ vai họ, ngay khi họ quay đầu lại.
Liền sợ hãi ngã xuống đất.
Bởi vì...khuôn mặt của họ đã bị hủy hoại...chẳng có gì ngoài máu...
Một đôi mắt đen trũng sâu lộ ra trên khuôn mặt đẫm máu.
Có người phản ứng, vội vàng chạy về nhà.
Về đến nhà, cơ thể người đó liền co giật, sùi bọt mép.
Cuối cùng, chết tại nhà.
Sau đó người chết ngày càng nhiều, chỉ cần đi tới vách núi đều sẽ chết.
Tại sao lại chết?
Cả thôn không ai biết.
Bởi vì khi họ đến, ở đó chỉ còn lại một đống xương.
Xương tích lũy ngày càng nhiều, thậm chí tự sắp xếp thành một hình vẽ.
Hình ảnh phụ nữ trong tranh, đều do xương tạo thành.
Cứ như đang cảnh cáo thôn dân:
Hai cô gái đã chết ở đây.
Họ vô tội.
Dì Đoàn nói xong, không kìm được nước mắt.
Võ Tân Nhu đưa khăn giấy cho dì, nói: "Dì Đoàn, dì cũng làm hết sức rồi."
Dì Đoàn tức giận nói: "Tôi cảm thấy Vương Lôi Tử là hung thủ hại chết họ! Vương Lôi Tử nghiện thuốc lá, lại háo sắc. Hai cô gái đó không biết đã xảy ra chuyện gì với hắn.!
Vạn Hiểu Sương nói: "Vương Lôi Tử rất có thể thích xác chết..."
Vương Lôi Tử có khả nghi rất cao.
Khả năng là hung thủ hại chết hai cô gái.
Có một sở thích gọi là mê xác chết.
Người mê xác chết, rất thích ở cùng xác, còn yêu xác.
Họ không có hứng thú với người sống, nhưng lại nổi lên dục vọng với xác chết.
Danh tiếng của Vương Lôi Tử trong thôn cũng chẳng tốt mấy, suốt ngày một mình.
Sau khi hàng xóm nghe thấy tên Vương Lôi Tử.
Họ đều xua tay nói: "Vương Lôi Tử là đứa lưu manh. Thường ở trong thôn bắt nạt phụ nữ, còn lén lút trộm gà trộm chó."
Tổ trọng án rất nhanh tìm thấy Vương Lôi Tử, mà dì Đoàn đã kể.
Bước vào sân nhà Vương Lôi Tử, thấy có một cái giá phơi thịt khô.
Vạn Hiểu Sương nhìn rồi nói: "Đó là chân người..."
Vương Lôi Tử đang ở trong phòng khách bóc đậu phộng, vừa nhai vừa uống rượu.
Bên trong sữa đậu nành có tròng mắt người.
Thức ăn và rượu chính là nội tạng người.
Nhìn thấy, họ liền biết có chuyện gì xảy ra.
Dạ Phàm Linh rút súng, chỉ vào hắn nói: "Giơ tay lên!"
Vương Lôi Tử thấy súng đang hướng vào mình, còn cười nói: "Ôi!!! Mấy cô nàng xinh đẹp."
Võ Tân Nhu lấy còng tay nói: "Chết tới nơi vẫn còn không thành thật."
Vương Lôi Tử hẹn mọn muốn xông tới, Hoàng Tử Vi đá một cước làm hắn té xuống đất, kêu lên "a...a..".
Lúc này hắn mới giơ tay lên nói: "Tôi biết sai rồi, tôi không nên ăn thịt người..."
Sau đó, Vương Lôi Tử đã kể lại mọi thứ.
Hắn mang hai cô gái đó về, quan hệ, rồi ăn thịt họ...
Vương Lôi Tử đã biết mình mê xác chết từ lâu.
Thế là hắn đi khắp nơi tìm kiếm mộ của phụ nữ, đào xác lên rồi quan hệ.
Khi hắn nhìn xác chết, đầu sẽ có ảo tưởng.
Không biết tại sao lại có thói xấu như vậy.
Vương Lôi Tử thích thú ôm xác chết phụ nữ, nói: "Đời này tôi không có vợ. Hắc..., em thật đẹp. Tối nay ngủ với tôi đi....."
Nói xong, hắn còn hôn nhẹ lên xác chết.
Ba năm nay, Vương Lôi Tử đã đào hơn trăm cái mộ.
Người trong thôn cứ tưởng bị ma ám, ma quỷ trộm xác.
Tất cả mọi người không ai muốn nghĩ tới, cảm thấy đều là báo ứng.
Báo ứng năm đó họ đã ăn chính con cái của mình, nên tất cả đều mắt nhắm mắt mở.
Thật ra, Vương Lôi Tử luôn thừa lúc đêm khuya đi đào xác.
Vương Lôi Tử nghiện thuốc lá, một ngày hút đến ba gói.
Dựa vào tài sản cha mẹ để lại để sống.
Cha mẹ đã chết vì tai nạn ở công trường, nên được bồi thường một số tiền.
Số tiền này tự nhiên rơi vào tay Vương Lôi Tử.
Vương Lôi Tử hết ăn lại nằm, không thèm làm việc.
Nhìn thấy tiền càng lúc càng ít, Vương Lôi Tử bắt đầu nghĩ đến ăn thịt xác chết.
Ăn cái gì cũng phải có tiền để mua, ăn thịt người thì làm gì cần tiền?
Mỗi lần, sau khi hắn quan hệ với xác chết xong, thì liền chặt xác bỏ vào máy xay.
Hắn lấy thịt xay nhồi xúc xích, phơi khô.
Trong tủ lạnh tất cả đều là thịt người.
Thế nhưng, hắn nói mình không giết chết họ, mà hắn chỉ đào họ từ mộ lên thôi.
Dạ Phàm Linh nói: "Vậy thi thể của hai cô gái đâu? Anh vứt ở đâu?"
Vương Lôi Tử sợ hãi nói: "Chôn...tôi chôn họ ở trong sân, không nhẫn tâm ăn....Nhìn họ thật đáng thương..."
Võ Tân Nhu: "Bớt nhảm, đưa chúng tôi đến đào lên."
Họ đi vào sân, Võ Tân Nhu tìm hai cái xẻng để đào đất.
Đào khoảng 2 tiếng, rốt cục nhìn thấy xương của ai cô gái.
Hai cô gái vẫn ôm chặt lấy nhau.
Tổ trọng án không nhẫn tâm nhìn, Vạn Hiểu Sương nói: "Yên nghỉ."
Sau khi dì Đoàn biết Vương Lôi Tử bị tổ trọng án hỏi về vụ án.
Dì tức điên, cầm rau cải trong tay ném vào mặt Vương Lôi Tử: "Vương Lôi Tử, chuyện vậy mà mày cũng làm được, đó là xác chết của hai cô gái vô tội!!"
Vương Lôi Tử "úi" một tiếng: "Tha mạng a, tha mạng. Tôi không dám nữa...."
Dạ Phàm Linh nói: "Không ai có thể tha thứ cho anh."
Vương Lôi Tử không phải hung thủ, vậy ai là người đã giết hai cô gái?
Bật lửa năm đó dì Đoàn vẫn còn giữ, dì giao nó lại cho tổ trọng án.
Võ Tân Nhu cầm lấy bật lửa, nhìn một chút nói: "Bật lửa này là hàng mắc tiền đó, hơn 1000 tệ."
Người trong thôn làm sao có thể mua được món đồ mắc như vậy?
Hung thủ không phải người trong thôn, thì là ai chứ?