Dị Tủng

Chương 77: Sự Trừng Phạt Luân Hồi (38)




Hoàng Tử Vi xoa nhẹ mặt Dạ Phàm Linh.
Trong lòng nàng gợn sóng.
Hoàng Tử Vi cứ vậy nhìn Dạ Phàm Linh.
Nước mắt cứ vô thức chảy xuống.
Chưa có bất kì điều gì có thể ảnh hưởng tâm trạng của Hoàng Tử Vi.
Đối mặt với Dạ Phàm Linh.
Dù là một tòa nhà chọc trời.
Bức tường phòng thủ tâm lý của nàng lập tức sụp đổ.
Vỡ vụn không còn một chút dấu vết.
Nàng có rất nhiều thứ muốn nói với Dạ Phàm Linh: em phải khỏe, em như vậy tôi rất đau lòng.
Nhưng Dạ Phàm Linh không nghe được.
Bao nhiêu lời muốn nói.
Nhưng vẫn cứ bị nghẹn nơi cổ họng.
Như là một cái xương cá, đang mắc kẹt trong cuống họng Hoàng Tử Vi.
Nàng cảm thấy mình thật vô dụng.
Chỉ có thể nhìn Dạ Phàm Linh, nhưng chẳng thể làm bất cứ cái gì.
Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt tươi cười của Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh vẫy tay với nàng, nói: "Tổ trưởng, chúng ta nhất định sẽ phá được án."
Gương mặt đó, nụ cười đó.
Hoàng Tử Vi chưa từng quên.
Nàng nói với Dạ Phàm Linh rằng: "Em đã nói rằng chúng ta sẽ giải quyết được vụ án này, em không thể gục ngã, phải tỉnh lại....."
Hoàng Tử Vi có chút mất kiểm soát cảm xúc.
Hai tay nàng liên tục lắc tay Dạ Phàm Linh.
Gọi tên Dạ Phàm Linh.
Giọng nói đứt quãng, đau thấu tim.
Ngàn vạn ngôn ngữ cũng không thể nói ra.
Nói nhiều, Dạ Phàm Linh cũng không nghe thấy.
Võ Tân Nhu ở bên ngoài nghe Hoàng Tử Vi nói.
Bẻ gãy cành cây trong tay.
Khi Võ Tân Nhu đi vào, thì nhìn thấy Hoàng Tử Vi đã mất kiểm soát.
Nàng đè tay Hoàng Tử Vi lại.
Thì Hoàng Tử Vi mới dần dần bình tĩnh.
Thấy Hoàng Tử Vi lúc này.
Đâu còn là Hoàng Tử Vi bình tĩnh của ngày trước.
Hoàng Tử Vi như đã bị dội qua một cơn mưa lớn.
Ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
Hoàng Tử Vi xinh đẹp đâu rồi.
Nhìn kỹ khuôn mặt cô.
Có thể nhìn thấy rõ những vệt nước mắt.
Nước mắt cứ rơi mãi.
Cứ như đã khóc cả một thế kỷ.
Thời gian như ngừng lại, Võ Tân Nhu đứng im tại chỗ.
Không dám quấy rầy Hoàng Tử Vi.
Nàng sợ chạm vào trái tim Hoàng Tử Vi.
Thì trái tim Hoàng Tử Vi sẽ tan vỡ mất.
Mà trong trái tim tổ trưởng Hoàng Tử Vi, có tổ phó Dạ Phàm Linh.
Mãi đến khi một giọt nước mắt trôi vào khóe môi Hoàng Tử Vi.
Nàng mới cảm giác được, nước mắt thật mặn.
Nước mắt của nàng thật mặn và đắng.
Thế là nàng ngồi bình tĩnh lại.
Võ Tân Nhu thở dài, đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Võ Tân Nhu vẫn luôn cúi đầu, nghĩ:
Aiz, thật không có cách cứu tổ phó sao?
Tiếp tục như vậy, tổ trưởng sẽ gục ngã mất.....
Vạn Hiểu Sương ôm một bó cây.
Nàng đặt nó ở một chỗ trống.
Lấy bật lửa ra, châm lửa.
Vạn Hiểu Sương xoa tay, cho thêm vài cành cây.
Võ Tân Nhu đi đến cạnh Vạn Hiểu Sương, ngồi xuống.
Vạn Hiểu Sương: "Tổ trưởng vẫn thế à?"
Võ Tân Nhu bất lực gật đầu: "Phải, cả ngày chị ấy cứ như người mất hồn."
Vạn Hiểu Sương: "Không phải mất hồn, mà là mất tổ phó của chúng ta."
Võ Tân Nhu suy nghĩ một chút, nói: "Tổ phó....thật sự không có cách cứu chị ấy sao?"
Hai người đang nói.
Vu bà bà đi tới phía họ.
Mấy ngày nay Vu bà bà có vẻ mệt.
Sắc mặt của bà tái nhợt.
Vu bà bà đi tới, Võ Tân Nhu đỡ Vu bà bà.
Vu bà bà xua tay: "Tuy tôi già, nhưng vẫn có thể tự đi."
Bỏ qua tay Võ Tân Nhu.
Vu bà bà ngồi xuống cạnh họ.
Khí trời càng lạnh.
Vu bà bà khoác thêm nhiều áo hơn bình thường.
Bà ho vài tiếng.
Hai người nhìn thấy trong tay Vu bà bà có một lá bùa vàng.
Trên lá bùa có một vài ký tự màu đỏ.
Nhìn nó như những con số, nhưng hơi rối.
Vu bà bà nói: "Đây là Thanh Tâm phù."
Thanh tâm phù có thể giúp người ta bình tĩnh.
Công dụng giúp một người đã mất kiên nhẫn bình tĩnh trở lại.
Vu bà bà chuẩn bị dùng nó, để giúp Hoàng Tử Vi.
Vu bà bà: "Với tình hình hiện tại, tôi sẽ phân tích một chút."
Dạ Phàm Linh gần như thành người thực vật.
Mà Hoàng Tử Vi thì không còn tâm trí phá án.
Muốn đội này trở lại như trước.
Đầu tiên là phải cứu được Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh là một nhân tố không thể thiếu trong đội.
Cô ấy là trái tim của đội.
Bất kể là sức mạnh hay phân tích vụ án.
Thì cũng không thể thiếu Dạ Phàm Linh.
Võ Tân Nhu sốt ruột đẩy vai Vu bà bà, nói: "Vu bà bà, bà có cách gì sao?"
Bị Võ Tân Nhu đẩy đưa, Vu bà bà có chút đau đầu.
Bà trước tiên nói với Võ Tân Nhu: "Đừng nôn nóng, nghe đã....."
Vạn Hiểu Sương cũng có chút hưng phấn hỏi Vu bà bà: "Vu bà bà, bà thật sự có cách?"
Vu bà bà thở dài: "Muốn cứu tổ phó của mấy cô, cũng chỉ có cách...."
Bên trong núi Kỳ Lân, ở vách núi phía tây nam.
Có một loại dược thảo tên là Bách Hoa.
Cây bách hoa nhìn như cỏ bốn lá.
Bốn cánh, màu xanh nhạt.
Thường dùng để làm thuốc hoặc pha trà.
Đặc biệt, nước ép từ lá rất ngon.
Khi pha trà, bạn sẽ ngửi thấy được mùi thơm tỏa ra.
Có rất nhiều dược liệu và động vật quý ở núi Kỳ Lân.
Nguồn gốc của bách hoa, có người nói.
Không biết bao nhiêu năm trước.
Có một việc đã xảy ra.
Rất nhiều năm về trước, núi Kỳ Lân được mọi người gọi là núi Tiên.
Trên đỉnh núi Tiên có một ngôi miếu.
Nó có tên là "Tu Tiên miếu".
Ngôi miếu bao phủ rất nhiều lớp sương mù.
Sương có màu tím đậm.
Xung quanh rất nhiều trúc.
Trúc cũng bị bao phủ trong sương tím.
Giống như "bầu trời ma quỷ màu tím".
Khi sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy đại khái đường nét của miếu.
Nó giống như quỷ hồn, thoắt ẩn thoắt hiện.
Nếu không chú ý, có thể bị lạc vào khu rừng trúc đầy sương ma quái này.
Thợ săn thường đến núi Tiên để kiếm mồi.
Bọn họ sẽ thường đi ngang qua ngôi miếu này.
Khi trời vừa sáng, có người nhìn thấy ống khói của miếu tỏa ra khói màu đỏ như máu.
Trong khói cũng có mùi máu.
Có người nói đạo sĩ đang luyện đan.
Có người nói đạo sĩ sát sinh.
Lại có người nói, đạo sĩ ở trong miếu dùng người sống để thí nghiệm.
Trong ngôi miếu có các đạo sĩ theo đuổi trường sinh.
Trong lòng họ một lòng tu tiên.
Cảm giác bản thân có thể vượt qua phàm nhân, đắc đạo thành tiên.
Tất nhiên, cần rất nhiều tiền để giúp họ tu đạo.
Đạo sĩ trong miếu thường xuống núi để hóa duyên.
Còn có thể bán một vài loại thuốc cho người dân.
Đan dược đều do đạo sĩ luyện ra.
Tuyên bố rằng có thể tăng cường sức mạnh, kéo dài tuổi thọ.
Nhiều dân làng nghe lời đạo sĩ.
Dồn dập đến mua thuốc.
Đan dược lúc đầu không có tác dụng, nên lại lừa gạt người dân, nói không có tác dụng khi vừa mới dùng.
Thế là thôn dân lại đổ xô mua một số lượng lớn thuốc.
Sau khi dùng thuốc một thời gian, cũng có chút tác dụng.
Nhưng chỉ là chữa một chút bệnh bề ngoài.
Các thôn dân vẫn cho rằng thuốc có tác dụng.
Lại tiếp tục mua thuốc để dùng.
Thuốc giống như ma túy, kiểm soát bọn họ.
Dù họ có dùng bao nhiêu thuốc, thì vẫn không thỏa mãn cơn thèm.
Người có ham muốn thật sự rất đáng sợ.
Bởi vì giống như cái động không đáy.
Động sâu bao nhiêu, không ai biết.
Bạn càng muốn lấp kín nó, thì miệng của nó lại càng lớn hơn.
Cho đến khi không thể nào lấp được nữa, nó sẽ lấy mạng bạn.
Nhu cầu cần thuốc càng lớn, đạo sĩ càng kiếm được nhiều tiền.
Hàng năm đạo sĩ đều thu nhận đệ tử.
Những đệ tử muốn trường sinh, trước tiên phải vượt qua được kiểm tra và đóng học phí.
Thuốc cũng là nguồn tiền của họ.
Học phí của đệ tử là nguồn thứ hai.
Người ai lại muốn làm phàm nhân.
Không ai cam tâm làm một kẻ bình thường.
Không ai muốn một cuộc sống tầm thường như một con kiến bé nhỏ.
Cuộc sống như vậy, đối với một số người là lãng phí thời gian, đời người vô vị.
Bọn họ muốn tạo ra một cuộc sống khác.
Nên có dục vọng tu đạo thành tiên.
Nhưng cổ tích có thật sự đẹp như vậy?
Chẳng qua chỉ là một vài suy nghĩ đẹp đẽ trong trái tim của bạn và tôi thôi.
Có một năm mùa đông.
Tuyết rơi đầy trời, bao phủ toàn bộ ngôi miếu.
Tuyết rơi lả tả xuống mặt đất.
Đã đến ngày miếu Tu Tiên lại thu nạp đệ tử.
Trận tuyến lớn này cũng không thể ngăn cản họ chiêu mộ đệ tử.
Trước miếu rất ồn ào, bởi vì người đến tu tiên quá nhiều.
Bọn họ xếp thành một hàng thật dài.
Trước cửa có mấy người đệ tử mặc đạo bào, thử thách người đến xếp hàng.
Trong đó có một cô gái giả trang thành nam.
Bàn tay nhỏ của cô run rẩy, đầu đội cái mũ màu đỏ, mặc một cái áo khoác mỏng.
Rất xinh đẹp, cô hơi ngẩng đầu để đi xếp hàng.
Khi vào hàng, cô không để ý dưới chân có cục đá.
Nên vừa bước lên thì ngã xuống nền tuyết.
Tu Tiên miếu chưa bao giờ nhận nữ, nên không ai nghĩ cô là con gái.
Ở phía sau có vài người cười nhạo cô: "Ngươi yếu như vậy, tu tiên cái gì, về đi."
Người xung quanh cười nhạo, cô không thèm để ý.
Cô từ trên tuyết đứng dậy, nghiến răng.
Ngồi ở trên ghế ghi chép là Giản Bạch.
Cô ấy phụ trách ghi lại danh sách đệ tử đến đăng ký.
Giản Bạch nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi tên Lạc Tuyết?"
Lạc Tuyết gật đầu: "Vâng, Lạc trong Lạc Dương, Tuyết trong tuyết rơi."
Nghe tên của mình, Lạc Tuyết thầm run.
Cô vừa sinh đã bị cha mẹ vứt bỏ, cô được cha mẹ nuôi nhặt về.
Cô bị vứt bỏ ở trong đống tuyết lớn.
"Oa....oa....oa...."
Lạc Tuyết ở trong tuyết gào khóc.
Cha nuôi Lạc Thiên nghe thấy tiếng khóc trong tuyết, nên phát hiện Lạc Tuyết.
May mà phát hiện kịp thời, cô vẫn chưa chết.
Không biết trời cao thương sót, hay số kiếp chưa tận.
Khi Lạc Thiên nhặt được Lạc Tuyết, nhìn mặt cô xinh xắn, nên cảm thấy thương xót.
Cha mẹ cô rốt cuộc là vì cái gì?
Tại sao lại vứt bỏ cô?
Lạc Tuyết không muốn biết, cũng không bao giờ hỏi.
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, Lạc Tuyết chưa từng khóc.
Không phải không khóc, mà cảm thấy có khóc cũng vô ích.
Khóc là hèn yếu, nên Lạc Tuyết không khóc nữa.
Bởi vì được cha mẹ nuôi nhặt vào lúc trời tuyết, nên tên cô là Lạc Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.