Dị Tủng

Chương 72: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (33)




Cha mẹ Phạm Tiểu Tư rất nghiêm khắc, muốn cô bé học lại một năm.
Cô bé không muốn sống như vậy, từ nhỏ Phạm Tiểu Tư đã bị cha mẹ kiểm soát.
Lần này, cô bé lựa chọn bỏ đi cùng Mạt Giai Kỳ.
Hóa ra thành phố này không có chỗ cho họ, họ chỉ có cách rời đi.
Trước khi đi, cô bé gửi một tin nhắn cho cha mẹ:
Ba, mẹ, xin lỗi. Con không muốn học lại, con có con đường riêng của mình, con có người con thích.
Nhưng con biết hai người sẽ không chấp nhận, nên chúng con chỉ đành rời xa hai người.
Phạm Tiểu Tư với Mạt Giai Kỳ hẹn nhau ở một trạm xe.
Mạt Giai Kỳ nắm tay Phạm Tiểu Tư lên xe, đi tới Lhasa.
Phạm Tiểu Tư nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, xe dần dần rời khỏi Thành Đô.
Có thể trở về, hay không còn đường để quay về.
Mãi đến khi, một đường dạo chơi Đoạn Bối Sơn, hai người mới nhận ra đã tiêu gần sạch tiền.
Phạm Tiểu Tư ôm Mạt Giai Kỳ khóc: "Giai Kỳ, chúng ta không thể quay lại."
Hai người không chịu cúi đầu trước cha mẹ, vì thế càng không thể xin tiền họ.
Cha mẹ hai bên biết chuyện, cha mẹ hai bên tức giận không nói nên lời.
Người Trung Quốc luôn để tâm đến tình cảm.
Cha mẹ họ đến chết vẫn chọn thể diện.
Không chịu báo cảnh sát, cũng không nói với bất kỳ ai.
Bạn bè, người thân hỏi hai người đi đâu, họ chỉ trả lời: "Thi đại học xong, nên du lịch chưa về."
Thật ra trong lòng ai cũng hiểu, họ không muốn mất mặt.
Không thể làm gì khác, chỉ đành nói qua loa vài câu.
Mặc dù bề ngoài cha mẹ họ rất cứng rắn, nhưng cha mẹ của Phạm Tiểu Tư đã dành cho cô bé những lời lẽ gay gắt:
Nếu con trở về thì không thể ở bên nó, hai đứa đều là con gái, có tương lai không?
Phạm Tiểu Tư đôi khi nghĩ: họ thực sự có tương lai không Mạt Giai Kỳ có thể sẽ kết hôn, rời bỏ mình.
Cô bé lắc đầu: mình đang nghĩ gì vậy? Mình yêu Mạt Giai Kỳ lâu như vậy, Giai Kỳ chắc chắn sẽ không làm vậy.
Lúc hai người ngồi đối diện nhau, Mạt Giai Kỳ dường như nhìn ra được suy nghĩ của Phạm Tiểu Tư.
Ở trong lòng, Mạt Giai Kỳ luôn xem Phạm Tiểu Tư là người quan trọng nhất.
Còn nhớ mùa đông năm ấy.
Khi họ lên năm hai trung học.
Giáo viên ngữ văn đang dạy trong lớp.
Giáo viên ngữ văn dạy học sinh viết luận: "Các em, khi viết bài luận cho kì thi đại học, hãy cố gắng viết về vẻ đẹp và ca ngợi đất nước."
Giáo viên nói, muốn đạt điểm cao môn ngữ văn, bài văn không chỉ phải mới mẻ độc đáo, nội dung dùng nhiều thủ pháp miêu tả.
Hơn nữa phải cố gắng viết sao cho "lành mạnh", đừng nói về sự "đen tối".
Ý nói là, phải viết phản ánh giá trị cốt lõi của xã hội, chứ không phải viết về những mặt xấu của xã hội.
Kỳ thi tuyển sinh đại học cũng thật giả.
Bao nhiêu người thuê người thi đại học dùm mình, còn giám thị cũng bị phụ huynh nhét tiền.
Bạn nên biết, dù thành tích của bạn ưu tú thế nào, cũng không bằng một đống tiền của người khác.
Tiền là gì, mà có thể sai khiến được ma quỷ.
Ví dụ như: học sinh Trường Ngoại Ngữ, thành phố XXX, là nơi duy nhất được đề nghị xét tuyển vào các trường điểm.
Cuối cùng, chắc chắn chỉ có con ông cháu cha đạt được vị trí này, chứ không phải người nghèo học giỏi!
Nhìn giáo viên trên bục giảng, Phạm Tiểu Tư lắc đầu: các bài luận văn thi đại học, có cần phải giả tạo như vậy không?
Sau đó, Phạm Tiểu Tư không làm như giáo viên đã dạy, ca ngợi đất nước.
Năm ấy, đề thi ngữ văn là: chỉ khi một người đứng lên, thế giới mới thuộc về người đó.
Có một đoạn văn, Phạm Tiểu Tư đã viết:
Tại sao phải đứng lên? Khi nhìn thấy non xanh nước biếc đang vẩn đục!
Tại sao phải đứng lên? Khi nhìn thấy người trên sân khấu, hay dưới sân khấu đều giả tạo.
Tại sao phải đứng lên? Khi nhìn thấy quan chức chính phủ đều đang tham ô!
Tại sao phải đứng lên? Khi nhìn thấy sự thờ ơ của những người bình thường!
Hãy nói với tôi làm sao để đứng lên? Khi thế giới này cơ bản không thuộc về ai.
Nó thuộc về ai?
Người tạo ra bóng tối.
Giám thị đã đọc bài văn của cô bé, 800 chữ khổ cực viết ra, nhận được 0 điểm.
Điểm 0 này ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả ngữ văn của Phạm Tiểu Tư, dẫn đến việc cô bé không được nhận vào đại học.
Sau đó, giáo viên ngữ văn hỏi cô bé: "Phạm Tiểu Tư, sao em lại viết như vậy? Em vốn có thể vào được đại học."
Phạm Tiểu Tư nói: "Em không muốn viết ra những thứ giả tạo, trái với lương tâm và suy nghĩ của mình."
Nhìn bóng dáng xa xăm của Phạm Tiểu Tư.
Giáo viên ngữ văn thở dài nói: "Em thật ngốc, em có biết bài văn 0 điểm của em, chọt trúng rất nhiều người không?"
Người nói thật sẽ luôn bị 0 điểm, người nói dối viễn vĩnh đạt được điểm tối đa.
Thật ra, có rất nhiều tài năng không học qua đại học.
Bọn họ đều bị chôn vùi bởi hệ thống thi tuyển đại học, không thể vào đại học.
Sinh viên trong các trường đại học, hầu như đều là mọt sách.
Mọt sách là cả ngày chỉ mãi đọc sách, dựa theo ý của giáo viên mà hoàn thành bài tập.
Họ giống như một con rối, không có suy nghĩ.
Ngoại trừ đọc sách, cái gì cũng không thể.
Mạt Giai Kỳ mở sách giáo khoa, những bông tuyết ngoài cửa nhẹ nhàng bay vào.
Bên ngoài trường tuyết rơi dày đặc, bao phủ gần như toàn bộ thành phố.
Họ ngồi trong phòng học, vẫn lạnh đến run.
Phạm Tiểu Tư nhìn tay Mạt Giai Kỳ đang run, có chút đau lòng.
Tiếng chuông tan học vang lên, Phạm Tiểu Tư chạy ra khỏi lớp, đội tuyết, đến căntin của trường mua găng tay.
Lúc cô bé trở về, toàn thân phủ đầy tuyết.
Chỉ là vì muốn mua găng tay cho Mạt Giai Kỳ, không muốn cậu ấy bị lạnh.
Kể từ đó, Mạt Giai Kỳ đã quyết định sẽ ở bên Phạm Tiểu Tư.
Dù cho cha mẹ phản đối.
Bây giờ họ đi tới nơi này, đã không còn nơi để đi.
Cô bé đẩy Phạm Tiểu Tư một cái, nói: "Tiểu Tư, thế giới này không dành cho chúng ta, vậy cùng nhau đến thế giới khác đi."
Phạm Tiểu Tư: "Cậu đang nói gì vậy, Giai Kỳ?"
Mạt Giai Kỳ: "Cậu hiểu mà. Tiểu Tư, cậu sợ chết sao?"
Phạm Tiểu Tư lắc đầu: "Mình không sợ, chỉ cần có thể ở bên cậu."
Hai người nói chuyện trong phòng, đúng lúc dì Đoàn ở ngoài cửa nghe thấy.
Dì suy nghĩ: hai cô bé này bị cha mẹ ép đến đường cùng, muốn tự sát?
Dì Đoàn vốn định muốn khuyên họ.
Nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ tà ác:
Nếu hai cô bé chết? Mình có thể lấy cái chết của họ để làm dân thôn hoang mang, sau đó thì có thể giết chết họ, không phải chuyện tốt sao?
Vì suy nghĩ này, dì Đoàn không khuyên họ, còn nói: "Cuộc sống của hai đứa cũng đủ khổ rồi, sống trên thế giới này chỉ chịu tội thôi. Cha mẹ đều đối xử với hai đứa như vậy, dì cảm thấy chẳng còn gì để hai đứa lưu luyến nữa."
Một bên quạt gió thổi lửa, một bên thêm mắm dặm muối. Dì Đoàn một đường kêu họ đi chết.
Hai cô bé nghe xong, tâm lý càng thêm yếu đuối.
Mãi đến khi yếu đuối đến mức không còn chịu nỗi, hai người quyết định tự sát.
Người ta nói rằng, những người muốn tự sát đều có quỷ theo sau lưng.
Họ lựa chọn nhảy xuống vực, điều này đúng lúc trúng ý dì Đoàn.
Hai người nhảy, thì mình có thể thực hiện kế hoạch.
Yên tâm đi, tôi sẽ an táng hai người thật tốt.
Dì Đoàn theo họ đi tới vách núi Đoạn Bối Sơn.
Có thể một số người sống trên thế giới thật đau khổ, cứ nhảy một phát, được giải thoát, là tốt nhất.
Hai người đứng trên vách đá Đoạn Bối Sơn, nhìn xuống vực thẩm bên dưới.
Phạm Tiểu Tư nắm tay Mạt Giai Kỳ nói: "Giai Kỳ, mình biết cậu sợ độ cao. Cậu đừng sợ, mình mãi ở bên cậu."
Không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chúng ta sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, là được rồi
Mạt Giai Kỳ nói: "Mình tin chúng ta sẽ luôn bên nhau, chết vẫn ở cùng nhau."
Phạm Tiểu Tư đột nhiên khóc: "Giai Tư, cậu ngốc thật, chết rồi chúng ta sẽ ở thành cát bụi."
Mạt Giai Kỳ vuốt ve mặt cô bé, nói: "Đừng khóc, cậu khóc mình sẽ đau lòng. Chúng ta phải cười để rời đi, phải không?"
Phạm Tiểu Tư gật đầu, họ tiến thêm một bước về phía mép vực.
Hai người nhắm mắt, nắm tay nhau, cùng nhảy xuống.
Trong lúc rơi, họ vẫn ôm chặt lấy nhau, không ai muốn buông ra.
Mạt Giai Kỳ vì bảo vệ Phạm Tiểu Tư, tay trái của cô bé bị vướng vào một cành tay, cô bé bẻ gãy nó, rồi rơi xuống.
Cô bé không thấy đau, cô bé chỉ biết phải bảo vệ người mình yêu nhất.
Đến khi dưới núi vang lên tiếng động, hai người đều đã chết.
Xương đùi gãy, hoàn toàn biến dạng.
Đứng phía sau họ, nhìn họ tự sát, dì Đoàn cũng rơm rớm nước mắt.
Dì không phải tâm địa sắt đá, sao lại không hiểu tình cảm của họ?
Tình cảm của hai cô bé rất chân thành, vậy dì thì sao?
Tình yêu của dì đã chết ở quá khứ.
Chết trên người có tên Lý Thánh Kiệt kia.
Dì Đoàn không bao giờ tin vào tình yêu, chỉ còn sự trả thù.
Dì thường xuyên nhìn tấm hình chụp chung với Lý Thánh Kiệt, nói: "Chúng ta thật sự không phù hợp."
Sau này, dì Đoàn phát hiện trí nhớ ngày càng suy giảm, thường xuyên không nhớ được mọi thứ.
Dì đến bệnh viện khám, thì ra dì mắc chứng bệnh gọi là "mất trí nhớ gián đoạn".
Dì Đoàn bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những chuyện quan trọng.
Sau khi hai cô bé chết, dì Đoàn xuống núi an táng hai người. Ai ngờ đâu, bị Vương Lôi Tử đào xác đem về.
Dì Đoàn đúng lúc lợi dụng bật lửa, Vương Tôi Tử, làm lệch hướng điều tra của tổ trọng án.
Đoàn hí kịch, tượng Phật chảy máu, cũng là kế hoạch ban đầu của dì Đoàn.
Tại sao tượng Phật lại rơi huyết lệ, bởi vì dì Đoàn đã cho một ít máu heo vào hốc mắt tượng.
Người phụ nữ lạy Phật xong ngẩn đầu, nhìn thấy máu từ mắt tượng chảy xuống, nhưng thật ra là máu heo chảy ra khỏi tượng Phật.
Dì Đoàn đến Lhasa, tìm một đoàn hí kịch.
Dì ra giá cao, mời đoàn hí kịch đến Đoạn Bối thôn biểu diễn.
Hí khúc chỉ là một giai điệu, nhưng có thể chạm vào trái tim của người dân.
Dì Đoàn lợi dụng nỗi sợ và tội lỗi của mọi người.
Thiết lập ra một mẹo để họ lắng nghe.
Không ít người sinh ra sợ hãi, cảm giác con cái trở về trả thù. Thật ra, những gì họ nhìn thấy, là nỗi sợ trong lòng của họ.
Việc đoàn kịch biến mất cũng nằm trong kế hoạch của dì Đoàn.
Trong Sơn Hải kỳ thuật, dì học được một thuật Di Hình Hoán Ảnh.
Lúc đó, dì ở dưới sân khấu. Chờ người dân chìm đắm trong nỗi sợ của chính mình, nhân cơ hội sử dụng thuật Di Hình Hoán Ảnh để đưa đoàn kịch ra khỏi thôn, rồi bảo họ đi mau.
Có người sẽ chết bởi chính nỗi sợ của chính mình, cũng có người tỉnh lại phát hiện đoàn kịch đã biến mất, cho rằng bị ma ám.
Tờ giấy kia là do dì Đoàn viết.
Dòng chữ trên giấy, là tiếng lòng của dì.
Xã hội này chính là người ăn thịt người, ăn đến khi không còn xương.
Thật ra làm gì có ma quỷ, lòng người chính là ma quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.