Dị Tủng

Chương 71: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (32)




Bầu không khí trở nên nặng nề.
Dì Đoàn ở trước mặt họ đang cầm ống tiêm, với một chú chó đang chảy dãi.
Khuôn mặt vốn hiền hòa của dì Đoàn trở nên dữ tợn.
Dì xoa đầu Hoan Hoan nói: "Mấy người biết quá nhiều, không thể sống."
Vạn Hiểu Sương: "Dì muốn làm gì?"
Hai người nhìn dì Đoàn từng bước tới gần, phản ứng đầu tiên của Võ Tân Nhu là muốn kiềm chế dì Đoàn.
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tiến lên khống chế dì Đoàn.
Ai ngờ, hai người chưa kịp ra tay, thì dì Đoàn đã cầm kim điên cuồng đâm vào Võ Tân Nhu.
Võ Tân Nhu ngã xuống, Hoan Hoan định nhảy tới cắn Vạn Hiểu Sương.
Dì Đoàn kéo Hoan Hoan lại nói: "Hoan Hoan, chờ chút nữa sẽ cho con từ từ thưởng thức. Họ không thể chết dễ dàng vậy đâu."
Vạn Hiểu Sương ngồi xổm xuống muốn đánh thức Võ Tân Nhu, Hoan Hoan cắn chặt ống quần Vạn Hiểu Sương không buông.
Nàng không thể bỏ mặc Võ Tân Nhu, đỡ Võ Tân Nhu muốn lao ra ngoài.
Dì Đoàn đánh một gậy vào nàng, rồi lấy dây thừng trói nàng lại.
Vạn Hiểu Sương muốn hét kêu cứu, dì Đoàn nhét bánh bao vào miệng nàng: "Biết cô sẽ hét mà, ngoan ngoãn chờ đó."
Nàng bị dì Đoàn trói, kéo lên sân thượng.
Trên sân thượng, là nơi dì lấy máu người.
Dì Đoàn rất thích uống máu tươi, nên vừa lên đã uống ngay.
Dì đặt năm cái lồng sát trên sân thượng.
Trong lồng sắt đều là người bị dì bắt.
Vạn Hiển Sương không thể hét được.
Nàng thấy dì Đoàn cầm một con dao, cắt vào một người, dùng ly hứng máu.
Âm thanh đau đớn truyền đến "a...a".
Người bị lấy máu liền bất tỉnh.
Dì Đoàn uống máu trong ly, nói: "Mùi vị chưa đậm đà."
Người dân ở Đoạn Bối Sơn bởi vì hít phải phấn hoa xác chết, nên sẽ nhìn thấy thứ mình sợ hãi nhất.
Dì Đoàn vừa vặn lợi dụng hiệu ứng tâm lý "sợ ma", của họ mà thôi.
Toàn bộ người dân trong lòng đều có nỗi sợ, tâm lý bị ám ảnh.
Khi họ đi tới Đoạn Bối Sơn, trong tâm trí của họ sẽ có ảo giác, nhìn thấy ma nữ.
Thật ra thứ đáng sợ không phải ma quỷ, mà là lòng người.
Khi trái tim con người biến thành ác quỷ, thì tất cả nỗi kinh hoàng sẽ kéo tới.
Những người này đều bị dì Đoàn bắt ở Đoạn Bối Sơn.
Dì đi tới trước mặt Vạn Hiểu Sương nói: "Máu của cô có ngon không?"
Dì Đoàn cầm con dao trong tay, hướng về phía Vạn Hiểu Sương.
Vạn Hiểu Sương thầm nghĩ: không được, không thể chết. Phải nghĩ cách kéo dài thời gian, chờ tổ trưởng về cứu.
Thấy dì Đoàn cầm dao chuẩn bị đâm mình, Vạn Hiểu Sương nói: "Khoan đã! Chết thế này, không phải tôi rất oan uổng sao?"
Dì Đoàn cười to: "Cô còn có nguyện vọng gì sao? Vậy xuống dưới nói với Diêm Vương đi!"
Vạn Hiểu Sương: "Trước khi chết, tôi muốn biết tại sao dì lại giết nhiều người như thế? Dù sao, cũng phải để tôi biết lý do tại sao mình chết chứ."
Dì Đoàn nhìn bầu trời, nước mắt rơi xuống.
Dì nhàn nhạt nói: "Dù sao cô cũng sẽ chết, tôi sẽ nói cho cô biết."
Không có bất kì ai giết người mà không có lý do.
Tất cả đều vì một chữ Hận.
Còn nhớ dì Đoàn đã kể, người dân đã trộm lương thực của mình chứ?
Đó là lương thực dì tích góp bao năm.
500 vạn tệ, 500 vạn tệ, cứ vậy bị người ta cướp hết.
Lòng người đáng ghê tởm, ăn thịt trẻ em, còn trộm lương thực.
Lúc này, dì Đoàn tự nhốt mình trong phòng, lòng tràn đầy căm hận với người dân trong thôn.
Khi dì rời khỏi thôn, còn nhìn thấy hai người đang nướng óc trẻ em ở bên đường.
Không đành lòng nhìn, dì đã thề: mình nhất định sẽ quay lại, giết chết lũ khốn nạn vô tâm này.
Dì Đoàn đi tới nhà cô của dì, ở vài tháng.
Dì ở nơi xoa hoa trụy lạc này, đã gặp một người đàn ông.
Dì Đoàn rất thích những người nhỏ tuổi hơn mình.
Cho nên, dì ở trong quán bar, muốn tìm cho mình một tình nhân trẻ đẹp.
Nghe nói mấy cậu trai đều thích đến quán bar, vì thế dì đến đây.
Dì đã gặp cậu ấy ở quán bar.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thánh Kiệt, cậu đang chơi đàn guitar trên sân khấu.
Hát bài hát của Lưu Nhược Anh .
Đôi môi của cậu đóng mở, hát lên câu, "Chỉ muốn hỏi em có dám hay không? Yêu anh như em đã từng nói".
Dì Đoàn động tâm, dì đi tới trước sân khấu, hỏi ông chủ về Lý Thánh Kiệt.
Lý Thánh Kiệt là ca sĩ của quán, cũng là hộ tống* trong bar.
Cùng ăn, cùng uống, cùng "chơi".
Dì Đoàn đã mua Lý Thánh Kiệt với giá miễn phí.
Đêm đầu tiên Lý Thánh Kiệt hiến tặng cho dì Đoàn.
Cậu trai Lý Thánh Kiệt đã được dì Đoàn bao nuôi.
Dì đã yêu dáng vẻ Lý Thánh Kiệt khi hút thuốc.
Dì đã yêu khuôn mặt nghiêng của Lý Thánh Kiệt.
Dì đã yêu cách nói chuyện ngọt ngào của Lý Thánh Kiệt.
Mỗi lần dì Đoàn nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Thánh Kiệt.
Dì đều nghĩ, có phải mình đã già rồi không? Không xứng với Lý Thánh Kiệt.
Dì Đoàn thuê một căn nhà bên ngoài, để thuận tiện ở cùng Lý Thánh Kiệt.
Lý Thánh Kiệt đang cặp kè với dì Đoàn, nhưng vẫn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Dì Đoàn không để ý, dì cảm thấy tâm của Lý Thánh Kiệt vẫn luôn hướng về dì.
Một hôm, sinh nhật của Lý Thánh Kiệt, dì Đoàn vì cậu mua cho một cái bật lửa rất đắc tiền, muốn làm cậu vui.
Nhưng khi mua xong quà trở về, đẩy cửa phòng trong căn hộ đang thuê, thứ dì nhìn thấy là Lý Thánh Kiệt đang trên giường với một người phụ nữ khác.
Dì Đoàn cầm cái bật lửa trong tay, nói với Lý Thánh Kiệt: "Cậu dám đưa phụ nữ về nhà của chúng ta."
Lý Thánh Kiệt mặc quần áo vào, nói với dì Đoàn: "Tôi đã sớm không còn thích lão già như bà, Tinh Tinh chúng ta đi!"
Cậu gọi tên người phụ nữ bên cạnh, nắm tay cô rời khỏi căn hộ.
Lý Thánh Kiệt ở với dì Đoàn, cũng chỉ vì tiền.
Khi chán rồi, thì liền một phát đá dì Đoàn đi.
Lý Thánh Kiệt 24 tuổi, dì Đoàn đã 52 tuổi.
Tuổi tác chính là ranh giới giữa hai người, thật là một thiếu sót.
Nói rằng tuổi tác không phải là vấn đề, sai cả rồi, có quá nhiều vấn đề thực tế trong đó.
Thực tế cha mẹ nói: hai người ở với nhau sẽ làm họ mất mặt.
Thực tế bạn bè nói: hai người ở cùng nhau nhìn thật buồn cười.
Thực tế người thân nói: tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều.
Thực tế nói cho bạn biết, nếu bạn cứ lựa chọn như vậy, thì sẽ bị rất nhiều người khinh bỉ.
Lý Thánh Kiệt không thể từ bỏ những cô gái trẻ, để chọn khuôn mặt già nua của dì Đoàn.
Thanh xuân xung mãn, tuổi trẻ chơi đùa.
Dì Đoàn thất tình.
Khi một người thất tình, họ sẽ cảm thấy cả thế giới đều tăm tối.
Dì tạm biệt, trở về Đoạn Bối Sơn.
Đóng lại trái tim, một mình ở trong nhà hút thuốc uống rượu.
Ngoại trừ khói thuốc, rượu chính là thứ làm hỏng trái tim dì.
Cười không được, khóc không xong.
Bởi vì trên thế giới toàn là dối trá, hay vì bản thân cũng trở thành một kẻ dối trá.
Ngay cả nụ cười cũng trở nên giả tạo.
Có một ngày, dì Đoàn đứng nhìn bản thân trong gương, thấy dáng vẻ tiều tụy của mình, hỏi: "Đoàn Tư Tư, tại sao mày lại trở thành như vậy?"
Lúc này có một giọng nói, nói với dì:
Nếu không phải vì người trong thôn Đoạn Bối trộm lương thực, thì ngươi sẽ không gặp gỡ Lý Thánh Kiệt.
Quay đầu lại, Lý Thánh Kiệt cũng là kẻ lừa dối, lừa gạt trái tim ngươi.
Rốt cục là tại sao? Tất cả là tại họ!
Đoàn Tư Tư đi tới chùa thắp hương lễ Phật, năm ấy dì bắt đầu tu Phật.
Nhìn thấu hồng trần, thấy trăng trong nước, thấy hoa trong sương, lòng như tro tàn.
Nhất hoa nhất thụ nhất thế giới, nhất nhân nhất sinh nhất Bồ Đề. [Một hoa một cây một thế giới, một người một kiếp một Bồ Đề.]
Đoàn Tư Tư nghĩ rằng, dì sẽ tiếp tục tụng kinh niệm Phật.
Mãi đến khi dì gặp một đạo sĩ.
La Phần Thiên, một đạo sĩ đến Đoạn Bối thôn du lịch. Đoàn Tư Tư nghe La Phần Thiên nói, hắn biết thuật Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái.
Dì rất tình cờ có hứng thú với đạo thuật, thảo luận với La Phần Thiên.
La Phần Thiên nói với Đoàn Tư Tư: "Bà rất có năng khiếu học đạo thuật, tôi sẽ dạy bà một vài thứ cơ bản, còn có một quyển sách."
Quyển sách có tên.
Sau đó ít lâu, La Phần Thiên rời khỏi Đoạn Bối thôn.
Đoàn Tư Tư bắt đầu tìm hiểu đạo thuật bên trong Sơn Hải kỳ thuật.
Dì lật tới trang "Thi Cốt Trận", còn có mùi của hoa xác chết, tay run rẩy một lúc.
Trong lòng Đoàn Tư Tư nảy ra một ý tưởng táo bạo:
Có thể kết hợp hai đạo thuật này với nhau, để giết người dân.
Trước tiên dì trồng hoa xác chết, bố trí Thi Cốt trận.
Đạo thuật này làm Đoàn Tư Tư nghĩ đến việc trả thù.
Họ đã lấy đi nhiều thứ của mình, vậy thì mình sẽ lấy lại tất cả.
Hai đạo thuật này có một điểm tương đồng, chính là đều phải có hài cốt.
Đoàn Tư Tư còn đang suy nghĩ, làm sao để giết chết họ, thì lúc này có hai cô gái đến du lịch, đang tìm nơi để ngủ trọ.
Hai cô gái đến ngủ trọ, một người tên Phạm Tiểu Tư, một là Mạt Giai Kỳ.
Phạm Tiểu Tư và Mạt Giai Kỳ nắm tay, cười nói với dì Đoàn: "Chào dì, chúng cháu có thể ngủ lại một đêm không?"
Dì Đoàn gật đầu: "Được."
Phạm Tiểu Tư, Mạt Giai Kỳ nói rằng họ là người yêu.
Họ đến từ Tứ Xuyên, Thành Đô.
Cha mẹ không đồng ý hai người bên nhau, nên họ liền nghĩ đến việc bỏ trốn.
Trên người có chút tiền, Phạm Tiểu Tư đưa Mạt Giai Kỳ đến Đoạn Bối Sơn du lịch.
Thật ra dì Đoàn không có ý định giết họ, bởi vì dì thấy họ giống với dì.
Mọi người đều bị thực tế dắt mũi.
Tiền của Phạm Tiểu Tư không còn nhiều, nhưng hai cô gái không có người thân để nhờ vả.
Điện thoại nhận được tin nhắn từ cha mẹ: Tiểu Tư, nếu con tiếp tục ở cùng nó, thì con đừng trở về, chúng ta coi như không có đứa con gái này!
Cha mẹ của Phạm Tiểu Tư lúc này thật sự đang khóc:
Không phải họ không chấp nhận hai người, mà vì thực tế xã hội và luật pháp không ủng hộ.
Nếu để hai đứa bên nhau, sẽ phải gánh chịu những lời nói vô tình từ người thân và bạn bè.
Nếu để hai đứa bên nhau, cha mẹ sẽ mất hết thể diện.
Nếu để hai đứa bên nhau, người khác sẽ nhìn gia đình họ như thế nào?
Mạt Giai Kỳ khóc, họ bị dồn vào đường cùng, trên người chỉ còn 200 tệ.
Năm nay hai người mới chỉ 19 tuổi.
Họ gặp nhau ở trường và yêu nhau.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì không tốt đẹp.
Điểm của Mạt Giai Kỳ chỉ có thể thi đậu trường thấp, cha mẹ cô bé yêu cầu nghiêm ngặt, muốn cô bé vào trường điểm.
Phạm Tiểu Tư vốn được chọn vào trường đại học điểm, nhưng vì Mạt Giai Kỳ nên bỏ.
- --------
Hộ tống: 三陪 =Tam tòng. Là từ tiếng Hán chỉ việc ăn uống, chơi bời trong chốn quan trường. Những cô gái hộ tống đề cập đến những nữ tiếp viên đi cùng uống rượu, ca hát và khiêu vũ trong hộp đêm, và cả những người cùng họ đi ăn, uống và ngủ. Đề cập đến việc một số người đi cùng khách khác giới đi ăn uống, vui chơi ở những nơi vui chơi giải trí như vũ trường khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.